Tôi Có Mắt Âm Dương
Bệ Hạ Bất Thượng Triều
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 96
Diệp Tuệ nhận lấy điện thoại: “Em khỏe lên nhiều rồi.”
“Cảm ơnsựquan tâm của mọi người,hiệngiờ Diệp Tuệđãkhôi phục ý thức rồi.”
Các fan rối rít hết cả lên.
Nghiêm Lam lấy thêmmộtcái bát con xẻ ra ítmộtcho nhanh nguội rồi mới cho phép Diệp Tuệ nhận lại cái thìa, Diệp Tuệkhôngngăn Nghiêm Lam lại, vìcôbiết chỉ có như thếthìbà mới cảm thấy dễ chịu trong lòng hơnmộtchút.
Nhưng các fan ai cũng rất tinh mắt, phản ứng bị đau của Diệp Tuệđãbị họ nhanh chóng bắt được, pha xử lý củacôkhiến cho ai cũng thấy buồn cười.
Hai tiếng sau, phía Hoa Thụy phát thông báo.
“Chị đừng bao giờ bị thương nữa nhé, bọn em đau lòng lắm đấy.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Fan biết Diệp Tuệ livestream nên đồng loạt tới xem.
Diệp Tuệ dở khóc dở cười, chỉ biết nhìn Nghiêm Lam giật mất cái thìa,khôngchocôđụng vào.
Cụ già lại lắc đầu: “Chỗ vắng vẻ nàythìlàm gì có ai mở hàng quán, tất cả cửa hàng đều tập trung ở con phố phía trước kia kìa.”
Nghiêm Lam sợ Diệp Tuệ khó nuốt nên nấu cháo lâu hơn bình thường, bà đưa thìa chocô, ngồi bên cạnh nhìncôăn.
mộtlát sau y táđivào, vừa địnhnóithìThẩm Thuật giơ tay lên, đặt ngón trỏ lên môi rồi lắc đầu với y tá, tỏ ý đừng đánh thứccôấy.
côđờ đẫn nhìn máy bay, hỏi: “Đây là…” Ai có thểnóichocôbiết tình huống bây giờ là gìkhông?
Diệp Tuệnóiđịa chỉ choanh, sau đó hỏi: “Thẩm Thuật,anhcó nghĩ bọn mìnhthậtsựcó kiếp trướckhông?”
Tầm mắtcôkhôngkhỏi hướng lên đôi môi củaanh, thoáng ngẩn người. Môianhrất mỏng, nhưng viền môi rấtrõ, nhìn thế nào cũng vẫn thấy đẹp.
Thẩm Thuật ngẩn người,anhhỏi tiếp: “khôngcó bà cụ nào mở quầy hàng ở chỗ này sao ạ?”
Ánh mắtanhhiệnlênsựngờ vực, rốt cuộc là sai ở đâu nhỉ?
“Thân thể còn chưa khỏe lại đâu chị à, kiềm chế chútđi, lúc này làkhôngđược cười đâu.”
Sau khi nhận đượcsựkhẳng định của Thẩm Thuật, Diệp Tuệ vẫn cảm thấy khó mà tin được, quảthậtanhcũngđãtừngnóivớicôlàanhđangđầu tư, nhưngcôvẫn luôn cho rằnganhchẳng qua cũng chỉ “đầu tưnhỏ” mà thôi,khôngngờ là khoản đầu tư củaanhlại hoàn toàn vượt quá tưởng tượng củacôthế này.
Lúc Diệp Tuệ ngủ trưa, Thẩm Thuật ngồi ở giường bên cạnh, yên lặng ngắm nhìncô.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều biết vụ tai nạn bất ngờ này suýt nữađãkhiến cho bọn họâmdương cách biệt, nhưng cũng may làsựviệcđãphát triển theo chiều hướng tốt, tạo cơ hội cho hai người biết được tâm ý của nhau.
Môi Thẩm Thuật khẽ cong lên,anhbế Diệp Tuệđivề phía trước,mộtlát sau,anhnói: “Đến nơi rồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Thẩm Thuật nhìncô, ánh mắt di chuyển từ dưới lêntrên, bắt đầu từ đôi môinhỏxinh, lên đến sống mũi, đôi mắt…Dường như muốn khắc sâu từng đường néttrêngương mặtcôvào đáy mắt vậy.
“Chị Diệp Tuệ nhất định phải tỉnh lại đấy, hồi trước em hắc chị nhiều lắm, em vẫn chưa có cơ hội bù đắp cho chị mà, từ nay về sau em thềsẽđối xử với chị cực kỳ cực kỳ tốt luôn.”
Mặc dù các fan lưu luyếnkhôngrời, nhưng họ vẫn khuyên Diệp Tuệ nghỉ ngơi sớm,nóitạm biệt vớicô.
Mắtanhbỗng lóe lênmộttia sáng, cơ thểanhnghiêng về phía trước, inmộtnụ hôn dịu dàng lên tráncô, động tác rấtnhẹnhàng và cẩn thận.
Thẩm Thuật nhướn mày, trí nhớ củaanhrất tốt, bất kỳ là chuyện gì, chỉ cần nghemộtlần là chắc chắnanhsẽkhôngnhớ nhầm.
“Tuệ Tuệ cuối cùng cũng tỉnh lại, chị nhất định phải khỏe mạnh như trước nha, tất cả chúng em đềuđangđợi chị comeback đấy.”
Thẩm Thuật chỉ nghiêng đầu nhìncô,khôngnóigì.
anhhỏi ngược lạicô: “Thế em hy vọng bọn mình có kiếp trướckhông?”
côcũngkhôngbiết rằng lúccôhôn mê, số lượng fan củacôđãtăng vọt, có cả những ngườiđãtừng anticôgiờ cũng trở thành fan luôn rồi.
“Nhưng cái hôm emđichợ hoa ý, em có gặp đượcmộtbà cụ xem bói, bà ấynóimuốn xem cho emmộtquẻ.”
Thẩm Thuật tất nhiên là đồng ý: “Emnóichỗ ở của bà ấy choanh,anhsẽtới tìm bà.”
Diệp Tuệ chưa từng biết cảm giác được người nhà quan tâm là như thế nào,cônhìn Nghiêm Lam, hai mắt cay xè, hơi cúi đầu xuống.
Diệp Tuệ nằm trong lònganh, ngẩn cả người, mặt đỏ lên, lắp bắpnói: “Thẩm Thẩm…Thẩm Thuật.”
Diệp Tuệ muốnnóilàcôcó thể tựđiđược, nhưng nhìn ánh mắt của Thẩm Thuật,côlại yên lặng cúi thấp đầu, vùi mặt vào ngựcanh.
Diệp Tuệ ngẩn ngườikhônghiểu gì cả, mặtcônóng bừng, mặc dùanhvàcôđãthổ lộ tình cảm với nhau rồi, nhưngcôvẫn thấy ngượng ngùng khi thân mật như thế này.
Diệp Tuệ hít sâumộthơi, gật đầunói: “Bà ấynóianhcómộtkiếp nạn sắp tới, nếu vượt qua đượcthìcả đời sausẽbình an, còn nếukhôngvượt qua đượcthì…”
Lời còn lại Diệp Tuệkhôngnóitiếp,côcũngkhôngnóivớianhlà cách giải quyết chuyện này chính là lấy mạng đền mạng.
Nghiêm Lam lắc đầu, hốc mắt đỏ hoe.
Lúc này có người gõ cửa phòng, ngườiđivào là Đới Chí: “Điện thoại đây, em chắc chắn với trạng thái này em có thể livestream chứ?”
Diệp Tuệ câm nín: “…” Đành phải nhận lấy thôi.
“Tuệ Tuệ à chị đừng có mà giả bộ, vừa rồi động đến vết thương nên bị đau đúngkhông?”
Lúc này, cụ già kia căng thẳng nhìn xung quanh, thận trọng mở miệng: “Chàng trai,khôngphải cháu gặp ma đấy chứ?”
Thẩm Thuậtđãđoán được ýcô: “Có liên quan đếnanhđúngkhông?”
Hô hấp của Diệp Tuệ rấtnhẹnhàng đều đặn, hơi thởcôkhẽ phả lên mặtanh.
Mấy ngày sau, bác sĩnóitình trạng sức khỏe của Diệp Tuệđãbình phục rất tốt, có thể về nhà điều dưỡng được rồi. Thẩm Thuật có bác sĩ riêng, sau khi về nhà vẫn có thể theo dõi tình trạng củacôđược.
Giọnganhvang lên rấtrõtrong phòng, khiến Diệp Tuệ cảm thấy thông suốt hẳn, đúng vậy, mặc dù kiếp trước là nghiệt duyên, nhưng cũng chứng minh được là duyên phận giữacôvàanhrất sâu nặng.
Y tá hiểu ngay ý củaanh, gật đầu rồinhẹnhàng đóng cửa rờiđi.
Diệp Tuệ ngẩng đầu, trước mắtcôlàmộtcái máy bay khổng lồ, ở trong chỉ có phi công chứkhôngcó hành khách nào khác, tức là máy bay này chỉ phục vụ riêng bọn họ thôi.
Tròng mắt đen nhánh của Thẩm Thuật nhìn chằm chằm Diệp Tuệ,anhtiếp tục cúi xuống, đến lúc chỉ cáchcômộtgang taythìmới dừng lại.
Uống xong, Thẩm Thuật lại đưa chocômộtcốc nước đầy khác,anhân cầnnói: “Em uống thêm chút nữađi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Thẩm Thuật thu dọn hành lý, đến tốithìtụ tập với Nghiêm Lam và Tiểu Lưu, mọi người cùng nhau lên đường. Diệp Tuệ hỏi: “Thẩm Thuật,anhđặt mấy vé máy bay vậy?”
Cửa được đóng lại,khônggian lại quay vềsựyên tĩnh, Thẩm Thuật quay đầu nhìn Diệp Tuệ,côvẫnđangngủkhôngbiết gì cả.
Hơn nữa đời này còn rất dài,anhvàcôcó rất nhiều thời gian ở bên nhau, chỉ cần được ở cạnh nhau, dù phải gặp bao nhiêu khó khănthìanhvàcôcũngkhôngngại đâu.
“đãbắt được kẻ gây tai nạn chưa thế? Tôi nghe người tanóingười đâm vào Diệp Tuệ bị say rượu, cho nên tuyệt đối đừng ai vừa uống rượu vừa lái xe nhé, hại người hại mình thôi.”
côđăng nhập vào app, ban đầukhôngcó bao nhiêu người xem, nhưng chỉkhônglâu sau số người vào xemđãlần lượt tăng lên.
Trong bệnh viện, Nghiêm Lam mang cháo được nấu từ khách sạn đến, vì để tiện chăm sóc cho Diệp Tuệ nên bàđangởmộtkhách sạn ngay gần bệnh viện.
Nghiêm Lam vội vàng luống cuống cầm lấy cái thìatrêntay Diệp Tuệ: “Miệng con có vết thương, để mẹ làm nguội bớt cháo cho rồi ăn.”
Thẩm Thuật quay đầu lại, người đứng sauanhlàmộtcụ già, cụđangnhìnanh, suy nghĩmộtlúc,anhlễ phép hỏi: “Cho cháu hỏi, ở đây có chỗ nào xem bóikhôngạ?”
côlập tức hỏi: “Máy bay này là củaanhsao?”
Khoảng cách giữa hai người quá gần,côthậm chí có thể nhìn thấy hình bóng mình trong ánh mắtanh.
Bây giờanhlại cònnóivớicôlàanhcómộtchiếc máy bay tư nhân nữa chứ!
khôngriêng gì Diệp Tuệ mà Nghiêm Lam và Tiểu Lưu cũng kinh ngạckhôngkém, chỉ có Vương Xuyên là biếtsựthật, Thẩm tổng hẳn là muốn ngả bài với Diệp Tuệ rồi.
anhmuốn chocôbiết rằng,anhkhôngchỉkhôngcầncônuôi, mà dùcôcókhôngđilàmthìtiền củaanhcũng đủ cho hai vợ chồng tiêu mấy đờikhônghết rồi.
- --
Thẩm Thuậtkhôngtrả lời thẳng vấn đề mànói: “Đến nơi emsẽbiết.”
Diệp Tuệ nghe lời Nghiêm Lam, vừa thổi đượcmộtcáithìlại bị Nghiêm Lam ngăn lại.
Thẩm Thuật im lặng vài giây, mắt nhìn Diệp Tuệ, sau đónói: “Tuy là nghiệt duyên, nhưng đóđãlà chuyện của kiếp trước rồi. Kiếp này như thế nào là hoàn toàn do chúng ta tự quyết định.”
Thẩm Thuật đưa cốc nước chocô,côngửa đầu uống mấy ngụm, dòng nước mát lạnh chảy xuống cổ họng, bấy giờcômới cảm thấy mặt đỡ nóng.
Thẩm Thuật liếc cái máy baymộtcái rồi thản nhiênnói: “Đây là máy bay tư nhân củaanh.”
Hơi thở củaanhphả vào mặtcô, dacôthìlạnh còn hơi thởanhlại ấm, làmcôcảm thấy mặt mình càng nóng hơn.
Chương 96
Sống lưnganhthẳng tắp, khóe miệng vẫn luôn cong lên, dưới ánh mắt ngỡ ngàng của Diệp Tuệ,anhcực kỳ bình tĩnh mà gật đầu.
Kỳ lạthật.
“Nhất định phải nhanh khỏe lại nha chị, bọn em cònđangđợi xem phim với show của chị đó.”
Diệp Tuệ dựa vào giường bệnh,trêncái bànnhỏtrước mặt đặtmộtbát cháo.
Lúc này Thẩm Thuậtkhôngcó ở đây,anhđãtrông nomcômấy ngày rồi, cho nên bịcôđuổiđinghỉ ngơi,côkhôngmuốn bệnh viện có thêmmộtbệnh nhân nữa đâu.
Chủ đề liên quan đến Diệp Tuệ vẫn rất nóng, chỉ cần có tag liên quan đếncôlà mọi người đềusẽbấm vào xem.
Diệp Tuệ nhớ lại lời bà cụnói: “Bà cụnóikiếp trước bọn mình cómộtđoạn nghiệt duyên.”
anhtự lái xeđi,mộtlúc sau,anhdừng xe lại, mở cửa xe ra ngoài, chậm rãi hướng phía trước màđi.
Dựa theo lời Diệp Tuệnóithìđiđến con đường nàythìrẽ trái, dọc đường có mấy cửa hàng,đithẳng đến cuối đườngsẽđến chỗ của bà cụ.
Mặc dù đây là chuyện của kiếp trước, nhưng vì có cả Thẩm Thuật nêncôcực kỳ để ý,cônhìnanh, nhấn mạnh từng chữ: “Bà ấynóikiếp trước bọn mình cũng là vợ chồng, nhưng chuyện tình cảm gặp rất nhiều trắc trở.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau khi y tá rờiđi, Thẩm Thuật bỗng đứng dậy,đitới giường của Diệp Tuệ, nhìncôchăm chú.anhkhom lưng xuống, ghé lại gầncô, tạo thànhmộtcái bóng phủ lên giườngcô.
Thẩm Thuật nghe vậy liền đứng dậy ngay, hơi thở quen thuộc nhất thời tảnđimất, Diệp Tuệ thở phàonhẹnhõm.
Edit: Ngân Nhi
Thẩm Thuật nhận thấysựkinh ngạc trong ánh mắtcô, khẽ mỉm cười, cuối cùngthìanhcũng tẩy trắng được cho mình cái chuyện “cần Diệp Tuệ nuôi” rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Tôi khóc như c·h·ó rồi đây, người xung quanh còn tưởng tôi bị điên đây này.”
“Cẩn thận nóng, thổimộttí rồi hẵng ăn.” Nghiêm Lamkhôngdám dời mắt khỏi Diệp Tuệ, chỉ sợmộtgiây sau là congáilại quay về trạng thái như mấy ngày trước, vô hồn nằmtrêngiường bệnh,khôngcó bất kì cử động nào, chỉ thở rấtnhẹ.
anhlại cẩn thận nhớ lại lời Diệp Tuệnói, rẽ trái,đithẳng đến cuối…anhđảm bảo là mình nhớ đúng, nơi bà cụ ở chính là chỗ này, nhưng quả thực làkhôngthấy bóng dáng bà ấy đâu cả.
côlập tức vực lại tinh thần, khẽ véo mìnhmộtcái, lúc này rồi mà mày còn nghĩ linh tinh cái gì thế hả!!
Thẩm Thuật hỏi: “trênngười còn thấy chỗ nàokhôngthoải máikhông?”
Tim Diệp Tuệ đập loạn lên,côkhôngdám nhìn vào mắt Thẩm Thuật, ép buộc mình phải nhìn xuống cằmanh.
“thậtngại quá, để mọi người phải lo lắng rồi.” Diệp Tuệ cười với ống kính,côvẫn chưa khỏe lại hoàn toàn, sắc mặt vẫn rất yếu, giọngnóicũngnhỏnhẹ.
Hôm nay Diệp Tuệđãtỉnh lại, phía Hoa Thụykhôngthể kịp thời đăng tin tức mới nhất, dân mạng lại tiếp tục tràn vào Weibo của công ty để hỏi, sợ chậmmộtgiây thôi là Diệp Tuệsẽcó chuyện.
“Nhìn thấy bọn em cũng đừng vui quá như vậy chứ, cười làm rách cả vết thương rồi.”
anhThẩm ạ, gì mà người tađangngủ cũng nhìn chằm chằmkhôngchớp mắt thế hả? Lúc vợanhhôn mêanhnhìn chưa chán à? À mà thôi, u mêkhôngđường về cmnr chấp làm gì
Thẩm Thuật đứng dậy chuẩn bị rờiđi: “anhđitìm bà cụ đây, em nghỉ ngơiđinhé.”
Đúng lúc này Diệp Tuệ khẽ ưmmộttiếng,cômở mắt ra, gương mặt đẹp trai của Thẩm Thuật lọt vào mắtcôrấtrõràng.
Miệnganhnóivậy nhưng ngườithìlạikhôngchịu rờiđi, vẫn khom lưng nhìncônhư thế, ánh mắt nhìncôchằm chằm,khôngcó ý định tránhđi.
Nè nè cáccôơi, nếu bà cụ kia là mathìcái đôi nam nữ lúc đầu xem bói cũng là ma hả?) Ma mà cũng bồ bịch ngoại tình rồi cònâmmưu chiếm đoạt tài sản của người vợ luôn á?)) Hóa ra bà cụ ma kia làm nghề xem bói cho các con ma ư)
Cụ già lắc đầunói: “Ở đây chưa từng có ai làm nghề xem bói cả.”
Lúc này Thẩm Thuậtđangđứng tại đó, nhưngkhôngthấy bóng dáng bà cụ đâu, chỗ này rất trống trải, đừngnóiđến người qua lại, ngay cả mặt đất cũng sạch bong,khôngcó chút dấu vết gì.
“…”
Diệp Tuệkhôngngờ các fan củacôlại tinh mắt như thế, còn trêucônữa chứ,côchỉ có thể nhận thua, cườinói: “Vậy mình tiếp tục nằm dưỡng bệnh đây, hẹn mọi người hôm khác nhé.”
“Lúc đọc được tin này tôi muốn bật khóc luôn,côgáicủa tôi cuối cùng cũng tỉnh lại rồi!!!”
Thẩm Thuật trầm tư, Diệp Tuệ đúng làđãgặp đượcmộtbà cụ xem bói, bà ấynóirất nhiều chuyện vớicô, nếukhôngcó ai từng nhìn thấy bà cụthìcó khả năng đó chính là…
côchột dạ ho vài tiếng,nói: “Em khát nước.”
Nhưng Diệp Tuệ hôn mê suốt mấy ngày, Hoa Thụy cũng chỉ biếtnóilại với các fan như vậy, nhưng chính điều đó lại làmộtsựđả kích đối với bọn họ.
Thẩm Thuật cuối cùng cũng hiểu là tại sao hôm đó tinh thầncôlại bất an đến vậy,thìra là có liên quan đếnanh,anhnhìncônói: “May mắn là bây giờ cả hai chúng ta đều còn sống.”
Khúc mắc trong lòng Diệp Tuệ được tháo gỡ,cônhìn Thẩm Thuật, khẽ mỉm cười.
Diệp Tuệnói: “Em muốn đến gặp bà cụ để cảm ơn.” Nếukhôngcó bà cụ nhắc nhởthìtử kiếp này e làsẽkhôngdễ dàng vượt qua như vậy.
Xem ra,côđãđánh giá quá thấp ông chồng của mình rồi.
cônhấp vài ngụm rồi để cốc nước sangmộtbên, bỗng nghĩ đếnmộtchuyện,cônhìnanhnói: “Bình thường em vốnkhôngtin vào chuyện bói toán đâu.”
Thông tin vừa được đăng tải ngay lập tức làm nổ tung phần bình luận.
Các fan bình luận rất nhiều, cuối cùng cũng đợi được đến ngày Diệp Tuệ tỉnh lại, bọn họ có thể ngủ ngon rồi.
Phản ứng củacôlọt hết vào mắt Thẩm Thuật,anhnhìncôvài giây rồi nở nụ cười: “Dậy rồi à?”
Nghe xong, Diệp Tuệkhôngdám tin, cái gì cơ? Máy bay tư nhân của Thẩm Thuật?
“Tuệ Tuệ vừa mới tỉnh lạiđãnghĩ đến bọn em luôn rồi, hu hu hu cảm động quáđi, Tuệ Tuệ à chị cũng phải chú ý đến bản thân nữa nhé, chuyện quan trọng nhất lúc này là phải nghỉ ngơi chothậttốt.”
“Người mà cháunói, tathậtsựchưa từng gặp, cháu có muốn đến miếu xin bùakhông? Chuyện này quá kỳ lạ rồi…”
Thẩm Thuậtnóicảm ơn rồi ra về.anhquay lại bệnh việnnóilại chuyện này với Diệp Tuệ, Diệp Tuệ cũng nghĩ bà cụ ấykhôngphải là người, nhưngcôvẫn muốn cảm ơn vì lời nhắc nhở của bà ấy.
Từ kiếp trước cho đến kiếp này đều là vợ chồng, thử hỏi có mấy ai may mắn được nhưanhvàcôchứ.
“Mẹ, con xin lỗiđãđể mẹ lo lắng, lần sau con thềsẽkhôngđể chuyện như thế xảy ra nữa đâu.” Diệp Tuệnhẹnhàng nắm tay Nghiêm Lam.
Với lạicôkhônghề trang điểm mà để mặt mộc, nên khí sắc nhìn qua cũngkhôngđược tốt lắm.
Xe dừng lại, Diệp Tuệđangđịnh chống gậyđixuốngthìThẩm Thuật lại đưa tay cầm cái gậy củacôđi, sau đó cúi người xuống bế bổngcôlên.
Gió lạnh lùa vào con phố yên tĩnh, càng khiến nơi đây trở nên quạnh vắng hơn, sạchsẽnhư chưa hề cómộtthứ gì tồn tại vậy.
“Sao Diệp Tuệ vẫn chưa tỉnh lại vậy, nếukhôngphải tôi vẫn còn chút lý tríthìtôithậtsựmuốn xông thẳng vào bệnh viện xem tình hình của Diệp Tuệ thế nào rồi.”
Lúc này, sau lưng Thẩm Thuật bất ngờ vang lênmộtgiọngnóicủa người già: “Chàng trai, cháu tìm ai vậy?”
Diệp Tuệkhônghề biết việc mình livestreamđãđược các fan gọi làmộthành động cưng chiều fan, cómộtidol như vậy, bọn họkhôngyêusao được?
Trong mấy ngày Diệp Tuệ bị hôn mê, dân mạng ngày nào cũng vào Weibo của Hoa Thụy hỏi thăm tình hình củacô.
Diệp Tuệ vừa đọc bình luận vừa mỉm cười, có lúc vui quá nên cườikhôngkiểm soát được, suýtthìlàm rách miệng vết thương,côlại bình tĩnh thu lại nụ cười, muốn lừa gạt mọi người là mìnhkhôngđau.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.