Tôi Có Mắt Âm Dương
Bệ Hạ Bất Thượng Triều
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 95
anhmở ngăn kéo ra cho bông hoa vào, suy nghĩmộtlát,anhlại cất cả hộp nhẫn vào đó luôn.
Thẩm Thuật lại ngồi xuống giường bệnh, mắt nhìn Diệp Tuệ chăm chú, chờ đợi động tĩnh tiếp theo củacô.
Mấy ngày nay Thẩm Thuật luôn trông chừng bên giường bệnh, gần nhưkhônggiành thời gian đểđilàm việc khác, ngay cả điện thoại củaanhcũng phải nhờ Vương Xuyên nhận giúp.
Nhưngcôvẫnkhôngcó phản ứng gì.
Sau khi tỉnh lại khỏi cơn hôn mê sâu, người đầu tiêncônghĩ đến là Thẩm Thuật.
Đêmđãkhuya.
Mấy giây sau Thẩm Thuật mới nhận ra người Vương Xuyên gọi là mình,anhchậm rãi xoay người lại nhìn Vương Xuyên, ánh mắt vô hồnkhôngcó tiêu điểm.
Vương Xuyên gọi người đem hành lý tới khách sạn,anhđimộtvòng trong phòng, xem xem có thứ gì đó bị bỏ quênkhông.
Từng đóa hoa hồnganhgấp xong đều được để trong ngăn kéo tủnhỏbên cạnh giường bệnh.
Giọnganhvang lên trong căn phòng yên tĩnh, nhưngkhôngđược hồi đáp.
Thẩm Thuật nhìncô,mộtmình lẩm bẩm: “Diệp Tuệ, em có thích hoa hồngkhông?”
Trong phòng bệnh lại khôi phụcsựyên tĩnh, chỉ có những tiếng máy móc y tế lạnh lẽo vang lên. Thẩm Thuật cầm lấy cái hộp, mở ra.
Vương Xuyên tiến lênmộtbước, lấy hộp nhẫn trong túi áo ra đặt bên cạnh Diệp Tuệ.
Diệp Tuệ ngẩn người, mỉm cười nhìnanh: “Em cũng thế.”
Thẩm Thuật: “Tôi vừa cảm nhận được ngón tay Diệp Tuệ cử động.”
anhrất thích rất thích em.
Diệp Tuệ buồn cười: “Emkhôngsao nữa rồi.”
Diệp Tuệ gật đầu, yên lặng ngồi chờ Thẩm Thuật, trước giường bệnh bậtmộtcái đènnhỏ, ánh sáng của đèn chiếu vào cái tủnhỏbên cạnh.
Thẩm Thuật cúi đầu,anhbỗng cảm nhận được ngón tay của Diệp Tuệ khẽ nhúc nhích, xúc cảmnhẹnhàng ma sát lên tayanh.
“anhnhất địnhsẽchờ đến khi em tỉnh lạithìmới đeo nhẫn cho em.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Diệp Tuệ chậm rãi mở mắt ra, đối diện với ánh mắtanh, đôi mắt ngày thường luôn trong trẻo, lúc này lại có đôi phần mỏi mệt, sắc mặt tuy yếu ớt nhưng vẫn xinh đẹp vô cùng.
Cảnh tượng lúc trước vẫnhiệnlên trong đầucô, kiếp nạn lớn nhất của Thẩm Thuậtsẽtới trước khianhtròn 30 tuổi, vậy có phải bây giờanhđãthành công thoát khỏi kiếp nạn đó haykhông?
côngẩng lên nhìnanh, nghiêm túcnói: “Em rất thích,thậtđấy.”
Diệp Tuệ hôn mê nhiều ngày nên đầu óc nặng trịch, ngồi dựa ngườimộtlúc, suy nghĩ cũng dầnrõràng hơn.
Giọng Thẩm Thuật trầm xuống,anhcầm taycô, từ từ ghé lại gần: “Vậythìmìnhyêunhauđi.”
Ngày thứ năm.
Hai mắtanhsáng rực lên, vội vàng đứng bật dậy khỏi giường bệnh, vì vui quá nênanhquên mất là chỉ cần bấm chuông là bác sĩsẽtới, trực tiếp lao ra khỏi phòng bệnh gọi bác sĩ đến đây.
Diệp Tuệ giơ tay ra, nhìn vào mắtanh, ý bảoanhđưa chocôxemmộtbông hoa hồng.
Em rất thích rất thíchanh.
“Em mới mang nó từ khách sạn về.” Vương Xuyênkhôngkhuyên Thẩm Thuậtđinghỉ ngơi, vìanhbiết nếu đổi lại làanhthìanhcũng tình nguyện ngồi bên cạnh ngườiyêumình, chờcôấy tỉnh lại.
Ngón tay Thẩm Thuật lạnh như băng,nhẹnhàng cầm lấy tay Diệp Tuệ, mu bàn taycôcònđangcắm kim tiêm.anhđưa chiếc nhẫn ra ướm thử lên ngón áp út củacô.
“Thẩm tổng.” Vương Xuyên khó khăn gọimộttiếng.
Vìđãmấy ngàykhôngnóinên giọngnóitrong veo củacôbây giờ nghe lại hơi khàn, cổ họng cũng hơi đau.
anhmở điện thoại ra tìm kiếm cách gấp hoa hồng, đối vớimộtngười nhưanhthìviệc gấp giấy làmộtviệc rất phức tạp.
cônhìn thẳng vào mắtanh, ánh mắt sáng rực: “Những lờianhnóivới em ở giường bệnh em cũng nghe thấy hết rồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau khi có thểnóichuyện được, Diệp Tuệ liền gọi tênanh: “Thẩm Thuật.”
Vẫn như mọi ngày,anhkiểm tra xemcôcó được đắp kín chănkhông, có dấu hiệu của việc cử độngkhông.
Diệp Tuệ dựa vào giường bệnh, Thẩm Thuật đút chocôuống mấy cốc nước ấm, nước trôi xuống cổ họng, hóa giải cảm giác khô rát.
Sau khicôtỉnh,anhsẽhoàn thành màn cầu hôn còn dang dở, trong phòng bệnh lạikhôngthể trang trí tỉ mỉ như ở khách sạn được.anhkhôngmua hoa hồng,anhsợ bây giờ sức khỏe củacôđangyếu, nếu tỉnh lại mà ngửi thấy mùi hoathìsẽthấykhôngthoải mái.
nóiđượcmộtnửa,anhchợt dừng lại, sau đónói: “anhcó mấy thứ này muốn cho em xem.”
Nhưng Diệp Tuệ chưa kịp nhìn thấythìđãbị tai nạn xe, Thẩm Thuật cũng vì thế màkhôngthể quan sát phản ứng củacôkhi nhìn thấy cảnh này, chỉ biết đau khổ tự trách mình.
“Bây giờanhsẽkhôngđeo nhẫn cho em đâu.” Thẩm Thuật vìkhôngnóichuyện khá lâu nên lúc này giọngnóikhàn đặc, giống nhưmộtcon cá thiếu nước, chỉ biết nỗ lực hút lấy chútkhôngkhí.
anhlấy nhẫn ra, đặt cái hộp lên cái bànnhỏbên cạnh giường bệnh.
Diệp Tuệ vẫn còn nhớ trước khi bị tai nạncôđãthổ lộ vớianh,côrũ mắt xuống,nóinhỏmộtcâu, nhưngkhôngngờ là cảcôvàanhđều đồng thanhnói: “anh/Em có còn nhớ trước khi xảy ra chuyện…”
“Bác sĩ!” Thẩm Thuật gào to lên,khôngdám rời khỏicônửa bước.
Vết thươngtrênngười vẫn rất đau, Diệp Tuệ có thể cảm nhận được những dấu vết mà vụ tai nạn kia để lại, cơn đau nhắc chocôbiết rằngcôđãđược ở lại thế giới này rồi.
Sau khi kiểm tra sơ bộ cho Diệp Tuệ, bác sĩnói: “Sức khỏeđãkhôngcòn vấn đề gì lớn, nhưng vết thươngtrênngườithìvẫn cần phải nghỉ ngơi tốtthìmới mau lành lại.”
“Lúc em ngủ…” Thẩm Thuậtkhôngthích từ hôn mê,anhchỉ cho rằng Diệp Tuệ ngủ mấy ngày rồi mới tỉnh lại thôi, “anhđãgấp mấy bông hoa hồng này, hy vọng lúc em tỉnh lại là có thể nhìn thấy.”
Phản ứng đầu tiên củaanhlà run lên mấy giây,khôngtin đây làsựthật, nửa phút sauanhmới bình tĩnh lại được, cảm nhậnrõràng ban nãy ngón taycôđãcử động. (đọc tại Qidian-VP.com)
anhnói: “anhđãnghĩ,mộtngày nào đó nhất địnhanhphải ở trước mặt em, tự tay đeo vào tay em chiếc nhẫn này.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Thẩm Thuật biết lần này chắc chắnkhôngphải là ảo giác củaanh.
Ngón taycôrấtnhỏ, chiếc nhẫn được đeo vào rất dễ dàng.
anhtin chắc Diệp Tuệsẽmau chóng tỉnh lại thôi.
Chiếc nhẫn nàyanhđặt làm theo cỡ ngón taycô, nhưngkhôngbiết có hợp vớicôkhông.
Nghiêm Lam: “Tuệ Tuệ chắc chắn sắp tỉnh rồi.”
Bác sĩ bước nhanh vào phòng bệnh, Nghiêm Lam và Tiểu Lưu cũngđivào theo, mong chờ Diệp Tuệ tỉnh lại.
“anhđây.” Thẩm Thuật ngồitrêngiường bệnh cạnhcô, nhìn vào mắtcô, sau đó lạinhẹnhàng nắm lấy taycô, muốn xác nhận những gì mìnhđangthấy làsựthật.
Bọn họđãchờ đợi giây phút này quá lâu rồi.
Nghiêm Lam và Tiểu Lưu nghe bác sĩnóixong liền bật khóc, hai người đềukhôngdám khóc lớn, chỉ yên lặng rơi lệ.
Vừa mới nhìn nó xonganhđãcómộtsuy đoán trong đầu, đến lúc mở cái hộp ra,anhpháthiệnbên trong đúng là cómộtcái nhẫn.
Môicôvừa mềm vừa ấm, hai người ôm nhauthậtchặt, truyền cho nhau hơi ấm, hòa tansựlạnh lẽo trong trái tim suốt những năm tháng chưa gặp được nhau.
Bác sĩkhôngchoanhmộtcâu trả lời khẳng định, sau khi làm kiểm tra tổng quát, bác sĩ mớinói: “Diệp Tuệ có khả năngsẽtỉnh lại, nhưng bây giờ vẫn chưa thểnóichắc chắn được.”
Thẩm Thuật do dự, có chút ngượng ngùng cầm lấymộtbông hoa, đặt vào lòng bàn taycô. Tayanhrất vụng về, nhưng miễn cưỡng cũng có thể làm ra được hình bông hoa.
Màn đêm buông xuống bên ngoài cửa sổ, ánh trăng an tĩnh chiếu vào trong phòng bệnh.
Thẩm Thuật: “Lúc hôn mê em vẫn có ý thức đúngkhông?anhđãnóimà, nhất định emsẽtỉnh lại…”
Hai người sửng sốt, tầm mắt giao nhau, dường như đoán ra được lời đối phương địnhnói, Diệp Tuệ vội vàng nhìnđichỗ khác, mím môi choanhnóitrước.
Thẩm Thuật cẩn thận thử thăm dò sâu hơn,anhnhẹnhàng hôncô, nụ hôn củaanhlúcthìdịu dàng khi lại mãnh liệt, sau đó cạy mở môicô, tiến quân thần tốc, triền miên quấn lấy đầu lưỡicô.
Diệp Tuệkhôngnóigì, Thẩm Thuật khom lưng xuống hôncô, tayanhvòng ra sau lưng ôm lấycô,mộtcảm giác tê dại bất chợt lan tràn từ các đầu ngón tay.
Thẩm Thuật chỉ xem nhưcôđangngủ,anhvớicôở chungmộtphòng bệnh, buổi tốianhchỉ ngủmộtchút ở giường bên cạnh, tỉnh dậysẽlại lập tức ngồi trôngcô.
Diệp Tuệ kinh ngạc,cônhìn những bông hoa hồng giấy bên cạnh cái hộp nhung, sắc mặt trở nên rất dịu dàng.
So với việc vung tiền như rác mua hoa tươi về,anhlại tự mình gấp hoa hồng giấy, đặt vào đó toàn bộ tấm lòng của mình.
đãlà ngày thứ tư rồi, kế hoạch cầu hôn của Thẩm Thuậtđãbị hoãn lại.
“Vừa nãy ngón taycôấy cử động, có phảicôấysẽtỉnh lạikhông?” Thẩm Thuật lo lắng hỏi bác sĩ liên tục.
anhcầm taycô, cúi người ngắm gương mặtcô, gương mặt nàyanhđãnhìn vô số lần, ngũ quan củacôcũngđãin đậm trong timanhrồi.
Ánh trăng dịunhẹ, hoa hồng màu đỏ, còn có cả nhẫn nữa…Thời điểm này quá thích hợp rồi. Thẩm Thuật cầm lấy chiếc hộp nhung được hoa hồng vây quanh, động tác củaanhrất cẩn thận, mở chiếc hộp ra, bên trong là chiếc nhẫn kim cương.
Lúcanhđẩy cửa phòng bệnh ra, Thẩm Thuật vẫn giữ nguyên vị trí cũ,khôngnhúc nhích ngồi bên giường bệnh.
Vậythìlàm vợ chồngthậtluôn nhé, đượckhông?
Ánh mắt Thẩm Thuật trở nên ảm đạmđinhiều, dường như người vừa mớinóichuyện rất nhiều ban nãykhôngphải làanhvậy, bây giờanhlại quay về với vẻ trầm lặng ítnóicủa mình.
Cả hai người đều chưa từngyêuđương, cứ như hai đứa trẻ con ngây ngô, nghiêm túcnóiđinóilại câu này, dù phảinóibao nhiêu lầnthìcũngkhôngthấy chán.
Thẩm Thuật sững người, nhìncôchằm chằm, thử gọimộttiếng: “Diệp Tuệ?”
Hình nhưcônghe thấy tiếnganhgọi, taycôkhẽ nhúc nhích trong bàn tayanh, móng tay chọc vào daanh.
Vương Xuyên biết, đây hẳn làmộtsựbất ngờ mà Thẩm Thuật muốn dành tặng cho Diệp Tuệ.
Thẩm Thuật nhấn mạnh lại: “anhthích em nhất.”
anhluôn nắm chặt taycô, cho nên dù chỉ làmộtcử động rấtnhỏthìanhđềusẽpháthiệnra ngay.
Nhóm Vương Xuyên cũngđivào, sau khi thấy Diệp Tuệđãbình an, bọn họ đưa mắt nhìn nhau rồi rờiđi. Nghiêm Lam đóng cửa lại, cho hai vợ chồng cókhônggian riêng.
Chờ đợi trong vô vọng và hy vọng mong manh chính là nỗi sợ lớn nhất của con người, tựa nhưđangđứngtrênmộtcon đường mà phía trước rất mịt mờ,khôngbiết khi nào mớiđitới điểm cuối.
Chuyện hôn mê vốn rất khónóitrước điều gì, có thể người bệnhsẽtỉnh lại nhanh chóng, cũng có người bệnhsẽnằm mãi như vậy.
Hô hấpcôngưng lại, hai người môi kề môi, hơi thở giao nhau, hơi thở củaanhnhẹnhàng quanh quẩntrênmặtcô.
Diệp Tuệ nhìn Thẩm Thuật, đâykhôngphải là ảo giác, bây giờ Thẩm Thuậtthậtsựđãbình an vôsựngồi trước mặtcôrồi.
Bác sĩ là những người chứng kiến rất nhiều trường hợp, cho nên họsẽkhôngvìsựmong đợi của người nhà mànóiramộtkết quả theo chiều hướng tốt, họsẽnóicho người nhà bệnh nhânmộtkết luận khách quan nhất,khôngđể cho họ hy vọng quá nhiều.
Động tác củaanhrất vụng về, vật lộn cả tiếng đồng hồ mới gấp đượcmộtbông hoa hồng.
Chương 95
anhsuy đoánkhôngsai, chiếc nhẫn rất vừa vặn với ngón áp út củacô.
Ngày nào Diệp Tuệ còn chưa tỉnh lạithìanhvẫnsẽcòn bị vùi lấp trong bóng tối ấy.
Diệp Tuệ mở to đôi mắt ngập nước, nhìn vào mắtanh, nghẹn ngào đáp: “Thẩm Thuật, em cũng rất thíchanh.”
Diệp Tuệ vẫnđanghôn mê, nhưng tình trạng cơ thểđãchuyển biến tốt, bác sĩnóikhả năngcôsẽtỉnh lại là rất cao.
Sau khi nghe bác sĩ đảm bảo rằng Diệp Tuệđãhoàn toàn bình thường, Thẩm Thuật bấy giờ mới được thở phàonhẹnhõm sau mấy ngày căng thẳng.
“Diệp Tuệ, em mau tỉnh lạiđi.”
Vương Xuyên nhận điện thoại từ khách sạn gọi tới, quản lý của khách sạnnóiphòng Thẩm Thuật đặt ngày maisẽđến hạn check out, họ hỏi Vương Xuyên xem có cần gia hạn thời gian đặt phòngkhông.
Diệp Tuệ đánh giá bông hoa củaanh,côbật cườinói: “khôngngờ làanhcòn biết làm thủ công đấy.”
Vương Xuyên vốn muốnnóilại với Thẩm Thuật, nhưng nhìn bộ dạng Thẩm Thuật lúc này,anhkhôngđành lòng tới quấy rầy,mộtmìnhđitới khách sạn.
Giữa những bông hoa hồng ấy làmộtcái hộp nhung màu đỏcôchưa thấy bao giờ.
Từ trưa đến tối Thẩm Thuật luôn an vị trước giường bệnh Diệp Tuệ, gấp hoa hồng chocô, sợcôbuồn chán nênanhcòn vừa gấp hoa vừanóichuyện vớicô.
Mỗi lần hai người nắm tay nhau,sựchú ý củaanhđều tập trung hơn bình thường, toàn tâm toàn ý cảm thụ bàn taynhỏnhắn củacôđangnắm tayanh.
Thẩm Thuật bấm chuông, bác sĩ lập tức chạy tới.
Diệp Tuệ sững sờ ngồitrêngiường bệnh, tầm mắtcôchậm rãi hướng xuống nhìn vào trong ngăn kéo, ở đó có những bông hoa hồng được gấp bằng giấy, xếp lại rất ngay ngắn.
khôngbiết có phảianhbị ảo giáckhôngmà lại thấy lông micôrungnhẹ.
Khi chiếc nhẫn kim cương nằm vừa khíttrênngón áp út của Diệp Tuệ, nước mắtcôtuôn rơi, có thể vì quá xúc động nênkhôngnóinên lời.
hiệngiờ Thẩm Thuậtkhôngkhác gìmộtđứa trẻ với những hành động rất máy móc, giống như chỉ cầnanhhoàn thành xong nghi thức cầu hônthìDiệp Tuệsẽbiết mà tỉnh lại vậy.
Diệp Tuệ cố nặn ramộtnụ cười: “Mẹ, mẹ đừng lo, bây giờ con rất khỏe.”
Chiếc nhẫn này chắc chắn là để đưa cho Diệp Tuệ rồi.
Trong phòng bệnh yên tĩnh, Diệp Tuệ và Thẩm Thuật nhìn nhau, ai cũng có tâm tư của riêng mình.
Tối đó, Thẩm Thuật chỉ ănmộtchút cháo rồi lại ngồi bên cạnh Diệp Tuệ.
Nhìn Diệp Tuệđangnằmtrêngiường bệnh, đột nhiênanhcómộtsuy nghĩ.
Ánh mắtanhchỉ nhìncô, chú ý đến từng phản ứng dù lànhỏnhất, chỉ cần Diệp Tuệ tỉnh lạithìanhsẽlà người pháthiệnra đầu tiên.
Sau khi đặt hộp nhẫn xuống, Vương Xuyênđira khỏi phòng bệnh.
mộtgiây sau, tầm mắtanhdừng lại, nhìn vàomộtcái hộpnhỏtrênbàn.
Ánh sáng rực rỡ tràn vào khung cửa sổ, chiếu lên gương mặt Diệp Tuệ, sắc mặtcôtái nhợt, ngũ quan xinh đẹp lúc này mang theosựmong manh yếu đuối.
cônhìn thấy Thẩm Thuật, muốn mở miệngnóivớianh, nhưng cổ họng quá khô nênkhôngphát ra đượcâmthanh nào.
anhchớp mắt lại rồi quan sát tiếp, nhưng trạng thái củacôlại trở về như ban đầu.anhủ rũ cúi đầu,nóichuyện vớicô: “anhgấp hoa hồng cho em nhé, đượckhông?”
Cửa phòng bệnh được mở ra, Nghiêm Lam bước nhanh tới, vừa khóc vừanói: “Tuệ Tuệ.”
Thẩm Thuật cúi người kéo ngăn kéo tủ ra, ánh đèn lúc này lại chiếu sáng toàn bộ phía bên trong ngăn kéo.
Vừa vào trong phòng, Vương Xuyên liền thấy rất nhiều hoa hồng, giống như được ghép lại thành hình dạng gì đó, nhưng bây giờđãbị gió thổi bay tán loạn, nhìnkhôngra.
Diệp Tuệ vươn tay ôm lấy cổanh. (đọc tại Qidian-VP.com)
anhlập tức ngẩng đầu lên nhìn Diệp Tuệ.
Thẩm Thuật nhìncôchăm chú, dịu dàngnói: “Ngày hôm đóanhđãchuẩn bị xong mọi thứ để tỏ tình với em.”
Thẩm Thuật rất sợ, sợ muốn c·h·ế·t,anhsợ sau khi Diệp Tuệ đeo chiếc nhẫn vào rồithìcôlại biến mất. Cho nênanhphải chờ đến khicôtỉnh lại rồi mới cầu hôncô.
anhbuông lỏng taycôra, lòng bàn tayđãrịn mồ hôi, cảm xúc ngổn ngang, kinh ngạc có, mừng rỡ có, cảm thấy may mắn cũng có.
Diệp Tuệ nhắm chặt hai mắt, cảm nhận nhịp tim đập rất nhanh.
Diệp Tuệ cười: “Em thíchanhhơnanhthích em.”
Thẩm Thuật lên tiếng trước, ngữ điệu mang theosựvui sướng: “Diệp Tuệ,anhthích em.”
Edit: Ngân Nhi
Lông micôgiậtnhẹ, hơi run lên.
anhnắm chặt taycô,khôngmuốn buông ra,anhsợ nếuanhbuông taythìcôsẽlại nhắm mắt rồi nằm yêntrêngiường bệnh như lúc trước.
Vương Xuyên cẩn thận cất hộp nhẫnđi, nhanh chóng quay trở lại bệnh viện.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.