Tôi Làm Thực Tập Ở Địa Phủ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 10 : Bốn mươi bảy người
Khả Hân thì cần mẫn chăm chỉ học hành, rất có thể là vì sự khích lệ động viên của thầy dành cho cô bé rất lớn, đến mức tôi đứng bên cạnh mà cũng chẳng thèm đếm xỉa gì, lúc nào cũng ngập ngụa trong cái mớ sách vở, ngày ngày đọc sách . Tuy thi thoảng cũng bị đánh một trận tơi bời nhưng vì cảm thấy trình độ học vấn của mình cao hơn một cấp so với mọi người, ngược lại có khi nhìn mấy đứa nhóc lít nhít đánh mình với vẻ coi thường, và đương nhiên thế thì còn bị đánh thêm một trận.
Riêng anh Bình, từ lúc tôi kể chuyện của huynh ấy cho Tiểu Thiến và Lý Đức, rồi giới thiệu họ với nhau, anh ấy vừa thấy Lý Đức như 2 người bạn tri kỷ, nói chuyện rất hợp ý nhau.
Trời ơi, tên đại gia khốn kiếp này! Trên thế gian này lại có người mất hết nhân tính thế sao?
Anh ấy thu lại nụ cười, thổ ra mấy chữ số: " bốn mươi bảy người".
Mãi đến khi Tiểu Thiến hét lên kinh ngạc khi nhìn thấy Khả Hân "Đây mới chính là mỹ nhân thường gặp trong các câu truyện xuyên không!" tôi mới nhận ra rằng, Khả Hân hoàn toàn khác hẳn với đám bạn bè chơi cùng với tôi, bất kể là khi còn sống hay khi đã c·h·ế·t.
Nói như thế tức là ... " tôi hiểu hơn một chút, "Hắn đến thành c·h·ế·t oan, sẽ không bị thẩm phán, xét xử?".
Tôi nghĩ, lần này đúng là gay go to rồi, vẫn còn chín mươi chín năm phải làm công việc này, chẳng lẽ cứ mãi chán chường thế này sao?
Tuy tôi không rõ vì sao anh ấy lại nói nhiều chuyện với tôi như thế, có thể trước đây anh cũng từng nói với người khác rồi, nhưng ở nơi địa phủ đầy tin đồn thất thiệt, muốn giải thích với từng người một cũng vô cùng phiền phức, cho nên đương nhiên số quỷ quan hiểu lầm anh là không hề ít.
Tôi biết ngay mà, hoá ra là Vô Thường đại ca giở trò. Bất giác cảm thán người thật thà đi đến đâu cũng bị ăn h·iếp.
" Công an hình sự từng làm qua tổ phòng chống mại d·â·m và tổ chống tội phạm." (đọc tại Qidian-VP.com)
Kể từ sau khi làm Câu Hồn Sứ Giả, tôi càng lúc càng chẳng quan tâm đến bộ dạng của mình thay đổi ra làm sao nữa, bởi vì dù sao người sống cũng chẳng thể nhìn rõ được mà, hai là tướng mạo của các Câu Hồn Sứ Giả đều bình thường là được rồi, bản thân tôi cũng chẳng bao giờ nghĩ xem làm cách nào để mình nổi trội cả.
Tiểu Thiến nói sự chán nản ủ rũ trong thời gian này của tôi là giai đoạn chán việc, vì đổi công việc mới, thời khắc mới mẻ lúc mới vào làm cũng qua rồi, ngày qua ngày lại, cảm giác chán chường cứ ùn ùn kéo đến là việc đương nhiên.
Làm Câu Hồn Sứ Giả dạo gần đây, đối với loại người độc ác tàn nhẫn như thế tôi chẳng còn lầm bẩm nguyền rủa "Thiên lý bất dung, nhất định gặp báo ứng" như lúc còn sống nữa. Mà biết rõ thực sự sẽ có báo ứng, chắc chắn có quỷ quan xét xử.
"Ngược đãi cũng cần phải xét xử, nhưng tội g·i·ế·t người, lại không bị đổ lên đầu hắn" anh ấy bổ sung thêm một câu, "Tên đại gia này, tuy không biết địa ngục A tỳ, chẳng rõ thành c·h·ế·t oan, hoặc hắn coi nhẹ việc tự tay g·i·ế·t người, nhưng thực sự hắn đã vô tình thoát được trọng tội".
Hừ, hắn dám lấy tôi ra để cá cược thế thì tôi sẽ nhất quyết không thèm đi tìm hắn, để hắn thua tơi bời luôn.
Vì để tôi lấy lại tinh thần, Tiểu Thiến nói hôm nay đến tìm là muốn đưa tôi đến một nơi rất tuyệt.
Sau này, anh Bình cũng thi thoảng đến tìm tôi uống rượu, cũng chẳng phải cố ý, là tên đại gia đó lại gây chuyện, cũng may là chỉ có một hai thi thể, chứ nếu lại có vụ tập thể bị bạo d·â·m mà c·h·ế·t thế kia thì chắc tôi phải đến nhờ vả phán quan, để tôi đá mấy đá vào tên đại gia c·h·ế·t tiệt này trước khi bọn họ phán xét hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiểu Thiến biết nhân vật Khả Hân này cũng được khá lâu rồi, thi thoảng khi em ấy hỏi tôi mất tích ở phương trời nào, tôi không chút do dự mà đáp lời ngay: "Đi thăm người bạn nhỏ của tớ, Khả Hân".
Chương 10 : Bốn mươi bảy người
Hóa ra anh ấy ở những nơi như thế đều có nguyên nhân, "anh Bình" nhìn anh ấy cũng tầm hai mươi bảy tuổi, "Khi còn sống anh làm gì?".
Không ngờ khi Tiểu Thiến lần đầu tiên gặp Khả Hân, lại sững sờ kinh ngạc hết cỡ.
"Nhưng..." Anh ấy cười khổ, đổi giọng, "Không có đứa trẻ nào c·h·ế·t do hắn đích thân ra tay động thủ, hắn thậm chí không hạ lệnh, đàn em của hắn tự động kết liễu tính mệnh của bọn trẻ đó". (đọc tại Qidian-VP.com)
Tôi nói suy nghĩ của mình cho anh ấy nghe, thấy sắc mặt của anh ấy cũng nhẹ nhõm hơn nhiều: "anh vẫn đang xin". (đọc tại Qidian-VP.com)
Tôi không hiểu tại sao. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ta sẽ không để hắn trốn thoát" ánh mắt anh ấy dõi về phía xa xăm, "Bốn mươi bảy đứa trẻ, ta đều nhớ rất rõ, đợi đến ngày hắn tiến vào thành c·h·ế·t oan, phán quan mà ta quen sẽ thông báo cho ta biết, đến khi ấy ta có thể chứng minh được tội trạng của hắn."
Tuy thi thoảng cũng phải đi định những âm hồn máu tươi trào ra như dòng suối, thi thể ngang dọc vết dao đâm, nhưng tôi lại không muốn đi tìm tên Phạm Chí Cường kia để cãi lý.
Tôi không thể nào nhớ lại được ...
Không phải chứ, như thế thì quá bất công đi.
Nhưng Khả Hân lại khác, cô bé có vẻ ngoài thuần khiết ôn hòa, đẹp đẽ khác thường, huống hồ hiện nay cô bé có thể xuất khẩu thành thơ, giỏi văn thạo y, mới cố gắng trong vòng hai năm nay đã trở thành một nhân vật đình đám trong huyện nhỏ này, được ví như đồng tử bên cạnh Bồ Tát Quan âm trong miếu hội, là một thần đồng được công nhận tại trường học.
Tên đại gia này, thích ngược đãi các bé gái, hôm nay hắn còn tìm được mấy tên trong giới nhà giàu địa phương có cùng thói quen biến thái rồi cùng nhau hành hạ người khác đến c·h·ế·t, tính luôn số trẻ c·h·ế·t ngày hôm nay, trước giờ có tổng cộng bốn mươi bảy cô bé bị hắn hành hạ đến c·h·ế·t" đáy mắt anh ấy trở nên băng lạnh, "Ta tận mắt chứng kiến bọn trẻ bị hành hạ làm nhục”.
Không biết có nên hỏi hay không, nhưng dù gì đã gọi thêm đồ ăn vặt, không thể bỏ đi ngay được, tôi bèn liều hỏi thẳng: "Tại sao anh thích ... xem những người kia?".
Tôi, một con người cực kỳ bình thường, trong hai mươi chín năm ngắn ngủi trên dương thế, ngoài việc lo lắng cha mẹ già ra, đối với bản thân mình tôi hoàn toàn không có bất cứ yêu cầu gì, nhưng khi ấy, khi thời khắc bụi trần bay đi sương mù tán thất, vào giây phút cuối cùng trước khi c·h·ế·t, mơ hồ có thứ gì đó phiêu qua đầu tôi, rốt cuộc là ước nguyện gì đây?
Tôi thầm nghĩ, hóa ra là vậy, anh ấy vô cùng thích hợp làm phán quan.
"Cô bé ngốc nghếch" tôi thầm cảm thán, tiếp tục ngẩn đầu trên lầu 2 của quán nhìn xuống quan sát cuộc chiến.
Người bên cạnh hầu hết đều giống tôi, không phải quá xuất sắc, không phải quá thông minh, đều tự biết thân phận ngu si đần độn của mình, tìm kiếm cơ hội mưu cầu sinh tồn trong xã hội tàn khốc này, vĩnh viễn không phải là đại nhân vật trước ánh đèn sân khấu.
Thậm chí dạo gần đây tôi còn lười chẳng muốn về địa phủ, cứ chạy đi chạy lại cũng thấy phiền phức, một phần vì đến nhà hàng của địa phủ sẽ phải tiêu tốn pháp lực, thì chẳng thà lấy tiền, ngày ngày nghỉ ngơi ở khách sạn trên nhân gian nhân tiện cũng giành thời gian tu luyện pháp thuật.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.