Tôi Làm Thực Tập Ở Địa Phủ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 9 : Cá cược
Có điều cô chẳng đợi sự hồi đáp của tôi, tiếp tục đọc Ngữ Văn, khóe miệng khẽ nhếch tạo thành nụ cười như mách tôi rằng, nhất định là cô bé cố tình, ai bảo lúc bị đánh tôi không nhảy vào cứu, cô bé này thù dai lắm.
Ấm hơn ngọn lửa hồng.... "
Tôi định hồn vội vàng rồi mau chóng rời khỏi căn nhà kho, ở lại nhìn lâu thì chắc khó mà không bị ám ảnh. Bước ra khỏi căn nhà kho tôi mới nhận ra, có một người đang đứng bên cạnh Tiểu Thiến, là Doãn Chí Bình, tuy dáng vẻ của hắn không để lại ấn tượng quá sâu đậm trong tôi nhưng chiếc áo màu xanh của hắn là đặc điểm để phân biệt. Tiểu Thiến chẳng giấu được sự căm ghét liếc hắn một cái, ra hiệu với tôi rằng phải đi định hồn, canh góc camera và điểm nhẹ nút chụp sau đó liền đi ngay. Cô nàng đang vội đi định hồn.
Vẻ mặt Bác trầm ngâm
Tôi cứng họng, "Em có thể hỏi người kia là ai không?".
"Em muốn hỏi tại sao anh không cứu em à?"
Như nằm trong giấc mộng
"Bạo d·â·m mà c·h·ế·t." (đọc tại Qidian-VP.com)
Do vậy có đến năm sáu câu hồn sứ giả ở khắp các ngả đường tụ tập về đây, riêng Lý Đức không đến, lúc đó Tiểu Thiến chỉ chỉ vào người đàn ông mặc áo dài màu xanh, "hắn chính là Doãn Chí Bình". Tôi len lén liếc nhìn thử, người này vẻ mặt lạnh lùng, nét mặt không chút biểu cảm, so với hình tượng biến thái kinh tởm mà Tiểu Thiến vẽ ra trước mắt tôi lại khác biệt vô cùng lớn, nhưng có lẽ không thể trông mặt mà bắt hình dong được. (đọc tại Qidian-VP.com)
Địa điểm định hồn lần này là tại một biệt thự, quả nhiên là nơi xa hoa và hủ bại nhất trên thế gian này, tôi không dám đi sớm vì sợ rằng mình sẽ phải chứng kiến những cảnh đau mắt. Tuy Tiểu Thiến chân cao chân thấp nóng lòng muốn nhìn xem nhưng đúng khi cô nàng trông thấy dãy thi thể xếp lớp thì không tránh khỏi muốn ói mà không cách nào ói ra được. Tất cả đều là các thi thể bé gái, bị quăng vào trong ngôi nhà kho sau biệt thự, có lẽ là sắp có người đến thu liệm. Cơ thể lõa lồ hằn đầy những vết thâm tím, bầm đen, phía dưới hạ bộ lộn tùng phèo hết cả, có thi thể trên cổ có vết dây hằn, có thi thể trên người có vết dao, đó chính là nguyên nhân dẫn đến cái c·h·ế·t.
Hắn nhấp ngụm cà phê, sau khi chuyện trò mấy
Cô bé lắc đầu, "Thầy vẫn chưa giảng đến".
Đêm nay Bác không ngủ.
Người Cha mái tóc bạc
Từng người từng người một
Càng nhìn lại càng thương
Hóa ra cô bé có nhìn thấy tôi, "Đúng vậy, em bị đánh tàn nhẫn quá".
Nụ cười bất giác cứng đờ trên mặt. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Vậy em nhắm mắt học thuộc làm gì?" Rõ ràng là học vẹt mà.
Rồi Bác đi dém chăn
Tôi mỉm cười đắc ý, cuối cùng cô bé cũng chịu thừa nhận là không nhớ tên tôi rồi đây. Đã mấy tuần trôi qua, cô bé cứ hỏi đi hỏi lại tên tôi. Từ " Nobita" cho đến " Conan" đủ mọi đáp án vô cùng kỳ quặc, tôi trả lời thành nghiện mất rồi.
Cô bé lắc đầu, "em biết là anh không cứu được em, nếu không thì lúc đó anh đã sớm cứu em trai của em rồi."
Thực ra cái gọi là "quỷ" theo cách nói của Khả Hân không đúng cũng chẳng sai, âm hồn vốn là "quỷ" theo cách nói của người còn sống thôi mà.
"Em nghe thầy giáo dò bài bọn họ một lần."
Vậy sao em lại thuộc lòng nhiều như thế ?"
Mà sao Bác vẫn ngồi
"Là một Vô Thường, họ Tạ" nói xong rồi anh ấy kêu nhân viên, rồi gọi dĩa đậu phỏng và hướng dương.
Tiểu Thiến kể về hắn, với vẻ mặt đầy sự bất mãn.
Sợ cháu mình giật thột
Tính ra tôi cũng làm Câu Hồn Sứ Giả được hơn nửa năm, đã êm đềm bình thản trải qua thời gian thực tập, tận mắt thấy cô bé Khả Hân tròn mười tuổi. Lúc đầu cô bé trổ mã chưa thành thục, tôi còn cho rằng mới chỉ bảy tám tuổi đầu. Hơn nữa dạo gần đây cô bé ngày ngày lên lớp đều xuất hiện những biểu hiện khác thường, bé Thiên tài này cuối cùng cũng nhận ra sự nổi bật của mình so với các thành viên khác trong lớp.
Chương 9 : Cá cược
Khi còn sống, tôi cứ thuận buồm xuôi gió bình an trưởng thành, tính cách và bề ngoài quá sức bình thường khiến tôi không nhận được sự chú ý của mọi người, cuộc sống cũng trải qua không có điểm nhấn gì. Do vậy khi đọc thấy nguyên nhân c·h·ế·t trên điện thoại ngày hôm nay, tôi cảm thấy hơi sờ sợ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đốt lửa cho anh nằm.
Tôi cũng không giống như Câu Hồn Sứ Giả nào đó thích nhòm ngó tò mò, rất vừa ý khi xử lý cái trường hợp thế này, chẳng hạn như Câu Hồn Sứ Giả Doãn Chí Bình.
"Em không muốn kém hơn tụi nó" tụi nó đương nhiên ám chỉ mấy bé gái đã đánh Khả Hân.
Bóng Bác cao lồng lộng
Lặng yên bên bếp lửa
Chỉ là tính cách của hắn khá kỳ quái, hay dò hỏi tọc mạch chõ mũi vào chuyện của người khác, đủ để có thể đuổi được cái lặng lẽ tịch mịch của một trăm năm dài đằng đẵng. Bất luận là nơi phố đèn đỏ phấn son hay trong phòng ngủ nhà tắm của gia đình đại gia, chỉ cần là nơi nhơ nhuốc bẩn thỉu nhất là có mặt hắn, do vậy từ lâu hắn đã khá nổi danh ở địa phủ này.
Nghe cô bé đọc một hồi, có vẻ đâu vào đó lắm, tôi thấy lạ liền ngắt lời: "Chẳng phải em mới đi học được mấy ngày thôi sao, đã học nhiều như thế rồi à?".
Hắn đã làm Câu Hồn Sứ Giả được hơn ba mươi năm rồi, cũng thuộc vào hàng tiền bối trong giới Câu Hồn Sứ Giả, là một trong những ứng cử viên sáng giá nhất có thể làm đủ nhiệm kỳ một trăm năm.
Tôi và hắn có duyên gặp mặt một lần, trước đầy tại vùng Châu Đốc có xảy ra một cuộc bạo động nhỏ, hình như có liên quan đên đầu cơ buôn bán gỗ, và kết quả là số người c·h·ế·t lên đến con số hàng trăm.
Nhưng liên quan đến chuyện đốt hương, gửi vàng mã tôi cảm thấy tò mò, thế là liền đến thỉnh giáo Vô Thường đại ca, anh ấy sau khi nghe xong thì cực kỳ căm phẫn nhấn giọng: "Âm hồn vốn không thích chuyện nhang đèn, ma quỷ được chiếu trên phim truyền hình đều hít lấy hít để khói nhang kia, cứ làm như chúng ta đang hít ma túy vậy, đó là sự bôi nhọ, là làm vấy bẩn, là sự phỉ báng, ta phải đến ..." Anh ấy nhất thời không nghĩ ra phải đi đâu, thuận miệng nói, "Ta phải báo cáo lên Hiệp hội người tiêu dùng".
C·h·ế·t kiểu gì thế này? Để tăng thêm lòng can đảm, tôi kéo Tiểu Thiến đi cùng, thực ra thu một hai âm hồn c·h·ế·t kiểu này cũng không to tát gì, tôi cũng không đến mức nhát gan như thế nhưng cả một hàng dài dằng dặc đều là những người c·h·ế·t cùng nguyên nhân đó, khiến tôi cảm thấy ớn lạnh sống lưng.
câu bâng quơ về thời tiết thì đi thẳng vào chủ đề chính: "Trước đây, việc định và câu những âm hồn c·h·ế·t vì bạo d·â·m đều được giao cho ta".
"Anh đội viên thức dậy
Bác nhón chân nhẹ nhàng.
Thấy trời khuya lắm rồi
"Hay là ..." cô bé nghiêng đầu, giả vờ ngây thơ mà còn chẳng giống chút nào, "Anh là quỷ sao? Có cần em đốt vàng mã, cúng đồ ăn cho không?"
"Chả là ... " Cô bé ngước đầu nhìn tôi, nhưng cặp mắt không cách nào bắt được ánh mắt của tôi, "Em không thể nhìn rõ anh, không thể nhớ được tên của anh".
Cô bé ngần ngừ muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Cô bé đau đến nghiến răng nghiến lợi: "anh ngồi ở quán nước mía Cô Béo phía đối diện nhìn em bị đánh, phải không?".
Ví dụ như vụ án g·i·ế·t người c·h·ặ·t· ·đ·ầ·u, nhìn thấy đầu người cứ lăn qua lăn lại, hoặc như bị tra tấn đến c·h·ế·t, chờ đợi nạn nhân đầy máu me từ từ đứt hơi. Lại như lần này người c·h·ế·t vì bạo d·â·m, dường như mọi thứ xẩu xa bẩn thỉu đều được giao cho tôi định hồn vậy.
Cậu bé lập tức tiếp thêm một câu: "Vậy rốt cuộc anh là biến thân của loại yêu quái nào? Thỏ? Lợn? Hay là Chuột?" . (đọc tại Qidian-VP.com)
Tôi chỉ chỉ tay lên khuôn mặt sưng húp của cô bé mà hỏi: "Có đau không?".
Mái lều tranh xơ xác.
Khó lắm mới thấy trên mặt hắn lộ nét cười: " Phạm Chí Cường có cá cược với một người, nói rằng nhất định có một ngày cậu sẽ đến nơi giao giới để khiếu nại hắn".
Đúng là râu ông nọ cắm cằm bà kia, tôi phụt cười.
Ông bác sĩ kinh nghiệm nhiều năm, nên biết cô bé này nhất định là bị ăn h·iếp mà không phải tự gây sự chuốc vạ, nên cũng tận tình giúp em ấy trị thương mà không trách phạt gì nhiều.
Anh đội viên nhìn Bác
Tôi ngẩn người, biết nói gì lúc này đây? Nói xin lỗi vì đã giành việc riêng của hắn sao? "Anh biết không, Quỷ Lại Phạm Chí Cường vốn chẳng ưa gì em, cho nên gần đây hắn ta đều cho em phải định những âm hồn c·h·ế·t vì những nguyên nhân rất kỳ lạ".
Để lại tôi và Doãn Chí Bình mắt tròn mắt xoe nhìn nhau, chẳng biết nên nói gì, đợi khi tôi định thần trở lại, đã bị hắn kéo đến một cà phê bên cạnh.
"Em biết những câu thơ đó ẩn ý là gì không?"
Anh đội viên mơ màng
Hiếm có đứa trẻ nào tuổi còn nhỏ mà lại hiểu chuyện đến thế.
Ngoài trời mưa lâm thâm
Tôi nhìn em ấy, trước mắt nhoáng lên hai chữ "Thiên tài" chỉ nghe một lần đã thuộc, có thể nhận ra được năng khiếu khác thường, hèn chi có thể hết lần này sang lần nọ nhớ được tôi. Nhưng bản thân em ấy lại không hề nhận ra điều này, dù sao cô bé mới chỉ đi học chưa lâu, cứ nghĩ rằng những đứa trẻ khác cũng thế.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.