Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 2: Câu hồn sứ giả

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2: Câu hồn sứ giả


Tôi đờ đẫn gật đầu, biểu thị đã hiểu, nhưng trong lòng vẫn thấy mơ mơ hồ hồ. Lẽ nào người c·h·ế·t đều phải sống ngày qua ngày tại địa phủ sao? Không thể đầu thai được được ư? Địa phủ này rốt cuộc có bao nhiêu người?

Ở địa phủ không có âm hồn, bởi âm hồn đều tập trung trong thành c·h·ế·t oan đợi phán tội hoặc đầu thai, ở địa phủ chỉ toàn là quan lại. Còn câu hồn sứ giả thì tương đương với chức sai dịch làm tạp vụ dưới tay các quan chức cấp cao.

Thấy tôi còn thắc mắc, anh ấy bèn giải thích: “ Tất nhiên, hầu hết âm hồn đều sẽ được đầu thai, vả lại âm hồn ở đây không chỉ có riêng linh hồn con người mà còn cả linh hồn các sinh linh nữa, phải nói thêm rằng trong số hàng ngàn hàng vạn âm hồn xuống địa phủ mỗi ngày, chỉ có một số rất ít được giữ lại, và em, cũng được giữ lại đấy ”. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vô Thường đại ca rót cho tôi một ly, rồi tự rót cho mình một ly khác, tôi hiếu kì uống một ngụm, ngòn ngọt có hương vị strongbow táo.

Nhưng trong mắt của Vô Thường đại ca thì từ âm hồn đến câu hồn sứ giả giống như từ chim sẻ biến thành phượng hoàng vậy, là một bước nhảy vọt về chất.

Tôi nghĩ ngợi giây lát, rồi lại uống thêm một hớp, quả nhiên có mùi vị của rượu vang đỏ. (đọc tại Qidian-VP.com)

" Chúng ta có cần uống nước không ? Ý em là, chẳng phải em đã c·h·ế·t rồi sao? "

Câu hồn sứ giả theo cách giải thích của Vô Thường đại ca chính là công dân trong địa phủ, và cũng là một quan chức nhỏ nhoi nhất.

Nói như thế, tức là c·h·ế·t có vẻ sẽ tốt hơn nhiều thì phải. Trong đầu tôi thầm nghĩ như thế, bất chợt huynh ấy lại lẩm bẩm tự nói một mình: "Nếu biết sớm sau khi c·h·ế·t có thể hút thuốc thoải mái uống thả phanh thì khi sống đã sớm cai rượu bỏ thuốc rồi, không chừng còn có thể sống thêm được vài năm nữa”.

Có thể trở về Dương Gian ?

" Được rồi, em đồng ý, em sẽ làm câu hồn sứ giả ".

“ Giữ lại? Giữ em lại làm gì? ” tôi phát hiện làn da đen sạm tầm thường của Vô Thường đại ca chợt sáng rực lên, giống như giây phút hồi dương của kẻ sắp qua đời vậy.

Bất ngờ trước mặt tôi xuất hiện một tờ hợp đồng, Vô Thường đại ca cầm ngón cái trên tay phải của tôi rồi ấn xuống góc dưới bên phải của tờ hợp đồng, một dấu vân tay màu đỏ hiện ra trên giấy: “Cứ quyết định như vậy đi”.

“Người bình thường có thể nhìn thấy em không?”

Xem ra công việc của câu hồn sứ giả khá là cần số lượng nhân viên. “ Tại sao lại lựa chọn em? ” chẳng lẽ tuyển theo kiểu bắt thăm và tôi may mắn rút trúng sao?

Tôi ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Vô Thường đầu đại ca, phát hiện anh ấy cơ hồ đã biến thành một người trẻ trung và cao lớn khác thường, niềm hưng phấn quá mức bình thường của anh ấy khiến tôi có dự cảm mơ hồ rằng hình như mình đã bị lừa vào một công ty đa cấp.

Tôi đi cùng Vô Thường đại ca một quãng đường, chợt cảm thấy con đường này sao mà dài một cách khác thường, nhìn trước chẳng thấy đâu, ngó sau chẳng thấy cuối.

Anh ấy thần thần bí bí ghé sát vào tôi, nói ra mấy chứ: “ Làm câu hồn sứ giả ".

" Không phải, em muốn uống gì nó sẽ biến thành hương vị đó" rồi anh ấy tự mình uống cạn, " Của anh là rượu champagne".

" 'Nhà hàng Quỷ C·hết Đói' lúc nào cũng đông khách nhất, dù sao n·gười c·hết đói luôn chiếm đa số. Âm hồn bị c·hết cùng nguyên nhân có thể tụ tập lại cùng một nơi có lẻ cũng là duyên phận " Vô Thường đại ca giải thích sơ qua cho tôi hiểu, " 'Nhà hàng Quỷ Vui Vẻ' cũng khá ổn, là nơi thỉnh thoảng sẽ gặp cấp trên, em xem ngồi ở ban công là cấp trên của anh đấy ".

Không thèm quan tâm đến ánh mắt kinh ngạc của tôi, anh ấy vẫn tiếp tục nói: “Vì, nhiệm kỳ của câu hồn sứ giả là một trăm năm, nhưng đã rất lâu, rất lâu rồi, hay nói chính xác nhất là từ trước đến nay chưa từng có ai làm đủ một trăm năm, anh hy vọng em có thể phá được kỷ lục này”.

Chương 2: Câu hồn sứ giả

Lông tơ trên người tôi bỗng dựng ngược hết lên, đợi tôi c·h·ế·t hả? “Tại sao chứ?” (đọc tại Qidian-VP.com)

" Đúng vậy, tỉ lệ nhảy việc lên đến một trăm phần trăm” Vô Thường đại ca vô cùng buồn bã thừa nhận.

“An phận thủ thường sống qua ngày, tám năm chỉ làm một công ty, chỉ công tác ở một cương vị, chỉ làm một công việc giống nhau, không chuyển việc, không chuyển nhà, không nghỉ phép, tám năm ròng rã, ngày nào cũng cơ bản như ngày nấy…”

" Chưa có ai làm đủ "

“Vậy câu hồn sứ giả sẽ phải làm gì? Câu hồn sao? ” tuy anh ấy nói rất nhiều chuyện liên quan đến địa vị của câu hồn sứ giả, nào là được nhiều thứ mà đám âm hồn có mơ cũng không bao giờ đạt được, nhưng tôi vẫn chưa hình dung được, câu hồn sứ giả sẽ phải làm cái quái quỷ gì?

Tôi lặng người lẩm nhẩm, khuôn mặt tiều tụy của cha mẹ đột nhiên xuất hiện trong óc, cha mẹ vẫn khỏe chứ? “Có đúng là có thể đi lại ở Dương Gian phải không ?”

" Làm thì có ích lợi gì chứ? Ý em là ngoài địa vị được âm hồn tôn sùng ra thì có điểm tốt gì khác?”

Vô Thường đại ca nghĩ đi nghĩ lại, “ câu hồn sứ giả có thể trở về Dương Gian, với lại có thể sử dụng pháp thuật hoá trang, người bình thường có thể nhìn thấy câu hồn sứ giả ”. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tôi muốn quay trở lại, dù là đứng xa nhìn cha mẹ cũng tốt, xem xem dạo này cha mẹ thế nào. Vì dù sao cha mẹ cũng là người thân duy nhất trên thế gian này mà tôi không nỡ rời đi.

“Vì em là người an phận thủ thường” ánh mắt Vô Thường đại ca liếc sang khiến tôi sởn cả da gà, rõ ràng là rất hài lòng với tôi.

" Đúng vậy ” Vô Thường đại ca vỗ ngực bảo đảm.

“ Công việc của câu hồn sứ giả vô cùng nhẹ nhàng, chính là định hồn và câu hồn phách đó về Địa Phủ." Huynh ấy chỉ nói sơ qua một câu về nội dung công tác, “ Trước khi âm hồn tỉnh lại, phải giữ cho âm hồn ổn định lại trong thi thể, không cho nó bay loạn xạ, quấy rối nhân gian, sau đó câu hồn ra và dắt về Địa Phủ ”. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mấy người phục vụ đều mặc trang phục phục vụ như các nhà hàng trên Dương gian, nhanh nhẹn bưng chai rượu vang đặt lên bàn, tôi thở phào nhẹ nhõm, vì đang sợ những thứ bê lên bàn là rắn, rết, chuột, dòi, kiến những thứ mà đám ma quỷ hay ăn trên ti vi.

" Thôi không nhắc chuyện buồn nữa" Vô Thường đại ca khua tay, làm vẻ vứt sạch mọi phiền não, vui vẻ giới thiệu với tôi: "Đây là 'Nhà hàng Quỷ Vui Vẻ' nhà hàng xếp hạng thứ 3 dưới Địa Phủ chúng ta, muốn xem một nhà hàng có tốt hay không, chỉ cần nhìn pháp thuật của đầu bếp là biết ngay. Pháp thuật càng cao thâm thì rượu với thức ăn làm ra sẽ càng phù với khẩu vị của từng người. Em đừng thấy 'Nhà hàng Quỷ C·h·ế·t Đói' đông đúc mà cho rằng đồ ăn ở đó sẽ ngon nhé, thực ra đồ ăn trong đó không thể sánh bằng ở đây được ".

Câu hồn sứ giả ?

“ Em vốn cho rằng thu hồn là công việc của đầu trâu mặt ngựa chứ ” tôi suy nghĩ giây lát liền nói. Nhiệm vụ của câu hồn sứ giả giống như vận chuyển hồn phách vậy, nhưng tình hình thực tế ra sao thì tôi đoán chắc rằng phải đợi khi nào bắt đầu công việc mới rõ được.

“Đương nhiên!” Quỷ đầu đại ca vỗ vỗ vai an ủi tôi, “anh trong cả trăm ngàn người mới tìm được em, anh đã đợi em từ rất lâu rồi”.

May mà âm hồn không bị đổ mồ hôi, chứ nếu có thể đổ mồ hôi thì nhất định tôi đã bị cảm lạnh. “em… có thể không làm, được không?”

" Thấy "

Tôi nghiêng đầu nhìn sang, người đó bận một bộ đồ vest full đen, trông khá giống Vô Thường đại ca, hình dáng rất bình thường, chẳng có gì đặc biệt.

“ Tuyệt vời! ” Vô Thường đại ca nhảy dựng lên, vui mừng đến mức cơ hồ quên mất mình là ai.

" Có thể ” Vô Thường đại ca nghiến răng đáp, “ Thứ mà dưới địa phủ thừa thải nhất, chính là âm hồn, em không làm, nhất định sẽ có âm hồn khác làm, tất nhiên em có thể lựa chọn đi đầu thai, nhưng, thực sự em không muốn làm sao? ”.

" Ủa, em tưởng đây là rượu vang? " Tôi thắc mắc.

" Không phải, không phải " anh ấy xua tay, “ Đầu tiên, dù là đầu trâu mặt ngựa hay hắc bạch vô thường, đều là truyền thuyết nhân gian, về bản chất đó chính là câu hồn sứ giả. Còn nữa, âm hồn trên thế gian có nhiều vô số, câu hồn sứ giả có một hai người làm sao bắt về hết được, nhất là âm hồn của nhân loại, một khi không cẩn thận, để âm hồn bay mất, sẽ rất khó bắt trở về, vả lại còn có thể gây họa cho người sống ".

Câu nói đầy tâm trạng của anh ấy bất chợt khiến tôi thầm nghĩ, có lẽ khi còn sống Vô Thường đại ca rất yêu thương một ai đó. Nghĩ như vậy lại khiến tôi nhớ đến cha mẹ mình, không thể nào tưởng tượng được nỗi đau đớn của hai người lớn đến mức nào khi cậu con trai là chỗ dựa tinh thần lại ra đi bất ngờ như thế. Tôi lặng lẽ uống thêm một ngụm nữa, là mùi vị đắng chát của bia.

Nghe lại diễn tiến cuộc đời đầy bi thương của mình. “Chẳng lẽ đó là ưu điểm sao?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2: Câu hồn sứ giả