Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 4: Vận mệnh không thể thay đổi được

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 4: Vận mệnh không thể thay đổi được


Chẳng biết liệu rằng có uổng công nữa hay không, nhưng tôi không nhìn sắc mặt quật cường của cô bé nữa mà lặng lẽ rời đi.

Tôi giúp bé gái kia tìm một chỗ để mai táng em trai của bé, dưới gốc liễu bên suối. Đây là lần đầu tiên và cũng là duy nhất tôi mai táng bản thân đối tượng định hồn. Cũng trong khoảnh khắc ấy, cũng lần đầu tiên tôi nhìn thấy bộ dạng của đàn anh câu hồn sứ giả vẻ mặt thảm bại, ngũ quan bình thường, mặc áo gai sắc vàng, anh ta câu hồn phách của bé trai, đẩy vào chuỗi âm hồn chen chúc hỗn độn sau lưng rồi điềm nhiên rời đi, chẳng thèm nhìn tôi lấy một cái.

Vào đúng 14 giờ được chỉ định trước, tôi dùng pháp thuật trong nháy mắt đã dịch chuyển đến huyện An Phú, đây là loại pháp thuật nhập môn phải có của câu hồn sứ giả mà tôi mới được học.

" Chị hai, em đói" giọng bi thương phát ra từ miệng của bé trai kia, hai má hóp lại khô queo như cũ, không hề mang chút huyết sắc, đồng tử dường như càng thêm tán loạn rời rạc, trên môi vẫn còn vương chút vụn bánh màn thầu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trước khi rời đi để định hồn khác, tôi dặn dò đứa bé một câu, " Nếu em không muốn c·h·ế·t, hãy đến bên sông uống chút nước, tắm rửa qua, rồi tìm một gia đình lương thiện, mà bán thân làm người ở đi."

Thứ mà mỗi người sống trên đời để lại ấn tượng cho người khác chẳng qua là tên họ và dung mạo của họ, thêm vào chút pháp thuật che mắt là lập tức bị quên ngay, ngẫm nghĩ kỹ lại thấy cũng thật là tẻ nhạt.

Đó là một bé trai năm tuổi đang nằm cuộn tròn ở góc đường, tóc tai rối bù, mặt mày đen xạm, quần áo tả tơi, nghiêng người dựa vào một bé gái gầy nhom khoảng mười tuổi. Ăn xin tôi từng gặp trên đường nhiều vô số nhưng chỉ có bé trai đó là thảm thương nhất, hai má hóp lại, cặp mắt lồi ra, con ngươi đờ đẫn mơ hồ, chân tay gầy như que củi. Nếu không có cô bé gái ôm trong lòng thì bé trai đó đã sớm nằm cong queo trên nền đất, rõ ràng nó đang đến lúc hấp hối.

Đằng sau đôi mắt của bé gái kia chợt ánh lên chút nghi ngại, nhưng vẫn tiếp tục đưa bánh cho em trai của mình, trông bộ dạng đang cố gắng nuốt, cơ hồ như dùng toàn bộ sức lực của bản thân cậu bé. Chợt một tia suy nghĩ mơ hồ lóe qua đầu tôi, hình như người bị đói lâu ngày không thể ăn quá nhiều, nhưng cũng lại thấy, nguyên nhân chính có vẻ như không phải ở đó.

Sau khoảnh khắc đó tôi như bừng tỉnh, chợt nhận ra bản thân mình đang làm câu hồn sứ giả mà lại đi cứu người bị liệt tên vào sổ sinh tử của Diêm Vương. Tôi thầm nghĩ, có lẽ mình nhậm chức này cũng sẽ chẳng được lâu, có khi ba ngày sau sẽ bị cách chức rồi cũng nên, tôi sợ mình chẳng thể xác lập được kỷ lục người tại vị lâu nhất, mà ngược lại sẽ giành được kỷ lục giữ chức câu hồn sứ giả trong khoảng thời gian ngắn nhất, đến lúc đó chắc chắn sắc mặt của Vô Thường đại ca sẽ vô cùng hài hước cho xem.

Sắc mặt bé trai theo đó cũng nhẹ nhõm hơn chút, dây thần kinh căng cứng hồi nãy cơ hồ cũng được giãn ra, ôm chặt em trai trong lòng, khóe miệng bất chợt nở nụ cười.

Đợi sau khi phản ứng lại nó mới ôm chặt thi thế bé trai mà gào khóc thất thanh.

Đột nhiên tôi cảm thây bản thân mình thật vớ vẩn, quá bất lực, tôi cho rằng mình có lòng từ bi bao la, nhưng ra tay cứu người chẳng qua là chỉ khiến lương tâm đỡ cắn rứt, rốt cuộc lại còn làm chuyện vô ích liên lụy bé trai đó phải qua đời sớm hơn hạn định. Cậu bé ấy vốn có thể dùng thời gian một phút này để nhìn ngắm lại thế giới, nhìn lần cuối khuôn mặt của chị hai, thời gian một khắc đó, đối với người sống mà nói, nó có ý nghĩa vô cùng, tôi hiểu được điều ấy.

Đồng hồ trên cổ tay hiển thị 14 giờ 10 phút, vậy là cậu bé đã c·h·ế·t sớm hơn một phút so với thời gian quy định, chút sức lực cố nuốt màn thầu đã rút hết luồng năng lượng cuối cùng trên cơ thể bé.

Người dân đi lại trên đường đương nhiên là thấy tôi từ trên trời giáng xuống, lập tức coi đó là chuyện thần kỳ, nhưng họ không nhớ rõ mặt mũi của tôi, rú lên một tiếng dạt ra hai ba bước, lập tức là quên ngay, bao gồm cắt đứt sóng phát tín hiệu các thiết bị quay chụp, theo dõi, vệ tinh. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô bé gái hoàn toàn sững sờ, em ấy vẫn ôm em trai trong lòng, có thể em vẫn chưa hiểu tại sao em trai của mình lại c·h·ế·t như vậy, hoặc là cảm thấy mọi thứ quá là hoang đường, tại sao lại c·h·ế·t như thế? Chẳng phải em đã cố gắng bón cho em trai ăn rồi sao? Tại sao lại c·h·ế·t như thế?

Âm hồn của bé trai thoát khỏi thân xác, đau thương nhìn chị hai của mình, cậu bé đó không phải là ác quỷ, nó chỉ mới năm tuổi thì có thể làm được chuyện xấu gì chứ, cậu bé nên lặng lẽ bước lên cầu Nại Hà, uống canh Mạnh Bà, đầu thai kiếp sau, chứ không phải ở lại đây để nhìn người thân của mình buồn thương.

Trần Khả Long, 14 giờ 11 phút ngày 31 tháng 5 năm 2021, ấp Đồng Ky, xã Quốc Thái, huyện An Phú, Tỉnh An Giang, c·h·ế·t đói.

Mọi thứ trong đầu tôi bỗng trờ nên trống rỗng, trong một thoáng xúc động không kiềm chế được, tôi liền quay người tìm đến tiệm bánh bao, lấy trong túi xách bách bảo ra hai tờ năm chục ngàn để mua năm cái bánh bao và một chai nước suối lạnh, chằng kịp lấy lại tiền thối, tôi vội quay lại để đưa cho bé gái kia, giúp em đỡ bé trai dậy rồi đút bánh bao cho em trai em ấy ăn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 4: Vận mệnh không thể thay đổi được

Đến khi bé trai đã ăn hết bốn cái bánh bao, cuối cùng tôi cũng hiểu ra, chợt khựng người lại, sâu thẳm trong con tim trào lên nỗi đau khó nói thành lời, thẫn thờ hồi lâu nhìn bé trai ăn chiếc bánh bao thứ năm. Sau rồi trước ánh mắt chăm chú của tôi và bé gái kia, hơi thở của cô bé càng lúc càng yếu dần, cho đến khi ngừng hẳn.

Sau khi tôi dùng đầu điện thoại điểm nhẹ định hồn trên thi thể bé trai, lặng lẽ phiêu hồn trở lại.

Tôi bước về phía đó, quỳ xuống trước mặt hai đứa trẻ. Trên điện thoại hiển thị rõ ràng, hôm nay tôi phải định ba âm hồn c·h·ế·t đói ở An Phú, bé trai này là âm hồn thứ hai. Trước đó là một ông cụ như ngọn đèn trước gió, cũng được xem là gần đất xa trời. Nhưng bé trai này vẫn còn là đứa trẻ, đang tuổi ăn tuổi chơi, vậy mà hôm nay lại trở thành ngày giỗ của bé.

Mọi tiếp xúc giữa câu hồn sứ giả và người hoặc sinh linh dù sao cũng chỉ dừng lại ở lúc định hồn, câu hồn tôi sớm phải biết được, bất luận bé trai đó ăn bao nhiêu bánh bao và uống bao nhiêu nước, đều vô tác dụng, mọi thứ sẽ trở về con số không. Bánh bao đó, thực sự chưa hề trôi vào bụng cậu bé, nó vẫn đói, mặc dù sau khi ăn năm chiếc bánh bao, bé vẫn c·h·ế·t đói. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tôi bất giác cười khổ, bên tai khi ấy lại văng vẳng âm thanh yếu ớt: "Chị hai, em đói' (đọc tại Qidian-VP.com)

Tôi quỳ trên nền đất, mặt không chút biểu cảm, muốn khóc mà lệ chẳng tuôn rơi.

Cô bé là người phàm, đương nhiên sẽ không thấy rõ dung mạo của tôi, nhưng lúc này dù tướng mạo ra sao đối vói cô bé lại không hề quan trọng. Em chỉ cố chấp muốn tìm một người có thể cứu được em trai của em ấy, người đó chỉ cần có mảy may từ bi, nhất định sẽ cứu được một mạng người, em tin rằng nhất định sẽ có người như thế, kiên trì đến cùng, quyết không từ bỏ, có thể đó chính là nguyên nhân mà em ấy đã gắng gượng hơn em trai lâu đến vậy.

Sau khi quan sát tỉ mỉ người đi kẻ lại trên đường, cuối cùng tôi bất ngờ phát hiện ra đối tượng định hồn lần này, là một bé trai.

Tôi cũng thở phào nhẹ nhõm. Tôi vốn là người có trái tim mềm yếu, trước đây mỗi lần gặp ăn mày trên đường, đều không cầm lòng được mà cho họ ít tiền, đối với họ mà nói, chỉ một tia suy nghĩ của người đời cũng có thể quyết định đến sinh tử của họ.

Câu hồn sứ giả ở trên dương thế, hóa ra đều là người ngoài cuộc, kẻ bàng quan, chưa từng và cũng không thể can dự một mảy may nào.

Bất giác một cánh tay nhỏ nhắn nắm lấy ống quần tôi giật giật, là bé gái kia. Nó ngẩng đầu, chăm chú nhìn tôi, ánh mắt vô hồn tuyệt vọng, nhưng lại lấp lóe tia hy vọng nhỏ nhoi, " Làm ơn hãy bố thí cho em trai của em chút đồ ăn gì đó, em... em ấy sắp c·h·ế·t đói rồi".

Bé gái kia không khóc nữa, bé cũng chẳng thừa nước có thể chảy ra ngoài cơ thể như thế, cơ thể đói lả ra rồi, đáng tiếc, tôi không muốn tìm cách để cứu bé nữa, bởi tôi không muốn mình tiếp tục phải chấp nhận thêm một lần thất bại.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 4: Vận mệnh không thể thay đổi được