Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 8 : Thần Đồng Trần Khả Hân

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 8 : Thần Đồng Trần Khả Hân


Nhưng Khả Hân lại không khóc toáng lên như những đứa trẻ khác khi b·ị đ·ánh, mà chỉ lặng lẽ nằm bất động bên cạnh đống rác trong con hẻm nhỏ. Tôi cho rằng cô bé không còn đứng lên nổi nữa, thế là liền đi đến muốn đỡ em ấy dậy, nhưng cô bé lại vịn tường loạng choạng đứng dậy, hoàn toàn dựa vào sức của bản thân mình mà không ỷ lại vào người khác.

Trợ thủ của lão bác sĩ này là một bé gái, nó đưa chiếc khăn sạch cho lão. Ông ta lau tay, dùng giọng điệu tiếc nuối nhất trên đời thông báo với bà vợ của n·gười đ·ã k·huất rằng chồng bà ta vô phương cứu chữa, đã ra đi rồi, tiếp đến là tiếng gào khóc thất thanh vang lên như thường lệ.

Lặng lẽ rời khỏi đám thân quyến, câu hồn sứ giả vốn chìm lẫn trong đám đông chẳng ai để ý, tôi lấy làm lạ là vì sao không trực tiếp để câu hồn sứ giả biến thành người tàng hình cho rồi? Dù sao, so với tàng hình cũng chẳng có gì khác biệt. Phải nhớ để lần tiếp theo gặp Vô Thường đại ca thảo luận vấn đề này cho ra lẽ.

Cô ấy lựa chọn nhóc học sinh, còn tôi thì chọn đại Trần Khả Hân.

Trong khoảng thời gian này, đứa trẻ ông ta thu nhận được đi đến trường cấp 2 ở phía cuối đường, để cô bé bắt đầu đi học, hay nói cách khác cũng chính thức là những ngày cô bé bị ăn h·iếp mới đúng.

Huyện An Phú bùng phát d·ịch b·ệnh Covid-19 quy mô nhỏ, người dân có thể chất yếu ớt, nếu không được tiêm vaccine tốt, thì bệnh càng thêm nặng, l·ây l·an truyền nhiễm đến bạn bè thân thích, người nào bị nặng thì bất hạnh q·ua đ·ời. Hồi d·ịch b·ệnh mới bùng phát, một ngày có đến ba n·gười c·hết, đến nay đã lên đến mười n·gười c·hết một ngày, ai nấy cũng bàng hoàng sợ hãi, ngoài đường vắng ngắt không một bóng người. Bác sĩ chạy qua lại như con thoi giữa các gia đình giàu có, các tay thầy lang dạo tình cờ đi qua cũng bị giữ lại để xem bệnh cho các gia đình nghèo.

[3] Kẻ mà ai cũng biết - Voldemort : nhân vật phản diện trong bộ phim Harry Potter. Gần như mọi phù thủy không dám nói ra tên Voldemort. Họ thường gọi là kẻ mà ai cũng biết.

Thế rồi, đúng là cô bé cứ vịn tường như thế mò mẫm trở về y quán.

Cô bé là người sống duy nhất ở miền quê này mà tôi quen biết, huống hồ cô cũng thuộc hàng mắt thanh mày tú, đang tuổi ăn tuổi lớn, trẻ con ở vào lứa tuổi này là dễ thương nhất, ngây thơ có thừa, hồn nhiên chẳng thiếu, nhưng cô bé này cơ hồ như già trước tuổi, thông minh IQ 200 lại vô cùng hiếu thắng.

Tôi mỉm cười, có thế thì sao chứ, dù sao cô bé cũng chẳng thể nhớ được khuôn mặt và tên tuổi của tôi, nên tôi vờ hồi đáp: "anh là kẻ mà ai cũng biết - Voldemort [3] chính là chúa tể hắc ám, biết điều thì tránh xa tôi một chút đi, không là sẽ hút máu bé đấy" tôi vờ hù doạ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tôi đang ngồi ở quán nước mía phía đối diện, ánh mắt chăm chú nhìn qua bên đó, người đi lại tấp nập bên đường cho rằng đó chỉ là trò đùa giỡn của bọn con nít, chẳng ai thèm khuyên can. Khả Hân b·ị đ·ánh một trận tơi bời, mặt mày thâm tím, cơ bản chẳng còn thấy nguyên dạng nữa, may mà nhà cô bé mở phòng khám bệnh, nếu không trị liệu qua loa đại khái nhất định sẽ để lại sẹo.

Tôi đi theo phía sau cô bé, thầm lắc đầu, tính cách cố chấp như thế thì sao có thể sống yên ổn qua ngày được chứ.

“Anh tên là gì á?" Cô bé nghi hoặc, rõ ràng chẳng nhớ tên tôi.

Còn tôi cũng vì định hồn dồn dập thế này nên mới tình cờ biết được sự thật. Tôi dùng camera điện thoại bấm chụp lên t·hi t·hể rồi lại mở app ra dùng kính lúp nghiên cứu, vẫn còn một tiếng nữa mới tới ca định hồn kế tiếp, cũng có thể nghỉ ngơi một chút rồi.

Năm mươi bảy âm hồn, có mười lăm c·hết vì bệnh, tôi đưa mắt nhìn lão bác sĩ phòng khám tư bên cạnh, ông ta hôm nay cũng thật đen đủi, đây là bệnh nhân thứ ba c·hết dưới tay ông ta trong ngày hôm nay rồi. Không, cũng không thể nói là c·hết dưới tay ông ta được, chỉ nên nói là, khi người nhà của ba xác c·hết kia mời ông ta đến thì bệnh nhân đã sắp thăng Thiên rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tôi thầm thở dài, cái miệng của Tiểu Thiển đúng là quạ đen xui xẻo mà! Đáng thương cái thân tôi, phải làm Câu Hồn Sứ Giả dưới trướng tên Quỷ Lại gian ác, lúc này cứ phải ở rịt trong huyện, cứ nhà nào có tiếng khóc tang là lại đi đến nhà đó. (đọc tại Qidian-VP.com)

Một ngày định năm mươi bảy hồn, tôi phát hiện dẫu lòng mình vốn mềm như bún thì nay cũng trở nên cứng rắn như sắt thép rồi, đúng là phải cảm ơn bạn Phạm Chí Cường kia một phen.

Ông bác sĩ ngày ấy đã mở thêm mấy chi nhánh ở các huyện trong An Giang. Người đến phòng khám đều là người dân nghèo khổ bị mắc bệnh dịch Covid - 19 để tiêm vắc xin, có khách quen rồi thì tự nhiên việc làm ăn cũng khởi sắc, ngày càng phát đạt.

Trông thấy bộ dạng em ấy tơi tả, đáng thương, tôi không kiềm chế được mà nhắc nhở: "Khi bị đám kia đánh, em đừng im tiếng như thế, nếu em không kêu, bọn chúng sẽ cho rằng em không đau, vì thế đánh sẽ càng mạnh tay hơn" tuy bọn nhóc cấp 2 không có nhiều lực, nhưng cơ thể cô bé này cũng đâu có khỏe mạnh rắn chắc gì cho mấy, nếu lỡ gãy xương thì lại khổ đời ra.

Chợt cảm nhận được có ánh mắt đang chăm chú nhìn mình, tôi kinh ngạc quay đầu lại, thì ra là đứa bé gái đó, nó đang lặng lẽ nhìn tôi chằm chằm.

Đáng tiếc tôi đã dự liệu sai một điểm, cô bé nhớ được một chuyện khác, tuy có chút ngập ngừng, "Anh có phải là người cho em trai của em ăn bánh bao trong huyện An Phú phải không ạ ? Em nhớ giọng của anh".

Tôi chợt sững người kinh ngạc, cô bé này chính là đứa nhỏ đó, thảo nào trông có vẻ quen quen, sau khi tắm rửa sạch sẽ bề ngoài cũng khá là đáng yêu. Dù nhận ra bé, nhưng để tránh phiền phức, tôi vẫn một mực phủ nhận: "anh không phải, anh không quen biết em”. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 8 : Thần Đồng Trần Khả Hân

Tôi dần hiểu được tại sao Tiểu Thiển lại tìm kiếm một người phàm để yêu, phải nói thực tình rằng các hoạt động giải trí ở miền quê quá ư ít ỏi, ngày ngày trôi qua trong vô vị, nhàm chán, vì thế phải tìm một vật sống biết vận động nào đó để ngày ngày quan sát. Thứ đó tốt hơn hẳn thú cưng, và lại khỏi cần cho ăn hay tắm rửa nữa.

Tôi đang dương dương đắc ý, cứ ỷ vào trí nhớ tốt đi, nhưng dù có tốt hơn thế cũng chẳng có tác dụng gì.

"Em không thèm kêu lên cho tụi nó nghe! " cô bé bướng bỉnh quay đầu đi, vờ như không thấy cánh tay cứu viện của tôi đang chìa ra, "Tự en về được, không cần anh phải đỡ".

"Lần thứ ba" cô bé đi bên cạnh tôi, mở miệng nói, "Lần thứ ba của ngày hôm nay em nhìn thấy anh, anh là ai?".

Vừa xoay người đi thì tiếng gào khóc thống thiết lại vang lên trong ngôi nhà gỗ phía cuối đường, tôi thong dong bước tới, chẳng cần chen lấn xô đẩy, cũng chẳng cần vội vàng lao tới, cứ chầm chậm lê bước bởi dù sao trên đường cũng chỉ có mình tôi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Một tháng sau, tôi khôi phục lại số lượng định hồn như trước kia, nhưng vừa rảnh rỗi một chút thì lại cảm thấy trống rỗng đến nhạt nhẽo.

Không dưới trăm lần tôi muốn đi tìm tên Quỷ Lại Phạm Chí Cường khốn nạn kia, chửi thẳng vào mặt hắn đừng có quá đáng như thế nữa nhưng cuối cùng mọi thứ cũng chỉ nằm trong suy nghĩ mà thôi. Nếu khi còn sống tôi mà có đủ dũng khí như thế thì cũng đâu đến mức phải chui rúc làm mãi một công việc lâu đến vậy, dù sao đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, kể cả sau khi tôi biến thành Câu Hồn Sứ Giả gan cũng chẳng to lên được chút nào.

Cô bé này nhất định là Thiên tài với EQ 200, một thần đồng nhìn qua là nhớ, sự tồn tại của tôi quá mờ nhạt như vậy mà cô bé cũng có thể nhớ được.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 8 : Thần Đồng Trần Khả Hân