0
"Kỳ thật, tôi đã ẩn mình theo dõi các vị từ cổng Tam quan dưới kia rồi, lúc đầu trong lòng tôi đã đinh ninh chẳng muốn hại các vị đâu, nhưng cho đến khi phát hiện nguồn linh lực vô tận trong cơ thể của chàng công tử kia tỏ ra làm chính mình bị mờ mắt mất đi hết trí khôn và rồi để cho lòng tham nổi lên mà ra ý định muốn chiếm đoạt lấy nó. Nhưng giờ đây qua những chuyện tối qua tôi thấy mình thật hồ đồ và ngu xuẩn. Mong các vị thứ tội tha lỗi cho một kẻ ngu ngốc vô dụng như tôi lần này."
Thấy được sự hối lỗi vô cùng thành tâm của chàng u hồn kia, hai người Liễu Thanh và Ái Mộc cũng không tỏ ra làm khó dễ anh làm gì. Trong lúc Ái Mộc liên tục đặt muôn vạn vấn đề từ bình thường đơn giản như anh tên gì, ở đâu, đến những câu khó hiểu như u hồn sống lâu có thành tinh như yêu hồ không, hàng ngàn hàng vạn câu hỏi được đặt ra đến nổi thái tế trên thiên đình kia cũng tía tai đau đầu để trả lời được
Hộ chàng u hồn thì Liễu Thanh chỉ còn biết im lặng cười tươi đứng kế bên quan sát đánh giá chút ít về chàng trai. Khi nhìn thấy đầu chàng đội mũ lông sói xám mang hương vị dù mạc của vùng ngoại mạc Ô Lý, Ô Lan xa xôi nhưng trên người lại khoát lên trang phục áo gấm trắng thêu cành sen trắng nổi bật tao nhã hơi mang thị vị trạng sư đất Thương Quốc.
"Cậu là người ở ngoại mạc Ô Lý đúng không?"
Liễu Thanh từ tốn mở lời hỏi làm anh chàng u hồn lúc đầu có chút lúng túng nhưng rồi cũng đáp lại câu hỏi này một cách mừng rỡ và thành thật nhất:
"Đúng rồi cô nương. Tôi xuất thân từ vùng Hạ Lâu Mị của ngoại mạc Ô Lý xa xôi nóng bỏng kia. Tôi thấy rất vui vì một cô nương cao sang như cô đây lại biết rõ về người du mục Ô Lý chúng tôi. Từ lúc lên kinh thành Thương Quốc đây lần đầu tiên tôi quen được một người biết về dân tộc mình. Tôi thấy rất trân quý cô nương."
"Anh đến Thương Quốc làm gì" - Ái Mộc tò mò hỏi.
"À, tôi đến kinh thành Thương Quốc để dự thi tú tài." - Anh chàng u hồn khẽ mỉm cười và nói trong sự đầy tự hào của bẩn thân- "Và tôi cũng đã đậu đầu bảng và trở thành trạng nguyên của Thương Quốc, và tôi.."
Nói đến đây bỗng anh tắt ngay nụ cười đang rất tươi trên môi, mặt anh từ từ cúi xuống nhìn xuống đất đầy trầm tư rồi ngước mặt lên nhìn hai ngươi đang tò mò bên kia cười cười nói tiếp, nhưng nụ cười này của anh chang u hồn không còn tươi tắn như trước nữa mà nó lại mang đầy vẻ gượng gạo:
"Không chỉ hai người không đâu, những người khác khi nghe tôi nói như thế kẻ thì nói tôi điên, người thì cho tôi là láo toét không tin rằng một kẻ ở ngoại mạc xa xôi kia lại đậu đầu bảng vàng và trở thành Trạng Nguyên, kẻ giỏi nhất trong đám tú tài của Thương Quốc."
Ái Mộc nghĩ thầm cái gì đó trông như rất kinh hãi mà nhân mặt nhíu mày nói trong lo sợ:
"Ở vị trí cao như thế, chắc hẳn anh được nhiều người lắm đúng không, nhưng tại sao lại lâm vào cảnh trở thành u hồn bất tan, oán hận ngút trời như thế, chuyện gì kinh khủng đã xảy ra với anh."
Chàng trai u hồn kia sững sờ nhìn Ái Mộc mà không nói gì nhưng trong mắt anh lại hiện lên trong đó rất nhiều tia cảm xúc phức tạp, nhưng hầu hết toàn những thứ cảm xúc tiêu cực ở mức độ có thể không nói một lời nhưng có thể hù người khác sợ hãi đến nổi bay hồn lạc vía và Ái Mộc cũng không là ngoại lệ, cậu sợ hãi mà lùi lại vài bước đứng sát bên Liễu Thanh.
Trước mọi tình huống Liễu Thanh vẫn luôn giữ vững sự bình tĩnh riêng biệt khác nhưng lần này thì lại khác, cô hạ giọng xuống, âm sắc có phần đục đục đi như vừa đe dọa vừa khuyên trách con tiên thố ngu ngốc cạnh mình:
"Tiên thố ơi tiên thố, tôi giờ không biết nên nói cậu ngốc nghếch hay quá thành thật đây, nhưng tôi thấy rõ tương lai của cậu sẽ có một ngày bị vạ miệng rồi lăn đùng ra c·hết đấy. Ai đời đi hỏi quá khứ của một n·gười c·hết vì oan khuất. Trên đời này ngoại bọn quan phán ở địa cung ra người còn lại chỉ có cậu."
Nghe những lời này Ái Mộc chỉ còn biết gục mặt mắt nhìn xuống đất, miệng rung rung thốt ra từng từ:
"Tôi thật lòng xin lỗi anh. Tôi vô ý quá. Mong anh tha lỗi cho tôi."
Quá mấy trăm năm từ ngày chuyện kinh hoảng xảy ra với mình, anh phải lưu lạc nhiều nơi làm đủ mọi chuyện hại người để nghe được mọi tiếng khóc la trong tuyệt vọng để xoa dịu bớt nỗi oán hờn của bản thân, tự tạo cho bản thân sự vui sướng khi chiếm đoạt thân xác con mồi thì đây là lần đầu tiên sau chuỗi ngày gặm nhấm niềm vui trong c·hết chóc đó anh được nghe một lời xin lỗi gửi cho anh chân thành đến vậy, nó không hoa mỹ như hạ giọng nấng nót từng chữ hay quá trịnh trọng như nói chuyện với bậc bề trên như đối diện với vua chúa cao thâm mà nó mang đúng sự chân thành đến mức làm anh cảm động.
Chỉ vài từ như vậy thôi đã làm anh chàng u hồn kia cười thật tươi không còn sự gượng gạo hay giả tạo điều gi trong nét cười của mình nữa, anh đi đến trước Ái Mộc ghé sát mặt mình vào đôi má hồng lành lạnh của Ái Mộc nhìn chằm chằm cậu một lúc rồi nói:
"Hahaha, muốn tôi tha lỗi đúng không."
Ánh mắt anh từng tia ác ý của lúc nãy điều biến mất giờ như tia sáng của bình minh đầu ngày nhìn Ái Mộc không chớp mắt, miệng cười cười đầy giang mạnh nói nhỏ:
"Vậy ở đây làm nương tử bầu bạn với tôi đi."
Đôi má xanh xao lạnh buốt vì sợ hãi của Ái Mộc giờ lại nóng gang lên rồi đỏ bừng như quả dâu chín mọng vì khoáng chất ngại ngùng đang bùng phát bên trong đến mức nói năng cũng lấp bấp theo:
"Anh nói gì thế, tôi là nam nhân sao trở thành nương tử anh được."
Nghe những lời nói ngốc nghếch này thốt ra từ cái miệng nhỏ xinh của Ái Mộc làm cho cả hai người kia đứng hình và bậc cười thành tiếng, anh chàng u hồn bị những lời kia của chàng thố chọc cười đến mức muốn mê sảng và trong khoảnh khắc này anh bỗng nhiên bừng tỉnh nghĩ về bản thân mình mà trong lòng phải thốt ra - "Hình như đã lâu rồi mình mới được cười vui đến thế, hóa ra mình vẫn còn cười được sao."
"Tôi lúc trước chỉ có hứng thú với phụ nữ đẹp, giờ thấy cậu tuyệt sắc đến mức Tiên Nga trên trời cũng khó sánh kịp như vầy thì trong lòng tôi lúc này bỗng nhiên cảm thấy những người phụ nữ đẹp kia chỉ là đám cỏ mắc cỡ mọc dại bò quanh dưới chân bệ ao sen mà thôi." - Anh chàng cười càng lúc càng giang manh hơn, bàn tay cũng đưa ra nắm giữ tay Ái Mộc mà vuốt ve mơn trớn, miệng cười tươi vẫn luyên thuyên nói không ngừng.
"Cậu nên ở đây với tôi, dù tôi vốn là u hồn lưu lạc chốn Mộng Giới này nhưng năng lực thật của tôi có thể ngang ngửa với thượng thần ở thiên giới đấy. Vì thế ở bên cạnh tôi cậu không có ai dám ăn h·iếp được đâu, thố tiên ạ."
"Tôi không thích ở cạnh anh." - Ái Mộc nói trong sự rung sợ và rút nhanh bàn tay đang bị người khác mơn trớn về rồi lùi lại vài bước đứng nép sau Liễu Thanh như trốn tránh cái gì đó.
Liễu Thanh cười tươi góp ý vài câu để cứu cánh cho cậu thỏ ngốc nghếch của mình để thoát khỏi vòng vây ngôn từ đầy mị hoặc của anh chàng u hồn anh tuấn đang trong cơn khát tình kia:
"Anh trạng nguyên tuấn tú kia, chắc anh quên mất vụ việc lúc tối xảy ra với anh tại đây rồi nhỉ. Tôi thật tâm khuyên anh một lời, những lời lúc nãy anh đừng dại dột mà nhắc lại lần nữa, đặc biệt đừng cho cái tên sát thánh đang nhắm mắt ngồi đằng kia nghe được. Tên đó mà nghe thấy những lời bông đùa lúc nãy thì tôi tin chắc anh cũng sẽ tan biến thành bụi sương đầu ngày đấy. Chàng trai ạ."
Bỗng dưng thấy ớn lạnh xương cốt khi nhớ lại những chuyện xảy ra tối qua mà bất giác quay lại nhìn về phía A Tú đằng kia, thấy người kia vẫn ngồi đó tựa vào cỗ xe nhắm mắt không động đậy thì mới thở phào nhẹ nhõm. Anh nghĩ thầm trong sung sướng khi nhớ lại cơn đau vật vã khi bị tên đằng kia xuống tay với mình mà vô cùng cảm thán- "Lâu lắm rồi mình mới cảm nhận được cái cảm giác cận kề c·ái c·hết sát mí là như thế nào. Sướng kinh người."
Thấy anh chàng trước mặt mình vừa cười cười sung sướng vừa xoa xoa cổ mình tỏ vẻ lịch lãm đầy biến thái thì Liễu Thanh lên tiếng để cắt ngang dòng suy nghĩ khác bên trong anh chàng:
"Tôi là Liễu Thanh, là một người bán thuốc ở bên kia sườn Tây của rừng Trúc Lâm. Còn đây là Ái Mộc, thố tiên của miếu Dược Thố cạnh cổng Tam Quan. Còn người ngồi đằng kia và một người nữa ở trong cỗ xe ngựa là bạn tôi, họ là A Khái và A Tú."
Giới thiệu từng người bên mình xong, Liễu Thanh bỗng nhiên ngưng nói mặt nhìn vào điểm không tỏ vẻ chờ đợi điều gì đó.
Anh chàng vẫn lẩm bẩm từng tên theo Liễu Thanh một lúc sau mới nhớ trực lại mình chưa giới thiệu về bản thân mình cho họ biết nên mới cười cười lên tiếng:
"À, tôi tên U Kham đến từ Ô Lý ngoại mạc."
Liễu Thanh cười tươi nhẹ nhàng nói:
"Đúng là một cơ duyên vô cùng đáng quý khi được biết một người tài giỏi như anh U Kham đây. Ở một vùng xa xôi hẻo lánh như thế mà lại có thể rèn giũa được một cái trí lớn hơn người như vầy thật sự không dễ. Chắc anh được nhiều người kính trọng và kiêng nể lắm đúng không."
Anh trầm tư một lúc như lục tìm điều gì đó để trả lời phù hợp cho của hỏi của Liễu Thanh, nhưng dường như là điều đó chưa từng có thật với anh ngay cả khi anh đang yên tạ ở vị trí trạng nguyên vững chắc đầu bảng vàng và một hai ngày nữa cũng được là Quốc sư ở trên vạn người. Nghĩ đến đây anh cười nhạt trong cay đắng rồi đáp lời của Liễu Thanh:
"Chắc có lẽ trên đời này ngoại trừ cô nương Liễu Thanh đây ngưỡng mộ cái tài mọn này của tôi ra thì không còn ai nữa cả. Trong cái thời đại này, con nhà tông ngồi trong lầu cao ăn cơm bằng bát vàng còn kẻ bần hèn dù tài cán cao thâm cũng phải nằm trước cửa miến cầm mo xin tiền thôi, định kiến ấy đã ăn sâu bám rễ và mọc cỏ trong tâm trí của mọi người rồi dao kéo nào chặt chẽ nổi. Đừng nói tới cây kéo cùng như tôi."
Liễu Thanh đưa tay vuốt nhè nhẹ cằm Ái Mộc như sờ một con sủng vật của mình, điệu bộ vẫn ung dung như trước cười cười nhẹ giọng nói:
"Nghe anh nói sao mà thê lương quá. Không lẽ, ai tài cao chí lớn nhưng xuất thân hàn vi thì đều phải buộc mình vùi trong cỏ lá hết sao? Có lẽ, anh bị quan quá rồi."
U Kham vẫn giữ điệu cười như cũ nhưng lần này anh quyết định phân trần hết tất thảy những gì mình đã giấu trăm năm ở đấy lòng nói ra:
"Nhìn dung mạo và khí chất này của cô nương đây chắc thuộc một đại gia tộc quyền quý hay gia trang cao sang nào ở đây. Vì thế, sao cô nương hiểu được tuyết liên ở Hi Sơn ngoại mạc kia nở hoa trong bão tuyết như thế nào. Tôi nhớ, lúc còn tại thế mình cũng chỉ là học trò nghèo trong một gia đình buôn da thú nhỏ ở ngoại thành đại mạc Ô Lý. Ông và cha suốt ngày lặn lội ngoài kia biển cát và lăn lộn với đám thú dữ để thịt về ăn, mang dạ về bán. Còn bà và mẹ tôi cũng từ sáng đến tối khuya trong phòng may lặn lộn với đám da thú kia, hoàn tất lai bỏ thêm 2 3 ngày dông ngựa ngược về Ô Lý thành rồi mang tất cả những thứ làm được đến tận Thương nhân phường trong thành thương thảo kiếm chút ít tiền trang trải gia đình."
Trong lúc U Kham lúc đang mê man trong biển kí ức Ái Mộc có len lén nhìn anh và có phần đánh giá, nhìn dáng vẻ vô cùng khôi ngô anh tuấn trong lòng Ái Mộc dậy lên một dòng cảm thán - "Anh ta như vầy sao có thể làm người khác ghét được nhỉ, họ ganh tị đúng không."
"Lúc tôi 15 tuổi ông và cha có dắt tôi cùng đi săn ngoài xa biển cát Ô Lệ, đấy cũng là buổi kiểm tra tài năng săn bắt mà ông và cha dành cho tôi. Thật may với cơ thể này tôi đã xuất sắc vượt quá tất cả những gì mong đợi của hai người và được ông và cha tôi ưu ái cho phép sẻ thịt lóc da con sói trắng đầu tiên trong buổi săn để tế thần và chư linh của ngoại mạc. Từ đó, tôi như bị ma sói khát máu nhập vậy mà vùi đầu vào trong khoái lạc g·iết chóc, thèm muốn ngửi được mùi tanh của máu thú ngoại mạc Ô Lệ. Chân không ngừng rượt đuổi con mồi, tay không ngừng chém g·iết hạ gục lóc da sẻ thịt nó. Ngày qua ngày vẫn như thế rượt đuổi, hạ gục, lóc da, sẻ thịt và lặp lại như một chu trình. Rồi đến một ngày." - Anh đang chìm đắm trong những ngày xưa đầy khoái cảm ấy thì bỗng dưng dừng lại, nụ cười cũng từ nhạt dần hơn rồi tắt lịm hẳn, giọng nói cũng trầm xuống như bị một tảng đá lớn đè lên, răng nghiến chặt kêu lên vài tiếng đáng sợ- "Một hôm tôi đang đuổi theo một con cáo sa mạc trên cồn cát tây. Ôi giờ khi nhớ lại cái bộ lông màu nâu vàng của cát Ô Lệ tuyệt đẹp đó. Ôi đến tận bây giờ tôi vẫn nhớ rõ như in trong đầu mình là nó đẹp đến mức mê hồn như thế nào. Tôi lên quyết tâm bắt cho bằng được nó và dùng đôi này của mình lóc da sẻ thịt nó ra rồi lấy bộ lông đáng giá vạn lượng vàng ấy làm quà cho mẹ mình ngày thất tịch sắp tới. Nhưng khi đuổi nó đến một trước một hang động cát giữa ngoại mạc thì nó vụt nhanh hơn bình thường trong tích tắc nó đã biến mất trước mặt tôi, chạy vào trong nhanh đến mức tôi không kịp phản ứng tại sao. Nhưng trong lúc khoái cảm cao ngút trời như thế tôi cũng không mải mai nghĩ ngơi gì thêm mà cũng tăng tốc đuổi theo nó. Vào được một đoạn khá sâu bên trong bỗng có ánh sáng kì lạ như ai đó thắp đèn trong động sáng rực ở phía trước, lần theo nơi phát ra ánh sáng kia tôi thật ngạc nhiên khi thấy trước mắt mình là một chàng trai trẻ đang ngồi trên chiếc giường bằng cỏ khô viết viết gì đó, còn có cáo kia thì biến mất không thấy đâu."
Anh chàng u hồn bỗng dừng lại một nhịp rồi cười tươi rói:
"Lúc đó tôi mà biết anh ta là do cáo tinh hóa thành và xuống tay diệt trừ thì đã không u mê đến mức hoang dại như thế này."
Ái Mộc đứng đó nhìn anh ta cười thật lâu mà không nói gì, có lẽ cậu ấy chắc nhận cái nụ cười tươi tắn kia của anh chàng u hồn tuấn tú rất giống A Tú khi nhắc về người mà anh ta yêu thương nhất trần đời này, "Bỉ Ngạn". Bất giác cậu cũng không hiểu bản thân vì gì mà ngốc nghếch cười theo anh ta và thầm nghĩ - "A Tú là vậy, dù có trầy da chảy máu đến đâu, dù cho tim gan dạ mật đau đớn đến độ nào đi nữa thì khi nhắc đến cái tên đó anh ta cũng sẽ cười tươi như thế và tiến về phía có người đó mà không cần phải suy nghĩ nhiều."
Thấy Ái Mộc cứ nhìn mình bằng ánh mắt kì lạ thì từ trong lòng anh chàng lại có chút trùng xuống mang thoang thoảng ti tí sự tự ti trong nét buồn trên gương mặt anh tuấn tuyệt mỹ của anh. Nhưng rồi anh cũng nhanh chóng tìm lại được nụ cười đầy giang tà của mình mà tô lại lên trên gương mặt và gấp gọn nhũng kí ức đau thương của thuở xưa lại liền bắt chuyện khác nói để lấp lách đi câu chuyện không muốn kể của mình:
"Thôi chuyện cũ như củi mục trong mưa nhắc lại cũng chẳng lợi ích gì. Mà tôi có điều thắc mắc muốn hỏi hai cô nương là sao hai người phàm phu kia vào chốn Mộng Cảnh này được thế. Họ không sợ bị rút hết dương khí và tuổi thọ mình sao?"
"Mấy người bọn tôi bị dính bão lớn dưới đường mòn giữa rừng trúc, rồi gặp đủ loại khó khăn nên buộc lòng phải lên đây trú ẩn đợi bão qua mây tan mới tìm cách xuống núi lại để quay về Vân Gia Trang. Ai mà dè lội lên tới đây mới biết là mình lạc luôn vào thề gian huyền ảo u linh Mộng Cảnh này này. Thật dễ sợ." - Liễu Thanh vừa kể lại mọi chuyện vừa xảy ra với bọn cho chàng trạng nguyên ma nghe và minh họa thêm một vài tiếng thở dài vào câu chuyện tự tả của mình.
"Đúng là thiên cơ sắp đặt rồi." - Nụ cười kia của chàng trạng nguyên ma càng lúc càng giang tà hơn khi nghe xong câu chuyện vượt qua nghịch cảnh của bọn Liễu Thanh, chàng bỗng chép chép miệng nói:
"Chắc tôi có thể giúp đỡ được các người cô nương một số viêc quan trọng đấy. Như là chỉ đường đến giếng Cửa Âm Cung nè hay cùng lắm tôi có thể giúp mọi người coi sóc cổ xe ngựa kia đấy. Hai ngươi thấy sao."
Không đợi Liễu Thanh lên tiếng Ái Mộc đã lên tiếng từ chối ngay đề nghị đó, cậu từ đầu đã có ấn tượng không tốt với anh chàng tuy không thái độ ra mặt là mình ghét bỏ nhưng sâu trong Ái Mộc đã vô cùng dè dặt với trạng nguyên ma này vì ai đời đi nhận một người đêm trước quyết tâm g·iết hại âm mưu chiếm xác mình để làm bậy vào ở chung chứ nên khi nghe đề nghị đó là cậu từ chồi ngay mà không cần nghỉ nhiều.
Nhưng Liễu Thanh sắc sảo kia lại nghĩ khác