A Khái yếu ớt mở hi hí mắt mình ra nhìn một lượt rồi lại nhắm. Miệng gượng gạo cố nở một nụ cười từ tốn rồi nói nhỏ:
"Chắc hẳn tôi đã làm phiền cô nương và A Tú nhiều quá rồi."
Vẫn gương mặt nam tính điển trai, vẫn nụ cười có thể làm người khác c·hết vì say mê của ngày trước nhưng hôm nay có đôi phần nhợt nhạt vì bệnh nặng. A Khái dù rất mệt mỏi, mắt vẫn nhằm tít không mở lên nổi nhưng vẫn cố gắng gượng ngồi dậy định lòm còm đi ra ngoài thì bị Liễu Thanh ngăn cản lại và nghiêm túc nói:
"A Khái công tử, anh có bệnh rất nặng trong người với lại bị suy nhược do làm việc quá độ nữa nên hiện tại không thể ra ngoài được đâu. Đây là Mộng Giới không phải chốn Nhân gian của chúng ta, công tử mà đi ra khỏi cỗ xe ngựa này lại bị âm khí và hàn khí xâm nhập thì vô cùng tổn hại thân xác đấy."
Liễu Thanh biết mình hơi nghiêm túc quá nên đã hạ giọng xuống, nhẹ giọng lại, vừa nói, vừa nắn một cười tươi lại vừa nhìn chăm chú A Khái không rời với ánh mắt chất chứa bên trong rất nhiều ý niệm:
"Ở trong này đi, tôi đã bố trí lò sưởi Ánh Nguyệt để xua tan độc khí cho công tử rồi. Và cả thuốc Tịnh Hồn để cơ thể và hồn phách của công tử từ từ thích nghi dần với nơi Mộng Giới này nữa."
Nghe thế A Khái mới chịu thôi ngồi dậy mà nằm lại rồi th·iếp đi.
A Tú thấy anh rể họ của mình tỉnh lại mà vui mừng khôn xiết định vội leo vào cỗ xe ôm lấy anh ta một cái thăm hỏi đôi câu thì sựt nhớ lại mình đang đứng đợi Ái Mộc đánh phạt nên chỉ còn biết nhẫn nại đứng đó chịu trận đợi cậu ta ra tay để việc mừng rỡ lúc sau cũng không muộn.
Trái lại sự chờ đợi được ăn phạt của chàng lực điền A Tú thì Ái Mộc bên này giờ lại không biết nên làm gì cho phải, nên thố tiên đành nhắm mắt lại nhẫn tâm đánh phạt một cú thật mạnh vào ngực A Tú và nói với giọng rung rung rằng:
"Sau này đừng như vậy nữa. Tôi không muốn phải đánh phạt anh như vầy đâu."
Thố tiên nhăng mặt lại, tay cũng đỏ ửng và sưng tấy lên vì cú đánh phạt này, miệng nói có hơi mếu máo vì đau:
"Vì đánh anh tay tôi rất đau."
Thấy thố tiên đau đớn khi đánh mình mặc dù bản thân không có chút gì gọi là đau cả, nhưng trong lòng A Tú bỗng nhiên nhói lên một cái cực mạnh đến mức bản thân bất giác đi nhanh đến cầm lấy cái bàn tay lúc nãy vừa đánh phạt vào ngực mình giờ đây đang đỏ ửng và sưng tấy lên mà ân cần thăm hỏi đôi câu rồi thổi thổi cho Ái Mộc bớt đau.
Thố tiên giờ chỉ còn biết đi im lặng nhìn chằm chằm theo từng động tác tên lực điền đang hà hơi thổi thổi vào tay mình mà đầu óc như ngừng hoạt động đến khi Liễu Thanh gọi dụt tới như cắt ngang những cử chỉ kì hoặc của hai người:
"Tiểu thố giờ sắp tới giờ thiên đỉnh cao nhất rồi. Cậu giúp tôi bày một bàn để thi triển thuật phong ấn. Được chứ."
Như nghe được mệnh lệnh tối cao thố tiên như một con rối ngoan ngoãn với chủ nhân mà quay lại "Dạ" một tiếng rồi lách qua người A Tú cao to gần hai thước đang đứng chắn trước mặt mình mà đi ngoài cỗ xe.
Ái Mộc vẫn móc từ vạt áo trước ngực mình ra chiếc túi nâu cũ nhỏ lúc trước miệng vẫn như cũ lẫm bẩm gì đó rồi cũng từ trong túi lấy ra một số thứ nho nhỏ vàng lấp lánh giống như bụi cũng đôi phần giống cát mịn mà rãi nhẹ xuống mặt đất. Thật kì diệu lớp bụi óng ánh đó lại ngưng tụ lại hóa thành một chiếc bàn to phủ bên trên là một tấm khăn trải bàn trắng tinh tuyệt đẹp, chưa dừng ở đó thố tiên còn hóa bụi tiên ra những thứ khác đẹp mắt hơn được đặt để vô cùng ngay ngắn và được sắp xếp theo một nguyên tắc riêng trên chiếc bàn to kia mà chỉ có người biết rành rỗi về phép thuật như thố dược tiên Ái Mộc hay vu nữ trưởng Liễu Thanh mới biết được.
Thắc mắc về sức mạnh của chiếc túi nhỏ đó nên A Tú bèn hỏi Ái Mộc về nó:
"Chiếc túi nhỏ này của cậu là gì mà lợi hại thế?"
Tuy tay vẫn bận rộn rãi bột tiên lập bàn tế nhưng Ái Mộc vẫn cười tươi giải thích cậu hỏi đầy sự tò mò của anh chàng lực điền kia:
"À, đây là Túi Vạn Ngăn, pháp khí của tôi. Trong túi này ngoài bột tiên ánh sao tôi đang dùng ra đây nè còn chứa nhiều nhiều thứ khác nữa. Nói chung là mọi thứ từ cổ chí kim đến vô lượng tương lai sau này có cái gì thì trong Túi Vạn Ngăn của tôi có cái đó, mặc kệ nó ở thế giới nào đi nữa, có một cái duy nhất trên đời hay dù của ai đi nữa thì tôi cũng có riêng một bản sao của thứ đó."
Nghe thế bỗng ánh mắt A Tú nhấp nháy một cái vẻ mặt tươi cười lúc này đã thu lại thay vào đó là một vẻ nghiêm nghị không một gợn cảm xúc và dường như đang chờ đợi gì đó mà tốc độ nói có vẻ chậm lại đôi chút:
"Vậy chắc trong túi này của cậu cũng có bản sao của Sổ Sinh Tử của Nguyệt Nương Nương hay của các vị Phán Quan ở Địa cung đúng chứ."
Ái Mộc đang làm nghe đến đây bỗng giống như có ai đựng ngay vào nguyệt nhậy trên thân mình mà động tác có phần khự lại mà cơ thể cứng đờ ra rồi quay lại nhìn A Tú ở phía sau cũng đang chăm chú nhìn vào mắt cậu mà chờ đợi. A Tú đang cho đợi một kỳ tích xảy ra mà anh có lẽ cũng đang biết chắc rằng nói chỉ xuất hiện trong giấc mơ của anh mà thôi, tuy rằng điều anh đang mong chờ này kể cả trong giấc mơ của mình, anh cũng chưa từng được gặp. Và trớ trêu thay điều đó cũng là hiện thật. Ái Mộc nhìn thoáng qua A Tú một cái rồi quay lại tiếp tục công việc đang làm dở của mình mà không nói gì thêm. Cậu sợ hãi khi nhìn vào cái gương mặt nghiêm nghị đang chờ đợi của anh ta khi nhìn mình, gương mặt anh tuấn ấy lúc này sao buồn thế, anh ta buồn bã vì biết điều anh đang đợi chỉ là vô nghĩa sao, điều đó thật đáng buồn với ánh sao.
"Mình nên làm như thế nào đây." - Một câu hỏi vang inh ỏi trong đầu Ái Mộc lúc này. Nhưng rồi như không còn đủ sức để chống đỡ lại sự chờ đợi đầy mị lực của A Tú, Ái Mộc dùng hết sự can đảm lúc này mình có mà quay lại không nói một câu gì móc một hơi trong túi ra mười chín quyển vở dày cộm, to đùng, tầm một mét bảy mấy gần bằng cậu nhưng nhìn sơ qua thì vô cùng cũ rách để trước mặt A Tú.
Lấy hết mười chín quyển vở đó ra ngoài xong Ái Mộc như moi ruột gan của mình ra cho A Tú coi vậy mà đâm ra thở hổn hển đầy sợ sệt nói:
"Tôi vì công tử nên đã phải buộc bản thân mình phạm vào một đại tội lớn mà cả thiên giới, địa cung không thể dung thứ rồi."
Nói xong Ái Mộc chăm chú nhìn biểu cảm của A Tú lúc này như thế nào. Thật lạ, anh ta từ giây phút nhìn thấy mười chín quyến cổ thư được đặt ngay ngắn trước mặt mình thì cứ như đã bị hóa đá vậy mà đứng sững sờ ra nhìn mãi không rời mắt dù chỉ một lần, mà cũng không nhút nhít tiến lại mở ra xem bên trong là sao, A Tú đứng mãi ở đó như sợ sệt phải đối diện với một thứ gì đó sẽ là anh đau buồn hơn kh·iếp sợ hơn bây giờ, chắc có lẽ là việc Bỉ Ngạn đã ra đi và sẽ ở mãi trong cái thế giới nào đó khác mà một người phàm như anh dù có sức mạnh hơn cả thần linh như thế nào đi nữa cũng chẳng không thể nào tìm đến để đưa em ấy về được. Sự căng thẳng nơi A Tú là cho Ái Mộc cũng căng thẳng theo anh một cách kì lạ, thố tiên từ tốn giải thích:
"Đây là mười chín quyển" Sinh tử luân hồi chốn Địa cung "của mười tám Đại Quan Phán và Địa Mẫu. Trong đó, mười tám quyển được mười tám vị đại phán quan nắm giữ ghi chép lại toàn bộ tiểu sử từ kiếp quá khứ mới tụ thành hồn đến kiếp cuối cùng tan biến thành bụi hồn của tất cả linh hồn trong ngũ giới này. Ngoài ra, trong mười tám quyển đó đó còn ghi lại tội trạng và cả phúc bảo của từng lĩnh hồn qua từng kiếp luôn. Nói chung là mọi thứ diễn ra đều đã được định đoạt trước số mệnh hết rồi và đều đã được ghi rõ gàng hết trong mười tám quyển cổ thư này cả. Còn một quyển sổ cuối vô cùng quan trọng, có quyền năng chi phối tất cả mười tám quyển cổ thư còn lại và chỉ có mình Địa Mẫu mới có quyền nắm giữ được, đó là là" quyển sửa chữa luân hồi ". Mà với quyền năng cao thâm như vậy thì trong ngũ giới này cũng chỉ có một mình Địa Mẫu mới có đủ thẩm quyền và sức mạnh để thêm thắt sửa chữa những thứ trong quyển cổ thư này thôi. Nhưng không tùy tiện thêm vào là được đâu, Địa Mẫu phải xem xét mọi thứ rồi chất lọc từng li từng tí từ những thiếu hụt hay dư thừa của phúc bảo và tội trạng của từng kiếp mà linh hồn tạo ra để thêm thắt sửa chữa cho thật hợp lý, đại loại giống kiểu nợ máu sẽ trả lại bằng máu còn trồng cây sẽ có ngày hưởng quả ngọt vậy đó. Tất cả những điều thay đổi đó sẽ được Địa Mẫu ghi chép vào quyển sổ này để thiết lập con đường luân hồi của từng linh hồn trong ngũ giới, sao cho kết quả là kiếp cuối cùng của từng linh hồn sẽ không còn ai vướng bận nợ nần gì trong ngũ giới này nữa cả, cam tâm bằng lòng chịu tan thành bụi hồn ở bãi bồi sông Vong U chốn Địa cung."
Lúc này, A Tú như hoàn hồn lại mà tiến lại những quyển sách mà mở ra xem chi tiết bên trong. Trái với mong đợi của mình, bên trong tấm bìa sách dày cộm cũ rích kia là những trang giấy ngoài ố màu xưa cổ ra thì không có một từ ngữ hay số hay dấu chấm dấu phẩy nào được viết cả. Kể cả quyển cổ thư được cho là của Địa Mẫu đầy quyền năng cũng y như mười tám quyển sách còn lại ngoài giấy ố màu ra thì những thứ khác điều không.
A Tú lúc đầu có hơi ngỡ ngàng nhưng sau khi lật tới lật lui hết quyển sang quyển khác một vòng mười chín quyển hai lần vẫn không thấy gì. Khi đến lần thứ ba thì chính thức nổi đóa, mặt anh từ từ đỏ ngầu lên, trên trán cũng bắt đầu hằng lên một hai sợi gân máu to đùng đang đập liên hồi vì tức giận, A Tú tưởng Ái Mộc to gần lớn mật mà dám bày trò bỡn cợt mình nên đã hướng thố tiên mà quát to đầy hung hãn:
"Tên thố yêu này, cậu ngon lắm dám bày trò bỡn cợt tôi. Hôm nay tôi không rút hết gân trong người cậu tôi không mang họ Trần."
A Tú định tiến tới chỗ thố tiên h·ành h·ung thì một giọng nói vô cùng êm dịu vô cùng quen thuộc cất lên từ bên trong cỗ xe vọng tới. Liễu Thanh cười nhẹ một cái với A Khái đang th·iếp đi bên trong rồi lẽ lặng nhè nhẹ bước ra ngoài chuẩn bị làm lễ phong ấn thì thấy cảnh này bèn nở ra cười thật tươi như một đóa hoa mẫu đơn giữa rừng trúc lên và lên tiếng giải thích thay cái cậu thố tiên đang còn sợ hãi kia cho A Tú hiểu:
"Công tử tốn công rút hết gân của thố tiên thì cũng chả được gì đâu."
Liễu Thanh bước đến nhìn qua một lượt mười chín quyển sách nằm ngay ngắn trên mặt rồi cười tươi nói tiếp:
"Có lẽ công tử trách oan thố tiên rồi. Đây đúng là mười chín quyển cổ thư" sinh tử luân hồi chốn Địa cung "đấy. Tại tôi đã từng nhìn qua những quyển sách lễ vật giống với mười chín quyển sách này ở đền Nguyệt Thiên trong Đại Trúc Lâm nhà tôi. Cha tôi cũng đã từng nói với tôi rằng có một tục lệ lưu truyền qua các đời trong gia tộc người giữ đền Nguyệt Thiên của chúng tôi từ xa xưa đến nay là vào đêm trăng tròn nhất và sáng nhất của tháng cuối cùng mỗi năm Địa Mẫu sẽ đến Nguyệt Thiên của chúng tôi để thăm quan, thưởng thức trà linh chi và rồi nạp lại số sách chốn Địa cung lên cho hai thượng thần bề trên xem xét và ra quyết định cho năm sau. Vì những việc đó mà các vu nữ như tôi vào những ngày trước khi lễ diễn ra phải bận biểu làm đủ thứ lễ vật bằng giấy cúng để đốt dâng lên các thần bề trên, trong những món lễ vật ấy có những quyển sách trông rất giống những quyển cổ thư này. Vì vậy tôi tin rằng đây đúng là sổ sách sinh tử chốn Địa cung."
"Vậy sao. Liễu Thanh cô nương, cô chắc chắn chứ. Nhưng sao tôi nhìn vào mười chín quyển cổ thư này thì chỉ thấy ngoài những trang giấy cũ ố màu dày cộm ra thì bên trong không có dù một dấu chấm, dấu phẩy hay chỉ vết mực nhỏ cũng không có chứ đừng nói tới một chữ hay một câu. Như vậy là như thế nào, không lẽ ở âm giới người ta đọc sách bằng tưởng tượng à." - Thấy Liễu Thanh lên tiếng phân trần nói giúp thố tiên hết nấc thì cơn sóng tức giận của A Tú cũng dịu xuống đôi phần vì tin tưởng cô ta nhưng cơn sóng này vẫn chưa hẳn đã nguôi vì bão tình đang cuộn xoay trong anh vẫn còn rất lớn.
Liễu Thanh nghe thế càng cười tươi tắn hơn lời nói cũng nhẹ nhàng êm dịu hơn:
"Tôi nghĩ có lẽ vì đây là những sổ sách vô cùng quan trọng ở âm giới nên chắc hẳn đã được phủ nhiều lớp phong ấn chống người ngoài đọc được rồi. Hoặc là nó được viết bởi một loại chữ ma thuật nào đó mà chỉ có người ở âm giới mới có thể thấy và đọc được còn người phàm mặt thịt như tôi với công tử khi nhìn vào chỉ thấy ngoài giấy trắng ra thì sẽ không thấy gì nữa. Hoặc là nó có cả hai thứ tôi nói luôn."
Thấy tình thế không thể làm gì thêm để đạt thứ hiện tại trong tận đáy lòng của anh khát khao mong muốn ngoài ngủi lòng và bớt đi tức giận mà chấp nhận sự bất lực của bản thân lúc này. Anh buồn bã thả lỏng cơ mặt đang căng cứng từ lúc nãy đến giờ rồi lẳng lặng bước đến cạnh cỗ xe tựa người vào vách bên vẫn còn chưa thôi lạnh buốt bởi sương đêm vẫn còn đọng lại trên nó.
A Tú cảm thấy buồn vì điều cuối cùng anh mong muốn nhất đã không thành hiện thực. Đưa ánh mắt tuyệt mỹ nhưng giờ đã pha ít buồn của mình từ từ ngước lên nhìn về phía bầu trời trong xanh đầy những tia nắng đầu ngày vô cùng dịu nhẹ kia thật lâu thật lâu để tìm lại chút ấm áp để sưởi ấm tâm hồn đang sắp thành băng tuyết của mình mù tịt. Mà lạ lùng thay, A Tú chẳng thấy những tia nắng kia ấm áp chút nào cả và trong mắt anh lúc này càng nhìn về phía xa bầu trời kia anh càng cảm thấy mình như đang ngồi giữa mịt mùng, một màn sương mù dày đặc và vô cùng lạnh lẽo đang che phủ hết tầm nhìn về phía trước của anh, lúc này anh không còn thấy gì được nữa cả, ánh sáng nào có thể chiếu rọi con đường anh sắp đi đây hay ngoài bóng tối lạnh giá này đang bao quanh anh và áo lên một màu đen tuyền trên đoạn đường dài phía trước ra thì có gì nữa cho anh đây.
A Tú thấy mình sợ hãi thật sự, anh sợ đến mức bắt buộc bản thân phải chầm chậm nhắm mắt lại để mà ngất lịm đi.
Liễu Thanh không biết A Tú bên kia vì chịu đựng không được sự tự trách của bản thân mà đã ngất lịm đi, cô chỉ thấy anh ta nhắm tít hai mắt lại vờ như ngủ mà cũng không nói gì với A Tú thêm mà trực tiếp ra hiệu cho Ái Mộc thôi ra vẻ sợ sệt mà quay lại công việc chính của mình là phụ cùng cô lập bàn phong ấn chiếc đèn lồng và phổ tranh cũ mang về tối qua khi đã bại con ma chỉ lối.
Ái Mộc cố chấn an lại tâm trạng của mình mà ngồi dậy đi đến lấy bao bột nghệ vàng rãi xung quanh bàn tế niệm niệm gì đó nho nhỏ trong miệng rồi bước lùi về phía sau Liễu Thanh nghiêm nghị bắt ấn. Còn phần Liễu Thanh, cô nàng cũng nghiêm nghị trở lại không còn vẻ mặt tươi cười đùa cợt của một cô gái xinh đẹp hồn nhiên của tuổi mới lớn nữa mà thay vào đó lúc này là một cô nàng vu nữ trưởng của Nguyệt Thiên đền nghiêm trang và rất quyền lực. Từ tay mình Liễu Thanh hóa phép gọi ra một đốm lửa nhỏ màu xanh dương rồi thổi nhẹ một cái nó bay tà tà đến nhập vào chiếc đèn lồng đã nằm trên bàn tế rồi biến mất, trong phút chốc ngọn nến bên trong nó bỗng dưng bén lửa mà sáng bừng lên một màu lửa xanh đầy quỷ dị, chiếc đèn lồng từ từ bay lơ lửng lên trong không trung như có ai nhặt nó lên và cầm lấy nó vậy. Ngọn đèn lồng bay bay trong gió một lúc mới từ từ hiện ra thật rõ chân dạng của kẻ vô hình đang cầm nó, hóa ra ma chặn đường bọn họ lại là một chàng trai thư sinh vô cùng điển trai và vô cùng phong nhã đến mức không tưởng tượng được có thể hoàn mỹ đến như thế này, không có bộ dạng rách rưới đầy máu me hay mất một chân thủng một bên mặt như lúc trước nữa.
Nhìn qua một lượt Liễu Thanh cười tươi nhẹ nhàng lên tiếng hỏi:
"Chàng trai thư sinh kia, đi ngang qua đây chúng tôi có làm gì có lỗi với cậu chăng mà cậu phải pha trò làm khó dễ chúng tôi như thế."
Thấy bộ dạng tươi cười kia như ra vẻ xem nhẹ mọi thứ đã diễn ra tối qua của cô nàng trước mặt làm chàng trai u hồn có chút thổ thẹn mà hơi cúng đầu tỏ ý tạ lỗi rồi ôn tồn chậm rãi giải thích đầu đuôi cho cả hai thố tiên Ái Mộc và Liễu Thanh bên kia hiểu về cuộc đời đầy bi kịch của anh.
0