0
Cuối cùng sau một trận đường dài đầy hà khắc của thời tiết lẫn sự rạn nứt trong tình bạn của hai chàng trai thì cỗ xe ngựa cũng đến được và đang đứng trước cổng của Trúc Lâm Trai. Vì đây cũng là lần đầu đến nơi này nên cái nhìn A Tú có phần hơi nghi hoặc đến mức làm quên hết những thứ không đâu lúc nãy giữa anh và A Khái mà chìm vào cảnh quan trước mắt mình, dường như những thứ đang hiện diện ở đây làm cho nhận thức của A Tú về một dược trang thêm phần khác lạ, nó không giống như một dược trang của một một bậc danh y được nhiều người kính nể mà đôi phần giống tu viện cổ kính hay một am tu đầy vẻ bí ẩn của một vị tăng nhân giấu sau cánh cổng tre xanh mướt mộc mạc nhưng không làm giảm đi chút nào vẻ u vắng và ủy mị cho nơi này. Trong bụng A Tú đang trào dâng một nỗi bất an mà thầm nghĩ: "Đây có phải là nơi đã từng cứu vô số người nổi tiếng nhất vùng đúng không vậy? Sao giống ải đầu khi vào thập điện Diêm La thế."
Khác với vẻ đầy nghi hoặc của A Tú, A Khái lại khá bình tỉnh trước không gian u ám của Trúc Lâm Trai này toát ra, A Khái bước nhanh đến gõ cửa gọi to vào:
"Xin làm phiền! Không biết đại phu Miên Khảo có nhà không vậy."
Chiếc cửa tre trước mắt từ từ chậm rãi mở hé ra, một tuyệt sắc giai nhân y phục trắng của Trúc Lâm Trai đang che ô chầm chậm mở cửa mời hai người vào trong, nhìn qua hai anh chàng to cao lúc này đang chật vật ướt mưa có chút ngơ ngác mà cô nàng không nhịn được mà phì cười một tiếng.
Hai người từ tốn bước theo phía sau cô ta trên một dãy hành lang dài băng ngang qua một hoa viên rộng lớn với trăm hoa tươi vạn kì thảo và đi một vòng cung của hồ sen to không thua gì ở Đông viện của Vân Gia Trang mới vào đến gian nhà chính của Trúc Lâm Trai.
[BOOK]Để ý kĩ mới nhận ra những luỹ tre cao xanh cao như thấu trời kia nối kết nhau dọc theo dãy hành lang và bao quanh cả trang viện một cách kì lạ thật khó tả, nó tạo ra một cảm giác cho người ở bên trong nó được che chở bởi một mái vòm khổng lồ đầy linh khí và dường như mọi thứ ở đây đều đang sống cộng sinh với Trúc Lâm Trai này vậy. Mà cũng nhờ vào tầng tầng lớp lớp tre trúc cao dày như thế nên trong lúc m·ưa b·ão như vầy nhưng ở trong nội viện Trúc Lâm Trai này chỉ nghe tiếng rì ào rì ào nhè nhẹ như tiếng sáo diều trong các khúc hát đồng dao cũng làm cho người khác có đôi phần phân vân trong những suy nghĩ ngốc nghếch về nơi huyền bí này.
Nghĩ ngơi mãi giờ A Tú mới định thần mà nhìn kĩ lại nữ nhân kia, lúc này trong đầu anh chỉ có thể nói là hai từ tuyệt hảo cho vẻ đẹp của cô nàng này, nhìn xem ánh mắt cô lúc này sáng tinh anh như sao Hôm trên trời cao của đêm thất tịch không gì sánh bằng, đôi môi mỏng đỏ mọng như cánh hoa anh đào nở ngày đầu xuân tươi thắm trên nền da trắng như tuyết đầu đông. Nhưng đôi mắt tinh anh và nụ cười tươi kia lại quá đỗi ngây thơ của tuổi mới lớn càng làm người đối diện cũng ngơ ngác ngỡ tiên nữ giáng trần là này ấy. Và A Tú cũng không phải là trường hợp ngoại lệ quên mất cả lễ độ mà cứ nhìn chằm chằm cô ta một hồi lâu và không nói lời nào cả.
Thấy thế A Khái nói to để kéo tâm trí của anh chàng đang ngơ ngác kia tỉnh táo lại mà không tiếp tục hành động thất lễ nữa, bên cạnh đó cũng bắt đầu câu chuyện mà hai người phải đến đây làm gì, A Khái bộc bạch nói:
"Chuyện là cậu tam thiếu gia nhà chúng tôi đêm qua trúng mưa mà giờ bị mắc bệnh lạ b·ất t·ỉnh từ tối đến giờ vẫn chưa tỉnh, bà cả nhà tôi vô cùng lo lắng kêu tất cả gia đình trong nhà coi sóc ngoài ra phái hai tôi đến Trúc Lâm Trai này rước Khảo Miên đại phu đến xem bệnh, bốc thuốc ạ"
A Khái ngừng lại một chút, mắt đảo nhẹ lướt qua nhìn một cái, cô ta vẫn thế, vẫn không thể hiện thái độ khác lạ gì cả, trên nét mặt ngây thơ kia vẫn là nụ cười tươi như hoa xuân ấy nhưng giờ trong mắt anh chỉ thấy được nụ cười kia thật giả dối, giống như đang trưng bày ra cho hai người thấy để giấu đi cảm xúc thật của cô lúc này. Thấy được điều đó A Khái bèn tắc lưỡi một cái nhẹ mà cũng tươi cười đáp lại và nói tiếp:
"Bà cả nhà tôi rất xem trọng ông đại phu Miên Khảo, bà càng xem trọng mối lương duyên hảo hợp của hai người là cô nương đây với tam thiếu gia nhà chúng tôi đây, bà luôn mong hai sui gia lúc nào cũng hòa hợp giúp đỡ lẫn nhau. Không vì những chuyện vặt vãnh lúc trước xảy ra mà làm rạn nứt mối quan hệ đang tốt đẹp này. Vì thế ông đại phu đây chắc không ngại mưa gió đường xa mà ghé qua gia trang chúng tôi một lần để thăm hỏi sức khoẻ thiếu gia nhà chúng tôi đúng không cô nương Liễu Thanh."
Nghe đến đây, nụ cười tươi kia của cô ta cũng mờ mờ dần đi đôi chút, nhưng vẫn không tỏ ra gì là khó chịu hay vui sướng cả, cái gì cũng không càng làm cho người khác có đôi phần nghi hoặc về mối thâm tình này.
Lướt qua một đoạn hành lang dài nằm giữa rừng tre trúc nguyên sơ xanh mát thì mới đến gian nhà chính của viện, Liễu Thanh chậm rãi bước vào trong nhà, bước được hai bước cô ta cảm giác được hai tên to cao kia không phản ứng gì mà vẫn đứng ngoài cửa đội mưa thì từ tốn quay lại tươi cười bảo:
"Ngoài này mưa to, gió lớn hai người theo tôi vào trong nghỉ ngơi đôi lát đi, dầm mưa thêm nữa kẻo bệnh theo cậu chủ các người thì phiền phức lắm"
Nghe những lời này của Liễu Thanh, lúc này thì cả hai chỉ còn biết vâng lời mà cũng chậm rãi bước theo sau cô ta vào trong gian nhà chính của Trúc Lâm Trai. Tuy có đôi phần u muội bí hiểm vì bóng che của rừng tre Đại Trúc Lâm kia bao phủ hầu như toàn bộ nơi đây nhưng nhờ đó lại tô đậm nét thanh tao và sự cổ kính rất đặc trưng của Trúc Lâm Trai này, một vẻ đẹp thuần thiên nhiên khó tìm được ở nơi khác.
Bước tiếp vào trong gian nhà chính, một mùi hương khá nồng nàn của các dược thảo hòa lẫn vào trong những làn gió lành lạnh của cơn mưa thổi nhẹ bên hai người làm cho tâm hồn của cả hai lúc này có đôi phần thư thái hẳn quên mất đi những mệt mỏi mà cả hai vừa trải qua và ngoài ra còn làm dịu đi cái ẩm thấp vốn có của tiết khí ngày m·ưa b·ão ở nơi này. Cảm giác vô cùng dễ chịu.
Và khi bước vào trong, A Tú càng siết xoa thêm trước vẻ đẹp đầy tinh tế pha chút dân dã trong cách bố trí của gian nhà, cảm giác được không gian rộng rãi hơn và thoáng mắt hơn, bên cạnh nếu tinh ý chút ta sẽ thấy được một nét đặc trưng riêng của Trúc Lâm Trai này từ lúc vào cổng đến khi bước vào trong này mà không lẫn vào đâu được đó là mọi thứ ở đây đều bắt đầu bằng tre trúc xanh mát, từ quầy bốc thuốc to đùng bằng tre đằng ngà vàng óng nằm giữa gian nhà cho đến những thứ nhỏ nhỏ để trang trí xung quanh nhà như chuông gió, mành che, phù điêu hay đến cả bình cốc trên tủ cũng đều làm bằng tre trúc hoặc mô phỏng theo hình lá trúc đốt tre nhìn rất độc đáo và tinh tế. Vừa vào trong A Tú đã hướng chú ý của mình về phía quầy thuốc to giữa nhà mà tỏ ra vô cùng thích thú, ở trên đó anh thấy có đủ thứ nguyên vật liệu để bốc thuốc chữa bệnh thường gặp, nào cân, nào là sổ sách, giá bút, nghiên mực, một vài hủ chứa mẫu thuốc đang bốc vội và một hộp to cao đựng một số dụng cụ hành y quan trọng, thoáng nhìn qua thì có rất nhiều thứ nhưng lại không hề bị rối mắt chút nào cả, A Tú rất muốn đến cầm lấy quan sát thử một lần giả làm thần y bốc thuốc sẽ như thế nào nhưng thích thú thì nghĩ như vậy chứ anh đâu dám đến gần sờ ngắm mà chỉ biết đứng từ xa nhìn lại thôi. Từ đó A Tú nhìn quanh một lượt thì mới nhận ra một điều kì lạ hình như bản thân đang lạc vào một thế giới huyền ảo của tre trúc, một không gian mà tất cả mọi thứ ở đây từ những thứ đơn giản như chiếc lọ chứa thuốc, cái bát uống trà hay chiếc chuông gió giữa nhà đến những thứ phức tạp như thang, bàn, ghế, tủ.. Những thứ cần một kỹ nghệ cao thì ở đây đều là một kiệt tác đều bắt đầu từ trúc tre.
Tuy hơi kinh ngạc nhưng A Tú cũng tìm thấy sự bình tĩnh rất nhanh, anh bước theo A Khái tìm đến bộ bàn ghế bằng tre gần đó ngồi xuống chờ đợi, mà nhìn sơ thì chỉ bàn ghế tre đằng ngà vàng và một bộ ấm tách sứ trắng đục đã pha sẵn trà bạch liên thơm nóng thoang thoảng hòa vào thanh mát của gió mưa của đại trúc lâm tạo ra một tư vị thanh tao khó tả. Vốn là người vô tư và phải chịu đựng mưa lạnh cả buổi đến cơ thể vô cùng rắn chắc như anh cũng bắt đầu cảm thấy thấm lạnh, mặt cũng đôi phần tái đi nên vừa thấy trên bàn có trà vừa mới pha A Tú đã không cầm lòng mà tự tiện rót một cốc trà nóng và tu cạn, mùi bạch liên nồng nàn thanh tao này của cốc trà nóng làm cho A Tú ấm hẳn. Thấy A Khái bên cạnh cũng đang cố gắng chịu đựng cái lạnh thấu xương như mình, dù không muốn nhưng anh cũng rót một cốc đưa cho A Khái, anh lẩm bẩm mà mặt vẫn hướng về chỗ khác như con nít giận dỗi: "Anh cũng uống tí đi cho đỡ lạnh, Liễu Thanh tiểu thư cũng nói rồi đấy, anh cũng lăn ra bệnh thì làm phiền người khác lắm."
Thấy cốc trà nóng đưa tới A Khái cười tươi nhận lấy ngay rồi uống vội, anh bèn ngồi sát lại A Tú tí rồi đưa cốc trà vừa uống cạn cho cậu ta, nói cười pha chút trêu chọc: "Tôi cảm ơn cậu, nhưng tôi muốn uống thêm một cốc nữa, một cốc sao hết nổi lạnh lẽo lúc này chứ."
A Tú thở dài bất lực trước thái độ này của anh ta, tay vẫn đón cốc trà cạn trả lại rồi rót thêm một cốc đầy cho A Khái, anh nhăn mặt nói: "Uống đi, uống nhiều vào, uống cho bỏng hết ruột anh đi."
Trong lúc hai người họ đang đùa giỡn với nhau ở bàn trà, Liễu Thanh đã chuẩn bị xong xuôi tất cả những thứ cần dùng khi đến Vân Gia Trang thăm khám, ôm thêm một bao vải to đựng lá thuốc có mùi nồng hắc chậm chậm đi tới chỗ hai người, Liễu Thanh gọi một nha hoàn trong nhà chỉ bảo đôi điều rồi quay sang bàn trà ôn tồn nói:
"Lúc sáng cha tôi đã lên rừng Đại Lâm hái thuốc rồi, mưa này chắc về không kịp đâu nên tôi sẽ thay cha tôi đến xem bệnh cho công tử. Chúng ta đi thôi, mưa to đường trơn khó chạy nên chúng ta cần tranh thủ đi nào, đừng phí thời gian nữa."
Trái với vẻ vội vã của A Tú và Liễu Thanh, hai người họ bước rất nhanh vào bên trong cỗ xe mà yên tọa và cũng rất nhanh làm không khí bên trong cỗ xe trùng xuống một cách khó hiểu bằng sự im lặng của mình, thấy được tình cảnh lúc này trong giây lát không biết trong bụng A Khái đang suy nghĩ điều gì mà chân đang bước bỗng dừng lại, mắt đâm chiêu nhín về hướng cỗ xe ngựa kia một cái đầy ẩn ý nhưng rồi sau đó cũng nhanh chóng thu hồi cái ánh nhìn kia lại hít một hơi thật sâu rồi lại thở dài, cái gì cũng không nói, mặt không tí biểu cảm mà chậm rãi bước từng bước lên xe.
Bên ngoài mưa càng lúc càng to gió rít lên càng lúc càng mạnh nhưng không còn phải băng rừng ngược chiều gió thổi nữa, A Khái tay nắm chặt dây cương vỗ một cái thật mạnh hướng đường mòn cũ tựa vào gió phi nhanh về Vân Gia Trang.
Từ lúc lên xe đến giờ A Tú luôn thấy bầu không khí này có chút cổ quái, không ai buồn nói với nhau câu nào chỉ nghe tiếng ầm ầm của gió bão hòa với nhau gào thét ở bên ngoài mà thôi còn bên trong này tuyệt nhiên không một tiếng động cũng không một lời nói. Nhiều lần ngồi không yên A Tú muốn bắt chuyện nói vài câu với Liễu Thanh cho qua thời gian nhưng khi nhìn qua cô ta thì mọi ý định đều bị trì hoãn lại mà không thốt ra được. A Tú tự hỏi cô nương lúc nãy ở Trúc Lâm Trai khác hẳn với cô nương đối diện mình lúc này. Sao giờ cô lạ thế? Sao cô ta không còn là cô nàng tươi cười hồn nhiên như lúc ở Trúc Lâm Trai nữa. Sao cô ta lại buồn hay cô ta không muốn ngồi chung xe với mình? Lạ thật.
Anh thấy từ lúc lên và yên tọa trong cỗ xe này ánh mắt kia của cô ta luôn rủ buồn, cô nghiêng mặt nhìn ra khẽ nhỏ của chiếc rèm che cửa sổ xe nhìn xa xăm ngoài kia m·ưa b·ão, anh còn thấy được lắm lúc có luồng gió lạnh thổi mạnh vào trong cỗ xe làm làn da trắng tuyết kia của cô lúc này có đôi phần tái đi đôi chút, mái tóc dài như suối huyền của cô cũng đôi lần bị gió thổi tung lên mà bay loạn, nhưng hình như cô chẳng buồn quan tâm đến, cô không sợ lạnh, cũng không sợ tóc rối và càng không sợ làm mất đi hình tượng ngọc nữ Trúc Lâm Trai mà người khác gắn ghép cho mình, cụ thể người khác ở đây là A Tú lúc này. Nhưng lúc này trong mắt anh cô vẫn rất đẹp, tuy không còn là vẻ đẹp tươi trẻ hồn nhiên như hoa đào nở trong sương sớm của tiết Xuân Phân của những cô nàng tuổi cặp kê mới lớn nữa, trong mắt A Tú giờ cô như một đóa hoa cúc đại đóa tím của tiết Xử Thử vậy, thà c·hết đứng giữa sương giông, chứ không để cành hoa tàn nhị hoa rữa, một vẻ đẹp rất đàn bà. Nhưng đánh giá qua một lúc lâu A Tú vẫn không hiểu tại sao cô ta lại sầu tư đến thế? Cô buồn vì điều gì?
"Không lẽ, cô không muốn đến Vân Gia Trang" - Bản thân A Tú cũng không ngờ lại lỡ miệng nói hớ những điều mình đang nghĩ ra như vậy. Còn về phần Liễu Thanh cô nương nghe được câu hỏi hớ hênh của A Tú mà ngoái lại nhìn anh ta tuy quá đỗi ngạc nhiên nhưng sau đó cũng nhanh chóng giả vờ tạo một nụ cười không hiểu anh vừa nói gì như đối lại A Tú. Nhưng vì vốn là một người bộc trực đôi lúc có hơi quá thì khi nhìn thấy nụ cười quá giả tạo đó của Liễu Thanh, A Tú đã hơi bức sức mà nói thẳng với cô ta làm nụ cười kia từ cứng đơ chuyển sang tắt lịm:
"Sao cô nương có thể cười tươi khi trong lòng không vui nhỉ, tôi thấy mệt mỏi thay dùm cô đấy"
Câu nói này như một nhát búa đập mạnh một cái vỡ toác cái bức tượng cười giả tạo của cô. Nụ cười biến mất, trên mặt Liễu Thanh giờ là cảm xúc thật của cô, là sự u sầu trên nét mặt, là ánh mắt bi thương như đang trực khóc nhìn A Tú.
Biết mình nói hơi quá lời nên A Tú bèn nháo nhào đứng lên cúi đầu xin lỗi và dò hỏi nội tình tại sao cô ấy lại thế này. Lúc đầu Liễu Thanh hòa hoãn không nói ra nhưng lát sau dưới ánh mắt khẩn thiết của A Tú, cô ta mới chậm rãi ôn tồn kể đầu đuôi cho anh ta nghe, cũng như giúp bản thân cô giải bày bầu tâm sự:
"Chắc cậu là người ở nơi khác đến và cũng mới vào Vân Gia Trang trong khoảng thời gian gần đây đúng không, nên chắc không biết những chuyện từng xảy ra ở Vân Gia Trang lúc trước đó."
Nói đến đây Liễu Thanh dừng lại nhìn qua thấy màu tím nhạt và cánh sen được thêu trước ngực trên trang phục của A Tú giống anh chàng bên ngoài đang phi ngực thì trong lòng có đánh giá giây lát, rồi chậm rãi kể tiếp:
"Tuy rằng anh mới vào Vân Gia Trang thôi nhưng tôi thấy công tử là người khá lanh lợi và rất bộc trực, với lại có thể lên chức hầu cận bậc trung đẳng giống A Khái công tử ngoài kia là có thể đánh giá được phẩm chất và năng lực phi thường của công tử đây rồi, chắc có lẽ công tử cũng biết không ít chuyện ở cái gia trang đó nhỉ. Chuyện mà tôi sắp được gả cho nhị công tử nhà cậu từ trên xuống dưới người trong gia trang đó của cậu ai cũng biết, nhưng ít ai biết lý do tại sao lại phải là con gái của Trúc Lâm Trai này của chúng tôi mới được."
A Tú cười cười đáp lại:
"Tôi cũng biết nhưng không quan tâm cho lắm."
Thấy A Tú cười Liễu Thanh cũng nở một nụ cười đáp lại nhưng lại là một nụ cười lạnh như băng, giọng cô trầm xuống hẳn và ánh mắt thâm tình hơn, cô ôn tồn kể tiếp:
"Cách đây hai năm trước, Vân Gia Trang cậu có xảy ra biến cố lớn và vô cùng kì lạ, mới Lập Xuân Đại lão gia của Vân Gia Trang đổ bệnh lạ chưa đầy ba ngày, thuốc thang chưa quá hai cử đã cưỡi hạc quy tiên. Tưởng chừng chưa quá trăm ngày đội tang Đại lão gia thì đến tam thiếu gia Mạnh Dao của gia trang cậu bị nhiễm bệnh lạ cả người từ đầu đến chân mọc toàn vảy rắn xanh tím quái dị đau đớn khôn xiết sống không được c·hết không xong. Thấy thế, thương con nên không xót của Vân Gia Trang bố cáo thiên hạ ai chữa hết bệnh lạ cho tam thiếu gia, Vân Gia Trang sẽ bằng lòng mang một nửa gia sản ban cho người đó. Người vì tiếng tăm, người vì tiền của mà lũ lượt tìm đến xin được vào chữa trị nhưng gặp bệnh lạ ai vào chuẩn trị đều bức tóc tía tai rồi lại lắc đầu chịu thua ra về. Vào thời điểm đó Trúc Lâm Trai của nhà tôi đã có chút tiếng tăm trong vùng vì thế nghe được có bệnh lạ như vậy có người đến hỏi ý kiến cha tôi đến đó xem như thế nào. Vốn là người thích tìm tòi cái mới bệnh lạ khó trị và được dân chúng quanh đây gọi là lương y Trúc Lâm nên nghe được tin này cha tôi đã vội vàng tìm đến xem bệnh cho tam thiếu gia Vân Gia Trang là bệnh lạ như thế nào. Tình cảnh này như cá gặp nước cha tôi vừa đến xem đã biết tam thiếu gia nhà cậu mắc bệnh gì và làm sao chữa khỏi nên chỉ trong vòng ba tháng ông tá túc ở Vân Gia Trang đã chữa dứt bệnh cho tam thiếu gia nhà cậu."
Nói đến đây Liễu Thanh dừng lại một chút, ánh mắt rủ buồn thêm ngoái nhìn qua khe nhỏ của cửa sổ mà ngắm nhìn gió bão gào thét ngoài kia, giọng cô thêm phần trĩu nặng mà chậm rãi kể tiếp:
"Hời, tôi ước gì cha tôi lúc đó tham lam một chút chọn một nửa phần cái gia sản kia thì giờ giờ gia đình đâu bị rơi vào tình cảnh này, tôi không phải lựa chọn giữa."
Nói đến đây cô khẽ rơi lệ nhưng trên gương mặt xinh đẹp kia của cô vẫn như băng lạnh ở Hàn Sơn không có một rợn xúc cảm gì nhưng Liễu Thanh cô ta đã rơi lệ. Cô nói tiếp trong màn nước mắt:
"A Tú, cậu biết không, trong thời gian ba tháng chữa trị cho tam thiếu gia ở Vân Gia Trang của cậu, cha tôi cũng vô tình biết không ít chuyện không nên được biết ở cái gia trang rộng lớn đó. Và cả nguyên nhân tại sao tam thiếu gia nhà cậu lại bị căn bệnh lạ này. Vì như vậy bà cả nhà cậu cũng đôi phần nghi ngờ cha tôi biết gì đó nên sau khi chữa trị cho tam thiếu gia nhà cậu xong bà ta liền mượn chuyện bố cáo lúc trước mà định ép cha tôi phải lấy nửa phần gia sản, việc này của bà ta như lời nhắc khéo với cha tôi rằng nên biết im lặng với những chuyện không nên biết nếu không nửa số gia sản này sẽ sự tố cáo ông là người lắm tài nhưng hám của, bốn chữ lương y Trúc Lâm chỉ là hư danh mà thôi, nhưng khi nhận rồi thì thanh danh của cũng đôi phần bị tổn hại mà thôi. Nhưng không nhận thì không khác nào nói những điều nghi ngờ của bà ta là đúng, như thế bà cả các cậu có cho gia đình tôi yên sống qua ngày sao. Nên vì thanh danh và quan trọng hơn là an nguy của Trúc Lâm Trai này nên cha tôi chỉ còn một cách hứa gả tôi cho nhị thiếu gia nhà cậu, vì khi đã thành người một nhà với nhau thì dù bà cả có ý tứ gì đi nữa cũng phải suy nghĩ lại mà hành động cẩn trọng hơn."
Lời thở dài của Liễu Thanh nghe thật chua chát, cô tựa đầu lên khuôn cửa sổ rơi lệ kể tiếp:
"A Tú cậu biết không, lúc đó trong tình cảnh đó tôi phải vì gia đình mà phải gạt đi mối tình đầu khờ dại của mình. Cậu biết không, hôm tôi biết mình sẽ bị gả cho nhị thiếu gia của Vân Gia Trang cậu tôi chỉ biết cười cho vơi sầu mà thôi. Cười vì cuộc đời này của mình thật trớ trêu, mối tình đầu đầy thơ mộng của tôi mới chớm nở chưa được lâu thì giờ vì gia đình mà phải buộc mình buông bỏ để gả đi, nhưng thật trớ trêu vì lại phải gả nhầm vào cái người cùng người mình thương thương cùng một người. Thật nực cười mà đúng không."
Nghe đến đây mặt của A Tú tối sầm lại, nhưng gắng gượng cười nhạt một cái rồi hỏi lại:
"Ý là người đó cũng là người thương Bỉ Ngạn à"
Nghe đến tên người mà trong lòng cô có đôi phần ghen tị, Liễu Thanh nhăn nhó quay người lại nhìn, miệng lắp bắp nói:
"Cậu biết em ấy à. Vậy chắc cậu biết rõ gia cảnh nhà em ấy không. Vậy.."
A Tú gật đầu:
"Tôi cũng khá biết rõ nhà em ấy, gia cảnh cũng khó khăn vô vàn, cha mẹ bọn họ vài năm trước bị m·ất t·ích ngoài biển khi đó bọn họ còn rất nhỏ, bốn anh em họ phải nương tựa vào nhau mà sống. Mà.. người cô muốn hỏi đến có phải là anh hai Khải Lâm của em ấy đúng không."
Nghe hỏi đến, Liễu Thanh càng chấn động hơn, gương mặt kia giờ đã hiện rõ sự bi thương đau khổ tột cùng khi nghe nhắc đến tên người thương của mình, nước mắt cô giàn giụa chảy, từng tiếng nắc nhẹ thoảng vào tiếng gió bão nghe chua chát cõi lòng, giọng cô rung rung hỏi đến:
"Cậu biết anh ta sao? Cậu có biết anh ta giờ ở đâu, sống như thế nào không? Làm ơn nói tôi biết đi, tôi giờ.. Từ ngày chuyện đắm tàu xảy ra, tôi hay tin anh Khải Lâm cùng anh cả Minh Hảo của anh ấy đều m·ất t·ích thì tôi như người điên vậy. Đêm đó, tôi trốn nhà ra bãi Chợ Cá đợi hai người họ trở về, đợi anh ta trở về nhưng.. Tôi cả mấy tháng trời cứ như vậy. Ra đó đợi. Gặp ai cũng hỏi nhưng chẳng ai nói tôi biết hai người họ giờ ở đâu. Tôi điên mất thôi."
Như nhớ ra điều gì đó mà gạt hết nước mắt không còn khóc nữa, giọng cô bắt đầu trầm xuống hơn nhưng tiếng phát ra lại rất vang lớn như nói to cho ai đó khác nghe nữa làm cho A Tú ngồi đối diện cũng đôi phần kinh ngạc mà chau mày, khó hiểu:
"Cậu biết không buổi tối cách đây hai hôm là cái đêm Bỉ Ngạn t·ự s·át ở bên cảng Chợ Cá tôi trùng hợp cũng có mặt ở đó đây, chứng kiến tất cả ai ố của em ấy lúc đó mà tâm lạnh, mà cũng tội nghiệp cho em ấy thật. Thật đáng thương cho em ấy chỉ trong vài ngày thôi mà mất tất cả thuộc vào mình, gia đình, tiền của và cả danh dự nữa. Lúc sống thì bị mọi người quay lưng đe dọa, c·hết đi rồi còn bị người khác đàm tiếu, mắng nhiếc đủ đường. Nghe qua mới thấy đúng là nhân tình thế thái thật vô tâm vô tình."
Nói đến đây, Liễu Thanh liếc mắt hướng về phía cửa, ánh mắt sắc bén mang thêm phần khinh bỉ và xem thường kia như nhìn xuyên qua tấm rèm che thấy được toàn bộ cảm xúc của người bên ngoài đó hiện tại khó chịu như thế nào, vì vậy cô đã giả vờ ôn tồn cười nói phân bày cảm xúc của mình nghe qua thì nhẹ nhàng trầm ổn như không nhưng người trong cuộc nghe đến lại thấy như trước mặt mình là nghìn vạn lưỡi dao sắc lạnh từ phía xa hướng bản thân chém đến:
"Vì thế, tôi biết chắc mình không sai khi đoán được thế nào hôm nay Vân Gia Trang cậu sẽ tìm đến chỗ nhà chúng tôi mà nhờ chuyện, nên từ sớm đã chuẩn bị trước mọi thứ để đón tiếp và lên đường cùng hai người về lại gia trang. Cũng đúng, nhị thiếu gia nhà cậu thâm tình như thế cả Vọng Hải này khó tìm người thứ hai có thể bì kịp với cậu ta trong đoạn tình cảm này đối với Bỉ Ngạn. Nhưng tiếc mấy thì người cũng đã đi rồi, cậu ta có cần phải làm cho bản thân mình ra nông nổi như vầy đúng không, kẻ biết không nói gì còn người không biết còn tưởng Bỉ Ngạn kia đúng là quỷ hồn thật sống thì khắc c·hết cả nhà, c·hết đi rồi còn có thể ám người thương mình sống không bằng c·hết như vậy."
"Cô im ngay cho tôi, cô không có quyền nói họ như thế" - Lời nói hùng hồn đầy sát khí quát vào trong, cùng lúc đó cỗ xe ngựa cũng dừng lại hẳn. Một mảng im lặng đến nghẹt thở bao trùm lên đây. Trong giây phút này không ai nói thêm gì nữa cả, mà chỉ ném cho nhau những ánh nhìn đầy ác niệm. Trong lúc này, không nén được sự bực tức trong lòng mình lúc này Liễu Thanh quát to đầy dữ tợn:
"Anh mới là người không có quyền được lên tiếng bắt lỗi người khác ở đây đấy. A Khái. Anh nói xem đó tôi bắt gặp anh đang làm gì nào! Anh đứng nhìn! Anh chẳng làm gì cả, chỉ biết đứng nhìn. Quân tử lắm chưa. Đứng nhìn người mình yêu ra biển t·ự t·ử. Đứng nhìn thiếu gia mình ngã quỵ trên nền cát lạnh. Đứng nhìn người khác mỉa mai những người thân thuộc với mình mà chẳng thèm thốt ra một lời biện minh."
A Tú chịu hết nổi nữa mà gào lên đầy giận dữ: - "Thì ra cả hai người đều có mặt ở đó, sao không ai lên tiếng khuyên nhủ em ấy bình tĩnh lại chứ. Mấy người.."
Nói giữa chừng bị đã Liễu Thanh đánh gãy: "Tôi với Bỉ Ngạn có thân thích gì mà có thể lên tiếng ngăn cản, mà có nói em ấy có nghe sao, còn về phần nhị thiếu gia nhà cậu, tôi càng không xem nặng cậu ta sẽ ra sao, tôi chỉ biết một điều rằng nếu cậu ta có chuyện hôn lễ sẽ không cử hành. Với lại ở đó đâu chỉ riêng tôi thân thiết. Hầu cận anh ta cũng ở đấy còn không cứu vì thế sao tôi phải nhọc công phí sức làm chuyện quá phận này."
Liễu Thanh bỗng cười to hơn, một điệu cười vô cùng lạnh lùng rồi chậm rãi nói nhấn nhá từng chữ mang đầy sự thâm độc:
"Nếu không có hai người bọn họ thì cuộc đời tôi đã không đen đúa như vầy. Vậy thử hỏi nếu các cậu là tôi các cậu có cứu hay không cứu."