0
Nghe đến đây, như bị nói trúng tim đen của mình nên cả hai người A Khái và A Tú họ chỉ còn biết im lặng, tâm trạng lúc này có vẻ đã trùng xuống đôi chút, còn riêng sự hung tàn, kiêu ngạo kia vào lúc này hầu như đã hoàn toàn biến mất, tuy rằng trên nét mặt hai người họ dường như không có một chút biểu cảm gì là vui tươi hay hờn giận cả nhưng Liễu Thanh biết hiện tại ngay lúc này tận sâu trong tâm can họ đang bị từng mũi kim lạnh của sự tự trách giày xéo khôn nguôi. Đó là do nhu nhược, cái cảm giác nhu nhược đến hèn mọn này của họ như một bức tường bẩn thỉu vừa to lại vừa nặng nề đè lên người họ, bức họ nằm dài trên cái nền đất lạnh đầy đinh ghim kim sắc nhọn rồi lại buộc họ phải làm quen dần với cảm giác đớn đau này đến mức ngu muội quên cả phân biệt đúng sai và cả những việc mà cả hai có thể làm để giúp đỡ Bỉ Ngạn lúc gặp nguy khốn, cũng bởi vì sự vị kỉ đó nên mọi khi hai người họ muốn đưa một tay ra giúp đỡ Bỉ Ngạn hay ai đó khác mình vượt qua những lúc khó khăn thì luôn có một cánh tay khác của chính họ chắn ngang mà ngăn lại và bên tai lúc nào cũng vang vang những lời tự giễu về khả năng của bản thân rằng giúp thì chả gì to tát mà khi thất bại lại ảnh hưởng không nhỏ đến việc tiến thân của mình mà còn liên lụy Bỉ Ngạn.. Nói đến cùng là hai người họ đều hèn nhát, nhu nhược như nhau cả, đến người mà họ hết lòng yêu thương ra đi họ cũng chỉ biết trơ mắt ra nhìn mà không có một hành động hay nói lời gì níu kéo thì có tư cách gì để mà trách cứ người khác vô tâm. Nực cười! Hết sức nực cười
Còn về phần Liễu Thanh, như được nói ra hết tiếng lòng, những gì đã dồn nén trong tâm can bấy lâu trong lúc này đều được tống ra ngoài hết thảy làm cô vô cùng thoải mái đến mức sướng rung người. Cô tươi cười ngồi xuống nhìn A Tú, dưới ánh mắt thâm thúy của mình Liễu Thanh như thấy được sự khổ tâm đang ngự trị trong lòng anh ta, khi ánh mắt anh rủ xuống nhìn chằm chằm những vết nứt nẻ trên sàn gỗ, từ góc độ ấy cô thấy được gương mặt của anh chàng A Tú này trông khá đặc biệt và rất anh tuấn không thua gì A Khái hay nhị thiếu gia Thiệu Khẩu của Vân Gia Trang đâu. Chóp mũi rất cao, khuôn miệng rất đẹp môi mỏng tuyệt mỹ nhưng lại không cười, ánh mắt đen láy sâu thẳm mang đậm nét phong tình nhưng lại pha thêm chút sầu não, nét mặt anh lúc này trông rất nghiêm nghị nhưng lại rất bi thương, nhìn A Tú trầm tư như thế làm Liễu Thanh liên tưởng rằng mình đang đối diện một vị tướng lĩnh sau của một cuộc bại chiến vậy, thương tiếc có, oán giận có. Liễu Thanh thầm nghĩ, một người vô tư thẳng thắn như A Tú còn phải tự trách đến mức cùng cực như thế này thì với một kẻ toan tính đa đoan như cái tên kia chắc sẽ thống khổ đến nổi sống dở c·hết dở lắm đấy. Nghĩ đến đây đã làm Liễu Thanh vui vẻ hơn cả.
Nhưng cái không khí kì quặc kẻ tâm sầu, người khoái trí này cũng không được kéo dài bao lâu thì cả ba người họ đều bị những thanh âm quái dị vô cùng đáng sợ từ phía trên cao mạng sườn đồi trúc lâm hòa trong gió lớn thổi tới. Tiếng rôm rốp như ai đó to lớn mấy trượng đang nhổ tre bể trúc vang đến càng lúc lại càng gần, cứ như tìm hướng ba người họ mà ầm ầm lao đến.
Như linh cảm được điều chẳng lành, không một chút do dự A Khái nắm chặt dây cương khiển ngựa phi nhanh hơn mặc cho giông bão hiện tại càng lúc càng khủng kh·iếp hơn. Mưa giăng trắng xóa mù mịt đến mức có gắng mở to mắt nhìn cũng không thể thấy được con đường về phía trước, mưa đổ xuống như vỡ đập Hồng Thiết của sông Hồng Giang từ trên hai mạng sườn đồi cao mà ào ạt đổ xuống quét tất cả mọi thứ từ đất đá đến cỏ cây lớn nhỏ đủ có đủ mọi hình thù kích thước đều bị bức theo dòng l·ũ c·uốn đi làm ngập úng cả con đường mòn nhỏ nằm ở chính giữa phía dưới hai mạng sườn kia và cũng vì thế mà cỗ xe ngựa của ba người họ cũng lãnh chọn cơn mưa bùn đất kia từ trên sườn cao dội xuống ầm ầm, cảnh tượng này thật làm người ta kinh hồn bạt vía, ba người họ cảm thấy dường như thấy được trong cơn mưa này mà không đúng đích xác hơn là trong cơn thịnh nộ này của Vũ Long Thần ở trên cao kia như đang muốn lấy toàn bộ nước của sông Hồng Giang mà hung hãn đổ xuống một mực dìm c·hết hết tất cả người ở đây mới chịu nhẹ tay.
Nhưng dù có tính toán giỏi bao nhiêu đi nữa cố gắng hết sức vượt qua thử thách khó khăn của thần bão tố chỉ mong lần này có thể lấy sức người nhỏ bé để thắng trước sự khó dễ của trời cao thì ba người họ vẫn là người phàm phu thôi không thể nào bì kịp được sự sắp đặt và an bài trước của thiên cơ luân chuyển. Vì thế, càng lúc linh tính không lành kia càng hiện rõ hơn, A Khái biết chắc rằng tai họa sẽ không dừng lại ở việc bị mưa to gió lớn hơn mọi khi giày xéo thôi đâu nên anh càng giữ vững tinh thần để ứng phó vượt qua mọi trở ngại trước mắt nên chỉ trong một khoảnh khắc định mệnh một tay anh đã nhẹ nhàng điều khiển cỗ xe ngựa luồn lách và phi nhanh như gió bão chạy lướt qua né được một tảng đá to độ gấp mười lần cỗ xe của họ theo dòng l·ũ q·uét mà càn quét tất cả lao thẳng tới, không chút do dự cỗ xe vẫn băng băng về phía trước bỏ lại phía sau họ là một tiếng ầm chắn động tứ phía, khoảnh khắc đó vừa qua ai cũng cảm thấy được cái nắm tay thụt đầy buốt lạnh của quỷ đoạt mạng mới chạm nhẹ vào người bọn họ, đầu ba người lúc này vẫn còn vân vẫn cái tiếng ầm chắn động mà vô cùng kh·iếp sợ ấy, nếu chỉ trong tích tắc đó không né được thì giờ họ chắc chỉ còn là những mớ thịt nát xương tan mà dạt theo dòng l·ũ q·uét trôi đi rồi. Sau vụ đá lở đó, đất đá cũng không ngừng theo từng dòng lũ ào ào đổ xuống, con đường càng ngập úng nhiều hơn một cách kì lạ, dòng nước nâu đậm đặc bùn đất giờ đã quá bánh xe của họ mà tràn hẳn vào bên trong cỗ xe, con ngựa kéo xe bắt đầu mệt mỏi bơi lội trong lũ úng mà chậm dần rồi ngừng bước hẳn. Thấy tình cảnh tồi tệ trước mắt A Khái chỉ còn nước nhảy xuống xe mà từ từ dùng sức kéo ngựa lội nước mà bước đi tiếp. Trong lúc này, A Tú ló đầu nhìn ra nhìn thì thấy A Khái đang chật vật giục ngựa bước tiếp trong lúc mưa to gió lớn, nước mưa bùn lầy như vậy mà lòng có chút khó xử nữa muốn giúp nữa muốn làm lơ cho A Khái chịu chút khổ cực dày vò mới hả hê nhưng nghĩ lại anh ta từ lúc này tới giờ cũng bị chịu đủ vị của thống khổ từ thể xác đến tinh thần rồi cũng nên tha thứ cho ăn ta. A Tú từ từ mềm lòng mà lên tiếng muốn giúp đỡ rồi vội nhảy xuống một tay giục lấy dây cương trên tay A Khái một tay đẩy đẩy anh về ngồi trên xe ra ý kêu anh ngồi nghỉ ngơi để mình kéo xe giúp. A Khái cũng biết tính tình ngang bướng của A Tú nên cũng không muốn đôi co với anh ta làm gì và bản thân anh cũng biết mình có chút thấm mệt thì càng muốn thoát nhanh cảnh khổ này càng sớm càng tốt nên phân phó với A Tú đôi lời rồi bước lên xe ngồi nghỉ ngơi đôi lát nhưng dù vậy mặt vẫn không ngừng quan sát xung quanh để có chuyện cũng dễ bền ứng cứu.
Đúng là danh hiệu chàng trai lực điền mạnh nhất Thổ Vinh mà người ta thường ca tụng A Tú thật không sai. Anh ta chỉ dùng một tay nắm dây cương thôi mà đã thong thả lôi cả ngựa và xe chạy như bay trong bùn nước, A Khái thầm nghĩ nếu hồi nữa con ngựa này mà có ngã quỵ chắc cậu ta cũng có thể vác nó trên vai tay kia nách cỗ xe này mà chạy cũng chẳng có gì tổn hại cho cậu ta.
A Khái vừa ngồi xuống, Liễu Thanh vốn vô thanh vô động từ lúc có những biến cố xảy ra bỗng từ phía trong rèm lên tiếng thăm hỏi anh, trong lời nói của cô lúc này không còn sự cay nghiệt lúc nãy:
"Anh đừng thấy rừng Trúc Lâm này bốn mùa xanh tươi như vầy mà lầm tưởng khí tượng ở đây thanh mát dễ chịu. Nơi rừng núi hoang vu này là nơi chí âm đấy, âm khí và hàn khí ở đây không có nơi nào ở Vọng Hải này bằng đâu, anh dầm mưa như vầy mà không biết lượng sức thì khi âm hàn khí ở đây xâm nhập vào rồi bén rễ trong tâm phế tổn thương thân thể về sau bản thân có phát bệnh thì đại la thần tiên xuống đây cũng khó cứu vớt được cái mạng của anh đâu."
Nói xong Liễu Thanh bỗng vén nhẹ tấm rèm che lên nhìn ra ngoài một lúc rồi đưa mắt nhẹ nhàng nhìn A Khái, một ánh nhìn thật ôn nhu nhưng cũng pha chút gì đó buồn bã, cô nhìn anh thật lâu như muốn nói gì đó nhưng rồi chợt nhận ra mình hơi thất lễ khi cứ nhìn chằm chằm anh ta nãy giờ mà vội vàng đưa lư đồng than nóng trong tay mình cho anh ta rồi vội hạ rèm quay lại ngồi phía trong xe. Liễu Thanh vội chấn an lại tinh thần rồi ồn tồn nói:
"Đó là lư đồng than nóng của tôi, anh giữ đó mà dùng đi. Rất ấm tay. Nhìn anh vì việc công mà không ngại cho mưa gió như thế này thật đáng quý."
Liễu Thanh bỗng mỉm môi mắt vô định nhìn về chiếc cửa sổ đang khép kín ở phía đối diện cô với vẻ mang đầy nặng tâm sự, cô bỗng nhớ về những chuyện xưa cũ, nhớ về cái thuở lần đầu tiên gặp A Khái là ở Vân Gia Trang, lúc đó cô nhận lời cha đến Vân Gia Trang cho bà cả và nhị thiếu gia nhà đó xem mặt, khi đó anh là hầu cận tam phẩm phụ giúp việc trà nước dọn dẹp thư phòng và còn là hầu cận cho nhị thiếu gia của gia trang đó. Ấn tượng đầu của cô với anh ta là một chàng hầu cận cao to lực lưỡng gương mặt rất hài hòa với cặp mắt to tinh anh, mũi cao thẳng tắp, môi hồng như hoa đào tháng ba luôn hé nở lộ ra những chiếc răng trắng ngần ngay ngắn nhìn qua vô cùng tươi trẻ và anh tuấn không thua gì thiếu chủ của cậu ta. Nhưng đường nét trên gương mặt này khi nhìn anh ta cô lại nhớ một người khôn nguôi, một người đã dạy cô biết yêu là gì, đã làm cô yêu anh ta đến quên bản thân mình là ai, quên đi tất cả mọi thứ đang tồn tại và thiếu anh có lẽ cô không còn là mình nữa, đó là Minh Hảo.
"Chắc giờ cô đang nhớ anh trai tôi đúng không?" - Câu hỏi đầy chắc ẩn này của A Khái làm cho Liễu Thanh lúc này lại một lần nữa rơi vào ảo mộng tình sầu. Cô nhớ lần đầu gặp gỡ anh ta cô đã đón ra được điều gì đó trong mối quan hệ này nhưng cô không ngờ hôm nay tự A Khái lại giải quyết mớ nghi đó trong cô, như thất nghẹn ở cổ họng không thể nói gì thêm được vì quá nhiều thứ cảm xúc lúc này trong cô đang dâng cao như sóng cả, chính cô lúc này cũng không hiểu cảm xúc lúc này của bản thân là như thế nào, lại là hối tiếc sao. Còn về phần A Khái thấy cô im lặng không nói gì anh thản nhiên tự mình phân giải:
"Từ nhỏ tôi vì số khắc huynh đệ trong gia đình và vì nhà lúc đó của chúng tôi lại gặp vô số khó khăn. Một mình mẹ tôi không thể lo cho cả nhà bốn người nên tôi buộc phải theo mẹ vào Vân Gia Trang làm nô bọc."
Nói đến đây anh ta bỗng thở dài một chút thanh pha chút bi thương mà chậm rãi kể tiếp:
"Thật ra, mẹ của Bỉ Ngạn là em gái của mẹ tôi, ở Vọng Hải này mẹ tôi chỉ có một người em gái là dì Phù Dung và dì cũng là người em gái duy nhất trên đời này thật sự đem tất cả tình thương yêu mà dì có để dành hết cho mẹ tôi, thật sự dì vô cùng quý trọng mẹ tôi. Dù lúc đó gia đình dì cũng rất nghèo nhưng vẫn vui vẻ đón nhận cưu mang bốn người chúng tôi mặc kệ người đời ngoài kia khinh miệt mẹ con chúng tôi là những kẻ quỷ ám như thế nào, khắc hại gia đình cha tôi và bị ruồng bỏ vì mang mệnh xấu ra sao đi nữa dì cũng mặc. Có lần."
Nói đến đây, anh dừng cười khổ một cái, nét mặt chuyển đổi trở nên tối tăm mang chút hung tợn, giọng nói cũng vì thế mà trầm xuống dần:
"Cô đâu biết, người mang mệnh xấu mà đám bọn họ nhắc đến muốn ruồng bỏ đấy chính là tôi đấy. Có lần dì Phù Dung và Bỉ Ngạn ra chợ mua hàng đã phải đánh nhau với người ta ngoài đó để bênh vực cho mẹ con chúng tôi. Từ xa tôi nhìn thấy dì tôi vô cùng hốt hoảng ôm Bỉ Ngạn đang ngất lịm trong lòng từ chợ chạy về, đầu em ấy chảy máu không ngừng, tay chân cũng[/BOOK]
[BOOK]hằn đầy v·ết t·hương, lúc đó nhìn em ấy như vậy lòng tôi đau xót vô cùng, mẹ con tôi thì đòi ra chợ sống c·hết với họ một phen sống c·hết với bọn họ thì bị dì và cậu Bạch Đằng chồng dì chặn lại. Lúc nghe dì kể lại ngọn ngành đầu đuôi mới biết được chuyện em ấy ở ngoài đó bị người ta đến định làm việc bậy bạ thì bị dì phát hiện nên làm lớn chuyện lên, đám người đó vì thẹn quá mới hóa cuồng lôi chuyện gia đình tôi ra đặt điều đủ loại. Dì nghe thế kìm lòng không được nên động thủ với bọn họ, bên đó toàn là đàn ông cao to nên dì tôi đối phó không lại, trong lúc giằng co có một người chộp được cục gạch to hướng dì đánh đến, Bỉ Ngạn thấy người ta định hạ thủ với mẹ mình đành chạy đến đỡ lấy một cú trọng thương rồi ngã quỵ xuống đất. Mấy người đó thấy chuyện này chẳng lành liền bỏ chạy hết để dì đau khổ ôm con chạy về."
Nói đến đây anh như phát điên lên vì tức giận, nghiến răng nghiến lợi hung hãn nói, giọng nói sắc bén như dao khứa vào trong gió mưa vọng đi như nguyền rủa:
"Tôi lúc đó ước gì cái mệnh xấu này của bản thân có thể khắc c·hết tất cả những người ở chợ cá xong quả báo sau này như thế nào tôi cũng chịu cứ áp lên người tôi chịu được hết."
Lúc này như kìm hãm được cảm xúc của mình lại, A Khái chậm rãi kể tiếp giọng nói kia vẫn trầm, vẫn sâu xa như trước:
"Thấy thế, vì không muốn liên lụy gia đình dì Phù Dung tiếp nhưng cũng không thể một lần dẫn hết tất cả đi, cùng mình chịu khổ và thấy dì tôi thương chúng tôi như con mình, tình cảm đong đầy không thua kém gì đối với Bỉ Ngạn nên mẹ tôi chỉ dẫn mình tôi vào phủ Vân Gia Trang làm việc còn ba người Khải Lâm, Minh Hảo và em trai Ly Hùng ở lại là con trai dì. Tôi dù không muốn cũng phải theo mẹ mà rời đi vì nguyên nhân tất cả có lẽ là ở hai người mẹ con tôi mà ra nên ở lại chẳng giúp được gì mà lại mang nhiều rắc rối cho nhà dì nữa thì đến lúc đó không khác gì những lời nguyền cay độc kia mà bọn người ác ôn ở đây gắn ghép cho đã thành sự thật, lúc đó khó cho dì tôi lắm.
Đang mê man trôi lênh đênh trong biển kí ức bỗng nghe tiếng gọi thất thanh của A Tú như kéo cả hai trở về thực tại, bỗng phía trước cỗ xe mặt là một tảng đá lớn gần như gấp đôi tảng đá lúc này họ tránh, tảng đá này cũng là nguyên nhân chính là cho nước ở đây không thông được mà càng lúc càng dâng cao. Ngoài ra tảng đá lớn này giờ giống như một bức tường thành to dày nằm chắn ngang gần như cản hết con đường phía trước về Vân Gia Trang. Trước tình trạng tiến thoái lưỡng nan hai người A Khái và A Tú chỉ còn biết nhìn nhau mà hết cách. Lúc này Liễu Thanh cũng ló đầu ra bắt gặp cảnh tượng trước mặt chợt nghiêm mặt cho chút lát như đang suy nghĩ đều gì đó nhưng sao đó lại tươi cười nhìn hai người họ đang sầu não mà nói một câu rất thản nhiên:
" Vậy là đường về Vân Gia Trang còn xa xôi lắm nhỉ."