Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tồn Tại Bất Diệt
Unknown
Chương 12: Vân Dương chạm mặt Lục Hồng.
Nghe được yêu cầu này của nữ tử thần bí, Vân Tại Thiên liếc nhìn về phía Mộc Vân, tư chất nha đầu này không tệ, bảo sao Cửu Yêu Cung không tiếc trả ra đại giới gì cũng muốn đem nàng đi, đổi lại nếu lão cố tình giữ lại sẽ là mầm họa lớn.
Dù sao phía sau người ta là cả một thế lực khổng lồ ngang hàng với ba đại tông môn còn lại, địa vị lại muốn cao hơn ba đại hoàng triều, lão dù sao cũng chỉ là một tán tu, lấy gì đối đầu với người ta, thay vì cố chấp giữ mặt mũi chi bằng lùi một bước, coi như kết một thiện duyên.
“ Cứ quyết định vậy đi, dù sao học viện cũng không có bản lãnh lưu lại nàng.” Vân Tại Thiên gật đồng ý.
Trước khi lão rời đi còn không quên nhắc nhở Vân Kiệt “ Cố chấp, đến ta cũng không thể cứu nổi ngươi.”
Lão cũng không có nhiều lời, lời muốn nói cũng đã nói, Vân Kiệt đối với chuyện này giải quyết ra sao đấy là việc của hắn.
Vân Kiệt lắc đầu thở dài một hơi, trong miệng đắng chát phun ra mấy chữ “ Cửu Yêu Cung, đến cùng không thể trêu chọc vào được.”
Sau khi Vân Kiệt rời đi, kết giới phía dưới quảng trường cũng đã được giải tỏa, sự cố hôm nay cũng không thể nào tiếp tục chiêu sinh được nữa, để bù đắp tổn thất tinh thần của mọi người, trước khi rời đi, Vân Kiệt đã an bài các đạo sư, trưởng lão, năm nay chiêu sinh không giới hạn tư chất, chỉ cần ai muốn vào học liền có thể vào học, còn về việc phân loại lớp học, sau khi tiến vào học viện sẽ tiến hành kiểm tra sau.
Kết giới vừa mở ra, đồng loạt hơn ngàn thí sinh như ong vỡ tổ chạy ra ngoài, Cổ Nguyên muốn dắt Cổ Viêm rời đi, nhưng lại phát hiện tiểu tử này lại biến mất, không biết chạy đi nơi nào, tiểu tử này lúc nào cũng khiến người ta phải lo lắng, nếu tư chất tính khí được một phần mười như tiểu tử Vân Dương kia lão đã không phải đau đầu như thế này.
Rốt cuộc Cổ Nguyên vẫn phải chịu thua, quay đầu lại đi tìm Cổ Viêm.
Cùng lúc này, Cổ Viêm cùng đám thiếu niên trẻ tuổi vừa mới làm quen cách đó không lâu đã tụ tập lại một chỗ, nhân lúc thời điểm hỗn loạn liền muốn ra tay với Lưu Lôi.
Trong đám đông Lưu Lôi đang cố gắng luồn lách chạy ra ngoài, hiện giờ hắn thật muốn nhanh chóng rời khỏi học viện, một ngày lưu tại học viện tính mạng của hắn càng khó giữ được.
Trên đường đi ra ngoài đại môn học viện, Lưu Lôi đánh trọng thương không ít đệ tử bình dân, hiện giờ cho dù địa vị hắn có suy giảm nhưng vẫn là con em thế gia, tuyệt không thể đứng chung với lũ tiện dân thấp hèn được.
Chỉ là gần đến cửa đại môn, Lưu Lôi cảm giác có điều gì đó không đúng, hắn phát giác ra, cơ thể mình mềm nhũn ra, không còn chút sức lực nào, cảm giác yếu ớt vô lực này giống như hắn bị “ Trúng Độc.”
Loại độc này giống hệt với trước đó Cổ Viêm đã hạ độc lên người hắn, điều này khiến cho hắn vô cùng phẫn nộ, muốn trực tiếp bóp c·hết tiểu tử này nhưng vẫn là hắn phản ứng quá muộn, chỉ một giây sau đó, Cổ Viêm cùng đám bạn học đã nhanh chóng ở phía sau Lưu Lôi lấy một bao bố màu đen trùm lên đầu của Lưu Lôi, không lưu tình chút nào hung hăng quất cho hắn một trận.
Những bạn học khác trước đó bị Lưu Lôi đánh trọng thương cũng nhân cơ hội này lao tới đánh lén vài quyền để xả giận, đ·ánh c·hết hắn họ không có lá gan đó, nhưng đánh cho hắn nằm liệt dường vài tháng vẫn là có thể.
Kết quả Lưu Lôi b·ị đ·ánh cho bầm dập cả người dính đầy máu tươi, nếu không phải Lưu Liệt nhanh chân chạy đến cứu giá sợ rằng đến phụ mẫu cũng không nhận ra hắn.
Đối diện với đông đảo học sinh chạy tán loạn, Lưu Liệt không có đuổi theo, khi lão đến thì những học sinh này đã lẩn trốn vào trong đám đông khiến cho lão không thể nhìn rõ được mặt của h·ung t·hủ, càng không nói đến trên đầu lão vẫn còn có nữ cường giả thần bí đứng tại đó, nếu lão dám gây ra động tĩnh lớn, không thể nghi ngờ lão c·hết sẽ rất thảm.
Cổ Nguyên bắt được Cổ Viêm vị trí lập tức lấy tốc độ nhanh nhất rời khỏi học viện, mọi chuyện rối rắm đến tình thế này đều là do cái tên tiểu tử thối này không biết giữ mồm giữ miệng, đợi sau khi về nhà nhất định phải giáo huấn lại hắn.
Ở một bên khác quảng trường, Mộc Vân, Diệp Linh Nhi, Hàn Thiên vẫn đang nhìn chằm chằm vào chiếc phi thuyền trên bầu trời, mà nơi đó, đứng tại boong thuyền, nữ tử váy hồng cũng đang chú ý đến bọn họ, chính xác hơn là đang chú ý đến Mộc Vân.
“ Thật đúng là một hạt giống tốt.” Nhìn Mộc Vân hồi lâu, nữ tử váy hồng không khỏi cảm thán.
Mà một bên khác không xa, nàng cũng chú ý đến một thiếu niên khác, đột nhiên khẽ sững sờ một chút, tiếp sau đó là khẽ nhăn mặt, nhớ lại đại điển tại Bắc Hoàng Thánh Triều một năm về trước, xém chút nữa bị hắn phá hỏng, nghĩ đến chuyện này máu nàng lại sôi sùng sục lên, thật muốn bóp c·hết hắn.
Bất quá, trước đó nàng đã hứa với nữ nhân kia, không làm khó hắn, tất nhiên sẽ giữ lời, ai bảo bọn họ là tỷ muội tốt.
Đối diện nữ tử váy hồng nhìn chằm vào mình, Vân Dương vẫn làm ra một bộ dạng lãnh tĩnh, cho dù hiện tại trước mặt người ta hắn chỉ là một con kiến, nhưng cũng là một con kiến có ngạo khí, huống chi so với lần đó, lần này hắn có tiểu kim long, tiểu kim long mặc dù chỉ còn lại một tàn hồn nhưng dù sao khi còn sống cũng là một loại tồn tại đáng sợ, thủ đoạn không ít chút nào, mặc dù không thể giúp hắn chiến đấu nhưng miễn cưỡng vẫn có thể giúp hắn đào mệnh.
“ Tiểu nữ hài, còn đứng ngay ra đó làm gì, còn không mau bái kiến tiền bối.” Ở trên mạn thuyền, Mộc Thu Vân khẽ truyền âm cho Mộc Vân.
Mộc Vân đang ngẩn người bỗng nhận được một đạo truyền âm của tổ mẫu liền nhanh chóng cúi người về phía thiếu nữ váy hồng đáp lễ “ Đệ tử Mộc Vân, xin diện kiến tiền bối.”
Nữ tử váy hồng nghe vậy khẽ bật cười khoát khoát tay “ từ nay về sau chúng ta coi như người một nhà, gọi ta là Lục Hồng tỷ là được rồi, dù sao so với ngươi, tuổi cũng ta cũng không lớn như vậy.”
“ Là Lục Hồng tỷ.” Mộc Vân mỉm cười nói.
Lục Hồng khẽ gật đầu sau đó liếc nhìn nữ đệ tử bên cạnh mình, nàng ta chính là Mộc Lan là dòng dõi Mộc gia, cùng Mộc Vân có quan hệ huyết mạch, đều là tỷ muội ruột.
Mộc Lan phụng mệnh, ngay sau đó cưỡi phi kiếm bay xuống phía dưới quảng trường tiếp đón mộc vân.
“ Linh khí, lại là thượng phẩm linh khí.” Mộc Vân nhìn thấy phi kiếm không khỏi kích động, phải biết trong tộc của nàng ngoài linh bảo chấn tộc ra, v·ũ k·hí phổ thông dành cho đám đệ tử trẻ tuổi cũng chỉ là hạ phẩm, trung phẩm linh khí mà thôi, đến trưởng lão cũng chỉ may mắn có được một hai kiện thượng phẩm linh khí, vậy mà Cửu Yêu Cung cho dù chỉ là một để tử phổ thông cũng có được một thanh thượng phẩm linh khí trường kiếm, không nói đến những bảo vật cấp cao hơn, phải nói tông môn này giàu đến chảy mỡ.
Sau khi chia tay Diệp Linh Nhi, Hàn Thiên, Mộc Vân bước lên phi kiếm cùng Mộc Lan bay thẳng về phía phi thuyền.
Thấy Mộc Vân đối với bằng hữu trọng tình nghĩa như vậy, Mộc Vân cũng là tán thưởng nhân cách của nàng, thật không có điểm nào chê, dù sao cũng là bằng hữu của nàng cũng nên cho một ít lễ vật.
Lục Hồng phất tay áo, sau đó từ trong tay áo hai bình đan dược bay về phía Diệp Linh Nhi và Hàn Thiên, sau đó mới nói “ Hai bình trung phẩm phá cảnh đan coi như quà gặp mặt.”
Nghe đến tên của loại đan dược này, Diệp Linh Nhi và Hàn Thiên không thể che giấu niềm vui sướng kích động, phải biết phá cảnh đan thuộc loại nhị phẩm đan dược có tác dụng đột phá bình cảnh, bất luận tư chất kém đến đâu chỉ cần có phá cảnh đan tỷ lệ đột phá bình cảnh đến sẽ tăng lên gấp hai gấp ba lần.
Một viên phá cảnh đan hạ phẩm ngoài thị trường giả cả cũng phải đến 5000 hạ phẩm linh thạch, đối với tư chất của bọn họ nếu phục dụng nhiều nhất cũng chỉ có sáu thành đột phá đến võ sư cảnh, tuy tỉ lệ này đã khá cao nhưng vẫn còn có chút hung hiểm, nhưng nếu dùng một viên trung phẩm phá cảnh đan lại là một chuyện khác, có thể trợ giúp họ thành công đột phá đến võ sư cảnh giới tỷ lệ trăm phầm trăm.
Một viên trung phẩm phá cảnh đan, chí ít cũng là vạn linh thạch khởi điểm, thật đúng là tông môn cao cấp có khác, không ra tay thì thôi, một khi ra tay liền rất hào phóng.
Thấy hai người kích động khi nhìn thấy loại đồ vật này, Lục Hồng không khỏi lắc đầu thở dài, quả nhiên là đến từ địa phương lạc hậu có khác, cũng không thể trách bọn họ được, bất quá dù tư chất không bằng Mộc Vân nhưng dù sao cũng có chút thiên phú có thể bồi dưỡng được, vì thế Lục Hồng quyết định trải một tấm thảm đó cho họ, còn đi được trên tấm thảm này hay không phải dựa vào bản lĩnh của bọn họ.
Lục Hồng nói “ bảy ngày sau, tại Bắc Hoàng Thánh Triều sẽ cử đại hộ chiêu sinh của bốn đại tông môn, đối với vùng đất nghèo như Lưu Hương Thành cách hoàng thành quá xa, muốn vào được thành không có thời gian một hai tháng là không thể đến được, thấy tư chất các ngươi không tệ, lúc đó ta có thể để tông môn đến tiếp đón các ngươi một đoạn đường.”
“Còn có chuyện này nữa sao ?” Diệp Linh Nhi hưng phấn vội hỏi lại, nếu đây là sự thật vậy thì tiềm lực của nàng sau này cũng không phải bị trói buộc ở cái Lưu Hương Thành nhỏ bé này nữa rồi.
Đứng ở một bên, Hàn Thiên siết chặt quả đấm, cố kìm nén kích động lại, nếu có thể giống như Mộc Vân gia nhập vào một đại tông môn nào đó, đây chính là một bước lên trời.
“ Được rồi, lời muốn nói ta cũng đã nói xong rồi, hi vọng lúc đó các ngươi sẽ không để ta, để cho tiểu nha đầu này phải thất vọng.” Lục Hồng phất tay áo tiễn lui.
“ Đa ta tỷ tỷ ban ân.” Đồng loạt hai người cúi đầu hành lễ đáp lại.
Đợi hai người rời đi, Lục Hồng cũng không mất thêm thời gian nữa, lúc này nàng cũng nên trở về tông môn rồi.
“ Đợi đã.”
Lục Hồng vừa chuẩn bị rời đi, đột nhiên một thanh âm thiếu niên non nớt truyền đến, âm thanh này rất quen thuộc, nhưng lại làm cho nàng vô cùng khó chịu, hôm nay rõ ràng là một ngày vui tại sao lại có mấy con ruồi đến làm phiền, thật là làm cho người ta chán ghét.
Âm thanh này lại chính là của Vân Dương.