Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tồn Tại Bất Diệt
Unknown
Chương 13: Lời tuyên bố trên đỉnh núi
Thấy Vân Dương đột nhiên mở lời, ở bên cạnh Lục Hồng, Mộc Vân cũng là hết sức ngạc nhiên, không nghĩ tới hắn vậy mà quen biết được vị thần tiên tỷ tỷ này, xem ra thân phận hắn không đơn giản chút nào.
Có ý tứ, nếu tiểu tử này có thể lọt vào mắt xanh của Lục Hồng tỷ, coi như cũng là một thiên kiêu, ngày sau có thể kết giao được.
“ Ta có việc riêng, các ngươi tạm thời lui trước đi.” Lục Hồng quay sang nhìn đám người Mộc Vân trầm giọng nói.
Mộc Lan cúi người hành lễ phục mệnh, sau đó điều khiển phi thuyền rời đi trước, đối với chuyện riêng của Lục Hồng họ không có tư cách xen vào, cứ im lặng chờ đợi được.
Mộc Vân cũng không có nhiều lời, chỉ lẳng lặng trên phi thuyền cùng lão tổ mẫu đi theo Mộc Lan rời đi, tuy là nói không để ý, nhưng lúc này nàng lại chăm chú nhìn về phía thiếu niên Vân Dương kia, một nam một nữ ở một mình, ngoài nói về vấn đề đó thì cũng chẳng còn gì khác, lúc này nàng cũng khỏi rùng mình, cũng là bội phục hắn, đến thần tiên tỷ tỷ cũng là muốn chạm tới, không phải là có chút quá phận, nói trắng ra chính là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, thật không biết lượng sức.
Đợi khi phi thuyền chở đám người Mộc Vân rời đi, Lục Hồng mới bắt đầu hành động, lúc này nàng lại phất tay áo phóng ra một tấm lụa màu hồng quấn lấy thân thể Vân Dương cùng hắn rời đi.
Tại một đỉnh núi nào đó.
Lúc này trên núi gió lạnh thấu xương, Vân Dương nhìn bóng hình xinh đẹp, ngạo khí kia, dù là lần thứ hai nhìn thấy hắn vẫn là lo sợ, nữ nhân này tính khí thất thường, thật làm cho người mười phần bất an.
“ Có gì muốn nói.”
Lục Hồng lãnh đạm nói trước.
Vân Dương hít một hơi khí lạnh, cuối cùng trấn tĩnh lại, lúc này hắn mở miệng nói “ Ta chỉ muội hỏi, muội ấy ….”
Vân Dương còn chưa nói hết câu liền bị Lục Hồng âm thanh băng lãnh chặt đứt “ Ngươi không xứng.”
“ Nếu không phải năm đó, ngươi náo loạn xém chút làm hỏng đại điển của muội ấy, có lẽ ta còn nhìn ngươi bằng ánh mắt khác, chứ không phải bây giờ, nhìn ngươi không khác gì một loại rác rưởi.” Lục Hồng trong lời nói tràn đầy sự khinh miệt.
Một năm trước, tại bắc hoàng thánh triều, đại điển mở ra dành cho tiểu công chúa Phượng Ngọc Nhi lần đầu thức tỉnh linh mệnh, không nghĩ tới nữ nhân này thức tỉnh linh mệnh lại có thể gây ra thiên địa dị tượng lớn đến như vậy, thời điểm đó lấy hoàng thành làm trung tâm xung quanh phạm vi vạn dặm trên trời đều là hư ảnh vạn phượng triều bái, nhuộm đỏ cả bầu trời, tráng lệ vô cùng.
Tin tức này rất nhanh được các thế lực lớn biết đến, đặc biệt là Cửu Yêu Cung, ngay khi biết được tin tức liền phái người đến hoàng thành tiếp đón vị thiên chi kiều nữ này.
Lúc đó Lục Hồng cùng sư phụ của mình, Nguyệt Hi Tiên Tử, một cường giả võ hoàng đỉnh phong đến hoàng thành tiếp đón trước.
Chỉ là kế hoạch cũng không mấy thuận lợi, Thiên Huyền Tông, Bắc Minh Thần Tông, Hàn Băng Cung ba thế lực lớn còn lại đều phái sứ giả đến tiếp đón nàng ta, kết quả xảy ra t·ranh c·hấp thiên tài giữ bốn đại tông môn.
Trong lòng bọn họ đều rõ ràng một chuyện, có thể gây ra dị tượng phạm vi lớn như vậy, không đơn giản chỉ là cực phẩm linh mệnh, thậm chí là thánh phẩm linh mệnh trong truyền thuyết, ngoài ra có liên quan đến một tia huyệt mạch phản tổ, phượng hoàng huyết mạch, tư chất này nếu rơi vào tông môn bọn họ, với đủ các loại tài nguyên, tương lai của nàng ít nhất cũng phải là võ thánh, nếu có đủ các loại cơ duyên có thể đặt chân vào đế cảnh.
Không nói đến đế cảnh, võ thánh cảnh, trong ngàn năm qua, ở tông môn bọn họ chưa ai có thể đạt tới trình độ đó, tầng lớp cao tầng trong tông môn, cao nhất cũng chỉ có võ tôn đỉnh phong tọa chấn, nếu một ngày nào đó trong tông môn xuất hiện một cường giả võ thánh, hiển nhiên tông môn đó lại muốn huy hoàng thêm ngàn năm nữa.
Mà Phượng Ngọc Nhi chính là hạ giống đáng để bọn họ dốc sức bối dưỡng.
Lần đầu thấy Phượng Ngọc Nhi, Lục Hồng cũng là mười phần thiện cảm, luận thiên phú ở trên đại lục này, số người có thể ngang hàng với nàng cũng là đếm trên đầu ngón tay, luận về địa vị chính là phượng ở cành cao, loại chim sẻ thấp kém không cách nào trèo lên được, luận về nhan sắc, dung mạo tuyệt trần, siêu phàm thoát tục, tựa như tiểu tiên nữ trên trời, nếu có thể cùng nàng kết giao băng hữu, ngày sau cũng có thể được thơm lây.
Tại thời điểm đó, cả bốn đại tông môn đều gia sức dùng mọi thủ đoạn mời chào nàng nhưng đều bị nàng cự tuyệt, bởi vì một lý do đơn giản, nàng không muốn tu luyện, cũng không muốn rời khỏi gia đình nhỏ của mình, điều này làm cho các sứ giả tông môn rất đau đầu, dù sao muốn người ta gia nhập không thể dùng b·ạo l·ực thúc ép được, nếu không sẽ ảnh hưởng đến bộ mặt của tông môn, càng làm trò cười cho tông môn khác.
Ngay khi mọi người còn đang nhức đầu, thì Lục Hồng lại chiếm được cảm tình của Ngọc Nhi, thời điểm đó Ngọc Nhi từng nói một câu khiến cho Lục Hồng cảm thấy khó hiểu, nàng nói, nàng cảm giác được đi theo Lục Hồng tưởng lai có khi sẽ có một kinh hỉ bất ngờ, đây cũng là trái tim nàng mách bảo, đến nàng cũng không giải thích được, đối với lựa chọn của nàng, ba đại tông môn khác cũng chỉ miễn cưỡng lui một bước, đối với Cửu Yêu Cung lại là một chuyện đại hỉ, không nghĩ tới Lục Hồng lại có bản lãnh lớn đến như vậy.
Lục Hồng mặc dù không hiểu ý tứ trong đó, nhưng không quan trọng, chỉ cần Ngọc Nhi chịu gia nhập Cửu Yêu Cung, ngày sau chính tiểu sư muội của nàng, nàng thề cho dù liều cái mạng này cũng nhất định bảo vệ Ngọc Nhi trưởng thành, cùng lúc đó trong tâm của Lục Hồng cũng đã nảy sinh sát ý, nếu như ngày sau có tên nam nhân nào dám tiếp cận tiểu sư muội của nàng, đều phải c·hết dưới lưỡi kiếm của nàng, bởi vì nàng nhận định, trên thế gian tuyệt đối không có nam nhân nào xứng với Ngọc Nhi, mà cho dù có cũng là tiên trên trời, chứ không phải một đám cỏ rác như bọn họ.
Chỉ là giống như lời nguyền ứng nghiệm vậy, ngay khi Lục Hồng định đem Ngọc Nhi rời đi, đột nhiên Vân Dương xuất hiện, lay động cảm xúc của nàng, hắn nói nếu nàng lựa chọn vào Cửu Yêu Cung cả đời cũng đừng mong tìm được ý trung nhân của mình, bởi vì một khi tiếp nhận vị trí tông chủ thì cả đời ở tông môn, cả đời phải giữ một tấm thân băng thanh ngọc khiết, tuyệt tình với cả thế gian này.
Khi nghe được những lời này, Ngọc Nhi cũng là bị xao động không ít, cộng thêm ba đại tông môn khác cam kết thừa nhận, quy củ này của Cửu Yêu Cung đã trường tồn trong một thời gian dài, các đời tông chủ đều là nữ nhân, đều là một tấm thân băng thanh ngọc khiết, không nhuốm bụi trần, đương nhiên họ không nói dối, càng không muốn một hạt giống tốt dễ dàng rời vào tay tông môn này.
Đối với quy củ này, Lục Hồng hiểu rất rõ, nhưng lại không nghĩ tới lại bị một tên tiểu tử thối dùng nó để phá đám chuyện tốt nàng, nếu không phải còn ở trước mặt bao người đứng ở đây, nàng sớm đã muốn bóp c·hết hắn thành thịt vụn, nàng hiểu rất rõ tên tiểu tử này đây là nhân cơ hội muốn trèo cao, loại người này thấy sang bắt quàng làm họ, nàng cực kỳ căm ghét, căm ghét đến tận xương tủy.
Cũng may Ngọc Nhi cũng chỉ xao động một chút mà thôi, nàng vẫn là nghe theo trực giác của mình, càng là tin tưởng vào sự lựa chọn của mình, quyệt định đi theo Lục Hồng, cũng nhờ lôi kéo được bậc yêu nghiệt như nàng mà Lục Hồng địa vị ngày càng bay cao, ở tông môn giờ cũng là đệ tử chân truyền chỉ xếp sau đám thánh tử mà thôi.
Lần này gặp lại Vân Dương vốn dĩ Lục Hồng muốn một tay bóp c·hết hắn, nhưng Ngọc Nhi trước đó đã căn dặn nàng tuyệt đối không được làm khó hắn, đương nhiên đã hứa với nàng, Lục Hồng sẽ không làm khó hắn.
Đối với thái độ chán ghét của Lục Hồng, Vân Dương cũng để trong lòng, hôm nay hắn muốn gặp nàng chỉ là muốn hỏi thăm về Ngọc Nhi, không nhận được đáp án của đối phương, hắn tuyệt đối không chịu từ bỏ.
“ Muội ấy, sống tốt chứ ?” Vân Dương hỏi.
“ Thực lực của ngươi, quá yếu, vẫn là không xứng !” Lục Hồng không dài dòng, nàng nói thẳng, như thể đang đâm một nhát đao vào tim hắn, nàng chính là muốn hắn từ bỏ cái mộng tưởng này.
“Không ai đã mạnh ngay từ đầu.” Dưới sự lạnh nhạt đó, Vân Dương thở dài một hơi.
Lục Hồng cũng thở dài lắc đầu, phải nói Vân Dương là kẻ cố chấp nhất mà nàng biết.
“ Kỳ thật, ta cũng đã nghe Ngọc Nhi nói cố sự trước đây của hai người các ngươi, người đích thực là một bằng hữu tốt của nàng, nàng cũng coi ngươi là bạn, nhưng khi lớn lên rồi khoảng cách hai ngươi càng ngày càng lớn, các ngươi cũng chỉ dừng lại làm bằng hữu của nhau mà thôi, tin ta đi, rồi sẽ có ngày ngươi sẽ chấp nhận sự thật này thôi."
Vân Dương nhíu mày kịch liệt phản đối “ Ta cũng nói rồi không ai từ đầu đã mạnh, còn về chuyện xứng hay không xứng cũng không một lời của ngươi quyết định được.”
Thấy loại thái độ này của Vân Dương, Lục Hồng cũng là có chút xao động, nàng có cảm giác tiểu tử này không có nói nào, dường như có một loại khả năng có thể xảy ra, nhưng nàng ngay sau đó liền phủ định suy nghĩ này, dù tiểu tử này có là thiên tài nhưng khoảng cách với yêu nghiệt cũng là trời với đất, căn bản không thể chạm tới được, nhưng thấy hắn chân thành như vậy, nàng vẫn là mềm lòng cho hắn một chút hi vọng viển vông.
“ Nói nhiều như vậy làm gì, nếu tương lai muốn ở cạnh Ngọc Nhi, vậy thì chứng minh đi, chứng minh ngươi xứng với muội ấy.” Lục Hồng nói.
“ Chứng minh kiểu gì ?” Vân Dương nhíu mày hỏi.
“ Trở thành một thánh tử như muội ấy, lúc đó ta sẽ công nhận ngươi, có lẽ lúc đó ngươi có tư cách đó, nhưng làm thánh tử cũng không phải chuyện dễ dàng, chưa nói khảo nghiệm vào một đại tông môn đã vô cùng khó khăn, dù nhập môn rồi ngươi cũng là từ tạp dịch, rồi đến ngoại môn, nội môn, chân truyền cuối cùng là thánh tử, hành trình phía trước của ngươi sẽ vô cùng khó khăn.” Lục Hồng thẳng thắn nói.
Nghe được Lục Hồng nói thế, sắc mặt Vân Dương lập tức trầm xuống, dường như trong lòng hắn có một ngọn núi lớn áp đính khiến hắn không thể ngóc đầu lên được, lời nàng ta nói làm hắn vô cùng khó chịu, nhưng không phải khó chịu vì nàng, mà khó chịu vì bản thân quá bất lực, quá yếu kém, nhưng hắn vẫn là làm bộ lãnh tĩnh không lộ ra bất kỳ luống cuống sợ hãi nào.
“ Ba năm sau, tại Thiên Huyền Tông, vị trí thánh tử sẽ có tên của ta.” Vân Dương hít một hơi sâu, giương mắt nhìn Lục Hồng nói.
Lục Hồng nghe vậy xém chút bị cười sặc, trong tứ đại tông môn, Thiên Huyền Tông chính là đệ nhất, Cửu Yêu Cung cũng chỉ dám xếp ở vị trí thứ hai, vậy mà tiểu tử thối này nói, trong vòng ba năm sẽ có tên trên thánh tử bảng, đây là một chuyện viển vông, hoàng toàn không thể xảy ra được.
Nhưng một giây sau đó, Lục Hồng thần sắc có chút thay đổi, nàng có thể nhìn thấy trong mắt của thiếu niên này lộ ra vẻ vô cùng bướng bỉnh cùng kiên nghị, phảng phất không biết tự tin của hắn từ đâu mà đến, khiến người ta có cảm giác muốn mười phần tin tưởng hắn.
Nhưng đối với loại cảm giác này Lục Hồng không để trong lòng, lông mày nàng khẽ động, quay đầu đi, lạnh lùng nói “ nam tử hán đại trượng phu, nói được thì phải làm được, hi vọng ngươi không để cho ta phải thất vọng.”
Âm thanh càng lúc càng nhỏ mà Lục Hồng sớm đã biến mất trong không khí.
Nghe được bên tai âm thanh mang theo nhiều điểm lãnh của Lục Hồng, chẳng biết vì sao, máu Vân Dương trong cơ thể xao động mãnh liệt, giống thủy triều hãn hải dữ dội, hai quả đấm nắm chặt rung động. Đối với sự tình này, hắn sớm có đoán trước, nhưng mà thiếu niên tâm nhiệt, tóm lại là các loại cảm xúc này, tài thời điểm này không thiết thực tế, thậm chí ảo tưởng non nớt.
Nhưng cũng chính là thời điểm này, ý chí của hắn càng thêm củng cố, vững như bàn thạch không gì có thể lay động được, đó là một loại tự tin sâu trong nội tâm hắn, chỉ cần hắn giữ vững đạo tâm của mình, hắn có lòng tin con đường phía trước dù khó khăn đến đâu, hắn hoàn toàn có thể vượt qua được.
Ngước nhìn lên thương khu vô tận, Vân Dương ánh mắt băng lãnh tự lẩm bẩm “ Ngày đó nhất định sẽ đến, đợi ta Ngọc Nhi, rồi sẽ có một ngày ta sẽ trở nên đủ mạnh, mạnh đến mức có thể phá vỡ mấy cái quy của c·hết tiệt đó.”