Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 14: Địch nhân đến

Chương 14: Địch nhân đến


Rời khỏi Vân Lan Học Viên, Cổ Nguyên nắm chặt tay nhỏ của Cổ Viêm kéo hắn trở về nhà, hôm nay tiểu tử này xém chút gây đại họa, lão nhất định phải nghiêm khắc dạy bảo hắn, nếu không ngày sau hắn xông pha giang hồ, c·hết như thế nào còn không biết, phải cho hắn biết rõ, họa từ miệng mà ra đáng sợ như thế nào.

Có thể là Cổ Viêm không quan tâm chuyện đó lắm, vừa đi ở phía sau, hắn còn lén lút mua một ít kẹo hồ lô để ăn, dù là Cổ Nguyên có biết thì cũng chẳng thể làm gì được hắn, vì đây là tiền tiết kiệm mà hắn bán thỏ rừng có được, lão muốn cản cũng không cản được.

“ Gia gia, tối nay chúng ta ăn gì vậy ?” Cổ Viêm vừa đi vừa ngậm kẹo hồ lô vừa hỏi lão.

Cổ Nguyên làm một bộ tức giận, gằn giọng già nua mắng “ Ăn, tiểu tử ngươi suốt ngày chỉ nghĩ đến ăn, hôm nay cho ngươi ăn roi.”

Cổ Viêm nghe vậy liền sợ hãi, nhớ lần trước ngủ cùng lão trên một giường, không hiểu sao lại tè dầm, kết quả nửa đêm bị lão ném xuống giường, vụt mấy roi vào mông, nghĩ lại mà thấy sợ.

“ Gia gia, ta biết sai rồi, đừng đánh ta mà.” Cổ Viêm làm bộ mèo con mếu máo đáng thương.

Đối với thủ đoạn ăn vạ này của Cổ Viêm, Cổ lão sớm đã quen, sao có thể mềm lòng được, nếu lão mà mềm lòng sau này nhất định người chịu khổ sẽ là hắn.

Hung hăng nắm chặt tay nhỏ của Cổ Viêm, Cổ Nguyên cước bộ ngày càng nhanh, chỉ mất hơn ba canh giờ, cả hai người đã cách Lưu Hương thành ngoài ngàn dặm, từng bước tiến về gần phía khu vực biên giới khoảng cách U Linh Cấm Địa không còn xa, đây cũng là địa phương an toàn mà Cổ Nguyên và Cổ Viêm sinh sống nhiều năm qua.

Chỉ là đi đến gần nhà, đột nhiên có một trận gió lạnh thổi qua, không gian tĩnh lặng đến đáng sợ, khiến cho cước bộ của Cổ Nguyên bỗng nhiên dừng lại, phản phất cảm giác được một cỗ nguy hiểm khí tức đang tồn tại quanh đây.

Cổ Viêm ở bên cạnh không để ý nhiều như vậy, chỉ đơn giản nghĩ gió mùa đông bắc về, không khí lành lạnh một chút cũng đâu có gì lạ.

“ Gia gia, thời tiết lạnh này ăn khoai nướng là tốt nhất.” Cổ Viêm miệng chảy nước miếng, nghĩ mà thèm không nhịn nổi.

Cổ Nguyên không để ý đến lời hắn nói mà mở to hai mắt ngước nhìn lên thương khung xa xăm, nhíu chặt cặp lông mày già nua lại, có vẻ như đã đoán được ra điểm bất thường gì đó.

Cổ Viêm bắt trước làm theo cũng nhìn lên trời, nhưng ngoài mây đen ra cũng chẳng nhìn thấy gì khác, trong lòng hắn tự lẩm bẩm, chẳng lẽ lão gia gia đầu óc có vấn đề hay sao, lại muốn ngắm trăng giữa ban ngày, đúng là một lão già cổ quái.

Có thế một giây sau đó, mặt hắn liền biến sắc, bởi vì hắn nhìn thấy một cảnh tượng kinh khủng trước nay chưa từng thấy.

Rầm rầm !

Trong đất trời đột nhiên có tiếng kinh lôi cuồng bạo vang vọng, trên bầu trời ở phía xa giống như có sấm sét đánh xuống, lấy một tư thái cực kỳ ngang ngược, đánh vỡ không gian này ra.

Mặt đất rung chuyển, bắt đầu sụp đổ, rừng rậm cũng ngã rạp từng phiến, tựa như t·hiên t·ai sắp hàng lâm.

“ Rốt cuộc cũng tìm đến rồi sao.” Cổ Nguyên nhìn cảnh tượng hệt như hủy thiên diệt địa, gương mặt giãn ra, chỉ mỉm cười chỉ lẩm bẩm vài tiếng, tựa như đã chấp số phận nghiệt ngã này.

“ Gia gia, đừng nói với ta, ngài có cố nhân đến thăm nha.” Cổ Viêm cố gượng cười gằn ra từng chữ, tự chấn an bản thân, dù có ngốc lúc này hắn cũng biết người đến thăm lão không mang thiện ý, nói trắng ra là đến muốn lấy mạng của lão, lão mà c·hết thì hắn kết cục cũng không tốt đẹp gì.

Cổ Nguyên quay sang nhìn Cổ Viêm, lén đưa cho hắn một giới chỉ cổ xưa, trầm giọng căn dặn “ Đồ vật trong này, tuyệt đối không được lấy ra xem, hiểu chưa.”

Cổ Viêm nhẹ gật đầu, cẩn thận đeo giới chỉ vào ngón tay, mặc dù không hiểu dụng ý của Cổ lão, nhưng làm theo là được rồi.

Cổ Nguyên mỉm cười xoa đầu hắn, sau đó một vung tay áo lên, đột nhiên cách đó không xa, xuất hiện một vết rách không gian đen ngòm quỷ dị.

Cổ Viêm nhìn thấy một màn này, cũng là lộ ra biểu cảm khó tin vào mắt mình, lão gia hỏa này vậy mà một cường giả võ hoàng, ghê tởm, giấu kỹ như vậy, đến hắn là người thân nhất của lão, lão cũng không tiết lộ nửa lời.

Nhưng hắn cũng không để ý nhiều như vậy, bởi vết rách không gian kia sản sinh lực hút quỷ dị như một đầu hung thú muốn nuốt chửng hắn vào trong đó, nhưng hắn làm sao có thể để cho nó toại nguyện, vội vã nắm chặt tay áo của Cổ Nguyên, run rẩy sợ hãi cầu xin lão “ Gia gia, ta sai rồi, đừng để thứ đó ăn thịt ta.”

“ Đi ngay lập tức !” Cổ Nguyên trầm giọng nói, thanh âm có thêm một phần nghiêm khắc, lão cũng không đợi Cổ Viêm kịp phản ứng, mà nhè nhẹ đẩy hắn về phía vết rách không gian để nó nuốt chửng hắn, một giây sau đó về rách khép lại, đem Cổ Viêm hoàn toàn biến mất trong không gian, không rõ giấu vết.

Vết rách không gian biến mất, cùng lúc này trên bầu trời một vết rách không gian khác lại được mở ra, khí tức bên trong đó lan tỏa ra nồng nặc sát khí hung uy, dù cho là một võ hoàng như Cổ Nguyên cũng là thập phần kiêng kị, không dám xem nhẹ.

“ Cuối cùng ngày này cũng đến, tĩnh dưỡng nhiều năm như vậy, cái thân già này cũng sắp gỉ sét đến nơi, cũng nên hoạt động một chút.”

Cổ Nguyên cười cười, đột nhiên lúc này thân thể già nua lòm khòm bỗng đứng thẳng dậy lấy một bộ mắt thường cũng có thể nhìn thấy đang trẻ hóa lại, biến thành một gã trung niên bốn mươi, hắc bào bay phấp phới, kèm theo một cỗ khí tức khủng bố tới mức không cách nào hình dung được trỗi dậy, giống như một con hung thú ngủ say nhiều năm triệt để tỉnh giấc.

Bầu trời phía xa kia, xung quanh vết rách không gian, sấm sét phô thiên cái địa giáng xuống liên tục, huyết lôi nhuộm đỏ cả một mảng trời, bên trong vết rách ẩn ẩn bốn đạo thân ảnh toàn thân bị lôi quang bao phủ chậm chậm bước ra, cả bốn người bọn họ tỏa ra khí tức kinh khủng vượt xa so với võ hoàng thông thường, bao trùm toàn bộ trời đất tựa như thần linh.

Ánh mắt của bọn họ lạnh lẽo như băng, uy nghiêm, bắn về phía Cổ Nguyên từ phía xa.

“ Ha ha, Hắc Hoàng, diệu thủ thần thâu, được xem là thần trộm thấy đầu không thấy đuôi, cuối cùng vẫn là không thoát khỏi lưới trời.”

Một đạo thanh âm không một chút cảm tình giáng xuống từ trên trời, nơi thanh âm đi qua, không gian rung động mãnh liệt như muốn sụp đổ.

Ngay sau đó một đạo thanh âm hung uy khác giáng xuống giống như thần linh phán tội “ Giao vật đó ra đây, bằng không hôm nay sẽ là mồ chôn thân của ngươi.”

Cổ Nguyên nghe thấy tiếng quát lạnh vang vọng khắp đất trời kia, khóe miệng nhếch lên một trận cười khẩy, sau đó bật cười như sấm rền, cười vang vọng khắp nơi.

“ Ha ha, tới đây, có thể hái được cái đầu của lão phu xuống, vật lấy đi tự sẽ quy về chủ cũ.”

Cùng lúc đó, tại một đỉnh núi nào đó cách vị trí Cổ Nguyên không xa, trong hang động, Bạo Phong Ưng đang ngủ say, đột nhiên tỉnh dậy, ngược nhìn thương khung nhuộm đỏ cách đó không xa, đột nhiên trong con mắt của nó ngập tràn hung uy, phản phất như thức tỉnh một đầu thái cổ hung thú.

Cảm nhận được Cổ Nguyên gặp nguy hiểm, Phong Bạo Ưng dự tợn gầm thét một tiếng, thân thể khổng lồ vỗ cánh bay thẳng lên bầu trời, lúc này cả người nó bao bọc trong tử quang thần bí, thân thể khổng lồ liên tục bành trướng lớn hơn mấy vòng cuối cùng hóa thành một đầu hung thú đáng sợ.

Đầu hung thú này thân cao trăm mét, phần thân giống như sư tử, phần đầu phần chân lại giống như chim ưng, hai cánh cự long sải rộng trăm mét, toàn thân ngập tràn yếu khí đáng sợ, một trảo liền xé rách không gian trực tiếp biến mất khỏi bầu trời.

Ở phía bên kia chiến trường, bốn đạo thân ảnh kia muốn động thủ lấy mạng của Cổ Nguyên cũng cảm nhận yêu khí khổng lồ tuôn tới, ý thức được nguy hiểm liền lui lại phía sau mấy bước.

Quả nhiên ngay sau đó trên bầu trời xuất hiện vết rách không gian khổng lồ, mà bước ra trong đó chính là một đầu trăm mét cự thú, cũng chính là cự thú do phong bạo ưng hóa thành.

“ Yêu Hoàng cường giả !” Bốn thân ảnh đồng thời kinh hô một tiếng, bậc này yêu thú sớm đã có chiến lực võ hoàng cảnh, mà đầu hung thú này phản phất còn ấn chứa một tia huyết mạch thượng cổ, so với võ hoàng đỉnh phong như bọn họ tuyệt đối không thua kém chút nào.

“ Là Thao Thiên Thú, lại còn thức tỉnh một tia huyết mạch thao thiết.” Một tôn bóng đen kinh hãi thốt lên, lão nhớ năm đó con hung thú này đi cùng Cổ Nguyên bất quá chỉ là một tôn yêu vương cửu giai mà thôi, lúc đó hắn còn không để trong mắt, vậy mà mười năm sau liền tỉnh lại huyết mạch ngủ say, thật để cho người ta nhìn vào bằng một con mắt khác.

“ Cho dù thức tỉnh huyết mạch phản tổ thì đã sao, chung quy một võ hoàng sơ kỳ, một yêu hoàng nhị giai căn bản không thể uy h·iếp được chúng ta.”

“ Chư vị cùng ta lên g·iết chúng.” Một tôn bóng đen khác cao giọng nói.

Đối diện với bốn tôn võ hoàng đỉnh phong, Cổ Nguyên tức giận ngửa mặt lên trời gầm to một tiếng, âm thanh vang vọng đất trời, một khắc sau, khí tức cũng tăng vọt từ võ hoàng sơ kỳ lên thẳng võ hoàng hậu kỳ, ông dẫm chân xuống thật mạnh, mặt đất liền nổ tung, bụi bay mù mịt, thân thể cao lớn bật mạnh lên không trung hướng về lôi đình vô tận giáng xuống kia.

Ở phía sau Thao Thiên Thú cũng là gầm thét phát ra hung uy đáng sợ, thân thể khổng lồ vỗ cánh bay ở phía sau Cổ Nguyên, một người một yêu, xông vào lôi đình vô tận, tựa như nghênh đón chư thần hàng lâm.

Ầm ầm.

Toàn bộ không gian đều vỡ nát, phía dưới cây cối, rừng rậm hóa thành một biển lửa, muốn thú chạy không kịp đều bị dư chấn tịch diệt biến thành biến máu, cảnh tượng chẳng khác gì địa ngục trần gian.

Chương 14: Địch nhân đến