Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 15: Đột phá tụ khí tầng hai

Chương 15: Đột phá tụ khí tầng hai


Ở nơi nào đó trong U Linh Cấm Địa.

Trong một mảnh rừng rậm đen nghịt, đột nhiên xuất hiện một vết rách không gian, từ vết rách một thiếu niên trẻ tuổi giống như bị ngựa đá, lăn lông lốc từ vết rách ra ngoài, cả người phủ đầy bụi đất.

Thiếu niên này không ai khác chính là Cổ Viêm.

“ Ui, đau c·hết ta mất.” Nằm dưới đất, Cổ Viêm ôm mông kêu thảm một tiếng.

Ngoảnh đầu lại không biết mình ở nơi quỷ quái nào, xung quanh đều là rừng rậm, bầu trời lại còn tối, căn bản không nhìn thấy rừng.

Trời tối, rất thích hợp cho dã thú đi săn, ý thức được điều này, Cổ Viêm nhanh chóng tìm được một gốc cây to trèo lên cây ẩn núp, cũng may trên cành cây có mấy quả dại đủ để cho hắn tạm no bụng qua đêm.

Vừa ở trên cây, Cổ Viêm vừa thấp thỏm lo âu, không có Cổ Nguyên bên cạnh, khắp nơi đều là nguy hiểm, cũng không biết lúc nào lão mới có thể tìm đến đón hắn về nhà.

Nghĩ lại lão đầu tử này, Cổ Viêm lại thấy bực, rõ ràng là cường giả võ hoàng có năng lực xé rách không gian, lại giả trang là một tên võ linh để lừa hắn, lại không dạy hắn chút bản lĩnh phòng thân nào, người ta có chỗ dựa không có tài nguyên cũng là bí pháp truyền thừa, còn hắn thì có gì, chẳng có gì cả, phải chăng nhận dược truyền thừa nấu ăn từ một tên đầu bếp ở trong thành cũng được tính là một đại cơ duyên.

Nghĩ tới điểm này, Cổ Viêm thở dài đắng chát cười, cuộc đời hắn cũng quá thảm rồi.

Dùng xong bữa tối, Cổ Viêm lựa chọn một cành cây thật to, cứng cáp, làm chỗ ngả lưng.

Ngay khi hắn chợp mắt được một lúc đột nhiên phía dưới mặt đất có động tĩnh lớn, khiến cho hắn tỉnh giấc, ngoảnh đầu lại nhìn xuống lại là hai con tiểu yêu đang vật lộn với nhau.

Đó là một đầu hung trăn thân dài ba mét có thừa đang vật nhau với một đầu miêu yêu, lấy lợi thế khổng lồ kia rất nhanh đầu miêu yêu bị đầu hung trăn này trấn áp, xương cổ của nó bị xoắn nát trực tiếp t·ử v·ong, mà đầu hung trăn kia bị móng vuốt của miêu yêu cào lên thân thể, cả người đều là chằng chịt v·ết t·hương, hiển nhiên trận tử chiến này, để dành chiến thắng nó trả một cái giá không nhỏ.

Đợi sau khi miêu yêu tắc thở, hung trăn quan sát xung quanh không có ai, mới bắt đầu lấy đi một gốc linh dược ở gần t·hi t·hể miêu yêu, có ý định rời đi.

Nhưng đâu có bữa tiệc nào nhanh chóng tàn như vậy, ngay khi hung trăn đang lết cái thân xác chằng chịt v·ết t·hương kia rời đi, đột nhiên một mũi tên từ trên cao bắt trúng đầu hắn, mặc làm nó c·hết ngay lập tức, nhưng cũng làm nó trọng thương nặng, mũi tên này coi như đã lấy đi nửa cái mạng của nó.

Ngoảnh đầu lại nhìn trên cây, chỉ thấy Cổ Viêm ở trên cành cây, đang giương cung một bắn ra mũi tên thứ hai, thấy thế hung trăn trợn mắt rống giận, lúc này nếu như nó mà ở trạng thái tốt nhất thì nó muốn h·ành h·ạ tiểu tử này tới c·hết, nó muốn hắn c·hết còn thảm hơn đầu miêu yêu.

Tất nhiên, Cổ Viêm không để mắt đến sát ý của nó, lại một tên nữa bắt trúng đầu hung trăn khiến cho nó c·hết ngay lập tức, thân thể to lớn ngã khuỵu xuống mặt đất.

Để đảm bảo an toàn, Cổ Viêm tiếp tục bồi thêm bốn năm mũi tên nữa vào đầu nó, không thấy động tĩnh gì bất thường, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, gạt ra từng giọt mồ hôi trên trán, thả lỏng người một chút.

Cất trường cung đi, Cổ Viêm chậm rãi leo xuống thân cây, tiến lại gần t·hi t·hể hai con tiểu yêu, tự nhiên trên trời rớt xuống hai miếng thịt tươi, ngu gì không lấy mà dùng, xem ra lão thiên gia còn quan tâm hắn, sợ hắn bị bỏ đói nên mới cho hắn nhiều thức ăn như vậy.

Đang trong lúc liệm t·hi t·hể hai tiểu yêu, đột nhiên lúc này tầm mắt Cổ Viêm rơi vào một gốc cây linh dược kỳ lạ đang phát ra quang mang ảm đạm nằm tại bên cạnh t·hi t·hể hung trăn.

Có chút hiếu kỳ, Cổ Viêm nhặt gốc cây linh dược này lên, đánh giá một phen.

Gốc linh dược này dài chừng gần một thước, có bốn phiến lá màu xanh lam, toàn thân có lấm tấm những chấm sáng nhỏ, chính những chấm sáng này mới làm cho thân cây phát sáng, nhụy hoa có màu hồng nhạt, mùi rất thơm lan tỏa linh khí nồng nặc.

Chỉ ngửi thôi, Cổ Viêm cũng cảm giác được tinh thần sảng khoái, mọi mệt mỏi cũng b·ị đ·ánh tan, sở dĩ hắn không sợ linh dược này có độc, bởi vì con hung trăn này khi còn sống luôn mang nó bên mình, đương nhiên nó biết không có độc, bởi vì đầy là một linh dược có thể giúp cho nó đột phá cảnh giới của mình.

Loại đồ vật tốt như vậy, sao có thể là độc dược được, bất quá hung trăn cuối cùng không có phúc được hưởng, vẫn là bị Cổ Viêm ở phía sau hớt tay trên.

Đối với t·hi t·hể của hai con tiểu yêu da dày thịt béo, Cổ Viêm cũng không có dự định bỏ qua, chỉ là trời tối, không tiện để hắn xử lý t·hi t·hể, vì thế hắn đành xử dụng lá cây khô che đây t·hi t·hể hai con tiểu yêu này lại, tránh cho những con tiểu yêu khác phát hiện ra được.

Trở lại trên cây cao, Cổ Viêm bắt đầu nghiên cứu cây linh dược này, theo hắn được biết, linh dược càng quý tác dụng luyện đan càng lớn, nhưng hắn lại không có cái bản lãnh luyện đan, vậy thì lựa chọn duy nhất chính là ăn sống, tuy rằng cách làm này sẽ làm dược liệu giảm dị rất nhiều, nhưng hiện tại đây là biện pháp duy nhất, còn tăng thực lực được bao nhiêu còn phải xem vận may của hắn.

Không nghĩ nhiều nữa, Cổ Viêm ngắt cánh hoa đầu tiên bỏ vào miệng ăn trước, một luồng linh lực ấm áp, đang không ngừng cọ rửa toàn thân xương cốt kinh mạch của hắn, hắn có thể cảm nhận được thân thể của hắn đang không ngừng được cường hóa.

Vận dụng thổ nạp quyết, Cổ Viêm bắt đầu vận chuyển dòng linh lực đả thông từng huyệt linh khiếu, trước đó hắn ở tụ khí tầng một đã mở được mười lăm huyệt linh khiếu, nay phục dụng gốc linh dược này lại đả thông hai huyệt linh khiếu, mười bảy huyệt linh khiếu, coi như bước vào tụ khí cảnh tầng một hậu kì, chỉ cần mở thêm một hai huyệt linh khiếu nữa có thể bước vào tụ khí cảnh tầng một đỉnh phong, có thể nếm thử trùng kích tụ khí tầng hai.

Lại bứt thêm một cánh hoa nuốt xuống, Cổ Viêm tiếp tục vận chuyển thổ nạp quyết, thúc đẩy linh lực hùng hậu xung kích thể hai huyệt linh khiếu nữa, chỉ là không dễ dàng như lần trước, dược liệu hao hết cũng không thể để hắn mở thêm một huyệt linh khiếu nào, nhiều nhất cũng chỉ để cho một huyệt linh khiếu có dấu hiệu nới lỏng còn một khoảng nữa mới có thể mở được.

“ Đáng c·hết, ăn nhiều linh dược như vậy mà vẫn không có tác dụng gì hết.” Cổ Viêm song quyền nắm chặt, nghiến răng uất hận, đồ quý như vậy nếu dùng hết thật quá lãng phí.

Nhưng mà đã đi đến nước này rồi nếu không còn đột phá thì thật uổng công tu luyện nhiều năm, không nghĩ nhiều nữa, Cổ Viêm trực tiếp nuốt thêm hai cánh hoa còn lại, dưới linh lực khổng lồ từ dược liệu hắn tiếp tục vận chuyển thổ nạp quyết không ngừng đánh vỡ xiềng xích của từng huyệt linh khiếu.

Cuối cùng huyệt linh khiếu thứ mười tám cũng được đả thông, không lâu sau đó huyệt linh khiếu thứ mười chín cũng được đả thông, cảnh giới vững chắc ở tụ khí cảnh tầng một đỉnh phong, chỉ còn một bước nhỏ nữa là có thể bước vào tụ khí cảnh tầng hai.

Vẫn còn một bước nhỏ nữa mới có thể đột phá, khiến tâm tình Cổ Viêm có chút không vui, liếc nhìn phần nhụy hoa, tâm hắn lại xao động không ít, đồ tốt như vậy dùng hết thì thật quá lãng phí, nhưng bản thân mình lúc này còn quá yếu, lại không có Cổ Nguyên lão đầu ở bên cạnh, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm tính mạng.

“ Vẫn là nâng cao thực lực trước !” Cổ Viêm đắng chát thở dài một hơi, cuối cùng vẫn là quyết định sử dụng phần nhụy hoa đến tiếp tục đột phá.

Bỏ một phần nhụy hoa vào trong miệng nhai ngấu nghiến, dược dịch liền tan ra, sau đó một luồng linh lực ấm ám bắt đầu cọ rửa thân thể hắn, nương theo thổ nạp quyết vận chuyển cuối cùng huyệt linh khiếu thứ hai mươi chính thức mở ra.

Đối với tụ khí cảnh mỗi lần đột phá tiểu cảnh giới cơ thể bắt đầu bài trừ một ít tạp chất, để cơ thể lột xác thoát thai hoán cốt, lần đột phá này của Cổ Viêm cũng vậy, lúc này khắp thân thể của hắn có rất nhìn cặn đen bị bài xích ra ngoài, cơ thể không tự chủ được phóng thích một luồng khí lưu tản mát phạm vi một mét xung quanh, tụ khí tầng hai so với tầng một chất lượng linh lực đã nhiều hơn gấp hai.

Ngồi xếp bằng thu lại linh lực vào trong cơ thể, Cổ Viêm thở ra một ngụm trọc khí, cả người mồ hôi ướt đẫm, mùi hôi trong cơ thể tản ra có thể thấy rõ.

Đứng dậy khởi động gân cốt một chút, Cổ Viêm nhún người một cái liền nhảy xuống mặt đất, từ trên cây xuống mặt đất có ba mét khoảng cách có thừa, vậy mà hắn một mạch nhảy xuống lại không b·ị t·hương chút nào, đây chính là tụ khí tầng hai tác dụng chỗ tốt.

Ngẩn đầu nhìn lên trời, thấy màn đêm đang dần dần tản đi, lại ngửi lại mùi hôi trên cơ thể mình, Cổ Viêm lưỡng lự không biết có nên đi tắm hay đi ngủ.

Cuối cùng bản tính ham ngủ vẫn đánh thắng bản tính sạch sẽ, vẫn là đi ngủ tốt hơn, đợi trời sáng đi tìm chỗ nào có nước tắm cũng được.

Gật đầu tự mình quyết định, Cổ Viêm lại trèo lên cây đánh một giấc thật ngon, mặc kệ sự đời, cứ ngủ cho thỏa thích trước, chuyện của ngày mai thì để ngày mai tính.

Sáng sớm, bình minh ló rạng, phương xa có thể nghe thấy tiếng gió mát thổi, tiếng lá cây xào xạc, tiếng chim hót trên trời, như tạo thành một bản giao hưởng đón chào ngày mới, muôn thú khắp nơi đều đang nhộn nhịp hoạt động, chỉ riêng có một con lười không hào hứng với chuyện này cho lắm, nó vẫn đang ngủ trên cây, lại còn ngáy rất to, không sai, con lười đó chính là Cổ Viêm.

Thẳng đến ban trưa, lúc này thời tiết bắt đầu chịu những cái nắng gay gắt, không khí oi bức, cho dù một kẻ lười nhác như Cổ Viêm cũng không thể chịu nổi loại thời tiết khắc nghiệt này.

Một con muỗi vo ve bay qua chích vào da của hắn, chưa kịp hút máu của hắn liền bị hắn một chưởng đập c·hết, biến thành vũng máu tươi trên da của hắn.

Lại vài con muỗi khác vo ve bên tai hắn, khiến cho hắn khó chịu, khuôn mặt dữ tợn giống như một con quái thú bị làm phiền phải tỉnh giấc, sát khí lập lòe trong hai con mắt không một chút che giấu, thôi động Thanh Phong Quyết, một chưởng đánh ra lập tức đem một đám muỗi biến thành bột vụn, biến mất khỏi thế gian này.

Thấy thế, đám muỗi còn lại như cảm giác được nguy hiểm, vội vã bỏ chạy, lúc này chúng đã thừa nhận hắn là một tồn tại không thể trêu vào được, hắn rất mạnh.

“ Hừ, một đám tép riu, muốn hút máu lão tử, lão tử cho các ngươi c·hết không có chỗ chôn.”

Chương 15: Đột phá tụ khí tầng hai