Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 16 Bị bắt

Chương 16 Bị bắt


Xử lý xong đám muỗi phiền phức, Cổ Viêm tâm tình tốt hơn nhiều, ngẩn đầu lên trời mà chói mắt, rõ ra thời gian đã là giữa trưa, đến bản thân hắn cũng không nghĩ bản thân ngủ say đến như vậy.

Sờ tay lên bụng, ruột gan đang không ngừng kêu lên, nếu không ăn chút gì, chắn hắn sẽ c·hết mất.

Nhảy xuống dưới mặt đất, lúc này Cổ Viêm lục trong đám lá khô tìm được t·hi t·hể hai đầu tiểu yêu hôm qua.

Xử lý t·hi t·hể miêu yêu trước, chỉ một cây tiểu kiếm, Cổ Viêm dễ dàng lột da xẻo thịt nó, động tác thành thục không một chút luống cuống.

Xử lý phần thịt sạch sẽ, Cổ Viêm bắt đầu nhóm lửa đem phần thịt này nướng lên, mặc dù không có gia vị tẩm ướp nhưng thịt vẫn là rất thơm.

Chỉ mất nửa canh giờ, thịt liền chín, lại bỏ ra thêm một tiếng đồng hồ, Cổ Viêm cuối cùng cũng lấp đầy cái bụng đói.

Lại quay đầu nhìn sang đầu hung trăn đây mới chính là phần thịt đáng giá nhất, so với thịt của miêu yêu trân quý không biết bao nhiêu lần.

Nghỉ ngơi một lúc, Cổ Viêm tiếp tục xử lý t·hi t·hể hung trăn, da của nó được hắn cẩn thận lột ra, làm thành một cái túi da, có thể đựng ít đồ vật.

Thịt của nó, hắn chỉ lấy phần ngon nhất bỏ vào túi da là thức ăn dự phòng, ngoài ra hắn còn thu hoạch được viên nội đan nhỏ bằng đầu ngón tay, loại đồ vật này nếu không có thủ pháp luyện chế, cứ thế nuốt thẳng vào bụng, hẳn là c·hết không nghi ngờ, vì thế nội đan hắn cũng ném vào trong túi da cẩn thận cất đi.

Về phần xương rắn, chất liệu khá tốt, chỉ là so với tiểu kiếm hạ phẩm linh khí của hắn còn kém hơn một bậc, nhưng miễn cưỡng vẫn là có tác dụng.

Cẩn thận tách phần xương sống ra, Cổ Viêm chế tác nó thành một thanh trường mâu, đỉnh đầu được làm rất sắc nhọn, cầm cũng rất thuận tay.

Vung trường mâu một vòng, Cổ Viêm phát lực đâm về phía gốc cây trước mặt, lập tức trên thân cây xuất hiện một lỗ thủng lớn, thấy một màn này, khóe miệng Cổ Viêm khẽ cong lên, không che giấu nổi niểm vui sướng, hảo binh khí, chỉ xứng anh hùng cái thế như hắn.

Lại ngửi trên cơ thể mình tràn đầy mùi hôi, Cổ Viêm biết đến lúc phải đi tìm địa phương có nước để tắm rửa.

Lại đi thêm một đoạn đường dài, Cổ Viêm gặp một khu rừng lạ, ngập tràn khí tức nguy hiểm, sở dĩ hắn phát giác được là bởi vì, khu rừng này nồng nặc mùi hương của mật ong.

Nếu một con ong hắn không để vào mắt nhưng một tổ ong có hàng ngàn hàng vạn con lại là một chuyện khác, cho dù là đầu hung trăn kia còn sống, dù cho nó mười cái mạng, cũng không dám liều lĩnh xông vào lãnh địa của đám ong này.

Một điểm khác hắn nghĩ tới, trước đây Cổ Nguyên lão đầu nói, lối vào U Linh Cấm Địa, chính là lãnh địa của đám Phong Linh Trùng, số lượng phổ thông cũng đạt đến mười vạn con, số lượng ong cấp bậc yêu linh cũng đạt đến ngàn con, ngoài ra còn có một đầu ong chúa đạt đến yêu vương cấp bậc, dù là võ giả cảnh giới võ vương đến cũng phải nhượng bộ ba phần.

Không hổ danh là cấm địa, đến chân gác cổng cũng lợi hại như vậy, không biết ở bên trong còn gặp bao nhiêu tồn tại nguy hiểm nào nữa.

Đương nhiên địa phương nguy hiểm như vậy, Cổ Viêm không ngốc đến mức mà đâm đầu vào, vì vậy, hắn không một chút do dự nào, trực tiếp quay người rời đi.

Chỉ là khi hắn định rời đi, đột nhiên không gian xung quanh vang lên âm thanh vo ve đinh tai nhức óc, khiến cho Cổ Viêm vô cùng đau đầu, nhưng hắn không dám nổi giận, hắn biết một khi rơi vào lãnh địa của đám ong này, tình thế đã là ngàn cân treo sợi tóc, nếu không bình tĩnh ứng phó, hẳn là c·hết rất thảm.

Ngay sau có một đám ong màu đen số lượng đến vài ngàn con bay tơi, mỗi con đều to bằng đầu ngón tay cái, con nào con đấy cũng rất hung dữ, nhìn Cổ Viêm không khác gì một con hổ đói.

Thấy một màn này, Cổ Viêm hai chân run bần bật, không tự chủ được quỳ rạp xuống đất, sợ đến mức sắp tè ra quần, lúc này trong miệng hắn không ngừng lẩm bẩm, cầu mong Cổ Nguyên lão đầu đến cứu hắn, nhưng tất cả đều vô dụng, tất cả đều là hắn tự suy nghĩ tự chấn an mình thôi, hắn biết rõ, thời điểm này hắn đã là một chân bước vào tử môn quan.

Nhưng ngay sau đó, điều làm cho hắn vô cùng ngạc nhiên chính là những con ong này dường như không có ý định t·ấn c·ông hắn, cũng coi như tạm thời tính mạng hắn được bảo hiểm.

Đột nhiên lúc này, một con ong bay lên phía trước, làm bộ dạng dẫn đường như muốn hắn đi theo hắn, Cổ Viêm còn chưa tỉnh người liền bị một đám ong ở phía sau áp sát người đẩy hắn về phía trước, không còn cách nào khác hắn đành phải nghe theo sự sắp xếp của bọn chúng, dù sao còn sống vẫn tốt hơn là đi c·hết, chỉ còn một tia hi vọng sống hắn cũng muốn toàn lực nắm bắt.

Dọc đường bị một đám ong áp giải, Cổ Viêm thấy được rất nhiều yêu thú tự động tản sang một bên nhường đường cho hắn đi, dĩ nhiên đám yêu thú này mặc dù to xác như vẫn là sợ đám ong này, khả năng trước đây trong bầy của bọn chúng đã từng có cá nhân đi khiêu khích đám ong này, kết quả đều là c·hết thảm, g·iết một lập uy, dù cho là bọn chúng linh trí thấp cũng tự giác phân biệt được thế nào là tồn tại có thể nguy hiểm đến tính mạng.

Lại đi thêm một đoạn đường nữa, băng qua cánh rừng, Cổ Viêm bị dẫn đến một ngọn núi nhỏ cao chừng vài trăm mét, ở dưới chân núi là một vườn hoa, có rất nhiều loài hoa sặc sỡ đang được những con ong thợ cẩn thận chăm sóc.

Thấy đám ong dẫn theo Cổ Viêm đến gần vườn hoa, đám ong thợ này liền nhường đường mở một lối đi cho hắn.

Lúc này tại dưới chân núi, Cổ Viêm từ phương xa ngước nhìn l·ên đ·ỉnh núi, có thể thấy rõ có một cái hang động rất lớn trên đó, mà ở ngoài động, có hàng ngàn hàng vạn con ong giống như nhưng binh lính tinh nhuệ xếp ngay ngắn thành từng hàng, tạo thành khí thế uy nghiêm, không thể x·âm p·hạm.

“ Đừng nói, các ngươi định bắt ta trèo lên núi đấy !” Cổ Viêm chỉ tay l·ên đ·ỉnh núi, nói.

Đám ong không có trả lời, mà tạo thành một đám mây màu đen nâng đỡ thân thể của hắn đem hắn bay thẳng l·ên đ·ỉnh núi.

Ban đầu Cổ Viêm có chút lo sợ, sợ đám ong này không cẩn thận làm rơi hắn xuống chân núi, để hẳn thịt nát xương tan, nhưng đi được nửa đoạn đường, cảm thấy không có gì nguy hiểm, hắn mới thả lỏng người xuống, tranh thủ tận hưởng cảm giác được cưỡi mây, ngắm phong cảnh hùng vĩ núi non, cảm giác bay trên trời thật là kích thích, cũng không biết lúc nào hắn mới có cái loại năng lực thần kì này đây.

Ngay khi đám ong đem Cổ Viêm đáp xuống đỉnh núi, xung quanh hàng vạn con ong khác bay xung quanh hắn, đánh giá hắn một phen, cuối cùng bị một trận âm thanh vo ve đầy uy nghiêm truyền đến lập tức đem tất cả bọn tản đi, trở lại ngay ngắn hàng ngũ của mình.

Thấy âm thanh vo ve uy nghiêm này truyền đến, đám ong sau lưng Cổ Viêm như nhận được mệnh lệnh, đẩy nhẹ lưng hắn, ép hắn đi về phía trước hang động.

Cổ Viêm không có chống cự, mà trực tiếp đi thẳng vào bên trong động.

Bên trong hang động là một không gian rộng lớn, tại trên đỉnh hang đều treo đầy những tổ ong lớn nhỏ bám vào những khối đá lớn, số lượng tổ ong nhiều đến mức không thể đếm được, thật khó tưởng tượng tất cả đám ong này đồng loạt công kích thì hắn sẽ c·hết thảm như nào, có khi cặn cũng không còn.

Lại nhìn trung tâm hang động, càng làm cho Cổ Viêm rợn người hơn, trước mặt hắn là một tòa núi nhỏ xương trắng, chồng chất rất nhiều hài cốt, có hài cốt của động vật, có hài cốt của nhân tộc.

Đang đi đột nhiên có một cái sọ người lăn đến chân hắn làm hắn sợ muốn c·hết, khiến cho mỗi bước đi của hắn đều cực kỳ run rẩy, trong lòng thấp thỏm lo âu, không biết nếu như lúc đó mình bị g·iết sẽ c·hết thảm như thế nào.

Đi qua tòa núi nhỏ xương trắng, Cổ Viêm được đám ong đưa tới khu vực nhà giam, nơi đó có một đám khỉ đang đợi sẵn ở chỗ đó.

Sau khi bàn giao Cổ Viêm cho đám khỉ, đám ong này trực tiếp tản đi, coi như nhiệm vụ của chúng được hoàn thành, cũng nên về đúng vị trí của mình.

Mà một bên khác, Cổ Viêm được đám khỉ áp giải đến một chiếc lồng bằng xương trắng, trong đó nhốt một vài tên nhân tộc khác, tên nào tên đó vẻ mặt đều khổ sở, kỳ thực khi bước vào cái lồng giam này, Cổ Viêm cũng giống như bọn họ, không biết lúc nào mình sẽ bị điểm tên lên nhận án tử.

Đem Cổ Viêm áp giải vào trong lồng giam, đám khỉ cầm giáo đứng ở ngoài ngay ngắn canh gác, giống hết những binh lính tinh nhuệ, lúc này hắn tự hỏi đây là bậc nào quyền uy mới có thể khiến cho đám sinh vật linh trí thấp nghe lời như như vậy, đây hẳn là đến từ mệnh lệnh của vua.

Lựa chọn một chỗ an tĩnh trong lồng giam, Cổ Viêm đặt mông ngồi xuống, hai mặt không ngừng đảo qua đánh giá những người xung quanh, đem cảnh giác đạt ở mức cao nhất.

Trong đám người này có một nam bốn nữ, nam tử y phục màu xanh lam, trên ngực có khắc một chữ huyền, Cổ Viêm kiến thức sâu rộng nhận ra ngay, người này đến tử Thiên Huyền Tông, một đại tông phái lớn ở Bắc Vực, chỉ là hắn không hiểu tại sao một đệ tử của một tông môn có tiếng lại rơi vào tình cảnh thê thảm này, nói thẳng ra thì thật mất mặt tông môn.

Mà ở một bên khác, bốn nữ tử còn lại đang ngồi ngay ngắn xếp bằng vận khí, ai nấy đều là nhan sắc kiều mỹ, nhưng nhìn trên y phục của họ lại không có bất kỳ ký hiệu nào của tông môn khiến cho Cổ Viêm cũng không nhận ra được, bọn họ thuộc tông phái nào, nhưng khi nhìn thanh niên áo bao xanh khi một ngồi một góc run sợ bọn họ, có thể thấy được tu vi của đám nữ tử này ở phía trên hắn không ít.

“ Đạo hữu, chúng ta làm quen một chút được không ?” thiếu niên áo xanh tiến lại gần Cổ Viêm chào hỏi.

“ Có thể.” Cổ Viêm lùi lại vài bước gượng cười gật đầu đáp lại.

Thấy Cổ Viêm cảnh giác đối với bản thân mình, thiếu niên áo xanh liền hiểu ý tứ trong đó, giữ một khoảng cách với đối phương, thấy Cổ Viêm gật đầu đáp ứng, lúc này hắn mới mở miệng nói trước “ Ta tên là Trữ Lăng Thiên, là ngoại môn của Thiên Huyền Tông, không biết quý danh đạo hữu.”

“ Ta tên Cổ Viêm, là một tán tu.” Cổ Viêm gật đầu đáp lại.

Trữ Lăng Thiên nghe được đáp án lại tiếp tục hỏi “ Không biết đạo hữu tu vi gì, tại sao lại giả bộ một tụ khí tầng hai ?”

Nghe được lời này sắc mặt Cổ Viêm đột nhiên thay đổi, nghiêm mặt lạnh lùng quát "ngươi đang thăm dò ta đó sao."

Tiếng quát tràn đầy uy nghiêm, khiến cho Trữ Lăng Thiên không tự chủ được, kính sợ mà lui lại phía sau, có thể bị nhốt vào địa phương này, người nào người nấy cũng không phải kẻ vô danh, Cổ Viêm người này tuyệt đối không phải là một kẻ dễ trêu chọc.

Ở phương xa, nghe được tiếng quát này vang vọng khắp lồng giam, đến ngay cả bốn nữ tử kia đang xếp bằng cũng bất giác tỉnh lại, liền đảo mắt đánh giá Cổ Viêm.

Tu vi người này nhìn như chỉ có tụ khí tầng hai, nhưng uy thế khí chất kia lại hoàn toàn trái ngược, theo suy đoán của họ người này thực lực không thấp, ở cùng độ tuổi như bọn họ, ít nhất cũng là võ sư cảnh thực lực, có khi là võ sư đỉnh phong.

Chương 16 Bị bắt