Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tồn Tại Bất Diệt
Unknown
Chương 2: Vân Lan Học Viện
Sâu trong U Linh cấm địa.
Tại trên một tảng đá lớn, có một thiếu niên đang nằm ngậm cỏ phơi nắng.
Thiếu niên này da ngăm đen, mi thanh mục tú, răng trắng môi hồ, trên người mặc bộ y phục bằng lông thú, thoạt nhìn rất đáng yêu.
Thiếu niên này chính là Cổ Viêm, là đứa bé mà Cổ Nguyên lão đầu đã nhặt được ở bờ sông mười năm về trước. Trong nhưng năm gần đây, Cổ Viêm vẫn luôn sinh sống ở trong rừng U Linh cùng với gia gia của mình, công việc thường ngày của hắn là săn bắt nhưng động vật ăn cỏ, như thỏ, hươu, săn bắt lấy thịt đem ra chợ bán, phạm vi hoạt động cũng chỉ có trăm dặm quay trở lại, bất cứ khi nào gặp yêu thú nguy hiểm, Bạo Phong Ưng sẽ xuất hiện cứu hắn rời đi.
Nhắc lại chuyện cũ, cho đến bây giờ Cổ Viêm vẫn không nhớ được kiếp trước mình từng là thứ gì, nhưng có một điểm hắn khẳng định, hắn không phải con người, vì thế đối với cơ thể con người hắn vẫn cảm thấy lạ lẫm, khó mà thích ứng kịp.
Về phần cỗ thân thể này, phải nói là hắn rất may mắn, được Cổ Nguyên lão đầu cứu một mạng, nếu không hắn cũng sớm trở thành đồ ăn trong bụng yêu thú.
Về phần tại sao hắn lại bị đem bỏ rơi ở giữ dòng sông U Linh là bởi vì hắn thuộc một bộ tộc cổ hủ, bộ tộc này cứ các mười năm sẽ bỏ ba đồng nam, ba đồng nữ xuống lòng sông, đem làm vật hiến tế cho Hà Thần, để được vị thần này ban cho mưa thuận gió hòa.
Mà Hà Thần này chính là con cự xà đã bị Cổ Nguyên lão đầu đem làm thịt cách đây mười năm về trước.
Sau khi g·iết được con cự xà này, Cổ Nguyên cũng từng đi tìm kiếm thân thế của Cổ Viêm, sau khi biết được hắn là đồng tử bị hiến tế của Hà Thần Tộc, lão cũng rất tức giận, thậm chí từng có ý nghĩ một đồ sát tộc này để xả giận, nhưng mà lão không làm vậy, cứ để bọn họ tự sinh tự diệt đi, cứ thuận theo tự nhiên là được.
Ở trong rừng U Linh này không thiếu những bộ tộc văn minh thấp kém như Hà Thần Tộc, bọn họ dựa vào hung thú cường đại để cộng sinh, chỉ cần đáp ứng yêu cầu của bọn chúng, hung thú sẽ lấy danh nghĩa, uy nghiêm của mình bảo vệ họ, để bọn họ không bị nhưng yêu thú cấp thấp để mắt tới, mối quan hệ này đã kéo dài từ rất lâu rồi, muốn thay đổi tư duy của họ là điều không thể.
Cổ Nguyên cũng không có nhàn rỗi như vậy mà đi gây sự với những tồn tại hùng mạnh trong cấm địa, trong cấm địa này có không ít bộ tộc cao cấp thờ phụng những cao cấp hung thú, những hung thú này thực lực mạnh mẽ tuyệt không phải là thứ mà một cường giả võ linh như Cổ Nguyên có thể đối đầu được.
Ở cái phương thế giới này nhân tộc tu luyện chia làm mười một đại cảnh giới.
Gồm tụ khí cảnh, võ sư cảnh, đại võ sư cảnh, võ linh cảnh, võ vương cảnh, võ hoàng cảnh, võ tông cảnh, võ tôn cảnh, võ thánh cảnh, võ đế cảnh và võ thần cảnh.
Đối với yêu thú tương ưng chia thành các đại cảnh giới : Yêu thú phổ thông ( bậc một đến bậc bậc chín.) yêu thú bậc 9 có thể so với với đại võ sự cảnh.
Phía trên còn có Yêu Linh, Yêu Vương, Yêu Hoàng, Đại Yêu Hoàng, Yêu Tôn, Yêu Thánh, Yêu Đế.
U Linh cấm địa đã tồn tại từ rất lâu rất lâu trước đây, là một trong thập đại cấm địa trên Phục Long Đại Lục, nghe mọi người đồn đại, ở sâu trong cấm địa, tồn tại một trong mười thập hung, Thanh Lân Yêu Đế, thực lực đủ để sánh vai võ đế đỉnh phong, nhưng tất nhiên đây chỉ là trong truyền thuyết, từ trước đến nay, chưa từng có người nhìn thấy vị yêu đế này, nhưng cho dù là truyền thuyết, cũng đủ uy h·iếp vô số cường giả, không dám có ý vi phạm sâm nghiêm.
Vì để tránh cho Cổ Viêm gặp nguy hiểm, Cổ Nguyên đã đem Cổ Viêm rời khỏi khu vực trung bộ của cấm địa, đem đến khu vực biên giới, nơi đây chỉ có yêu thú bậc bốn ngự trị, tuyệt đối là khu vực an toàn.
Ngoài ra khu vực này rất gần Lưu Hương Thành, căn cứ văn minh của nhân tộc, thỉnh thoảng lão có thể đem hắn vào trong thành học chữ, ít nhất không để cho hắn mù chữ.
Lúc này Cổ Viêm vẫn đang nằm trên tảng đá lớn ngủ, thỉnh thoảng tai hắn lại ngọ nguậy dường như đang cố bắt được âm thanh gì đó.
“ Sập bẫy rồi.” Đột nhiên Cổ Viêm tỉnh giấc thốt lên.
Ngay sau sau hắn vội vàng mở mắt, nhảy ra khỏi tảng đá lớn, chui vào bụi cỏ, luôn lách như một con chuột, không biết đi nơi nào.
Vài phút đồng hồ sau, chỉ thấy trong bụi cỏ, Cổ Viêm lại xuất hiện trên tảng đá lớn, trên tay còn vác một đôi thỏ nâu, trên khuôn mặt hắn có vẻ rất hài lòng với chiến lợi phẩm này.
“ Tối nay lại có thịt thỏ để ăn rồi.” Cổ Viêm híp mắt cười, trong số những động vật hắn có thể bắt nạt, thỏ rừng luôn đứng vị trí hàng đầu, những động vật khác, phải bày một ít mưu kế may ra mới có thể săn g·iết được.
Hai tay huýt sáo một tiếng, trên bầu trời Bạo Phong Ưng uy nghiêm đừng sừng sững, trên móng vuốt của nó còn mang theo một đầu trâu rừng da dày thịt béo.
Nhìn thấy chiến lợi phẩm của Cổ Viêm, Bạo Phong Ưng có vẻ rất đắc ý, lúc này nó khẽ thả t·hi t·hể trâu rừng rơi xuống phía vị trí nơi hắn đang đứng.
Ầm !
Thân thể trâu rừng nặng nề rơi xuống đất, phá vỡ thạch bích, khiến cho Cổ Viêm giật nảy mình, sợ đến mức tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Hiển nhiên lúc này Bạo Phong Ưng đang thị uy trước hắn, so với đầu trâu rừng, thì hai con thỏ rừng chẳng để nhét kẽ răng của hắn.
“ Ngươi rất giỏi.” Cổ Viêm vươn ngón tay cái, gượng cười tán thưởng, hắn biết thừa mục đích của Bạo Phong Ưng, chính là thấy bộ mặt tràn đầy ngượng mộ của hắn.
Bạo Phong Ưng vung vẩy đôi cánh hết sức tự hào, nó tự nhận trong phạm vi trăm dặm, nó chính là cường giả chân chính, cho dù là yêu thú cấp chín tới đây, gặp phải nó cũng phải nuốt hận mà bỏ mạng.
Nhờ có Bạo Phong Ưng, mà Cổ Viêm có thể nghênh ngang ở trong phạm vi của rừng, không gặp bất kỳ nguy hiểm gì, dù là động vật ăn thịt, nhìn thấy hắn cũng phải đi cửa sau, nếu dụng phải hắn chỉ có một kết cục duy nhất, chính là c·hết.
“ Được rồi, thu hoạch hôm nay cũng không tệ, nên về nhà rồi.” Nhìn đôi thỏ rừng trên tay, Cổ Viêm nhẹ gật đầu hài lòng.
Ngay sau đó hắn nhảy lên lưng cự ưng, cùng nhau bay lên bầu trời hướng về phương nam rời đi.
Tại một căn nhà tranh cách khu vực Lưu Hương Thành không quá xa, Cổ Nguyên nhắm măt đang nằm ngửa trên ghế bành, miệng gậm tẩu thuốc phun ra, hít vào, rất có đạo vị.
Cảm nhận được khí tức của Bạo Phong Ưng trở về, Cổ Nguyên lão đầu liền mở mắt hướng thẳng lên bầu trời, nhếch miệng cười, sau đó lại tiếp tục nhắm mắt tiếp.
Trên trời cao, nhìn thấy nhà của mình, Cổ Viêm trong lòng hưng phấn vô cùng, đã ba ngày rồi không nhìn thấy Cổ lão đầu, hắn bắt đầu thấy nhớ lão.
Ngay khi Bạo Phong Ưng đáp xuống mặt đất, Cổ Viêm vội vàng chạy đến Cổ Nguyên lão đầu khoe chiến tích.
“ Gia gia, hôm nay chúng ta có thịt thỏ ăn rồi !” Cổ Viêm cầm đôi thịt thỏ trên tay tươi cười nói.
Cổ Viêm lão đầu mở một con mắt nhìn đôi thịt thỏ trên tay, sau đó lại nhìn t·hi t·hể trâu rừng da dày thịt béo kia, không biết nghĩ cái gì, lại mỉm cười nhìn Cổ Viêm cười nói “ Rất tốt, mau vào bếp chuẩn bị đi.”
Cổ Viêm trầm giọng nói sau đó lại tiếp tục nhắm mắt ngủ tiếp.
Cổ Viêm nhận được mệnh lệnh, vui vẻ chạy về phía phòng bếp bắt đầu chế biến thức ăn.
Ở bên cạnh Bạo Phong Ưng, kịch liệt kêu lên phản đối, rõ ràng chiến lợi phẩm phong phú hơn, vì sao Cổ lão đầu lại chỉ để ý đến thịt thỏ của Cổ Viêm, rõ ràng lão ta đang thiên vị cho hắn.
“ Ngươi cũng đói rồi, mau đi ăn đi, hôm nay ta chỉ muốn ăn thịt thỏ thôi.” Cổ Nguyên khẽ mỉm cười ra lệnh, phủi tay vài cái ra hiệu cho Bạo Phong Ưng.
Bạo Phong Ưng làm bộ mặt khó hiểu, nhưng không có suy nghĩ nhiều, sau đó dùng cặp móng vuốt của mình tóm lấy t·hi t·hể râu rừng, bay lên bầu trời mà biến mất.
Nửa canh giờ sau, Cổ Viêm quay trở lại phía sân nhà, trong tay bưng một mâm thức ăn, có cơm trắng, có rau xào và một đĩa thịt xào, tất nhiên đây chính là thịt thỏ hắn chế biến.
Đặt mâm thức ăn trên bàn gỗ, Cổ Viêm mỉm cười nói “ Gia gia, mau ăn tối thôi.”
Cổ Nguyên hai mũi ngửi ngửi mùi thơm thức ăn, trên khuôn mặt già nua nở nụ cười hài lòng, không uổng công lão bỏ ra nhiều tiền mời đầu bếp về chỉ dạy cho hắn, trong nhà có một đầu bếp như ăn, bữa cơm nào lão cũng cảm thấy ngon miệng.
Dùng xong bữa tối, ngay khi Cổ Viêm chuẩn bị đi rửa bát thì đột nhiên, Cổ Nguyên lão đầu cất giọng hỏi “ Tiểu tử thối, muốn đi học không ?”
Lời này của Cổ Nguyên lão đầu làm Cổ Viêm có chút khó hiểu, rõ ràng hắn đã tốt nghiệp khóa học vỡ lòng, đại khái cũng biết mặt chữ rồi, cần gì phải học thêm gì nữa, không lẽ lão già này muốn mình giành lấy trạng nguyên bảng.
“ Cổ lão đầu, ta học đủ rổi, thay vì ngươi ép ta đọc sách thánh hiền, còn không bằng truyền thụ cho ta tuyệt thế võ công thì hơn.” Cổ Viêm gãi đầu ngượng ngùng nói, phải nói lúc này mặt hắn có chút dày, không thua kém gì cái thớt.
Nghĩ đến dạy Cổ Viêm học võ, Cổ Nguyên lại nhức cái đầu, tiểu tử này thiên phú võ học phải nói là quá kém, học gì cũng không thông, không tính võ học khác, riêng nhập môn thổ nạp khí, người khác dù tư chất thấp kém cũng chỉ mất một tháng là có thể hoàn thành, mà hắn mất tận nửa năm, nếu để người khác biết được, lão còn mặt mũi gì nữa.
“ Thanh Phong Quyết ta dạy cho ngươi, ngươi học đến đâu rồi ? “ Cổ Nguyên lão đầu trầm giọng hỏi.
Nhắc đến môn võ công này, Cổ Viêm rất lấy làm tự hào, lập tức làm ra thế đứng tấn, song thủ đặt chước eo, tập trung tinh thần, đánh ra một chưởng về phía trước, tạo ra một luồng khí lưu đẩy về phía trước lập tức đem một con muỗi cho đập c·hết.
Một chưởng này của hắn gần như đem toàn bộ linh khí trong cơ thể trút ra, khiến thân thể hắn trở nên hư nhược, không có một hai ngày điều tức, không thể khôi phục được.
Đánh xong một chưởng, Cổ Viêm thu công, làm ra cái bộ dạng cao thâm mạt trắc, như thể vừa đánh ra một chưởng hủy thiên diệt địa vậy.
“ Thế nào, Cổ Nguyên lão đầu, một chưởng này của ta được đấy chứ !” Cổ Viêm vênh váo đắc ý nói.
Cổ lão đầu nhìn thấy một chưởng này của Cổ Viêm, khóe miệng hơi giật giật lên, mẹ kiếp nhà nó, Thanh Phong Quyết của lão tử đại thành có thể đem một con voi đập c·hết, vậy mà hắn mới g·iết được một con muỗi đã tự hào, thật là mất mặt, nếu để thiên hạ biết tiểu tử này là truyền nhân của lão, mặt mũi lão coi như mất hết rồi.
“ Đây là loại võ mèo gì vậy !” Cổ Nguyên cầm tẩu thuốc gõ nhẹ vào đầu Cổ Viêm trách mắng.
“ Hết cách rồi, đây là chiêu thức mạnh nhất ta có thể đánh ra.” Cổ Viêm gãi đầu xấu hổi nói.
Cổ Nguyên lão đầu phi phào thở ra một hơi, một lúc sau mới bình tĩnh trở lại, lúc này lão mới hỏi hắn “ Bỏ đi, Cổ Viêm ngươi muốn đi học không ?”
“ Học cái gì ?” Cổ Viêm nghe vẫn không hiểu khẽ hỏi.
Cổ Nguyên trầm giọng đáp “ Vân Lan Học Viện, ngươi muốn vào học không ?”