Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tồn Tại Bất Diệt
Unknown
Chương 4: Thiếu niên Vân Dương
“ Mộc Vân, ngươi cũng tới rồi sao” Diệp Linh Nhi tiến lại gần nàng, mỉm cười hòa ái nói.
Mộc Vân và Diệp Linh Nhi coi như bằng hữu chơi thân từ nhỏ, có lẽ ở cái Lưu Hương Thành này có thể khiến tảng băng lạnh như vị Diệp quận chúa này vui vẻ đối đãi chỉ có mình Mộc Vân thôi.
“ Ừm.” Mộc Vân khẽ gật đầu nghiêm túc đánh giá trận chiến của hai vị thiếu niên trước mặt kia.
“ Lần này Lưu Lôi hành động phách lối không kiêng kị gì, xem ra ở phía sau là có Lưu gia lão tổ chống lưng.” Diệp Linh Nhi nói.
“ Lưu Hồng Thiên lão bất tử đã đột phá võ vương rồi, xem ra sau này thế lực có thể kiềm chế Lưu gia cũng chỉ có phủ thành chủ và người của học viện thôi.” Mộc Vân nhíu mày nói.
Ở Lưu Hương Thành sở hữu tu vi võ linh đỉnh phong không nghi ngờ đã là một phương cường giả mà Võ Vương lại được xem là vương giả cao cao tại thượng ngự trị tất cả, trước đây chỉ có phủ thành chủ và Vân Lan học viện có cường giả cấp bậc này tọa chấn, nhưng nay lại có thêm lưu gia chen chân vào, không hề nghi ngờ đây là một tin chấn động đối với tất cả mọi người trong thành.
Lưu Lôi cùng thiếu niên lạ mặt vẫn đang trao đổi quyền thủ với nhau, Lưu Lôi có vẻ khá chật vật ứng phó từng chiêu của đối phương, mà đối phương có vẻ rất nhàn rỗi như thể đang trêu đùa với một đứa trẻ, điều này khiến cho Lưu Lôi cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Kết thúc tại đây thôi” Thiếu niên thần bí nhếch miệng cường, tay áo vung một quyền mang theo cuồng phong đánh tới khiến cho Lưu Lôi không kịp trở tay bị một chưởng đánh trúng ngực, miệng phun thổ huyết, thân thể lăn lông lốc như một con c·h·ó trên mặt đất.
Bị một chưởng này đánh trúng, Lưu Lôi thật sự tức giận, hai tay chống đất đứng dậy, toàn thân bốc lên hỏa khí giống như một đại hỏa cầu, khí nóng lan tỏa khắp phương viên chục mét, khiến cho đám người Diệp Linh Nhi cảm thấy khó thở, nếu không có linh khí hộ thể sợ rằng cũng sẽ bị luồng khí nóng làm cho tổn thương.
Ở phía xa Cổ Viêm vì không có linh khí hộ thể, cảm thấy nóng vô cùng, như thể bản thân nằm trên lò than, nóng muốn cháy da cháy thịt, cũng may ở phương xa có Cổ Nguyên đưa một đạo linh lực đem hắn hộ thân khiến hắn cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Ngay khi lấy lại tinh thần, Cổ Viêm lập tức rời khỏi chiến trường, cường giả tụ khí cảnh đỉnh cao giao thủ, không phải một phàm nhân như hắn có thể xen vào được.
Lúc này Cổ Viêm nhìn Lưu Lôi khí thể cuồng nhiệt như mặt trời ban trưa, hắn mới ý thức được sự nguy hiểm của tên tiểu tử này, cũng may trước đó kẻ này chủ quan với hắn, hắn mới có cơ hội đắc thủ, nếu để cho đối phương nghiêm túc ngay từ đầu thì hắn đã sớm c·hết ngàn vạn lần.
Đối với khí thế bức ép người như thế này, thiếu niên thần bí kia sắc mặt không đổi, coi như Lưu Lôi có lợi hại hơn nữa hắn cũng không để vào trong mắt.
“ Khá lắm, ta đã cưỡng ép tu vi đạt đến tụ khí cảnh tầng tám, vậy mà vẫn không uy h·iếp được ngươi, so với bóp c·hết tên tiểu tử thối kia, ta lại càng hứng thú muốn bóp c·hết ngươi hơn.” Lưu Lôi nhe răng trợn mắt nhìn đối phương như một con hổ đói.
“ Ngươi muốn c·hết.” Thiếu niên thần bí lạnh lùng đáp lại, vốn dĩ hắn chỉ muốn tiện tay ngăn cản nhưng đối phương lại muốn liều mạng với hắn, vậy hắn cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, lúc này hắn thật sự đã động sát ý.
“ Dừng tay.”
Ngay khi thiếu niên thần bí muốn động sát chiêu, không biết từ đâu vang vọng một đạo âm thanh uy chấn tứ phương, sóng linh khí hùng hậu tản ra lập tức chấn áp Lưu Lôi lại khiến cho thân thể hắn nằm sấp ở dưới mặt đất không động dậy được.
Trên bầu trời, từ phương hướng của Vân Lan học viện, một đạo thanh sắc quang ảnh xuất hiện giữa bầu trời, đạo quang ảnh này biến mất lập tức hiện ra thân ảnh của một mĩ phụ trung niên, sau lưng nàng ta xuất hiện một đôi cảnh làm từ hàn khí lạnh đến thấu xương.
“ Võ linh cảnh cường giả, lại còn thần thông ngự không phi hành.” Thiếu niên thần bí nhướng mày tự lẩm bẩm.
Phải biết cường giả bước vào cảnh giới võ vương mới miễn cưỡng đạp đất phi hành, chân chính làm chủ bầu trời tự do bay lượn khắp các tầng trời cũng chỉ có võ hoàng cường giả, mà thần thông ngự không là một lựa chọn không thể thiếu đối với mỗi cường giả ở những tầng cảnh giới thấp.
Ngự không thần thông cũng được coi là mặt hàng hiếm được các cường giả dưới võ vương cảnh săn đón, muốn có được loại thần thông này nhất định phải săn g·iết hung thú loại phi cầm mới có thể rơi ra loại thần thông này, nhưng không phải hung thú phi cầm nào sau khi c·hết cũng rơi ra loại thần thông ngự không, coi như g·iết một trăm đầu hung thú cấp yêu linh may ra mới có thể rơi ra một hai mảnh thần thông ngự không.
Trước đây Cổ Nguyên lão đầu thi triển phong dực đã lợi hại lắm rồi, nhưng đứng trước vị nữ phụ nhân này mà nói, Băng dực càng là quý hiếm hơn, bá đạo hơn rất nhiều.
Nhìn thấy Lưu Lôi bị chấn áp, nữ phụ mời hài lòng nhẹ gật đầu, cũng may không ai b·ị t·hương nếu không nàng cũng khó ăn nói với vị viện trưởng kia.
“ Khốn kh·iếp, mau thả ta ra, ngươi biết ta là ai không !” thân thể bị đè ở dưới mặt đất, Lưu Lôi vô cùng phẫn nộ gầm thét quát.
“ Ngươi vừa nói cái gì, nói lại lần nữa thử xem.” Nữ phụ bị Lưu Lôi khinh thị, trở nên phẫn nộ, uy áp đè xuống thân thể hắn ngày càng lớn, tựa như có một ngọn núi treo ở trên đỉnh đầu.
“ Lưu gia lão tổ ta đã đột phá võ vương cảnh, ngươi dám động vào một cọng lông của đích tử Lưu gia, ngay sau lão tổ tìm đến ngươi lột da rút xương.” Lưu Lôi khí thế không suy giảm chút nào, hùng hùng hổ hổ buông lời cảnh cáo, có lão tổ tọa chấn, hắn xem thường tất cả cường giả, dù trước mặt là võ linh cường giả, hắn cũng không để vào mắt.
Thiếu niên thần bí kia, nghe được những lời này trong lòng cũng thập phần kiêng kị, hiện tại hắn là ở Lưu Hương Thành, phải tuân thủ quy tắc của thành này, có thể địa phương khác võ vương cảnh không tính là gì, nhưng ở Lưu Hương Thành, võ vương cảnh chính là chúa tể một phương, coi như hắn thiên phú tốt hơn nữa cũng phải cúi đầu kính sợ.
“ Lưu Hương Thành cũng đâu phải một mình Lưu gia lão tổ ngươi đột phá được võ vương cảnh, lời nói vừa rồi của ngươi cũng quá phách lối rồi đấy.” lúc này một vị công tử áo bào lam sắc thong thả cất bước tới trước mặt Lưu Lôi cười châm chọc nói.
Thiếu niên này khí chất bất phàm, trên tay hắn cầm một cây quạt giấy rất có phong độ của một thư sinh.
“ Hàn Thiên, tiểu s·ú·c sinh nhà ngươi.” Lưu Lôi trợn mắt nghiến răng mắng chửi.
Hàn Thiên không để ý đến những lời mắng chửi của Lưu Lôi, mà quay người trực tiếp ôm quyền cúi đầu trước mắt nữ phụ lăng không trời với một ngữ điệu thành kính “ Hàn thiên, đích tử Hàn gia, bái kiến cô cô.”
Nữ phụ đối với Hàn Thiên khá hài lòng, nàng chỉ nhẹ gật đầu với hắn sau đó nghiêm nghị quay sang nhìn Lưu Lôi nói “ Khí xuất cuồng ngôn, coi mạng người như cỏ ra, nhân phẩm thấp kém, học viện tuyệt đối không chứa chấp loại cặn bã như ngươi, cho ngươi ba hơi thở, cút đi thật xa cho ta.”
Nữ phụ lời nói vừa dứt, uy áp trên người Lưu Lôi biến mất, nàng đây chính là cho hắn một cơ hội rút lui.
“ Hàn gia nữ nhân thối, ngươi c·hết chắc rồi, hôm nay ngươi dám đuổi ta, ngày sau lão tổ sẽ đích thân tới lấy mạng ngươi.” Lưu Lôi giận dữ chỉ tay lên trời mắng chửi, không hề cố kỵ một chút nào uy nghiêm của cường giả.
“ Muốn c·hết.” Hàn nữ phụ, nghe những lời mắng chửi của Lưu Lôi thật sự đã động sát tâm, uy áp võ linh cảnh giáng xuống như một ngọn đại sơn lập tức khiến cho thân thể Lưu Lôi bị đè lún sâu xuống mặt đất, phảng phất hắn có thể nghe thấy được tiếng xương cốt của mình đã vỡ vụn ra.
Ở phía xa, Cổ Viêm chứng kiến cảnh tượng này vô cùng kh·iếp sợ, trong lòng hắn thầm ước ao, nếu có tu vi cường đại như nữ tử này, hắn cũng đâu phải lo lắng sinh tồn ở cái thế giới tàn khốc này.
Lúc này hắn cảm thấy ở bên cạnh Cổ Nguyên lão đầu mới là an toàn nhất, mặc dù lão già này tính tình cổ quái, nhưng cũng được xem là cường giả, cũng nhờ có lão mà hắn mới có thể sống sót đến ngày hôm nay, nếu không hắn sớm đ·ã c·hết như thế nào còn không biết.
“ Hàn đạo sư, xin nương tay.” Đột nhiên lúc này một đạo thanh âm mang theo làn sóng hỏa linh lực đánh tới trực tiếp đem uy áp của Hàn nữ phụ dung hòa, bảo vệ Lưu Lôi không bị c·hết dưới loại thủ đoạn của nàng ta.
Hàn nữ phụ nghe đến đạo âm thanh này truyền đến, sắc mặt vô cùng khó coi, nàng biết rõ đối phương thực lực không thua kém gì mình, nếu đối phương đã ra mặt muốn bảo vệ Lưu Lôi, nàng cũng chỉ có nước nhượng bộ ba phần, dù sao đạo sư nội đấu với nhau ở ngoài cổng học viện không khác gì đang vứt đi bộ mặt của học viện.
Ở phương xa Học Viện, một đạo hỏa hồng sắc hỏa diễm bay tới, lăng không trên bầu trời.
Hỏa hồng biến mất, hiện ra một thân ảnh trung niên cao gầy, ước chừng bốn năm mươi tuổi, trên người mặc đạo bào của học viện, sau lưng lão là một đôi hỏa hồng dực, khí tức trên người cùng với hàn phụ nhân không kém chút nào, đều là võ linh cường giả.
“ Ta còn tưởng là ai, hóa ra là Lưu Liệt đạo sư, Lưu gia các ngươi bàn tay cũng quá lớn rồi đấy, nhiều lúc ta còn tưởng bàn tay của các ngươi đã che phủ cả cái Lưu Hương Thành này rồi đấy.” Hàn nữ phụ giọng điệu khinh miệt nói.
“ Sao có thể nói vậy được, người cùng gia tộc bảo vệ nhau là điều hiển nhiên, huống chi Hàn đạo sư, một thân võ linh cường giả lại đi n·gược đ·ãi một tiểu tử mới tụ khí cảnh, thật quá mất mặt mũi của Hàn gian.” Lưu Liệt nhe rằng cười châm chọc.
“ Ngươi.” Hàn nữ phụ nghe được lời này, ngọc thủ nắm chặt, nếu không phải kiêng kị uy nghiêm của học viện, nàng sớm muốn có một trận chiến với lão gia hỏa này rồi.
“ Đều đến đông đủ rồi, còn không mau vào đi.” Lúc này một đạo âm thanh khác vang vọng khắp bầu trời, đạo âm thanh này không mang theo bất kỳ uy áp gì nhưng lại để cho Hà nữ phụ và Lưu Liệt đều thập phần kính sợ, hiển nhiên trong lòng họ đã quá quen thuộc với đạo âm thanh này, đạo âm thanh này chỉnh là của viện trưởng học viện, võ vương cảnh chân chính.
Nhận được mệnh lệnh của viện trưởng, hai vị đạo sư này bỏ qua t·ranh c·hấp cá nhân, trực tiếp nhận mệnh tiếp đón những thí sinh còn lại tiến về học viện.
Diệp Linh Nhi, Mộc Vân cùng đám thị vệ sau khi xác minh thân phận đều tiến vào trong học viện.
Lưu Lôi quá quen thuộc với hai vị đạo sư, cũng không cần xác minh thân phận gì hết, sau khi nuốt một viên đan dược trị thường thì hùng hùng hổ bước vào học viện, không để hai vị cường giả này ở trong mắt.
Hàn Thiên ở phía sau đuổi theo Lưu Lôi, sau khi hành lễ với hai vị đạo sư trực tiếp bỏ qua công đoạn xác minh, bước thẳng vào học viện.
Đến lượt thiếu niên thần bí, sau khi bước đến gần cổng học viện liền ném cho Hàn đạo sư một tấm lệnh bài bằng gỗ, trên lệnh bài chỉ khắc hai chữ “ Vân Dương.” Phía sau còn có biểu tượng của Lưu Hương Thành, hiển nhiên đây tấm vé thông hành để cho cư dân trong thành tự do hoạt động, đại diện cho danh tính cư dân hợp pháp ở trong thành.
“ Tiểu hữu, có thể lộ mặt ra được không, chỉ là thủ tục nho nhỏ mà thôi.” Hàn đạo sư mỉm cười nói.
Thiếu niên Vân Dương kia khẽ gật đầu đồng ý, sau đó cởi bỏ áo choàng ra, để lộ vóc dáng thiếu niên cao lớn, anh tuấn, có mấy phần tiêu sái phong độ của một mỹ nam.
Hàn đạo sư nhìn thấy Vân Dương, cũng phải giật mình trong một giây phút nào đó nàng đã rung động với hắn, nàng thề nếu mình mà quay về năm mười tám tuổi, nhất định phải nghĩ trăm phương ngàn kế bỏ nam nhân này vào trong túi, ngày ngày đặt ở nhà ngắm cho thỏa thích, tiểu tử này cũng quá mức đẹp trai đi.
Bất quá ý nghĩ này của nàng nhanh chóng biến mất, nàng còn muốn giữ chút mặt mũi, để người khác biết được suy nghĩ của nàng, nàng sẽ xấu hổ muốn c·hết.
Lưu Liệt chỉ liếc nhìn qua biểu cảm của nàng, có đoán được ý tứ trong đó, lúc này lão đã thầm mắng chửi nàng ta, thật là một nữ nhân thối, đường đường là một lão bà bốn năm mươi tuổi, lại yêu thích vẻ đẹp của thiếu niên mới lớn, thật là mất hết mặt mũi.
Một phần Lưu Liệt thầm độ kị với thiếu niên này, nếu năm đó lão còn trẻ được một bộ túi da tốt như hắn, lão thề phải cười chín mười cái lão bà mới được.
“ Ngươi có thể vào.” Lưu Liệt ho khụ khụ vài tiếng, nghiêm nghị nói.
Vân Dương cúi người hành lễ hai vị đạo sư một cái sau đó quay người rời đi.
Ngay khi Vân Dương định rời đi, Cổ Viêm đã chặn ở trước mặt hắn, không cho hắn đi.
Vân Dương cũng khá bất ngờ hành động kì lạ này của Cổ Viêm, nhưng cũng không có suy nghĩ nhiều, trực tiếp nói “ Tiểu huynh đệ, phiền nhường đường cho.”
Cổ Viêm không để ý đến lời nói của Vân Dương mà đi một vòng nhìn kỹ thân thể hắn, tiểu tử này cùng lắm mới mười hai mười ba tuổi, mà đã có thân cao mét bảy, khuôn mặt anh tuấn, thân thể vạm vỡ tiêu sái, thật không thể chê vào đâu được.
Nhìn lại bản thân mình, thân cao có mét bốn, thuộc lùn tịt trong đám bạn cùng lứa tuổi, càng nhìn một bộ túi da này, Cổ Viêm lại càng ghen tị, hắn biết rõ ở thế giới này, chỉ cần là trai xinh gái đẹp, đều được lão thiên ưu ái, làm việc gì cũng thuận lợi, dù trong tình thế nguy hiểm cũng có thể gặp dữ hóa lành, bình an vượt qua.
Nhìn qua Vân Dương một lượt, Cổ Viêm hung hăng chỉ tay vào mặt hắn, trất vấn hắn “ Ngươi mau nói đi, sao ngươi lại có thể đẹp trai như vậy ?”
Vân Dương đối với câu hỏi này ngượng ngùng không biết nói gì, đổi lại là một nữ tử hắn có đủ cách ứng đối, nhưng trước mặt hắn là một tiểu tử thối hỏi vấn đề n·hạy c·ảm này, làm hắn có phần lo sợ, không phải tiểu tử này có vấn đề gì về giới tính đấy chứ.
“ Xin nhường đường.” Vân Dương đỏ mặt ngượng ngùng, không để ý Cổ Viêm, sau đó trực tiếp vượt qua hắn lao vào trong cửa học viện.
Cổ Viêm không có đuổi theo Vân Dương, mà chạy đến trước mặt Hàn đạo sư và Lưu Liệt đạo sư, trực tiếp hỏi “ Hai vị tiền bối, các vị có thấy tiểu tử đó quá mức đẹp trai không ?”
Lưu Liệt đạo sư chỉ đỏ mặt, sau đó lấy lại phong độ của một cường giả, lạnh lùng đáp lại “ Ngươi cũng vào trong đi, thời gian khảo hạch cũng nên bắt đầu rồi.”
Lưu Liệt dứt lời liền phi thẳng vào trong học viện, hôm nay lão mới biết đời này sống uổng như thế nào, lão thầm mắng chửi lão thiên gia, ngươi cũng quá thiên vị, tại sao ngươi lại tạo một người đẹp trai như hắn, có phải nên chia cho ta một ít không, thật quá thiên vị mà.
Hàn đạo sư tiến lại gần Cổ Viêm an ủi nói “ Thế gian bất công như vậy đấy, nếu có trách chỉ trách phụ mẫu ngươi sinh thời không được một bộ túi da tốt, nếu không ta đảm bảo ngươi cũng không thua kém hắn đâu.”