Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Truyện Chữ Hay Nhất & Game Tu Tiên Miễn Phí tại Qidian-VP

Qidian-VP là nền tảng mở trực tuyến, miễn phí đọc truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, truyện hay, vietphrase, vp được đóng góp nội dung từ các tác giả viết truyện và các dịch giả convert, dịch truyện, rất nhiều truyện hay và nổi bật được cập nhật nhanh nhất với đủ các thể loại tiên hiệp, kiếm hiệp, huyền ảo ...

Bên cạnh đó, bạn cũng có thể tham gia hệ thống tu luyện để đạp vào tiên lộ: Lịch Luyện, Luận Đạo, Tụ Bảo Trai, Chinh Phạt, Bái Thiên, Đột Phá, Hoán Mệnh,.....

Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Điều khoản dịch vụChính sách bảo mậtVề bản quyềnTu tiên thường thứcGiới thiệu Qidian-VP

Tổng Võ: Bái Sư Mã Đại Nguyên, Sư Nương Ngươi Nóng Quá A

Bạch Thố I

Chương 5: Bái sư Mã Đại Nguyên?

Chương 5: Bái sư Mã Đại Nguyên?


Tiểu Thúy suy cho cùng cũng chỉ là một nha hoàn, hiểu biết về thế giới bên ngoài chẳng được bao nhiêu.

Nhưng sau một hồi hỏi han trao đổi với nàng, Thẩm Tân đã hiểu thêm về thế giới này ở tầng sâu hơn.

Đầu tiên là về bản thân thế giới này, quả thực là thế giới tổng võ như Thẩm Tân đã liệu trước, ví như ở Nam Tống, cũng có Cái Bang, Bang chủ Cái Bang là Hồng Thất Công.

Thứ hai, là hệ thống tiền tệ của thế giới này.

Một lạng vàng = mười lạng bạc = 1000 đồng tiền!

Một đồng tiền đại khái tương đương với hai đồng của hậu thế.

Còn đủ mọi chuyện khác nữa, Thẩm Tân gần như nghĩ đến đâu là hỏi đến đó. Đến cả chuyện thế giới này ngoài Bắc Tống ra còn có những quốc gia nào hắn cũng hỏi tuốt, nên hỏi thêm vài vấn đề khác cũng chẳng phải chuyện gì to tát.

“Tiểu Thúy tỷ tỷ, đại phu mời tới rồi.”

Thẩm Tân đã hỏi gần hết những gì mình có thể nghĩ ra lúc này, đúng lúc đó, một nha hoàn dẫn một lão giả để râu dê tới.

Lão giả vận một bộ thanh y, trên người đeo một hòm gỗ màu đen.

Vừa thấy vị đại phu này, mắt Thẩm Tân sáng lên, hắn thầm nghĩ mình cũng có thể học y thuật, thêm một nghề là thêm một con đường sống mà, biết đâu sau này lại có lúc dùng đến.

Có điều Thẩm Tân không hề đường đột đề nghị đại phu dạy y thuật cho mình.

Dù cảm thấy cơ thể không có vấn đề gì, Thẩm Tân vẫn ngoan ngoãn để đại phu kiểm tra cho mình.

Sau khi vọng, văn, vấn, thiết theo đúng trình tự, lão đại phu kiểm tra một lượt rồi đáp lại đúng sự thật: “Vị công tử này thân thể rất tốt, không có vấn đề gì.”

“Không sao là tốt rồi. Mai Hoa, ngươi dẫn đại phu đi tìm Phương tổng quản lấy tiền.” Xác định Thẩm Tân không sao, Tiểu Thúy thở phào nhẹ nhõm, đoạn nở nụ cười, rồi gọi nha hoàn đã dẫn đại phu tới cùng rời đi.

Nha hoàn dẫn đại phu đi tìm tổng quản trong phủ lĩnh tiền. Hai người vừa đi khỏi không lâu, lại có một nha hoàn khác tới, nói là mời Thẩm Tân đến gặp Mã Đại Nguyên.

Theo chân nha hoàn đến đại sảnh Mã phủ, vừa bước vào, Thẩm Tân thấy Mã Đại Nguyên và Khang Mẫn đang ngồi hai bên trái phải trên ghế chủ vị.

“Xin ra mắt Mã Bang chủ.” Trong đại sảnh không có người khác, chỉ có Khang Mẫn và Mã Đại Nguyên, nên dù là lần đầu gặp mặt, Thẩm Tân cũng đoán ra thân phận của hắn, liền chắp tay hô.

“Là Phó Bang chủ.” Mã Đại Nguyên, vận bộ trang phục ăn mày rách rưới, để râu dài, lạnh mặt nhấn mạnh.

“Vâng.”

Thẩm Tân thầm than trong lòng, len lén liếc Khang Mẫn một cái.

Mới gặp lần đầu mà thái độ của Mã Đại Nguyên đối với mình đã tệ thế này, tám chín phần là “công lao” của Khang Mẫn rồi.

Để ý thấy ánh mắt của Thẩm Tân, Khang Mẫn lại chẳng hề đáp lại, ngược lại còn mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, yên lặng ngồi bên cạnh Mã Đại Nguyên.

Lúc này trông nàng ta lại ra vẻ đoan trang, cao quý, băng thanh ngọc khiết lạ thường.

“Mã Phó Bang chủ.” Thẩm Tân đổi cách xưng hô.

Mã Đại Nguyên lúc này mới gật đầu, đưa tay mời: “Ngồi.”

“Nghe Mẫn Mẫn nói nàng gặp ngươi trên đường xuống núi, lúc đó ngươi đang hôn mê bên đường, không biết đã xảy ra chuyện gì?”

“Không có gì ạ, chỉ là quá mệt, lại thêm thời tiết nóng bức nên ngất đi thôi.” Thẩm Tân đã sớm bịa sẵn thân phận lai lịch của mình, lúc này Mã Đại Nguyên hỏi đến, trong lòng hắn hết sức bình tĩnh.

“Nếu có khó khăn gì, ngươi cứ nói thật ra, phu quân ta ở đây, ngài ấy sẽ vì ngươi mà chủ trì công đạo.” Khang Mẫn đột nhiên xen vào một câu.

Thẩm Tân: “...”

“Nếu đã vậy, tại hạ xin nói thật. Khi tại hạ sắp đến Lạc Dương thì gặp phải mấy kẻ, bọn chúng thấy tại hạ đơn độc một mình, ăn mặc lại kỳ quái, liền chặn lại hỏi han, sau đó lại muốn c·ướp b·óc. Tại hạ chạy suốt một đường mới cắt đuôi được bọn chúng, sau đó thì ngất đi.”

Thẩm Tân biết Khang Mẫn đã hiểu lầm, bản thân hắn vốn chẳng có kẻ thù nào, hắn là đột nhiên xuyên không đến thế giới này, rồi ngất xỉu bên đường.

Khang Mẫn đã tự mình tưởng tượng ra cả một màn kịch lớn. Lúc trước nói chuyện với nàng ta, nàng ta đã lôi Mã Đại Nguyên ra, ra cái vẻ ‘ngươi đừng sợ, lão công của ta có thể đòi lại công bằng cho ngươi’.

Tuy chuyện này không giống với cái cớ Thẩm Tân vừa bịa ra, nhưng vì hiểu rõ tính cách Khang Mẫn, hắn vẫn quả quyết đổi lời, thuận theo ý nàng ta, tạm thời bịa ra một màn bị người ta c·ướp b·óc.

“May nhờ phu nhân lòng dạ thiện lương, thấy tại hạ ngất bên đường nên đã cứu về.”

“Thời buổi này, người vừa xinh đẹp lại vừa lương thiện như phu nhân quả thực rất hiếm thấy. Tại hạ có thể gặp được phu nhân, thật là phúc đức tám đời tu luyện mới có được.”

Thẩm Tân vừa nói, vừa chuyển sang nịnh nọt Khang Mẫn.

Khang Mẫn cười đến hoa cành run rẩy.

Mã Đại Nguyên lại càng nhíu chặt mày hơn. Trông mặt hoa da phấn đã đành, lại còn thêm cái miệng lưỡi trơn tru, loại người này mà ở lại trong nhà, không biết sẽ gây ra chuyện gì nữa.

Khang Mẫn trước mặt người ngoài thì ra vẻ băng thanh ngọc khiết, nhưng là kẻ đầu gối tay ấp, Mã Đại Nguyên há nào không biết bên trong nàng ta là hạng người gì.

Hai kẻ này mà ở chung một chỗ, Mã Đại Nguyên đoán chắc mình đội nón xanh là cái chắc rồi.

“Thẩm công tử đến Lạc Dương có việc gì?” Mã Đại Nguyên tiếp tục hỏi.

“Tại hạ vẫn luôn theo sư phụ ẩn cư trên núi. Cách đây không lâu sư phụ q·ua đ·ời, tại hạ mới xuống núi tìm đường sinh sống. Nơi phồn hoa nhất gần chỗ sư đồ tại hạ ẩn cư chính là Lạc Dương, vì vậy tại hạ đã tới đây.”

Thẩm Tân nói xong, lại giả vờ trầm ngâm một lát: “Nếu nói về mục tiêu, tại hạ quả thực có một cái.”

“Là gì?” Mã Đại Nguyên hỏi dồn.

Khang Mẫn cũng đưa mắt nhìn đầy tò mò.

“Sư phụ tại hạ nói có để lại ít đồ ở Đại Lý cho tại hạ.” Thẩm Tân đáp.

“Ngươi muốn đi Đại Lý?”

Thẩm Tân gật đầu: “Vâng, nhưng bây giờ không dám đi nữa. Tại hạ thân không một xu dính túi, lại không có võ nghệ phòng thân, chỉ một chuyến đến Lạc Dương này đã suýt m·ất m·ạng nhỏ, nếu mà đi Đại Lý, e rằng…”

(Không muốn ta ở lại đây quyến rũ vợ ngươi sao?)

(Đơn giản thôi, cho ta tiền, dạy ta võ công, ta sẽ biến ngay lập tức.)

Thẩm Tân nhìn Mã Đại Nguyên đầy mong đợi, hy vọng hắn biết điều một chút.

Nghe Thẩm Tân nói muốn đi Đại Lý, Mã Đại Nguyên quả thực có ý định cho hắn ít tiền lộ phí. Nhưng bây giờ ngoài tiền ra, Thẩm Tân còn đưa thêm một điều kiện, điều này khiến Mã Đại Nguyên có chút khó xử.

Cho Thẩm Tân ít tiền thì không sao, nhưng dạy võ công cho Thẩm Tân…

Mã Đại Nguyên cũng không phải là tiếc rẻ gì, chỉ là học võ đâu phải chuyện một sớm một chiều.

“Theo th·iếp thấy, Đại Nguyên, chi bằng huynh nhận Thẩm công tử làm đồ đệ đi.” Khang Mẫn đột nhiên xen vào.

Nàng ta vốn không nỡ để Thẩm Tân đi. Vừa đẹp trai như vậy, nói chuyện lại dễ nghe, đặc biệt là cái khoản kia của hắn, Khang Mẫn chỉ nghĩ đến thôi đã thèm nhỏ dãi.

Nhưng không danh không phận, nàng ta cũng khó mà giữ Thẩm Tân ở lại trong nhà.

Vì vậy, nàng ta mới đột ngột đề nghị Mã Đại Nguyên nhận Thẩm Tân làm đồ đệ.

Đồ đệ cũng như nửa đứa con, đến lúc đó Thẩm Tân ở lại Mã phủ cũng thuận lý thành chương, ai đến cũng không nói ra nói vào được gì.

Ý đồ của Khang Mẫn rõ rành rành như sắp gõ cả bàn tính vào mặt Mã Đại Nguyên rồi, hắn làm sao có thể đồng ý? Vừa định từ chối, thì bên này Thẩm Tân đã nhận được ám hiệu bằng mắt của Khang Mẫn, đành căng da đầu chắp tay hành lễ:

“Đồ nhi Thẩm Tân xin ra mắt sư phụ.”

“Được rồi, ngươi lui xuống trước đi.” Lời Thẩm Tân vừa dứt, Khang Mẫn căn bản không cho Mã Đại Nguyên cơ hội đáp lời, trực tiếp bảo Thẩm Tân rời đi.

Thẩm Tân vội vàng cáo lui!

Chương 5: Bái sư Mã Đại Nguyên?