Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Truyện Chữ Hay Nhất & Game Tu Tiên Miễn Phí tại Qidian-VP

Qidian-VP là nền tảng mở trực tuyến, miễn phí đọc truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, truyện hay, vietphrase, vp được đóng góp nội dung từ các tác giả viết truyện và các dịch giả convert, dịch truyện, rất nhiều truyện hay và nổi bật được cập nhật nhanh nhất với đủ các thể loại tiên hiệp, kiếm hiệp, huyền ảo ...

Bên cạnh đó, bạn cũng có thể tham gia hệ thống tu luyện để đạp vào tiên lộ: Lịch Luyện, Luận Đạo, Tụ Bảo Trai, Chinh Phạt, Bái Thiên, Đột Phá, Hoán Mệnh,.....

Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Điều khoản dịch vụChính sách bảo mậtVề bản quyềnTu tiên thường thứcGiới thiệu Qidian-VP

Tổng Võ: Bái Sư Mã Đại Nguyên, Sư Nương Ngươi Nóng Quá A

Bạch Thố I

Chương 6: Cái Bang nội công Liên Hoa Lạc

Chương 6: Cái Bang nội công Liên Hoa Lạc


"Phù..."

Bước ra khỏi đại sảnh, Thẩm Tân thở phào một hơi thật dài.

Hắn vốn không muốn dính dáng quá nhiều đến Khang Mẫn, bởi lẽ lòng đố kỵ và tâm lý trả thù của nàng ta quá nặng, người lại còn cực kỳ d·â·m đãng.

Dây dưa với Khang Mẫn, không chỉ phải luôn chú ý thái độ, giọng điệu của mình kẻo lỡ lời đắc tội với nàng, mà còn phải lo lắng liệu nàng có cho mình "mọc sừng" hay không.

Loại nữ nhân này, Thẩm Tân cảm thấy mình thực sự vô phúc hưởng thụ!

Nhưng tình hình trước mắt, Thẩm Tân chỉ có thể bám lấy Khang Mẫn.

Hắn giỏi lấy lòng nữ nhân, chứ không giỏi lấy lòng nam nhân.

Trong tình huống Mã Đại Nguyên rõ ràng có địch ý với mình, Thẩm Tân cũng chỉ đành cố gắng dựa dẫm vào Khang Mẫn, như vậy mới tốt hơn cho hắn.

Chẳng phải sao, vốn chỉ định ở lại Mã phủ, còn chuyện học võ, Thẩm Tân cũng chỉ ngấm ngầm gợi ý Mã Đại Nguyên một chút mà thôi.

Nhưng bây giờ, Khang Mẫn lại chủ động muốn hắn bái Mã Đại Nguyên làm sư phụ.

"Tiếp theo, phải xem Khang Mẫn nói với Mã Đại Nguyên thế nào đây."

Thẩm Tân thầm nghĩ, đoạn gọi nha hoàn đang đứng dưới mái hiên đưa mình về phòng.

Trên đường đi, Thẩm Tân hỏi nha hoàn dẫn đường vài câu.

Đây là chuyện hắn vừa mới nhớ ra.

Trước đó hắn đã tính toán rất kỹ, mình sẽ tạm thời ở lại Lạc Dương, học chút võ nghệ phòng thân, sau khi có năng lực tự vệ thì sẽ rời Lạc Dương đến Đại Lý.

Nhưng hắn đã bỏ qua một vấn đề, đó chính là dòng thời gian.

Đừng để đến lúc mình tới Đại Lý thì bí tịch đã bị Đoàn Dự lấy mất rồi.

Từ miệng nha hoàn, Thẩm Tân biết được Khang Mẫn và Mã Đại Nguyên mới kết hôn không lâu, nếu theo dòng thời gian thông thường mà nói, lúc này phải còn mấy năm nữa tình tiết truyện mới bắt đầu.

Nhưng Thẩm Tân lại nghĩ đến một vấn đề khác, đó là nếu Khang Mẫn mới gả cho Mã Đại Nguyên không lâu, sao Kiều Phong đã thành Bang chủ rồi?

Dòng thời gian không khớp.

Nghĩ đến đây là thế giới võ hiệp Tống triều, Bắc Tống và Nam Tống cùng tồn tại, Hồng Thất Công tuổi còn lớn hơn Kiều Phong, hết thảy chuyện này dường như lại trở nên hợp lý.

"Không xét dòng thời gian nữa, vậy thì xét theo mạch truyện, hiện tại Khang Mẫn vừa mới gả cho Mã Đại Nguyên, chắc là vẫn chưa tham gia Lạc Dương Bách Hoa Hội, chưa gặp mặt Kiều Phong đâu nhỉ?"

Nghĩ vậy, Thẩm Tân lại lén lút dò hỏi nha hoàn thêm một hồi.

……

"Ngươi nhìn ta chằm chằm như vậy làm gì? Đừng tưởng ta không biết ngươi nghĩ gì, Mã Đại Nguyên, ngươi cũng quá coi thường Khang Mẫn ta rồi, trong mắt ngươi, ta là loại nữ nhân không biết xấu hổ đó sao?"

Trong đại sảnh, sau khi Thẩm Tân rời đi, Mã Đại Nguyên liền lạnh mặt nhìn về phía Khang Mẫn.

Nhưng Khang Mẫn nào có yếu thế, ngược lại còn mở miệng kể khổ trước, căn bản không cho Mã Đại Nguyên cơ hội nói, cứ thế tuôn một tràng xối xả vào mặt hắn.

"Ta đi sơn trang tránh nóng, ngươi sắp xếp toàn nha hoàn, ngươi sợ ta cho ngươi mọc sừng lắm phải không?"

"Ở trong nhà, đám nha hoàn này đứa nào mà chẳng phải tai mắt của ngươi?"

"Ta ở sơn trang hơn hai tháng trời, ngươi vậy mà một lần cũng không thèm đến thăm ta."

"Mã Đại Nguyên, ta là thê tử được ngươi cưới hỏi đàng hoàng, không phải hạng kỹ nữ hạ tiện trong thanh lâu."

Chiêu quen thuộc của Khang Mẫn chính là bới móc chuyện cũ.

Dù trong lòng Mã Đại Nguyên thật sự nghĩ như vậy, nhưng chuyện này lại không thể nói thẳng ra, hắn càng không thể thừa nhận.

"Mẫn Mẫn, nàng nói gì vậy chứ, sao ta lại nghĩ về nàng như thế được."

Thấy thái độ Mã Đại Nguyên mềm đi, Khang Mẫn lập tức được đà lấn tới: "Nếu đã như vậy, ngươi hãy nhận Thẩm Tân làm đồ đệ đi."

"Không giấu gì ngươi, ta quả thực thích hắn."

"Thẩm Tân trông anh tuấn như vậy, nói chuyện lại dễ nghe, nữ nhân nào thấy mà không thích cho được? Nhưng ta không hề dơ bẩn như ngươi nghĩ đâu. Ta muốn giữ hắn lại, là muốn tìm người bầu bạn cho khuây khoả thôi."

"Ngươi đề phòng ta như đề phòng t·rộm c·ắp, ngày thường lại chỉ mải lo chuyện trong bang, ngươi có biết không, một mình ta cô đơn biết nhường nào!"

Mã Đại Nguyên: "..."

Khang Mẫn đã nói thẳng "tâm tư" của mình ra như vậy, lúc này nếu Mã Đại Nguyên từ chối, chẳng phải chứng tỏ hắn không tin tưởng Khang Mẫn, coi nàng là loại nữ nhân hạ tiện, dơ bẩn hay sao!

Vẫn là câu nói đó, loại chuyện này, với tư cách là trượng phu, Mã Đại Nguyên có thể nghĩ trong lòng, nhưng tuyệt đối không thể nói ra miệng.

Bằng không thì đôi phu thê này coi như xong!

"Ta đi xem hắn thế nào đã." Trầm ngâm một lát, Mã Đại Nguyên nhớ tới chuyện Thẩm Tân muốn đi Đại Lý.

Lời ám chỉ trước đó của Thẩm Tân, Mã Đại Nguyên thân là lão giang hồ, há nào không hiểu?

Lúc đó hắn đã do dự, chủ yếu là lo Thẩm Tân học võ sẽ mất quá nhiều thời gian, còn về chuyện vô duyên vô cớ tặng tiền, tặng võ công cho Thẩm Tân, vấn đề này lại không lớn.

Là Phó Bang chủ Cái Bang – đệ nhất đại bang Bắc Tống, Mã Đại Nguyên tự nhiên có khí độ của riêng mình.

Bây giờ, Mã Đại Nguyên muốn nói chuyện riêng với Thẩm Tân một chút.

Ngươi muốn tiền, được, ta cho ngươi.

Muốn học võ, được, ta dạy ngươi!

Nhưng ngươi không được phép quyến rũ phu nhân của ta!

Nhìn Mã Đại Nguyên rời đi, Khang Mẫn hơi nhổm người dậy, nhưng chỉ một thoáng sau lại ngồi xuống.

Lúc này mà nàng còn đi theo thì không còn thích hợp nữa.

Điều này khiến lòng nàng vô cùng khó chịu, sự bất mãn tích tụ bấy lâu nay vì bị Mã Đại Nguyên đề phòng cũng lên đến đỉnh điểm vào giây phút này.

"Ngươi không phải sợ ta cho ngươi đội nón xanh sao? Được lắm, ta sẽ tặng ngươi một cái nón xanh để đội cho biết." Giây phút này, lòng trả thù của Khang Mẫn trỗi dậy.

Hình bóng Thẩm Tân bất giác hiện lên trong đầu nàng. Giờ đây, Khang Mẫn muốn quyến rũ Thẩm Tân không phải để tìm thú vui cho bản thân, mà là để trả thù Mã Đại Nguyên.

Như vậy, nàng lại càng chẳng còn gì phải e dè nữa!

……

Trong khách phòng.

Thẩm Tân vừa về chưa được bao lâu thì Mã Đại Nguyên đã theo tới.

"Sư phụ." Thẩm Tân thấy Mã Đại Nguyên, lập tức đứng dậy gọi.

Hắn cũng là kẻ thuận nước đẩy thuyền!

Mã Đại Nguyên không đáp lời, chỉ nheo mắt nhìn chằm chằm Thẩm Tân một hồi lâu, rồi mới thu hồi ánh mắt, đuổi Tiểu Thúy còn đang ở trong phòng ra ngoài.

"Tục ngữ nói rất hay, cứu người cứu đến cùng, tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên. Chuyện thu đồ tạm thời không bàn tới, ta biết ngươi muốn đến Đại Lý lấy lại đồ vật sư phụ ngươi để lại, nhưng đoạn đường này quả thực không an toàn. Bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ dạy ngươi chút võ nghệ của Cái Bang."

"Đa tạ sư phụ." Mặt Thẩm Tân lộ vẻ vui mừng, vội vàng nói lời cảm tạ.

"Ngươi hiểu ý của ta rồi chứ?" Mã Đại Nguyên nhìn Thẩm Tân chăm chú.

Thẩm Tân đương nhiên hiểu, ý là sau khi mình học võ xong thì mau chóng cuốn gói biến đi.

Điều này đúng ý Thẩm Tân, hắn vội nói: "Tiểu tử hiểu rồi."

Mã Đại Nguyên hài lòng gật đầu: "Vừa hay bây giờ ta cũng không có việc gì, vậy trước tiên dạy ngươi tâm pháp nội công cơ bản nhất của Cái Bang ta vậy."

"Trúc bản nhất đả hưởng đinh đương, cung hỉ phát tài hựu kiện khang."

"Kim nhật hạt lão thượng môn thảo, hi vọng lão bản đại đại phương."

"Trúc bản đả lai thoại tựu trường, chúng vị a ca thính nhất tràng."

"Như quả bất thị quý nhân tứ, hạt lão tảo dĩ ngạ đoạn tràng."

"..."

Mã Đại Nguyên dùng một giọng điệu đặc biệt hát một đoạn từ, đây là khúc Liên Hoa Lạc mà bang chúng Cái Bang thường hát khi đi hành khất, bản thân nó không có gì đặc biệt, nhưng nếu phối hợp với phương pháp hô hấp đặc thù thì lại là một môn tâm pháp nội công sơ sài.

Sau khi Mã Đại Nguyên nói cho Thẩm Tân yếu quyết hô hấp, Thẩm Tân vừa hát Liên Hoa Lạc, vừa điều chỉnh hơi thở.

Dưới sự chỉ dạy của Mã Đại Nguyên, chưa đầy nửa canh giờ, Thẩm Tân đã nhập môn.

Bảng trạng thái cá nhân cũng hiện thêm một dòng.

[Công pháp: Liên Hoa Lạc · Nhập môn (0/10)]

Cảm nhận được một luồng hơi ấm yếu ớt hình thành trong lồng ngực theo từng nhịp hô hấp của mình, Thẩm Tân mặt lộ vẻ vui mừng khôn xiết, quay đầu nhìn về phía Mã Đại Nguyên.

"Sư phụ, con thành công rồi!"

Chương 6: Cái Bang nội công Liên Hoa Lạc