0
“Tôi nói rồi, tôi không có ă·n t·rộm đồ của ông.”
“Anh không trộm? Nếu anh không lấy nó thì ai lấy? Ở đây ngoài tôi và anh ra thì còn có ai? Giờ chiếc huy chương của tôi mất, là như nào?”
“Sao tôi biết, nhưng chắc chắn một điều rằng tôi không có lấy.”
Một cuộc tranh cãi nảy lửa bùng nổ giữa một người thanh niên và một ông chú trong căn phòng chờ đợi. Ông chú mở chiếc túi da của mình, lật từng món đồ ra trước mặt người thanh niên, liên tục buộc tội như thể anh ta chính là k·ẻ t·rộm.
Người thanh niên, với vẻ mặt rõ ràng không hài lòng, liên tục phản bác bằng lời nói và hành động, lục lọi từ túi quần đến túi áo, quyết tâm chứng minh sự trong sạch của mình.
“Xin phép cho tôi hỏi, ở đây xảy ra chuyện gì vậy?”
Một giọng nói dịu dàng vang lên.
Một cô gái tay cầm một cuốn sách, bước vào từ cánh cửa. Sự xuất hiện của cô đã làm dịu bớt không khí căng thẳng giữa hai người đàn ông. Ông chú là người nói trước.
Giọng điệu ông mang theo bực tức:
"Ở đây làm ăn thế nào tôi không rõ, nhưng tôi đến đây để yêu cầu hỗ trợ cho những gì tôi đã cống hiến trên chiến tuyến S54, không phải để xin xỏ. Vậy mà giờ đây, huy chương của tôi biến mất, các người định làm gì đây?"
Cô gái vừa nghe xong lời trình bày bỗng tỏ ra hoang mang:
"Thưa ông, có lẽ ông đang hiểu lầm điều gì đó?"
“Hiểu lầm?” Ông chú cắt ngang, liên tục lớn giọng:
"Đồng đội của tôi cũng đã đến đây và gặp phải tình huống tương tự. May mắn là ông ấy mang theo giấy tờ tùy thân để chứng minh. Bây giờ tôi cũng rơi vào hoàn cảnh như vậy. Đây có phải là sự trùng hợp không?"
Trước sự chất vấn gay gắt của ông chú, cô gái lúng túng:
“Ừm, tôi... tôi ...”
“Chuyện gì thế?”
"Chuyện gì đang xảy ra ở đây?"
Giọng nói quen thuộc vừa cất lê, ngay tức khắc cô gái nhận ra chủ nhân giọng nói, cô như thấy được ánh sáng cuối đường hầm. Cô quay lại, nhìn về phía người đàn ông trung niên ăn mặc chỉn chu và bắt đầu giải thích tình hình.
Người đàn ông trung niên lắng nghe một cách bình tĩnh, trong khi ông chú đứng yên, quan sát và chờ đợi một câu trả lời thỏa đáng. Người thanh niên tỏ ra không liên quan, ngồi xuống và mở cuốn sách ra đọc.
"Tôi đã hiểu" Người đàn ông trung niên nói với cô gái, gật đầu, rồi tiến lại gần ông chú, thể hiện sự chuyên nghiệp trong cách xử lý tình huống:
"Chào ông, tôi là Trần Bá Vinh, người quản lý nơi này. Trước hết, tôi xin lỗi vì sự thiếu sót trong cách giải quyết của nhân viên chúng tôi."
"Về việc chiếc huy chương của ông bị mất, đó là điều không ai trong chúng tôi mong muốn..."
"Chẳng lẽ các người định từ chối trách nhiệm?" Ông chú bất ngờ ngắt lời, giọng đầy căng thẳng.
"Không, thưa ông" Quản lý Trần Bá Vinh vội vàng trấn an:
"Gần đây không chỉ ông và đồng đội của ông gặp phải tình trạng này. Chúng tôi đang phối hợp với cảnh sát để điều tra và làm rõ sự việc. Khi mọi chuyện được sáng tỏ, chúng tôi sẽ cung cấp cho ông lời giải thích xác đáng nhất. Ông không cần lo lắng."
"Về việc hỗ trợ, nếu ông có mang theo giấy tờ từ quân đoàn, chúng tôi có thể sử dụng nó để xác minh danh tính của ông. Nếu không, ông có thể theo chúng tôi đến bộ phận làm việc để cung cấp thông tin chính xác, từ đó chúng tôi sẽ xác nhận và chuyển số hỗ trợ cho ông."
"Ông nghĩ sao?"
Ông chú suy nghĩ một lúc, rồi gật đầu đồng ý: "Được, tôi sẽ làm theo."
Sau một thỏa thuận ngắn gọn, hai bên đã tìm được tiếng nói chung. Quản lý Trần Bá Vinh dẫn người ông chú ra khỏi phòng, để lại cô nhân viên và anh thanh niên trong không gian yên tĩnh.
Cô gái rút ra bài học vừa xong, cô tiến lại gần và hỏi một cách nhẹ nhàng:
“Thưa anh, tôi có thể giúp gì cho anh không?”
Người thanh niên không vội trả lời, bình thản gấp quyển sách và cất nó vào túi da bên hông. Anh đứng dậy, quay về phía cô gái và nói:
“Xin chào cô, tôi tên là Lạc Tiên Minh, tôi đến đây để giao một vật phẩm.”
Anh dừng một chút, rút ra một bức thư từ túi sách và đưa cho cô gái, thêm một câu:
“Người gửi bức thư muốn nó được chuyển đến tay Tổng chức Văn Túc Kiên.”
Cô gái nhận ra người mà Lạc Tiên Minh đề cập, gật đầu nhẹ nhàng:
“Vâng, anh vui lòng chờ một chút, tôi sẽ ngay lập tức chuyển bức thư này cho Tổng chức.”
“Cảm ơn” Lạc Tiên Minh nói.
Khi bóng dáng cô gái biến mất khỏi tầm mắt, Lạc Tiên Minh lại ngồi xuống ghế sofa, lấy ra quyển sách, tiếp tục đắm chìm nội dung bên trong.
Không gian yên bình không kéo dài lâu, hai người mới bước vào. Một cậu thiếu niên mặc giản dị, đang hỗ trợ một cụ già mặc trang phục chiến sĩ, trên ngực đính một huy chương vàng óng ánh.
Cụ già hướng về phía Lạc Tiên Minh và hỏi với giọng khàn khàn:
“Chào anh, xin hỏi đây có phải là trụ sở Liên Vũ không?”
Lạc Tiên Minh nghiêng đầu nhìn họ và đáp:
“Dạ vâng, đúng là trụ sở Liên Vũ rồi cụ.”
“Cảm ơn anh” Cụ già gật đầu, sau đó quay sang cậu bé và nói:
“May mắn thay có cháu ở đây, nếu không ta không biết phải làm thế nào để tìm đến nơi này.”
“Cụ không cần phải cảm ơn đâu ạ, đây là việc cháu nên làm mà” Cậu thiếu niên lắc đầu và chỉ về phía chiếc ghế:
“Cụ ngồi xuống nghỉ chân một chút, chúng ta sẽ chờ nhân viên đến.”
“Ừm” Cụ già đồng ý.
Chỉ vài phút sau, cô nhân viên trở lại. Cô ngay lập tức nhận ra sự xuất hiện mới của cậu bé và cụ già.
Cô bắt đầu bằng việc thông báo cho Lạc Tiên Minh:
“Anh Minh, Tổng chức muốn gặp anh ở phòng Thúc Vụ.”
Sau đó, cô quay sang cậu thiếu niên:
“Em lại giúp cụ ấy đến đây à?”
Cậu thiếu niên gật đầu và giải thích:
“Dạ, em tình cờ gặp cụ ấy đang hỏi đường và tiện thể em cũng đang rảnh nên giúp cụ luôn.”
...
Lạc Tiên Minh theo hướng dẫn của nhân viên, đi dọc theo hành lang và đến trước cửa phòng có treo biển “Thúc Vụ”.
Anh nhẹ nhàng gõ ba lần vào cửa và nói:
“Tổng chức Văn Túc Kiên, tôi là Lạc Tiên Minh.”
Ngay sau đó, một giọng nói trầm từ bên trong vang lên: “Mời vào.”
Lạc Tiên Minh chỉnh lại cổ áo một chút rồi đẩy cửa bước vào.
Cảnh tượng đầu tiên hiện ra trước mắt anh là một gian phòng trang trí theo phong cách cổ điển. Bốn bức tường được dán giấy dán tường với hoa văn tinh xảo và hai chiếc đèn chùm màu vàng rực rỡ chiếu sáng không gian.
Sàn nhà được trải thảm đỏ, tạo nên một không gian sang trọng và ấm cúng.
Sau khi quan sát nhanh căn phòng, Lạc Tiên Minh hướng ánh mắt về phía bộ bàn ghế phía trước, nơi một người đàn ông trung niên với bộ râu dày rậm đang ngồi.
Anh mở lời:
“Ngài Văn Túc Kiên?”
“Cậu là người mà lão Vũ gửi đến đây?” Người đàn ông trung niên hỏi lại.
“Vâng,” Lạc Tiên Minh đáp.
Kể từ khi bước vào, người đàn ông trung niên chưa hề ngẩng đầu nhìn anh. Sự chú ý của gã hoàn toàn đổ dồn vào một tập hồ sơ trên bàn.
Sau khi xác nhận đúng người, gã ngẩng đầu, liếc qua Lạc Tiên Minh một cái, và vươn tay chỉ về phía bộ bàn ghế bên cạnh:
“Mời cậu ngồi.”
Lạc Tiên Minh tìm chỗ ngồi trên chiếc ghế bên cạnh, trong khi người đàn ông trung niên tiếp tục đọc các giấy tờ. Ánh mắt gã không hề lơi lỏng và gã tiếp tục nói:
“Trong thư, lão Vũ đã viết về năng lực của cậu, rằng cậu có tiềm năng, và ông ấy muốn cậu tham gia đội Thiên Tra...”
Nói đến đây, ông ta dừng lại một chút, ngả người ra sau tựa vào ghế, đôi mắt sâu chăm chăm quay về phía Lạc Tiên Minh.
Gã nói:
"Nhưng tôi chưa từng chứng kiến tài năng của cậu..."
Người trung niên ánh mắt đầy toan tính:
"Nếu cậu gia nhập Thiên Tra ngay bây giờ, nó có thể gây ra một số mâu thuẫn không đáng có."
“Để tránh điều này, tôi sẽ giao cho cậu một nhiệm vụ."
Gã cầm một tờ giấy rời theo bàn làm việc, ngồi xuống đối diện Lạc Tiên Minh, và đẩy nó về phía anh.
Gã nói:
"Đọc kỹ nó, nếu cậu giải quyết được vụ này, không ai ở đây còn nghi ngờ về khả năng của cậu nữa."
Lạc Tiên Minh nhìn tờ giấy trước mặt mình. Thông tin in đậm trên đó khiến anh ta ngạc nhiên, thầm nghĩ: "Kẻ trộm huy chương của các chiến sĩ? Tôi vừa chứng kiến một tình huống tương tự vừa xong đó."
Anh tạm gác lại những suy tư, quay về với hiện tại, giọng nói đầy tự tin vang lên:
“Đây quả là một thách thức mới, tôi sẽ không để bức thư của Tổng chức Đặng Quang Vũ trở nên vô nghĩa.”
Người đàn ông trung niên mỉm cười, đưa tay ra:
“Tốt lắm, tôi hy vọng mọi việc sẽ diễn ra thuận lợi như lời cậu nói. À, xin phép được tự giới thiệu, tôi là Văn Túc Kiên, người đứng đầu tổ chức tại thành phố này. Từ giờ, cậu có thể gọi tôi là Tổng chức.”
“Vâng, Tổng chức” Lạc Tiên Minh đáp, và hai người bắt tay nhau.
“Tình hình sức khỏe của lão Vũ thế nào?” Tổng chức Văn Túc Kiên hỏi, trong khi rót nước.
Lạc Tiên Minh nhận lấy cốc nước từ Tổng chức Văn Túc Kiên và đáp:
“Tôi không thể tin là có người có thể giữ mãi tuổi tác ở bốn mươi.”
“Cậu nói đúng đấy…” Tổng chức Văn Túc Kiên cười ha hả và nói:
“Mấy năm trước, khi tôi gặp lão, tôi cảm thấy thật xấu hổ với bản thân mình. Cùng một lứa tuổi, cùng chiến đấu trên một chiến trường, nhưng giờ đây tôi chỉ có thể làm những công việc nhẹ nhàng để bảo vệ sức khỏe, còn lão, ah, thật đáng ghen tị.”
Nghe vậy, Lạc Tiên Minh liền hình dung ra hình ảnh một ông già với mái tóc pha sương, nhưng vẫn sở hữu thân hình cường tráng, ngày đêm miệt mài trong phòng tập gym.
Anh không khỏi cảm thông với Tổng chức Văn Túc Kiên và gật đầu một cái.
...
Ánh trăng mờ ảo chiếu qua khung cửa sổ sắt, hòa quyện với ánh đèn vàng dịu dàng, tạo nên một không gian huyền bí.
Chiếc đồng hồ đặt ở góc bàn, kim ngắn chỉ giữa số một và hai, tiếng tích tắc đều đặn của động cơ vang lên trong không gian tĩnh lặng.
"Phải có một mắt xích nào đó liên kết giữa các chuyện chứ?" Lạc Tiên Minh tự hỏi:
"Liệu mình có bỏ sót điều gì? Hay là chưa đủ cơ sở để tiếp tục?"
Anh ta dùng tay xoa cằm, suy tư sâu sắc trước bảng vẽ sơ đồ trên giấy. Anh đã dành cả buổi tối để tổng hợp những thông tin quan trọng nhất.
"Vụ đầu tiên mất huy chương là vào thứ ba tuần trước, vụ thứ hai là bốn ngày sau đó, và gần đây nhất là chiều nay," Lạc Tiên Minh lẩm bẩm.
Dù não anh ta vẫn đang tìm kiếm, nhưng thân thể anh ngả người ra ghế thư giãn, ánh mắt mơ màng nhìn lên quạt trần.
Vụ trộm đã xảy ra gần hai tuần... Ừm, đã một tháng rồi mà mình chưa viết thư gửi cho mẹ. Thôi, tối nay sẽ viết và mai sẽ gửi... Anh ta chợt nhớ lại nhiệm vụ hàng tháng của mình.
Anh ta ngồi thẳng dậy, lấy giấy bút ra và bắt đầu viết:
"Mẹ thân yêu,
Con xin lỗi vì bức thư muộn màng này. Một tháng qua thật sự bận rộn, mọi thứ cuốn con vào dòng chảy không ngừng nghỉ, không để lại chút thời gian nào cho con. Nhưng may mắn thay, mọi chuyện giờ đã ổn. Con đã đến thành phố Minh Tinh theo sự đề cử.
Con đã thuê một căn phòng nhỏ với giá 20 tan mỗi tuần ngay tại trung tâm thành phố. Nó đủ rộng để con có thể sống một mình với một chiếc giường, một tủ quần áo và một bàn làm việc. Và mỗi căn phòng đều có phòng tắm riêng và nguồn nước riêng biệt.
Mẹ vẫn khỏe chứ? Mẹ có ăn uống đủ không? Số thuốc con gửi cho mẹ đã hết chưa?
Con lo lắng khi phải xa nhà như thế này, nên con mong mẹ hãy uống thuốc đầy đủ để bệnh tình không trở nặng. Đầu năm sau, con có cuộc hẹn với một bác sĩ uy tín ở thành phố Cang Ly. Hy vọng người bác sĩ có thể giúp mẹ chữa bệnh, tốt hơn hết là khỏi hẳn bệnh cho mẹ.
Cuối cùng, con chúc mẹ luôn mạnh khỏe..."
Lạc Tiên Minh dừng bút, đọc lại từ đầu đến cuối vài lần. Anh ta suy nghĩ một chút xem có cần chỉnh sửa gì không, rồi mới viết dòng cuối "Minh, con trai thân yêu của mẹ."
"AAA," anh ta ngáp dài. Cơn buồn ngủ bắt đầu lan tỏa khắp tâm trí.
Anh ta liếc nhìn chiếc đồng hồ:
"Đã gần hai giờ sáng rồi ư?"
Nhận ra đã quá muộn, Lạc Tiên Minh không còn hứng thú nữa, anh đứng dậy, đi vào phòng vệ sinh rửa người trước khi lên giường ngủ.