Tranh Đoạt Quyền Năng
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 2: Nghi Phạm
Chàng trai mỉm cười và nói:
Vượt qua con hẻm, anh chưa kịp hít thở không khí trong lành thì cảnh tượng trước mắt khiến anh sững sờ.
"Các anh có biết cách thức mà các cựu chiến binh bị mất huy chương không?"
Ngồi nghỉ ngơi trên ghế công cộng đối diện trụ sở, Lạc Tiên Minh đang suy nghĩ cách tìm ra k·ẻ t·rộm cắp đống huy chương.
Trần Tác Nam cười nhẹ: (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh bước đi chậm rãi, vừa quan sát xung quanh vừa đề phòng người lạ tiếp cận. Càng đi sâu vào khu ổ chuột, anh cảm nhận được những ánh mắt tò mò dõi theo mình.
“Em tên là Phan Mai Linh” Cô bé thành thật trả lời.
Anh giữ khoảng cách vài chục mét với cậu bé, tránh bị phát hiện. Nhân cơ hội, anh cũng ghi nhớ từng ngõ ngách của thành phố.
“Vụ án của anh đấy, chúng tôi đã tìm ra một n·ghi p·hạm.”
Lạc Tiên Minh đứng trước quầy bánh mì, suy tư một hồi lâu, cuối cùng anh ra quyết định:
“Chào anh Tiên Minh.”
“Thằng ranh con, mày lại dám ă·n c·ắp đồ của tao à!”
Anh cười gượng:
Ban đầu Trần Tác Nam có vẻ bối rối, không nhớ nổi tình trạng phòng làm việc của mình, anh vội vã sắp xếp lại đồ đạc, tạo ra không gian trống.
“Chào anh, tôi là Lạc Tiên Minh, mong được hợp tác” Lạc Tiên Minh nở nụ cười và bắt tay.
Lạc Tiên Minh nhíu mày, tò mò quan sát một hồi, hiếu kỳ hành động của cậu bé nhưng không phát hiện điều gì, đành chuyển tầm mắt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh vội vã lao đến giúp đỡ, nhưng bị tiếng gọi âu yếm bên cạnh làm cho cử động bị khựng tại chỗ, cho mắt nhìn lại.
“Những ngày qua quá bận rộn, xin mời anh ngồi.”
Đã gần hai tiếng đồng hồ, Lạc Tiên Minh theo dõi từng bước chân của cậu bé Trạng Vĩ Hải. Anh ta, với đôi mắt kín đáo sau chiếc kính râm đen, đầu đội mũ viền rộng che khuất nửa khuôn mặt, di chuyển lặng lẽ.
…
Gạt bỏ những suy nghĩ tiêu cực, anh tiếp tục tìm kiếm dấu vết của cậu bé Trạng Vĩ Hải.
Con hẻm hẹp và ẩm ướt, mùi h·ôi t·hối bốc lên nồng nặc, ánh sáng bị chặn lại bởi những dãy nhà cao tầng, tạo nên một thiên đường u ám cho lũ chuột và gián sinh sôi.
Người mình đã gặp, là ai? Số người mình v·a c·hạm khi đến thành phố này, ước lượng cả ngàn người rồi. Chờ đã, hôm qua mình mới đến trụ sở, vậy người mình gặp mà họ biết chỉ có thể giới hạn là chiều qua... Trong đầu Lạc Tiên Minh bỗng nhớ tợi đoạn hội thoại của cô gái nhân viên hôm qua. (đọc tại Qidian-VP.com)
Với bộ trang phục nổi bật, không lạ gì khi anh trở thành tâm điểm chú ý, giống như một người mặc đồ hiệu lạc vào chốn bình dân.
Ngày 24-3-771: Thống vụ Đỗ Quang Lợi b·ị c·ướp mất huy chương ngay trên đường đến trụ sở. Ngay sau đó, một cụ già g·iả m·ạo đã đến để nhận thay.
“Em cần giúp gì không?”
"Chính vì thế, tôi chỉ có thể nhờ anh điều tra thêm."
“Chúng tôi chưa xác nhận, chỉ là nghi ngờ mà thôi” Trần Tác Nam lắc đầu:
"Chúng tôi chưa nắm được thông tin đó."
Qua điều tra, phát hiện ra rằng cả ba người đều được một cậu thiếu niên tên Trạng Vĩ Hải dẫn đến. Theo lời khai trong cuộc phỏng vấn riêng, họ thừa nhận rằng chính cậu bé đã giao huy chương cho họ và hợp tác trong một thương vụ.
“Tên em là gì?”
“Kể cả con mẹ ghẻ của mày có đến đây, tao cũng sẽ không tha, đánh cả hai mẹ con để bọn mày biết mà tránh xa khỏi đồ vật của tao ra.”
Lạc Tiên Minh giật mình khi nghe thấy giọng nói ngọt ngào của một đứa trẻ từ phía sau. Anh quay lại, và thấy một bé gái ăn mặc rách rưới, chân tay bám bẩn, ôm chú gấu bông đã cũ kỹ, thiếu mất một cánh tay.
Đột nhiên, ánh mắt anh chạm phải một cậu thiếu niên. Đó chính là cậu bé anh gặp chiều hôm qua, đang lảng vảng trước cổng trụ sở.
“Anh cho em nè.”
“Tôi là Trần Tác Nam, thuộc Thiên Tra. Hôm qua tổng chức đã thông báo về một người mới gia nhập, dù chưa chính thức, nhưng đã được coi là một phần của Thiên Tra.”
Theo bản năng, anh lại nhìn về phía cổng trụ sở, nơi một bóng dáng vừa thu hút sự chú ý của mình.
“Anh tên là Lạc Tiên Minh. Còn em thì sao?”
Phản ứng theo bản năng, Lạc Tiên Minh liếc nhìn về phía tiếng ồn, chứng kiến một người đàn ông mập mạp, tay cầm cây gậy, đang liên tục đánh vào một thiếu niên đang quỳ rạp trên mặt đất.
Lạc Tiên Minh cảm thấy quyển sổ còn thiếu một thông tin quan trọng. Anh hỏi:
Anh vươn tay nhận lấy, trả lại một tờ tan tiền bánh, đợi bà bán hàng thối lại sáu xen tiền thừa.
“Tình cờ tôi đọc được thông tin của anh, thật có duyên khi gặp anh ở đây.”
Ngày 16-3-771: Phó tá Đàm Thị Ly, thuộc quân đoàn S-54, cũng mất tấm huy chương của mình.
“Anh!”
Lạc Tiên Minh bất ngờ trước câu trả lời, mắt tròn xoe trong sự ngạc nhiên. Anh không nhịn được cười, nói:
Bước qua vài con phố, Lạc Tiên Minh chú ý thấy cậu bé lẻn vào một con hẻm nhỏ giữa hai tòa nhà cao tầng. Anh dừng lại, do dự không biết có nên đi theo hay không.
Cô bé nhìn chằm chằm vào hai chiếc bánh, ánh mắt trong veo của cô bừng sáng lên, vội vàng giơ tay đón nhận. Trong lúc hớ hênh, cô không may làm rơi con gấu bông xuống đất.
Anh nhìn cô bé, cảm thấy căng thẳng trong mình giảm bớt. Anh cúi người xuống, nở nụ cười ấm áp và hỏi:
“Hôm nay tao sẽ cho mày một bài học, đánh cho mày tàn tật cả hai tay, để mày nhớ đời.”
Lạc Tiên Minh cau mày, không chắc mình quen biết người này.
“Nhưng mọi nghi ngờ đều có cơ sở của nó.”
"Kẻ này quả thực không có đạo đức, dám lôi kéo một đứa trẻ vào cuộc."
“Chúng ta vào trụ sở, tôi sẽ cho anh xem tài liệu.”
Cảnh tượng tàn bạo diễn ra ngay trước mắt, nhưng không ai dám can thiệp, sợ rằng họ sẽ bị vạ lây.
“Làm sao các anh biết chắc là cậu bé đó?”
“Chào anh.”
Căn phòng lộn xộn, quầy tủ, bàn và ghế ngồi chất đầy giấy tờ, như thể cả tháng không được dọn dẹp.
Anh lục lọi trong đống sách vở, rút ra một quyển sổ đen và đưa cho Lạc Tiên Minh:
...
Nói xong, anh đứng dậy, vỗ nhẹ vai Lạc Tiên Minh và nói:
Trần Tác Nam ngồi xuống bên cạnh, lấy một quả táo từ túi ra và cắn một miếng lớn. Anh ta vừa ăn vừa nói:
Lời nói của Trần Tác Nam khiến Lạc Tiên Minh sững sờ, rơi vào trầm tư.
Lạc Tiên Minh không khỏi ngỡ ngàng khi nhìn quần áo cũ kỹ của cô bé. Có vẻ như đã lâu lắm rồi, cô bé mới có dịp khoác lên mình những bộ cánh mới mẻ.
Ngày 12-3-771: Trưởng tá Nguyễn Văn Kiệt, cựu chiến binh quân đoàn SK-11, bị mất tấm huy chương An ninh Tổ quốc vào buổi sáng.
Anh không thể tin rằng, phía sau vẻ hào nhoáng của những dãy nhà hiện đại và sang trọng, lại tồn tại một khu vực ổ chuột nghèo nàn.
Chương 2: Nghi Phạm
Ánh sáng ban mai rọi chiếu bầu trời, dòng người đông đúc chen chúc nhau trên làn phố nhộn nhịp. Người này mua sắm, người kia rao hàng.
Anh vừa đi dạo phố vừa thưởng thức miếng thịt còn sót lại. Cảm thấy khô miệng, anh lách người qua đám đông, ghé mua một cốc sinh tố xoài, rồi mới tiến thẳng đến trụ sở Liên Vũ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lạc Tiên Minh không trả lời, hỏi lại:
Họ chỉ cần giả dạng theo chỉ dẫn của cậu thiếu niên. Khi mọi chuyện kết thúc, họ sẽ nhận được hai phần tiền từ vụ l·ừa đ·ảo.
Ngày 17-3-771: Cuộc điều tra tổng thể cùng cảnh sát tiết lộ rằng cả người đàn ông trung niên và người phụ nữ đều g·iả m·ạo. Họ là công dân đã sinh sống tại thành phố này nhiều năm.
"Một cậu bé bị lợi dụng làm bức bình phong."
Một giọng nói vang lên bên tai Lạc Tiên Minh, anh theo phản xạ quay lại hướng phát ra tiếng, thấy một chàng trai ăn mặc lịch sự, mái tóc đen xoăn và làn da sáng ngời đang tiến về phía mình.
“Anh bất ngờ phải không?” Trần Tác Nam cười khẽ.
"Tôi ư?" Lạc Tiên Minh ngạc nhiên.
“Cô ơi, cho cháu một chiếc bánh Xa Míc, loại cỡ lớn nhé cô.”
“Quần áo của anh đẹp quá” Cô bé nói một cách hồn nhiên.
Chiều cùng ngày: Một người đàn ông trung niên xuất hiện, mang theo chiếc huy chương An ninh Tổ quốc để nhận tiền viện trợ.
Sau khi đọc xong, Lạc Tiên Minh trầm tư một lúc rồi nói:
Người dân nơi đây, với làn da rám nắng và đôi tay chai sạn, miệt mài làm việc trong những công việc bẩn thỉu để kiếm sống qua ngày. Lũ trẻ vui tươi chạy nhảy trên những con hẻm chật chội, không mảy may quan tâm đến những mảnh vỡ nguy hiểm dưới chân.
Anh từ tốn rút ra hai chiếc bánh bông lan thơm phức từ túi quần, nhẹ nhàng đưa cho cô bé:
Lạc Tiên Minh ngạc nhiên, Trần Tác Nam quay đầu sang, ám chỉ:
Cuối cùng, quyết định hoàn thành nhiệm vụ, anh bước vào con hẻm.
Cô bé ngước mắt nhìn Lạc Tiên Minh, sau một hồi mới đáp:
Đó là cậu ta… Lạc Tiên Minh mở to mắt, nhận ra thiếu niên đang b·ị đ·ánh không ai khác chính là Trạng Vĩ Hải.
“Trước hết, theo phép lịch sự, anh nên tự giới thiệu tên mình đã.”
“Tên em thật là…” Lạc Tiên Minh chưa kịp nói hết câu, bỗng nhiên từ phía trước vọng lại tiếng quát tháo:
...
Lạc Tiên Minh trầm ngâm vài giây, lòng không khỏi xao xuyến trước cuộc sống khó khăn của những người dân nơi đây.
"Đúng vậy. Đành nhờ vả cho anh." (đọc tại Qidian-VP.com)
Bầu trời bị che khuất bởi những tấm bạt rách, khiến khu ổ chuột trở nên âm u và tĩnh lặng. Những túp lều làm từ tôn và ván ép cũ kỹ chen chúc bên nhau, tạo nên một mê cung chật hẹp giữa lòng thành phố rộng lớn. Mùi thức ăn đường phố, khói bụi và mồ hôi quyện vào nhau, tạo nên một hương vị đặc trưng không thể lẫn vào đâu được.
“Được ngay” Bà bán hàng nhanh nhẹn gói chiếc bánh kẹp thịt nóng hổi vào túi, đưa cho Lạc Tiên Minh.
Đắt quá, ở Cang Ly chỉ có giá hai xen, ở đây lại tận bốn xen... Lạc Tiên Minh tiếc từng đồng tiền, thầm nhủ bản thân không mua ở đây nữa.
Chỉ hai giờ sau: Một người phụ nữ đến nhận viện trợ cho công lao phục vụ tại chiến tuyến Khang Khu.
Lạc Tiên Minh gật đầu nhẹ nhàng, từ từ mở trang đầu tiên, tập trung đọc từng dòng chữ.
Cô bé Phan Mai Linh phi người vượt qua Lạc Tiên Minh, vừa chạy vừa kêu lên tiếng “Anh!” đầy đau đớn và tuyệt vọng
“Anh đã gặp người đó trực tiếp.”
Lạc Tiên Minh nhìn vào hoàn cảnh hiện tại của mình, biết rằng không thể từ chối, anh thở dài trong lòng. Trước khi rời đi, anh và Trần Tác Nam đã trao đổi một số kinh nghiệm.
“Anh đọc đi, tất cả thông tin chúng tôi đều ghi chép ở đây.”
Trần Tác Nam lắc đầu:
Lạc Tiên Minh bịt mũi, bước nhanh qua con hẻm, quyết tâm rời khỏi nơi đáng sợ này càng sớm càng tốt.
Lạc Tiên Minh nhanh nhẹn nhặt lên, trao trở lại cho cô bé. Anh nhẹ nhàng hỏi:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.