Sáu, bảy phút trôi qua trong im lặng, hai âm thanh lạ bắt đầu vọng lên từ sâu thẳm màn sương mù:
“Trông hắn biểu hiện dáng vẻ có lẽ hắn đúng là người thường.”
“Người thường? Có người thường nào lại đi cùng những nhân vật siêu nhiên chứ?”
“Tại sao không? Đầy kẻ ngoài kia trở thành siêu phàm vẫn che giấu bản thân rất tốt với thân cận của mình đó thôi. Như ngươi, ngươi có nói cho cha mình về chuyện siêu năng lực không?”
“Thôi được rồi, hai ta theo lệnh dò xét đồng bạn của tên kia phải là siêu phàm không? Rồi xử tại chỗ luôn, dù hắn là người thường hay là người siêu phàm, kết cục hắn cũng chỉ là cái ‘chết’ thôi."
“Tốt, hãy thu hồi màn sương đi.”
Tiếng cãi vã dần lắng xuống, màn sương dày đặc bắt đầu tan biến, lộ ra hành lang vốn bị che khuất.
Hai bóng người chủ nhân của giọng nói ấy hiện ra, đối diện với nơi Lạc Tiên Minh bị giam cầm.
Cả hai đều là thanh niên đôi mươi, nhưng phong cách thì trái ngược nhau. Một người tóc vàng, ăn mặc lòe loẹt, tai và mũi đeo đầy khuyên bạc sáng lóa, mái tóc nhọn hoắt như gai.
Người kia, ăn mặc nữ tính, phần mặt son phấn rất đậm, về mái tóc hồng dài được buộc gọn gàng phía sau. Khiến bề ngoài anh ta giống nửa nam nửa nữ.
Thanh niên tóc hồng, giọng điệu mềm mại:
“Ngươi đoán xem, tên này là người thường hay là siêu phàm?”
“Đừng nói nhảm nữa, mau giải thoát tơ nhện khỏi đầu hắn cho tao, nếu hắn chưa chết ngạt, tao sẽ tặng hắn vài viên kẹo đồng.” Thanh niên tóc vàng nói trong khi rút súng từ túi quần.
“Vâng, người bạn quý của tôi.” Thanh niên tóc hồng làm dấu hiệu tình bạn với người tóc vàng.
Thanh niên tóc hồng ngửa đầu, chuẩn bị sẵn sàng, và phóng một sợi tơ từ miệng, kéo dài đến nơi Lạc Tiên Minh bị trói. Sau đó, anh hút mạnh, kéo sợi tơ cùng một mảng màng tơ nhỏ trở lại.
Chỗ tơ bị hút đi để lộ ra đôi chân ngược của Lạc Tiên Minh.
“Tại sao lại là chân, tao tưởng đầu hắn ở phía trên cơ mà.” Thanh niên tóc vàng nghi hoặc.
“Biết đâu được.” Thanh niên tóc hồng nhún vai, đưa ra phỏng đoán: “Có lẽ do tao phóng tơ xoáy lên đã làm thay đổi vị trí của hắn, khiến chân và đầu đảo ngược.”
Thanh niên tóc vàng nghe thấy hợp lý, gật gù: “Vậy thì mau giải thoát phần còn lại của tơ đi.”
Thanh niên tóc hồng lại phóng một tia tơ, lần này là ở chỗ phần cuối. Và đúng như anh ta nói, đầu Lạc Tiên Minh hiện ra.
Trên mái tóc đen duỗi xuống, khuôn mặt anh ta tái nhợt, đầy vết bầm tím dần xuất hiện, và quan trọng không có dấu hiệu hô hấp. Có lẽ do bị màng nhện bịt kín mà chết ngạt.
“Hắn quả thật là người phàm, đã chết vì ngạt.” Thanh niên tóc hồng kết luận.
Trái ngược sự xác thực nhanh chóng của anh ta, thanh niên tóc vàng nâng mũi súng, bóp cò, bắn thẳng vào đầu Lạc Tiên Minh.
Phụt, Phụt!...
Đầu súng lắp ống giảm thanh, làm âm thanh viên đạn bắn rất nhỏ bé, không đủ lớn để gây chú ý của người khác.
Vầng trán, thái dương Lạc Tiên Minh xuất hiện những lỗ thủng sâu mít, bị đạn xuyên thấu, máu tươi theo đó rục rịch chảy ra, rơi tọc mạch xuống sàn hàng lang.
Thanh niên tóc hồng giật mình trước hành động của đồng bạn, quay sang trách móc:
“Hắn đã chết, ngươi không cần phải tàn nhẫn đến thế.”
“Phòng bị luôn tốt hơn, biết đâu hắn giả vờ chết.” Thanh niên tóc vàng đáp một cách lạnh lùng, sau đó thu hồi khẩu súng về ống quần.
Anh sải chân bước tới xác Lạc Tiên Minh treo trên tường như một bức tranh nghệ thuật đầy ám ảnh về sự tra tấn. Đôi tay lạnh lùng của anh áp lên đầu Lạc Tiên Minh, xoay nhẹ vài lần để kiểm tra kỹ lưỡng.
Thanh niên tóc vàng thu hồi tay, xác nhận:
“Không có khối tinh thể, hắn đúng là người phàm.”
Anh quay người, giọng điệu nghiêm túc, dặn dò thanh niên tóc hồng:
“Giờ nhiệm vụ của ngươi là dọn dẹp hiện trường, tránh để tên đồng bạn kia trở về phát hiện điều gì đó bất thường. Ta sẽ đến nơi tụ họp thông báo cho bà Mai để chuẩn bị kế hoạch tiêu diệt tên này.”
Thanh niên tóc hồng tò mò hỏi:
“Tên kia mạnh đến vậy sao mà cần phải bàn kế hoạch trước?”
Thanh niên tóc vàng lắc đầu:
“Ta không rõ, nhưng bắt buộc phải giết đồng bọn hắn trước để kế hoạch giải quyết hắn dễ dàng hơn. Chắc chắn tên này rất khó chơi.”
“Được rồi, dừng nói ở đây. Ta đi trước, ngươi cố gắng làm cho gọn gàng, nếu để lộ sơ hở, bà Mai sẽ không tha cho ngươi đâu.” Anh để lại một câu cảnh báo, bước nhanh vào thang máy.
Thanh niên tóc hồng bĩu môi:
“Biết rồi.”
Anh thở dài, một chút than phiền trong lòng: “Ai lại để một cô gái xinh đẹp như ta phải đối mặt với những công việc bẩn thỉu như thế này? Dọn dẹp xác chết a.”
Dù vậy, anh vẫn tiếp tục công việc, tiến lại gần thi thể Lạc Tiên Minh, gỡ bỏ lớp màng tơ cuối cùng, khiến cơ thể nặng nề của Lạc Tiên Minh rơi xuống đất với tiếng động lớn.
Thanh niên tóc hồng ôm miệng, cảm giác buồn nôn trào dâng:
“Nếu không phải vì nhiệm vụ, ta chẳng bao giờ phải làm việc này. Thật là kinh khủng!”
Khi đã lấy lại được ổn định trạng thái, đôi bàn tay với móng tay dài nhọn của anh ta phóng ra mười sợi tơ mảnh khảnh, nhanh chóng bao phủ lấy thi thể Lạc Tiên Minh, cuốn tròn nó thành một chiếc kén chặt chẽ
Các vết máu chảy ra đều bị thanh niên tóc vàng hấp thụ qua sương mù trước lúc rời đi. Giờ anh chỉ cần vác xác Lạc Tiên Minh đem thủ tiêu là không còn manh mối gì.
Xong bước đầu tiên, thanh niên tóc hồng với dáng đi uyển chuyển kéo chiếc kén lê trên sàn trong hành lang tĩnh lặng, hướng phía cuối con đường, nơi có một chiếc cửa sổ. Anh mở cửa, đánh giá khoảng cách từ đây xuống mặt đất, sau đó nhẹ nhàng đặt bầu nhộng lên bệ cửa sổ và đẩy mạnh một cú, để nó rơi tự do.
Sợi tơ mảnh mai từ ngón giữa anh ta không ngừng tuôn ra, kéo dài và đan xen cùng với bầu nhộng. Khi nó gần chạm mặt đất, anh ta nhanh chóng bắn ra một sợi tơ khác, cố định nó vào bức tường, sau đó thắt chặt cả hai, khiến chiếc kén chứa Lạc Tiên Minh lắc lư và nhẹ nhàng đập vào tường trong không gian, tạo ra tiếng động nhỏ, khó cho người khác phát giác.
Khi chiếc kén dừng lại gần tường, anh ta mới thu hồi sợi tơ, cho phép nó rơi xuống mà không tạo ra bất kỳ âm thanh nào.
“Việc bắn tơ liên tục thật sự khiến ta mệt mỏi” Thanh niên tóc hồng thốt lên với vẻ mệt mỏi.
Sau khi thu hồi những sợi tơ trước, anh ta nhảy ra khỏi cửa sổ, bắn ra một sợi tơ khác để bám vào điểm vững chắc và từ từ hạ mình xuống đất.
Hạ cánh an toàn, anh ta quan sát xung quanh để đảm bảo không ai chứng kiến, rồi kéo lê chiếc kén chứa Lạc Tiên Minh vào con hẻm tối tăm phía sau hai tòa nhà, nơi đã được anh ta chọn lựa từ trước.
Đặt nó vào một góc khuất, thanh niên tóc hồng phóng ra một lượng tơ dày đặc, không chỉ che phủ chiếc kén mà còn ngăn chặn ánh sáng, giúp ẩn giấu nó sâu trong bóng tối một cách cẩn thận, tránh người qua đường phát hiện sớm khi kế hoạch hoàn tất.
“Như thế này, ít nhất phải mất vài tuần người ta mới có thể tìm thấy” Anh ta tự tin phỏng đoán.
Bất chợt, tiếng đói bụng của anh ta vang lên. Anh ta cười khổ, tự nhủ: “Sau một buổi sáng làm việc vất vả, ta nên tự thưởng cho mình cái gì đây?”
Anh ta suy nghĩ về những món ăn yêu thích, giữ vẻ mặt bình thản, và bước ra khỏi hẻm một cách tự nhiên.
…
Trong căn phòng ngập tràn sự xa hoa, từng chi tiết nội thất đều được chăm chút tỉ mỉ, phô bày vẻ đẳng cấp và giá trị. Chiếc tủ sơn mài, bộ bàn ghế chạm khắc tinh xảo, lẫn bình hoa pha lê, mỗi thứ đều là biểu tượng của sự giàu có.
Một chàng trai ngồi bên bàn tròn, bóng dáng co ro dưới ánh đèn le lói, thận trọng chữa lành những vết thương sâu kín đáo dưới lớp quần áo rách nát. Đó chính là Lạc Tiên Minh, người vốn dĩ phải chết theo kịch bản của số phận, nhưng lại sống sờ sờ với vẻ mặt mệt mỏi như trải qua trận đấu kịch liệt. Anh ta cầm chiếc nhíp, từ tốn đưa vào lỗ đạn dưới bàn chân, tỉ mỉ gắp viên đạn ra. Cơn đau âm ỉ lan tỏa khắp cơ thể, khiến anh ta nhăn nhó, cắn răng chịu đựng.
“Không biết gã Vinh đã đắc tội với kẻ nào mà cả lũ siêu phàm kia quyết tâm hạ sát anh ta, thậm chí còn vướng bận đến cả mình” Lạc Tiên Minh tự vấn trong suy nghĩ.
Nhớ lại quãng thời gian trong quân ngũ, anh đã được huấn luyện cách xử lý vết thương khi thiếu thốn y bác sĩ và trang thiết bị. Nhờ vậy, mọi thứ đều diễn ra trôi chảy, không tốn quá nhiều thời gian hay công sức.
Bốn viên đạn bọc máu được lấy ra, đặt ngay ngắn trên bàn. Anh rót dung dịch sát trùng lên bốn vết thương rồi nhẹ nhàng băng bó.
Lạc Tiên Minh thử đặt nhẹ bàn chân xuống sàn, ngay lập tức cơn đau như kim châm chọc vào não, bản năng khiến anh co chân lại.
“Khi mình đủ mạnh, mình sẽ khiến hai tên khốn kia và những kẻ đứng sau lưng chúng phải trả giá đắt” Anh thề thầm.
Nhưng nỗi lo hiện tại của anh là: “Gã Vinh đã đi đâu? Nếu không cảnh báo kịp thời, bọn chúng sẽ ra tay, và mạng sống của anh ta sẽ bị đe dọa.Bây giờ mình không thể qua phòng anh ta để xác nhận anh ta đã về hay chưa, e rằng bọn chúng đã cử người theo dõi như mình, nếu chúng lần nữa phát hiện bản thân còn sống thì sẽ rắc rối, khi đó sẽ không còn khả năng may mắn thoát khốn như vừa xong.”
Lạc Tiên Minh đau đầu suy nghĩ cách liên lạc với Cao Bá Vinh. Bỗng nhiên, anh nghĩ ra một kế sách đơn giản: nhờ nhân viên lễ tân chuyển một bức thư. Cuối cùng, ai nấy trước khi trở về phòng đều phải qua quầy lễ tân để lấy chìa khóa.
Lạc Tiên Minh đứng dậy, bước nhẹ nhàng vào phòng ngủ, tìm kiếm vali, lấy ra quyển sổ và cây bút. Anh đặt quyển sổ lên mặt tủ đầu giường, bắt đầu ghi chép những thông tin quan trọng.
“Chỉ hy vọng anh ta an toàn trước khi đọc được thư của mình. Nếu không, đó chỉ là số phận không may mắn của anh ta mà thôi” Anh thở dài, cầu nguyện cho Vinh.
Sau khi hoàn thành bức thư, Lạc Tiên Minh cất nó vào túi quần, kéo vali ra ngoài, và quyết định trả phòng sớm hơn dự định.
Dự định trước khi rời đi, anh phải xử lý đống khăn máu với bốn viên đạn và quan trọng nhất là cải trang.
Việc đầu tiên, anh gói chúng trong túi nilon màu đen, ném vào thùng rác. Cuối cùng, anh mở chiếc vali lấy ra bộ quần áo và vài đồ khác.
Để ngụy trang, Lạc Tiên Minh thay đổi trang phục, khoác chiếc áo dạ dài, quần âu rộng, đội một chiếc mũ rộng vành, và đeo kính râm.
Đứng trước gương soi lớn, anh tự nhìn mình, tự đánh giá bề ngoài bản thân:
“Với bộ dạng này, liệu chúng có nhận ra mình không? Hẳn là không, đến mình còn không nghĩ mình sở hữu ngoại lịch lãm với bộ đồ này như vậy mà.”
Hài lòng với hình ảnh phản chiếu, Lạc Tiên Minh mới thực sự rời phòng, đi thang máy xuống sảnh chính. Trên đường đi, anh không ngừng cảnh giác, nhưng không phát hiện bất kỳ ánh mắt nào theo dõi, anh mới phần nào yên lòng.
0