"Ngài còn muốn thêm gì nữa không?" tiếng cô gái phục vụ vọng lên. Trên tay cô là cuốn sổ nhỏ, sẵn sàng ghi chép theo yêu cầu của vị khách trước mặt.
Chàng trai đang chăm chú tờ bảng thực đơn, là Lạc Tiên Minh.
Ghi nhớ vài tên món ăn, anh ta ngẩng mặt, đáp giọng điệu tinh tế:
"Xin hãy mang cho tôi một ly nước cam tươi, và... à, thêm một đĩa ốc móng tay xào ớt chuông nữa."
“Cảm ơn ngài, xin chờ đợi chốc lát.” Cô gái phục vụ đáp, linh hoạt ghi chú vào sổ tay và nhanh chóng tiếp tục công việc.
Lạc Tiên Minh, sau khi trả phòng khách sạn, đã đi dạo quanh những con phố, để rồi đúng giờ hẹn, anh trở lại nhà hàng hải sản nơi anh và Cao Bá Vinh đã ghé qua tối qua.
Khi anh ta từng chút từng chút một thưởng thức hương vị của biển cả qua những miếng tôm tươi ngon, đôi mắt anh ta vô thức liếc qua chiếc đồng hồ đeo tay:
"Chẳng mấy chốc là hai giờ chiều, nếu gã Vinh còn sống, anh ta sẽ đến không lâu nữa."
Như một lời tiên tri, khi đĩa ốc móng tay cuối cùng cũng đã không còn, cánh cửa nhà hàng khẽ mở ra, và một bóng người đàn ông bước vào. Hắn ta khoác trên mình chiếc áo măng tô xanh đậm, đầu đội chiếc mũ quả dưa đã phai màu theo thời gian.
Ánh mắt hắn ta lướt qua mỗi ngóc ngách của quán, như một thợ săn đang tìm kiếm con mồi. Một cô gái phục vụ khác tiếp cận, giọng nói đầy sự lịch sự:
"Chào mừng ngài đến với chúng tôi, tôi có thể giúp gì cho ngài?"
Người đàn ông hạ ánh mắt xuống, nhìn cô gái, và lắc đầu một cách nhẹ nhàng:
"Không, tôi chỉ đang tìm một người bạn cũ, nếu cần gì, tôi sẽ gọi sau."
"Vâng" Cô gái đáp lại, giọng nói êm dịu, rồi quay lưng bước đi.
Và rồi, hắn ta phát hiện ra Lạc Tiên Minh, người đang ngồi lặng lẽ tại bàn góc khuất, nơi tĩnh lặng nhất của phòng trong. Người đàn ông tiến về phía anh, nhẹ nhàng kéo ghế đối diện ra và ngồi xuống.
Trước vẻ ngỡ ngàng của Lạc Tiên Minh, hắn ta tháo mũ, giọng nói tràn ngập niềm vui:
"Thật tốt khi thấy anh vẫn khỏe mạnh, điều đó làm tôi phần nào yên lòng. Xin lỗi vì đã vô tình đưa anh vào tình thế nguy hiểm này."
Người đàn ông ấy, không ai khác, chính là Cao Bá Vinh.
Ban đầu, Lạc Tiên Minh nhìn người đàn ông lạ hoắc ngồi xuống, anh sinh ra một tia cảnh giác, nhưng khi nhận ra người quen, một sự nhẹ nhõm khó tả đã len lỏi vào tâm hồn anh. Anh đặt đôi đũa xuống, ánh mắt nghiêm nghị:
"Những kẻ kia có đang theo dõi anh không?"
Nỗi lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt Lạc Tiên Minh, bởi nếu Cao Bá Vinh bị những kẻ kia đeo bám đến đây, thì không chỉ riêng hắn, mà cả anh cũng sẽ rơi vào vòng nguy hiểm.
"Tôi không chắc" Cao Bá Vinh trả lời một cách mơ hồ, vội vã trấn an:
"Nhưng anh đừng lo, sau khi nhận được thư của anh, tôi đã lập tức rời đi, lẩn trốn qua nhiều con phố, sau đó lẻn vào một cửa hàng thời trang để thay đổi diện mạo, và thoát ra từ cửa sau."
Lời nói đầu tiên của Cao Bá Vinh khiến Lạc Tiên Minh cảm thấy căng thẳng, nhưng những lời sau đó đã phần nào làm dịu đi sự lo lắng trong anh.
Anh không muốn bàn thêm về vấn đề đó, mà chuyển hướng sang mục đích chính của cuộc gặp:
"Tại sao bọn chúng lại muốn săn lùng anh? Anh có vô tình chọc giận ai không?"
Quán vắng vẻ, tiếng nói của họ, dù nhỏ, vẫn đủ lớn để vọng lại trong không gian yên tĩnh. Lạc Tiên Minh phải nói khẽ, giọng đầy ẩn ý.
"Cái đó, tôi cũng không rõ" Cao Bá Vinh trả lời, vẻ mặt đầy băn khoăn:
"Có thể chúng thuộc tổ chức Ma Thần, và tập đoàn Liên Vũ của chúng ta tại Minh Tinh đã có những mâu thuẫn không thể hòa giải từ lâu. Có lẽ chúng biết rằng anh và tôi đã rời đi, nên đã phái người ám sát."
"Đó là một khả năng khó xảy ra" Lạc Tiên Minh nói một cách ẩn ý.
Cao Bá Vinh nhíu mày, bối rối hỏi:
"Tại sao anh lại nghĩ như vậy? Ngoài lý do đó ra, tôi thực sự không biết tại sao mình lại trở thành mục tiêu săn đuổi, tôi chưa từng đắc tội với ai cả."
Lạc Tiên Minh dựa nhẹ vào lưng ghế, ánh mắt lắng đọng một tia bình thản, bắt đầu lời giải thích của mình:
“Trong giây phút tôi bị chúng giam cầm, tôi đã nghe rõ cuộc đối thoại của hai tên ám sát. Chúng không hề biết đến danh tính thực sự của tôi, chỉ nghĩ rằng, tôi là một người bạn đồng hành vô danh cùng anh.”
“Nếu như bọn họ thực sự biết tôi, chắc chắn họ sẽ nhận ra tôi là người của Liên Vũ. Hơn nữa, hai tên kia dường như còn mù mờ về thân phận của anh, chỉ biết hành động theo mệnh lệnh của một người, tôi nghe được, họ gọi kẻ đó là bà Mai.”
Lạc Tiên Minh rút ra kết luận:
“Nếu không có gì sai sót, người đứng sau âm mưu muốn lấy mạng anh, chính là người mang tên Mai.” Anh tiếp tục hỏi:
“Anh có từng có mâu thuẫn hay xung đột với bất kỳ ai tên Mai không?”
Cao Bá Vinh xoa cằm, chìm đắm trong suy tư sâu sắc, sau vài giây trầm ngâm, anh lắc đầu:
“Thật khó để nói, trong số những kẻ tôi đã đối đầu, cái tên Mai chưa từng in đậm trong trí nhớ của tôi.”
Bất chợt, một ý nghĩ lóe lên trong đầu anh:
“Như tôi đã đề cập trước đó, khả năng bọn chúng thuộc về tổ chức tà giáo Ma Thần là không hề nhỏ. Đầu tiên, anh mới chỉ gia nhập Liên Vũ không lâu, có thể chúng vẫn chưa kịp thu thập thông tin về anh, do đó đã nhầm lẫn anh với một người thân của tôi. Còn về mấy tên kia không rõ về tôi là bình thường, bởi thân phận tôi, chỉ có tầng lớp cao Ma Thần mới nắm được.”
Lạc Tiên Minh hạ mi mắt, ngón cái nhẹ nhàng xoa thái dương. Anh cảm thấy tự trách, vì không nghĩ tới trường hợp quan trọng như vậy.
Anh ngẩng mắt lên và thận trọng nói:
“Có lẽ, đó cũng là một khả năng. Vậy anh đã có kế hoạch gì để thoát khỏi bọn chúng chưa? Tôi lo lắng, phía sau những kẻ kia có thể là một nhân vật đạt tầng lớp cao cấp. Bây giờ, dù chúng ta hợp sức, cũng chỉ như những con cá giãy giụa trên thớt.”
Cao Bá Vinh cảm nhận được sự nghiêm trọng trong lời Lạc Tiên Minh. Anh rút ra một tờ giấy và một chiếc thẻ cứng màu bạch kim lấp lánh.
Đặt tấm thẻ lên tờ giấy, anh đẩy chúng về phía Lạc Tiên Minh:
“Đây là tấm thẻ do chính phủ cấp, dùng để thanh toán mọi chi phí cho chuyến đi. Còn tờ giấy này, nó chứa đựng mọi thông tin mà tôi biết về cuộc thi. Hãy giữ lấy nó, chắc chắn anh sẽ cần đến nó.”
Lạc Tiên Minh quan sát hai vật phẩm, hiểu rõ ý định mà Cao Bá Vinh muốn truyền đạt. Anh không vội vàng chạm vào chúng, mà thay vào đó, anh muốn biết dự định của hắn:
“Anh định làm gì tiếp theo?”
Cao Bá Vinh với đôi mắt thanh thản và nụ cười nhẹ nhàng, bày tỏ kế hoạch của mình:
“Tôi sẽ cố gắng tìm cách trốn thoát. Giờ đây, khi anh đã không còn nằm trong tầm ngắm của chúng, tôi có thể giảm bớt lo lắng. Với những khả năng phi thường của tôi và vài món đồ vật phòng hộ, ngay cả những kẻ cao cấp kia cũng khó lòng bắt kịp tôi.”
Lạc Tiên Minh lắng nghe, trong lòng có chút an tâm, anh hỏi:
“Anh tự tin đến thế sao?”
Cao Bá Vinh bật cười sảng khoái, giọng điệu đầy tự tin:
“Về mặt chiến đấu, tôi có thể không phải là đối thủ của nhiều người, nhưng nếu nói đến nghệ thuật thoát thân, tôi dám khẳng định mình là số một Thiên Tra, không ai có thể bác bỏ.”
Anh ta đổi giọng, chuyển chủ đề:
“Không nên bàn luận về chuyện này nữa. Con tàu du lịch đưa anh đến An Quốc sẽ rời cảng SV-12 vào lúc bốn giờ chiều. Vé lên tàu, anh chỉ cần sử dụng chiếc thẻ bạch kim để xác minh danh tính là xong.”
Lạc Tiên Minh tỏ ra nghi ngờ và đặt câu hỏi:
“Khi đến nơi, tôi nên liên hệ với ai để xác nhận vai trò giám sát viên?”
Cao Bá Vinh lắc đầu, vẻ mặt bất lực:
“Thực sự thì tôi cũng không rõ, có lẽ anh sẽ phải tự mình tìm cách giải quyết.” Anh đứng dậy, chuẩn bị chia tay:
“Tôi nên đi ngay bây giờ, lo rằng chúng có thể sử dụng một số mánh khóe để truy tìm, và không mất nhiều thời gian để phát hiện ra tôi. Tôi cần phải hành động trước khi quá muộn.”
Lạc Tiên Minh cau mày, lo lắng hỏi:
“Anh không thể tìm ai đó giúp đỡ sao?”
Cao Bá Vinh đội chiếc mũ của mình và đáp:
“Có, bây giờ tôi sẽ cố gắng đến trụ sở Liên Vũ ở thành phố. Mặc dù nó cách đây một quãng xa, nhưng nếu tôi có thể đến được đó, tôi tin rằng mình sẽ an toàn.”
Anh ta nhìn Lạc Tiên Minh, ánh mắt đầy quyết đoán:
“Tôi sẽ đi ngay bây giờ. À, tôi quên mất một điều, trên con tàu du lịch đó sẽ có nhiều người như anh. Hiện tại, An Quốc đã trở thành một điểm dừng chân cho những kẻ đó, và tất cả người dân đã di tản, vì vậy anh cần phải thận trọng khi tiếp xúc với bất kỳ ai.”
“Được, anh nhớ phải cẩn thận” Lạc Tiên Minh gật đầu.
Sau khi cuộc trò chuyện vội vã kết thúc, Cao Bá Vinh quay lưng bước đi, Lạc Tiên Minh nhìn chằm chằm vào tờ giấy và chiếc thẻ trong tay. Anh đánh giá chiếc thẻ một cách cẩn thận rồi cất nó vào túi, sau đó mở tờ giấy ra để xem nội dung bên trong.
Lạc Tiên Minh cất tờ giấy vào túi, thì thầm:
“Cuộc thi này quả thực không hề đơn giản như vẻ bề ngoài của nó.”
…
Lạc Tiên Minh siết chặt quai vali, ánh mắt anh dừng lại trên dáng vẻ hùng vĩ của con tàu trước mắt.
Du thuyền trắng muốt hiện ra như một lâu đài trên biển, với những tầng lớp chồng chéo lên nhau, tạo nên một khối kiến trúc đồ sộ, mạnh mẽ nổi bật giữa đại dương mênh mông.
Lạc Tiên Minh cảm thấy mình như đang đứng trước một kỳ quan, lòng tràn đầy sự choáng ngợp và ngưỡng mộ khi lần đầu tiên chứng kiến một tác phẩm nghệ thuật di động to lớn đến vậy.
Anh lấy lại bình tĩnh sau vài giây ngỡ ngàng, mắt anh lướt qua một cầu thang máy tự động, như một lời mời gọi bước vào thế giới xa hoa trên tàu.
Dưới chân cầu thang, một sảnh kiểm tra thông tin hiện ra, nơi bốn bảo vệ trong trang phục vest đen đứng nghiêm nghị, như những bức tượng sống bảo vệ cánh cổng vào một thế giới khác.
Đôi khi, anh thấy một số người tiến lên, trình chiếc thẻ đen cho bốn vệ sĩ, sau đó được phép bước lên tàu một cách trang trọng.
“Liệu những người cầm thẻ đen có phải là những thí sinh sẽ tham gia cuộc thi? Còn mình, với tư cách là giám sát viên, lại được trao chiếc thẻ bạch kim…” Lạc Tiên Minh tự hỏi về hệ thống phân cấp bí ẩn này.
Không chần chừ, anh kéo vali của mình đến sảnh kiểm tra.
Đối diện với vẻ mặt không một chút cảm xúc của bốn vệ sĩ, Lạc Tiên Minh giữ vững sự điềm tĩnh, từ tốn rút chiếc thẻ bạch kim ra khỏi túi áo.
Ngay khi nhìn thấy tấm thẻ, một trong bốn vệ sĩ lên tiếng:
“Người giám sát, xin mời lên tàu và tìm gặp quản lý tiếp thị, họ sẽ hướng dẫn anh đến nơi anh sẽ nghỉ ngơi.”
“Cảm ơn” Lạc Tiên Minh gật đầu nhẹ nhàng.
Anh tiếp tục bước qua cổng kiểm tra, nhẹ nhàng đặt vali lên những bậc thang, tay anh vững vàng nắm lấy lan can, từng bước chậm rãi tiến lên du thuyền.
0