Lạc Tiên Minh, với chiếc vali da bên cạnh, bước lên boong tàu, ánh mắt ngỡ ngàng trước vẻ đẹp lộng lẫy và sự hiện đại của con tàu: từ những chiếc ghế tắm nắng bọc da mềm mại đến hồ bơi vô cực rộng lớn, từ quầy bar ngoài trời cho đến sân golf mini. Ánh nắng chiều tà phản chiếu trên bề mặt kim loại, tạo nên một bức tranh đầy màu sắc.
Không gian tàu rộng lớn, nhưng lượng người bên trên lại thưa thớt. Trong tầm mắt Lạc Tiên Minh chỉ lảng vảng vài bóng người. Hầu hết toàn mình đi dạo quanh tàu, chỉ vài ba nhóm là đi chung.
Nếu đúng như thông tin Cao Bá Vinh nói, những người này đều siêu phàm. Lần đầu tiên Lạc Tiên Minh trông thấy nhiều người siêu nhiên ở chung một chỗ như vậy.
Sự xuất hiện của Lạc Tiên Minh cũng gây chú ý của nhiều người, đều ném ánh mắt đánh giá, xem xét vào anh. Một số ánh mắt tò mò, một số khác lại đầy tính toán.
Vài giây đầu Lạc Tiên Minh còn chút thấp thỏm, nhưng ngay lập tức anh trấn an tinh thần, khuôn mặt lộ ra vẻ bình thản như chẳng quan tâm gì ánh nhìn đó.
Đột nhiên bên tai anh vang lên âm thanh dễ chịu:
“Xin chào mừng anh đến với tàu du lịch hạng sang lớn nhất của Đức Nhất, tôi là một trong những tiếp thị của con tàu, hân hạnh được giúp đỡ anh.”
Lạc Tiên Minh quay theo hướng tiếng nói. Một cô gái, mặc bộ đầm bạch lam tươi tắn, chậm rãi bước tiếp cận anh.
Nếu không phải cô gái tự giới thiệu là ‘tiếp thị’ trên con tàu, anh cứ nghĩ cô giống như mình, là thí sinh hoặc giám sát viên.
Với trạng thái mệt mỏi kéo dài từ sáng, Lạc Tiên Minh muốn nằm nghỉ ngơi ngay. Anh rút ra tấm thẻ và nói:
“Giúp tôi tìm một phòng trống.”
“Vâng, anh đi theo tôi,” cô gái lĩnh nhận, quay sang phải đi trước.
Lạc Tiên Minh kéo theo vali dõi theo sau lưng cô gái. Anh vừa đi vừa cảm thán trong lòng: “Thân phận giám sát viên có vẻ không đơn giản.” Anh cảm nhận được sự quan trọng của mình trên con tàu này, nhưng cũng không khỏi lo lắng về những rủi ro tiềm ẩn.
Khi anh giơ tấm thẻ bạch kim ra, anh phát giác được nhiều ánh mắt chằm chằm vào mình, kể cả cô gái tiếp thị cũng bị bắt gặp cảm xúc bất ngờ lóe qua đôi mắt.
Anh biết rằng tấm thẻ này không chỉ là chìa khóa mở cửa phòng, mà còn mở cửa vào một thế giới đầy quyền lực và nguy hiểm.
“Mong không có nguy hiểm gì, về sau phải cẩn thận hơn” Lạc Tiên tự trách sự bất cẩn của mình. Tự nhủ bản thân không phải cái gì cũng tự nhiên mang ra.
Lạc Tiên Minh được cô gái dẫn lên dãy phòng cao nhất con tàu, nơi chỉ dành cho khách vip.
Đứng trước cửa phòng có bảng hiệu số “12” cô gái quay người nói:
“Đây là phòng của anh. Nếu anh cần gì có thể gọi cho chúng tôi.”
“Tính toán khoảng mấy giờ tàu cập bến An Quốc?” Lạc Tiên Minh hỏi.
Cô gái trầm ngâm một lúc rồi trả lời:
“Thưa anh, khoảng hai mốt, hai mươi hai giờ là tàu cập bến cảng Xuân tại An Quốc.”
Lạc Tiên Minh ngạc nhiên, gật đầu:
“Cảm ơn.”
“Không có gì, đây là trách nhiệm của tôi. Anh cần hỏi gì nữa không?” cô gái nụ cười hỏi han.
Lạc Tiên Minh lắc đầu:
“Hết rồi, giờ tôi muốn vào phòng.”
“Vâng, vậy tôi rời đi,” cô gái xoay người rời khỏi.
Lạc Tiên Minh mở cửa, kéo vali vào phòng và đóng lại ngay sau lưng. Không gian căn phòng trước mắt khiến anh sửng sốt với độ xa hoa của nó, không khác gì một khách sạn năm sao.
"Đây là ưu đãi dành cho giám sát viên sao? Không tồi chút nào" Lạc Tiên Minh thầm nghĩ, một cái ngáp dài thoát ra từ miệng anh.
Anh đẩy chiếc vali sang một bên, quan sát tìm phòng ngủ và bước về phía nó.
"Cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi" Anh thở phào nhẹ nhõm khi ngã mình xuống giường.
Nằm trên tấm chăn bông mềm mại, Lạc Tiên Minh cảm thấy cơ thể mình thư giãn, ý thức dần chìm vào nhịp điệu của sóng biển vỗ về.
...
Không biết mình đã chợp mắt bao lâu, Lạc Tiên Minh mơ hồ nghe thấy tiếng gõ cửa liên tục, như tiếng trống vang dội từ sâu thẳm của đại dương.
Cốc Cốc Cốc!
Trong trạng thái lơ mơ giữa tỉnh và mê, anh chậm rãi bước ra mở cửa, như thể đang bước vào một giấc mơ khác.
Đôi mắt mờ mịt, anh nhìn người đàn ông trung niên đứng trước mặt mình, ánh sáng mờ ảo từ hành lang làm nổi bật vẻ bí ẩn của người này. Anh lướt qua bộ trang phục của người này, đoán rằng có lẽ là một nhân viên tiếp thị của tàu, nhưng có điều gì đó không đúng.
Lạc Tiên Minh kìm nén cơn ngáp và hỏi với giọng nghi hoặc:
"Không biết, tôi có thể giúp gì cho anh?"
Người đàn ông trung niên rút ra một tấm thẻ và giới thiệu bản thân với giọng điệu trang trọng, sau đó bắt đầu thông báo với ánh mắt trầm lắng:
"Thưa anh, tôi là nhân viên tiếp thị của tàu. Tôi đến đây để thông báo cho anh biết, khoảng hơn mười phút nữa, tàu sẽ đi qua khu vực Nhân Ngư Võng. Vì vậy, trong khoảng thời gian đến An Quốc, mong anh không mở cửa sổ hay ra khỏi phòng."
"Tại sao vậy?" Lạc Tiên Minh hỏi, giọng chứa đựng sự nghi ngờ và tò mò.
Người đàn ông trung niên giải thích một cách chậm rãi, giọng nói của ông như mang theo tiếng vọng của biển cả:
"Thưa anh, bởi vì khu vực này có sự xuất hiện của lượng lớn nhân ngư quỷ. Nếu anh vô tình nghe thấy âm thanh của chúng, dù là siêu phàm hay không, anh có thể bị quyến rũ, mất kiểm soát và nhảy khỏi tàu đến nơi chúng ở."
"Những sinh vật nửa người nửa cá này được biết đến với sở thích ăn thịt người, và đã có rất nhiều ngư dân mất mạng vì chúng."
"Để đảm bảo an toàn cho các thí sinh và giám sát viên, chúng tôi đã thông báo cho mọi người. Nếu ai do tính hiếu kỳ mà gặp nạn, chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm."
Người cá? Ăn thịt người?
Thông tin này như một cú đấm vào hình ảnh mơ mộng của Lạc Tiên Minh về những nàng tiên cá xinh đẹp dưới đáy biển sâu, mà anh thường nghe qua sách và phim.
Anh gật đầu nhẹ nhàng với người đàn ông trung niên, trong lòng anh dấy lên một cảm giác không yên:
"Cảm ơn anh đã nhắc nhở, tôi sẽ cẩn thận đóng cửa."
"Vâng, vậy tôi sẽ đi thông báo cho những người khác" Người đàn ông trung niên nói và quay người đi về phía cuối hành lang, bước chân của ông vang lên như tiếng thì thầm của biển cả.
Lạc Tiên Minh đóng cửa và quay lại chỗ chiếc vali. Sự gián đoạn giấc ngủ và thông tin về "Nhân Ngư" từ người đàn ông trung niên khiến anh cảm thấy hứng thú với những sinh vật huyền thoại này.
Anh lấy ra quyển tiểu thuyết "Em là định nghĩa tình yêu của anh" từ trong vali và ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn đặt ngay cạnh cửa sổ.
Lạc Tiên Minh ngồi vắt chéo chân, mở trang đầu tiên của quyển sách và đọc vài dòng, bỗng nhiên anh rùng mình, cảm nhận được ánh mắt ai đó đang theo dõi mình từ bóng tối.
Ai đó đang ở trong phòng này sao? Họ đang ở đâu? Tại sao họ lại nhắm vào mình? Phải chăng vì mình là giám sát viên? Lạc Tiên Minh liên tục đặt ra những câu hỏi để tìm kiếm câu trả lời.
Dù bên trong có bao nhiêu cảm xúc xáo trộn, gương mặt Lạc Tiên Minh vẫn giữ vẻ bình thản, giả vờ tiếp tục đọc sách.
Anh bất chợt nghĩ ra một khả năng: "Người này có thể không ở trong phòng. Có lẽ họ có khả năng nhìn xuyên qua tường... Nhưng làm thế nào để kiểm chứng?"
Khi lật sang trang mới, Lạc Tiên Minh nhận ra rằng ánh mắt theo dõi anh đã biến mất. Điều này khiến anh nghiêng về giả thuyết thứ hai, cho rằng có một thế lực bí ẩn đang theo dõi mỗi động thái của anh, và anh phải tìm ra lý do tại sao.
Bước lên con tàu siêu phàm, Lạc Tiên Minh cảm nhận mình như một hạt cát lạc lõng giữa sa mạc mênh mông. Mỗi cá nhân nơi đây, giống như anh, đều ẩn chứa quyền lực đặc biệt trong lĩnh vực riêng của mình.
Khi nguy cơ qua đi, Lạc Tiên Minh lại đắm chìm vào thế giới sách vở. Chỉ sau vài chục giây, anh tiếp tục nhạy cảm được ánh mắt kỳ bí đang theo dõi mình.
Ban đầu, anh nghĩ có thể là một kẻ khác với năng lực tương tự như người trước đó, nhưng sự quen thuộc của ánh nhìn khiến anh nhận ra rằng kẻ theo dõi đã quay trở lại.
Lạc Tiên Minh tự hỏi, liệu mình có thứ gì đặc biệt khiến người này quan tâm? Sự chú ý không mong muốn này khiến anh cảm thấy khó chịu và bực bội. Anh đóng sách lại, đặt nó xuống bàn và đứng dậy, bước vào nhà vệ sinh để tìm sự yên tĩnh.
Điều bất ngờ là, khi anh vào nhà vệ sinh, ánh mắt kia biến mất. Lạc Tiên Minh không khỏi cười mỉa mai với suy nghĩ rằng không ai muốn quan sát người khác trong những khoảnh khắc riêng tư như vậy.
Anh mở vòi nước, để dòng nước mát lạnh tràn ngập bồn rửa, và úp mặt vào nước, cảm nhận sự mát mẻ lan tỏa khắp cơ thể. Giữ hơi thở trong hơn ba mươi giây, Lạc Tiên Minh sau đó hất đầu lên, lấy khăn trắng từ trong túi nilon và lau khô khuôn mặt.
Cảm giác buồn ngủ tan biến, tinh thần anh trở nên sảng khoái. Anh bước ra khỏi nhà vệ sinh và ngay lập tức, ánh mắt bí ẩn kia lại xuất hiện, dõi theo anh.
Dưới sự chú ý dai dẳng này, Lạc Tiên Minh sinh ra điểm tức giận, nhưng anh quyết định không để tâm nữa và quay trở lại phòng ngủ. Điều kỳ lạ là, cứ mỗi lần anh đóng cửa phòng ngủ, ánh mắt kia lại biến mất.
Anh cau mày, băn khoăn không hiểu tại sao nhà vệ sinh và phòng ngủ lại có sức mạnh khiến kẻ theo dõi e dè.
Anh suy nghĩ mãi mà không tìm ra câu trả lời, nhưng điều này lại mở ra cánh cửa cho suy đoán trước đó của anh, khiến nó thừa cơ bành trướng mạnh mẽ hơn trong tâm trí.
Trái tim anh đập mạnh, như một quả cân nặng đè nén lên lồng ngực, khiến hơi thở trở nên gấp gáp. Để tránh rơi vào cơn hoảng loạn, Lạc Tiên Minh nhanh chóng tìm ra một giải đáp:
"Chắc chắn, đó là lý do. Chuyến tàu này không phải là chuyến tàu bình thường. Có lẽ ban tổ chức đã tính toán trước và sử dụng một phương pháp nào đó để phong tỏa hoặc hạn chế khả năng của những kẻ có năng lực nhìn xuyên thấu, ngăn họ theo dõi người khác."
Với suy luận hợp lý này, Lạc Tiên Minh cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Anh lau mồ hôi trên trán và thở dài:
"Thế giới siêu nhiên, thật khiến người ta dễ phát điên."
Dù vậy, trong sâu thẳm, anh vẫn còn nghi ngờ. Nếu ban tổ chức có khả năng phong tỏa không gian phòng ngủ, tại sao không áp dụng cho toàn bộ căn phòng?
Lạc Tiên Minh thắc mắc và quyết định kiểm chứng suy luận của mình. Anh mở cửa phòng, và trong vài giây đầu, không cảm nhận được ánh mắt kia. Nhưng rồi, sự quen thuộc lại trở lại.
Anh không vội vã rút ra kết luận nào, chỉ nhẹ nhàng đóng cửa lại, và cái nhìn kia cũng biến mất theo. Anh mở cửa thêm một lần nữa, giữ nó ở trạng thái mở, rồi từ từ nằm xuống giường, thả lỏng cơ thể nhưng vẫn giữ tâm trí minh mẫn.
Một phút… hai phút… Lạc Tiên Minh đếm từng giây trôi qua, và khi cảm thấy đã đủ thời gian, anh mở mắt, đứng dậy, bước ra khỏi phòng và nhẹ nhàng đóng cửa sau lưng.
0