Chương 11. Chia tay trong lặng lẽ
Sáng hôm sau.
Sau khi chia tay với Đại Thánh Nữ Fiora, Nisir đã quay về nhà trọ và đánh một giấc thật dài, cốt là vì anh muốn chuẩn bị trạng thái tốt nhất để hôm sau lên đường rời khỏi Thánh Thành.
Uỷ thác đã xong, thù lao đã nhận, câu trả lời từ Thánh Nữ đã có, vui chơi cũng đã rồi. Anh chẳng còn lí do gì để tiếp tục ở lại đây thêm nữa.
Trước khi lên đường rời thành, Nisir vẫn còn hai việc cần phải làm. Một là tạm biệt nhóm Elise và thanh toán tiền trọ, hai là ghé qua tiệm rèn để nhận lại số trang bị đã được sửa chữa.
Không tiếp tục chần chừ, Nisir liền sang phòng của Fried. Ở đó anh nhìn thấy cả Fried lẫn Elise đang ngồi bàn bạc chuyện gì đó, và có vẻ như anh đã không chọn đúng thời điểm để vào phòng.
"Xin lỗi, tôi quên gõ cửa"
Elise: "Không sao. Cũng chẳng phải chuyện gì quan trọng. Bọn tôi chỉ đang bàn bạc xem sẽ về nhà bằng cách nào thôi"
"Chẳng phải Thánh Nữ đã nói sẽ giúp cô miễn là cô báo trước một tiếng hay sao? Còn lăn tăn làm gì nữa?" Nisir tỏ ra nghi hoặc.
Fried giải thích: "Tiểu thư không muốn mắc nợ Nhà Thờ quá nhiều, huống hồ cô ấy còn đang có ý định đảo chính nữa"
Nisir: "...Tôi suýt quên mất tiểu thư đây muốn đá cha mình xuống ghế"
Elise: "Ê"
"Nợ Nhà Thờ một ân tình cũng có làm sao đâu nhỉ? Giờ mạng quan trọng hay thể diện quan trọng hơn? Cô thậm chí còn có thể lợi dụng sự xuất hiện của Thánh Hiệp Sĩ để tăng thêm khí thế của kế hoạch đảo chính đấy. Ha ha"
"Đó mới là vấn đề. Chỉ cần sơ sẩy một tí là nhà thờ sẽ bị liên lụy, khi đó tôi sẽ gặp phải rắc rối cực lớn... Tôi không muốn lợi dụng một con dao sắc bén có khả năng g·iết c·hết chính tôi" Elise lắc đầu từ chối: "Đành phải trì hoãn vụ này vậy. Hiện tại tôi đang đặt nhiều sự quan tâm hơn đến đối tượng đã thuê sát thủ đến g·iết tôi"
Nisir nhăn mặt. Anh không muốn bản thân bị kéo vào đống m·ưu đ·ồ chính trị bẩn thỉu nên đã nghĩ cách chuồn êm: "Tôi sang đây để nói lời tạm biệt, làm ơn đừng nghĩ đến chuyện thuê tôi làm mấy phi vụ lớn như thế nhé?"
"Thế à? Tiếc thật. Anh còn bảo chỉ cần có tiền thì thuê anh làm gì cũng được cơ đấy. Mõm"
Cô ta thực sự có ý định thuê mình làm mấy phi vụ đó thật đấy à!?
"Xin lỗi, tôi là Nhà Thám Hiểm chứ không phải lính đánh thuê. Tôi cũng có những giới hạn tối thiểu mà mình không muốn đụng vào"
"Tiểu thư đừng đùa nữa" Fried bật cười: "Nisir, anh định khi nào mới về thăm lại Alsace?"
"Không biết. Có thể là vài năm, cũng có thể là không bao giờ"
"Vậy sao...? Nếu có về thì nhớ ghé qua dinh dự nhà Franklin rồi nêu tên tôi ra, tôi nhất định sẽ đãi anh một bữa" Fried cười nói.
"Tôi nhớ câu này đấy nhé"
Nisir cụng tay với Fried một cái rồi dứt khoát quay lưng rời đi. Để lại hai người trong căn phòng với tiếng thở dài của Elise: "Thứ anh ta cho tôi còn nhiều hơn cả ơn cứu mạng... Thù lao chỉ có mười mấy đồng bạc rõ ràng là không thoả đáng tẹo nào"
"Chỉ có thể đợi lần tới thôi, tiểu thư"
"Ừm..."
...
...
Không lâu sau, Nisir đã thanh toán xong cả tiền trọ lẫn phần chi phí sửa chữa trang bị rồi xách hành trang lên rời khỏi toà Thánh Thành nguy nga tráng lệ này.
Nhờ việc hoàn thành ủy thác của một vị khách "sộp" như Đại Thánh Nữ, Nisir giờ đã có trong tay chiếc nhẫn không gian quý giá dùng để trữ đồ. Vì thế, từ nay anh sẽ không phải lo về việc hành trang quá nặng ảnh hưởng đến việc di chuyển nữa.
"Tôi ban đầu còn định tặng anh phép "Purify" luôn cơ... Chỉ có điều ngoài tư tế ra thì không ai học được phép ấy cả. Nghĩ đi nghĩ lại, tôi cảm thấy thứ này phù hợp với một Nhà Thám Hiểm như anh nhất"
"Nhẫn...? Ngài đang cầu hôn tôi sao?"
"Cầu cái đầu anh á! Không muốn bị sét đ·ánh c·hết thì đừng có trêu chọc Thánh Nữ!"
"Đùa thôi. Thứ này quá quý giá so với một nhiệm vụ diệt chuột, tôi không nhận được đâu"
"Nhưng đây là thứ rẻ mà phù hợp với anh nhất trong kho đồ của tôi rồi"
"Vậy tôi nhận. Cảm ơn ngài, Đại- ... ý tôi là Fiora"
"Ừm, phải thế mới ngoan chứ~"
Nhớ lại cuộc trò chuyện giữa mình với Fiora tối hôm qua, Nisir trong vô thức sờ sờ lên đầu mình, thở dài: "Một chiếc nhẫn trị giá vài đồng vàng lại là thứ rẻ nhất mà cô ấy có thể cho mình sao? Dã man thật... Mặc dù mình không thích cái kiểu hở tí là xoa đầu của cô ấy"
Cảm giác như thể Fiora đang coi mình là em trai nuôi vậy.
Suy nghĩ đó rất đáng sợ. Nisir không muốn dính líu với một sự tồn tại siêu nhiên như Đại Thánh Nữ chút nào!
Giữa dòng suy nghĩ miên man, bất tri bất giác Nisir đã ra đến cổng thành.
Một cảm giác thật quen thuộc dần hiện lên trong lòng. Chỉ có điều lần này đã không ai đưa tiễn anh lên đường nữa.
Thật lòng mà nói, Nisir có hơi nhớ Wisteria. Dù sao thì cô ấy đã luôn nâng đỡ, chăm sóc anh hệt như một người chị ruột thịt, thành ra hiện tại khi chứng kiến quang cảnh có phần quen thuộc này, anh thật sự không khỏi cảm thấy nhớ nhung đôi chút.
Nộp phí qua cổng xong xuôi, Nisir quay đầu lại nhìn Thánh Thành, từng dòng kí ức thoáng xuất hiện trong đầu anh trong giây lát làm anh khẽ mỉm cười: "Chuyến này ngoài việc hơi nguy hiểm ra thì cũng... Không tệ đâu nhỉ?"
Với niềm tin đã được củng cố thêm rất nhiều bởi Đại Thánh Nữ Fiora, giờ Nisir lại càng có thêm động lực để tiếp tục du hành.
...
...
Đến khoảng chiều tối, khi bước chân đã trở nên mỏi mệt, Nisir quyết định dừng chân lại tại một ngôi làng nằm cách Thánh Thành - nơi anh vừa rời khỏi một đoạn không quá xa.
Vì hiện tại là gần cuối mùa thu, những cơn gió thổi qua đã trở nên lạnh lẽo hơn rất nhiều nên Nisir không muốn qua đêm ở bên ngoài giống như mọi lần. Thế nên nếu có thể, anh muốn tìm một nơi nào đó ấm cúng để tá túc, dù có phải trả thêm chút tiền.
Tiếc thay, làng này có vẻ không có nhà trọ.
Cạch~ cạch~
Đúng lúc Nisir đang bối rối không biết phải làm sao thì một ông lão chống gậy tiến đến gần, cười hỏi: "Chàng trai trẻ, cậu đang cần gì sao?"
Nisir quay sang nhìn ông lão, ngập ngừng một lúc rồi mới trả lời: "Cháu đang tìm nhà nghỉ để tá túc một đêm... Nhưng coi bộ ở đây không có"
"Tất nhiên là không rồi. Làng này nằm sát Thánh Thành, ai cũng muốn vào đó nghỉ ngơi chứ ở đây làm gì? Hồi trước cũng có người cố làm thử rồi nhưng kinh doanh bết bác quá, thế là dẹp luôn" Ông lão cười ha ha.
"Toi rồi, chẳng lẽ thật sự phải ngủ bên ngoài?" Nisir xoa cằm.
"Ừm..." Ông lão vuốt râu hai ba cái rồi hỏi: "Muốn đến nhà lão ở một đêm không? Tất nhiên là sẽ không miễn phí, và cũng khá là phiền phức tùy theo cách nghĩ của cậu"
"Đã đến nước này rồi, cháu còn quyền lựa chọn sao?"
"Tốt, đi theo ta"
Nisir mừng rỡ đi theo ông lão. Còn ông lão thì cười cười, tiếp tục bắt chuyện: "Chỉ còn một quãng nữa là đến Thánh Thành rồi, coi bộ cậu xui xẻo quá nhỉ?"
"Không có. Cháu vừa rời Thánh Thành từ sáng"
"Ồ? Dáng vẻ cường tráng này của cậu... Chắc là cậu đang làm nghề Thám Hiểm nhỉ? Có ủy thác ở đó sao?"
"Vâng, cháu vừa hoàn thành ủy thác xong và đang tiếp tục lên đường du hành"
"Uỷ thác? Du hành? Chẳng lẽ cậu được Hội Thám Hiểm cấp phép thám hiểm lưu động? Trẻ như thế á?"
"Chuyện đó hiếm thấy lắm sao thưa ông?"
"Hiếm. Thường thì gần đến đầu ba, khi đã cống hiến rất nhiều cho Hội thì người ta mới cấp phép, ngoại trừ những trường hợp khẩn cấp" Ông lão cười ha hả: "Nếu không phải vì cậu cư xử lễ phép thì ta đã nghi ngờ cậu cơ cấu mua chuộc đặc quyền rồi. Ha ha"
Nisir gãi gãi đầu.
"Ừm, đến rồi. Nhà ta ở ngay kia"
Ông lão chỉ tay về phía một mái nhà tranh ấm cúng trong làng, nơi làn khói bếp đang không ngừng toả ra từ việc ai đó nấu bữa tối bên trong nhà.
"Trưởng làng, cậu nhóc đó là ai vậy?"
Ngay lúc ông lão vừa kịp đặt tay lên tay nắm cửa thì một thanh âm nghiêm nghị vang lên một cách đầy nghi vấn ngay bên cạnh họ: "Ngài không nên mời một kẻ không rõ lai lịch vào nhà vào khoảng thời gian n·hạy c·ảm này đâu"
"Ồ, Derek à...? Không sao đâu, hãy tin tưởng mắt nhìn của ông già này đi, thằng nhóc này không phải gián điệp của bọn c·ướp đâu"
Người thanh niên cao lớn kia đến gần hai người, đánh giá Nisir từ trên xuống dưới: "Sao ngài có thể khẳng định chắc chắn đến vậy?"
Nisir suy nghĩ một chút rồi kéo tấm thẻ Thám Hiểm ra, gượng cười: "Thế này đã đủ để chứng minh độ uy tín của tôi chưa...?"
"Thẻ hắc kim? Cấp Vàng!?"
Người thanh niên kia trợn trừng mắt, một mặt không dám tin.
Mà thật ra không chỉ anh ta, ngay cả bản thân ông lão cũng không giấu nổi sự bất ngờ: "Cứ tưởng được cấp phép đã là giỏi lắm rồi... Đằng này lại còn là cấp Vàng! Chàng trai trẻ, cậu rốt cục là thần thánh phương nào vậy?"
"Chỉ là một Nhà Thám Hiểm nhát gan thích c·hạy v·iệc vặt mà thôi" Nisir trả lời dõng dạc như thể đọc lời thoại từ trong sách giáo khoa.
"...Ba xạo vừa thôi ông tướng"
Cạch~
"Mấy người nói cái gì ngoài này mà ồn ào quá vậy... A? Ai đây?"
Giữa lúc cả đám đang mải nói chuyện thì từ trong gian nhà nhỏ, một người con gái xinh đẹp đẩy cửa xuất hiện một cách hùng hồn làm cả ba giật nảy mình.
"Cậu trai trẻ này là một Nhà Thám Hiểm định ghé lại làng ta nghỉ chân một hôm, cơ mà trong làng thì không có nhà nghỉ nên ông đã mời cậu ấy đến đây ở tạm. Con không thấy phiền chứ?"
"Phiền thì không phiền gì mấy..." Cô gái liếc lên liếc xuống với ánh mắt tương tự chàng thanh niên tên Derek rồi chợt dừng lại ngay chỗ tấm thẻ: "Cấp Vàng!?"
Nisir tặc lưỡi, bất đắc dĩ phải giấu thẻ đi: "Cô nhìn lầm rồi, tôi chỉ mới leo lên được cấp Hổ Phách mà thôi"
"Lừa ai vậy? Mắt tôi tinh anh thuộc hàng nhất nhì cái làng này đấy, làm gì có chuyện tôi nhìn nhầm được? Nhất định là cấp vàng, anh đừng hòng lừa được tôi!"
"Thôi thôi, vào nhà nói chuyện đi mấy đứa. Ngoài này lạnh lắm đó"
Cuối cùng... Nisir cũng đã được vào một căn nhà có lò sưởi và một bữa cơm ấm cúng thay vì phải ở ngoài trời đón gió đông.