Chương 10. Ân điển của Thánh Nữ
Tối hôm đó, Thánh Nữ đã không đến tìm Nisir, có lẽ là vì cô ấy đã không tìm được cơ hội để lẻn ra ngoài giống như mọi lần.
Về phần Nisir, sau khi được Thánh Nữ đích thân sử dụng phép thanh tẩy thì không chỉ riêng cơ thể trở nên sạch sẽ, ngay cả tâm hồn của anh cũng đã trở nên thanh tịnh vô cùng. Bao nhiêu xúc cảm buồn khổ, ủy khuất bấy lâu nay bỗng chốc trở nên êm dịu, chỉ còn lại một cảm giác yên bình và thoải mái đến lạ thường.
Nhờ vậy mà Nisir đã có một giấc ngủ rất ngon, hoàn toàn không để ý tới tình trạng của Elise cũng như Fried trong suốt ngày hôm đó.
Cho đến sáng hôm sau, Nisir mới tranh thủ chút thời gian rảnh để sang thăm Fried, trong khi Elise thì vẫn còn đang ngủ ngon lành.
"Anh tỉnh rồi à?"
Thấy Nisir sang thăm, Fried dù có đang yếu ớt đến mấy cũng phải cố gắng ngồi dậy, mặt mày tái mét: "Nghe tiểu thư nói là anh đã mang tôi đến đây cứu chữa kịp thời, cảm ơn anh"
"Miễn là thù lao hợp lí thì mấy người muốn sai tôi thế nào cũng được. Khỏi cần phải cảm ơn" Nisir nói.
Fried khẽ lắc đầu: "Dù anh có nói thế đi chăng nữa, sự thật vẫn là sự thật rằng tôi nợ anh một mạng, Nisir. Nếu sau này có gặp rắc rối gì thì cứ đến tìm tôi, tôi nhất định sẽ giúp anh bằng tất cả những gì tôi có thể"
"Thế thì sợ là anh phải nợ tôi hơi lâu đấy. Tôi hiện tại đang sống khá thoải mái, không có gặp khó khăn gì cả. Ha ha"
Fried hơi nghi hoặc: "Anh bây giờ có vẻ tươi tỉnh hơn lúc trước khá nhiều rồi nhỉ? Có chuyện gì đã xảy ra trong lúc tôi hôn mê à?"
"Tiểu thư anh không nói với anh sao? Chuyện của Đại Thánh Nữ ấy?"
"Tôi chỉ nghe đến đoạn Thánh Nữ đến đây giao ủy thác cho anh thôi, chẳng lẽ sau đó vẫn còn chuyện gì nữa à?"
"A... Đúng là có một số chuyện nhưng chắc là thôi, tôi sẽ không nói cho anh nghe đâu" Nisir tỏ ra đôi chút mất tự nhiên rồi vội rời đi: "Uỷ thác tạm thời vẫn chưa xong nên tôi phải tranh thủ thời gian làm cho xong ngay trong hôm nay. Anh tiếp tục nghỉ ngơi đi nhé, tôi đi trước"
Cạch~
"Hừm, khả nghi"
...
...
Tiếp tục bỏ qua cuộc hẹn ở tiệm rèn, Nisir người không mặc giáp, tay không tấc sắt lần nữa lên đường đồ sát loài chuột.
Rút kinh nghiệm từ lần trước, lần này Nisir đã vác mặt đến tận Hội Thám Hiểm để nhận nhiệm vụ, đồng thời xin luôn cả bản đồ đường cống ngầm cho khỏi đi lạc... Cũng như loại bỏ hoàn toàn nguy cơ đi nhầm vào cấm địa giống như ngày hôm qua.
Thử nghĩ xem lúc đó mà không có mặt Đại Thánh Nữ đi? Bị c·hặt đ·ầu chắc hẳn là kết cục nhẹ nhàng nhất với Nisir rồi.
Để có thể quý trọng sinh mạng đúng như những gì đã hứa với em gái, Nisir buộc phải thực hiện những thao tác phiền phức giống như vậy nhằm đảm bảo an toàn cho cái mạng nhỏ của mình.
Tuy vậy, đã là Hội Thám Hiểm thì nơi nào cũng có phần giống nhau. Khi nhìn thấy một Nhà Thám Hiểm cấp Vàng được cấp phép thám hiểm lưu động lại đi chọn thứ nhiệm vụ tầm thường như diệt chuột, tất nhiên Nisir sẽ dính phải không ít ánh mắt coi thường.
Vốn đã quen với cảm giác này đến mức gần như vô thức phớt lờ, Nisir nhận lấy tấm bản đồ từ chỗ lễ tân rồi quay gót rời đi một cách đầy dứt khoát.
"À... À thì... Nhà Thám Hiểm Nisir..."
"Hửm? Sao thế? Có vấn đề gì sao?"
"C... Cảm ơn anh"
Thấy lễ tân cúi đầu cảm ơn trước mặt mình, Nisir bật cười: "Ăn nói lắp bắp như thế này thì nhiều khả năng cô là thực tập sinh rồi đúng không? Khỏi cần cảm ơn, tôi chỉ là một Nhà Thám Hiểm nhát gan thích c·hạy v·iệc vặt mà thôi"
"C... Cảm ơn"
Thấy đối phương cứ cảm ơn mình, Nisir đành nhún vai một cái rồi tiếp tục làm nhiệm vụ.
Dưới sự chỉ dẫn của bản đồ cùng kinh nghiệm đến từ cuộc đi săn ngày hôm qua, có vẻ tiến độ làm sạch đường cống ngầm của Nisir đã được đẩy lên cao hơn hẳn. Vẫn là những phương pháp tàn độc đó, song hiệu quả cho ra thì lại tuyệt hơn rất nhiều.
Nisir mải mê săn g·iết lũ chuột đến mức quên cả thời gian, mãi cho đến lúc sắc trời đã tối mịt, anh ta mới chịu trồi lên khỏi nắp cống khi bản thân đã đến tận đầu bên kia của thành phố.
"Giờ mà về thì chắc cũng đến nửa đêm... Khủng kh·iếp thật, vừa rồi mình gần như đã đi bộ từ đầu bên này đến đầu bên kia của thành phố luôn đấy ư?"
"Ừm ừm, chính xác là hơn hai mươi cây số nếu tính theo đường thẳng. Với tốc độ đồ sát kinh dị như thế kia, tôi có gọi anh một tiếng "Dũng sĩ diệt chuột" cũng không ngoa đâu, hì hì"
"Một thanh âm thật quen thuộc"
Nisir cứng ngắc quay đầu lại phía sau lưng, lập tức liền nhận ra Đại Thánh Nữ trong bộ trang phục lẻn ra ngoài chơi đứng đó như thể đã chờ đợi mình từ lâu.
"Sao ngài lại ở đây?" Nisir một mặt mê mang.
"Vì tôi đã đoán trước được anh sẽ trồi lên tại đây đó~ Hì hì, là một Thánh Nữ, tôi được ban cho nhiều khả năng hữu ích lắm đó nha!"
"Tiên tri? Hả? Chẳng lẽ hôm qua ngài cũng..."
"Không có đâu! Hôm qua thực sự chỉ là trùng hợp mà thôi! Hôm nay tôi mới cố ý đến đây đợi anh đó!"
"...Vì sao?"
"Vì tôi muốn làm gì đó cho anh... Chỉ thế thôi"
Nói rồi Đại Thánh Nữ bước tới sử dụng phép thanh tẩy lên người Nisir một cách thuần thục: "Công việc này thực sự chẳng dễ dàng gì. Anh đã vì tôi mà chịu đựng đủ thứ khổ, tôi đâu thế cứ thế mà ngồi chơi đợi kết quả được? Cảm giác bứt rứt lắm"
"Vốn dĩ là ngài thuê tôi làm mà, đã cầm tiền thì phải chịu khổ chứ? Ngài nghĩ nhiều quá rồi, Đại Thánh Nữ"
"Fiora"
"...À, ừm... Fiora"
"Anh mới là người nghĩ nhiều đó. Bảo rồi, tôi giúp anh rửa sạch cơ thể chỉ đơn giản là vì tôi muốn thế thôi, không có kiếm cớ trừ lương anh đâu mà sợ, hì hì"
Sau khi phép thanh tẩy hoàn thành, Thánh Nữ lại kéo mũ trùm đầu lên rồi cười nói: "Đi uống chút gì không? Sẵn ở gần đây đang có một quán rượu, tôi sẽ thanh toán phần thưởng của ủy thác diệt chuột cho anh luôn"
Thánh Nữ uống rượu à?
Nisir có cảm giác không ổn lắm nhưng vẫn cúi đầu đi theo.
Không lâu sau đó, bằng vào số tiền rủng rỉnh trong túi mình, Fiora dễ dàng chọn ra được một bàn rượu nằm trên góc lầu hai, rất thích hợp để cả hai có thể nói chuyện riêng tư mà không sợ ai làm phiền.
"Ở đây náo nhiệt thật đó, ước gì mình thoái vị được thì hay quá. Khi đấy liền có thể đường đường chính chính đến đây uống rượu một cách thoả thích rồi"
"A ha ha, Thánh Nữ ngài thật biết đùa"
"Tôi đang nói thật đó. Còn nữa, phải gọi tôi bằng tên, rõ chưa?"
"Vâng..."
Hai người im lặng được một lúc thì phục vụ đã mang rượu lẫn thức ăn tới nơi. Đại Thánh Nữ đang cao hứng, rất vui vẻ thanh toán luôn phần rượu thịt của Nisir trước khi anh ta kịp làm gì.
Thú thực, cái cảm giác được bao nuôi này thực sự có hơi áp lực.
"Rồi, giờ thì vào việc chính nha. Khi đó anh đã mong muốn điều gì từ tôi vậy, Nisir?" Fiora liếc mắt nhìn về phía Nisir, như thể đọc thấu toàn bộ tâm can anh ta.
Đây là lần đầu tiên Nisir tận mắt chứng kiến ánh mắt như thế này của Đại Thánh Nữ. Điều đó thực sự làm anh cảm thấy hoài nghi về tính cách thực sự của cô gái này.
"Tôi cần một lời khuyên. Có lẽ một Đại Thánh Nữ như ngài sẽ biết cách dẫn lối cho tôi... Giống như những gì ngài đã làm với rất nhiều người khác trước đó"
Nisir chẳng thèm giấu diếm điều gì, vừa uống rượu vừa kể lại toàn bộ cuộc đời mình cho vị Thánh Nữ lắng nghe.
Câu chuyện đó thực chất cũng không có gì đặc biệt cả. Chỉ là quãng thời gian một đứa trẻ lăn lộn không ngừng để giành giật sự sống. Bị khinh bỉ, chà đạp, rồi lại được giúp đỡ hết lần này đến lần khác nhưng cuối cùng vẫn bất lực và không thể giúp được ai.
"Ra vậy. Đó là cách nghĩ của anh về những gì anh đã trải qua nhỉ?"
Đại Thánh Nữ Fiora mỉm cười đưa tay lên phía trước búng vào giữa trán Nisir một cái: "Tôi vốn đã nghĩ anh là một tên ngốc, ai mà ngờ anh lại ngốc thật"
"Hả? Là sao?"
"Anh chỉ nghĩ về những người đ·ã c·hết mà chẳng thèm nhớ tới những người mà anh đã cứu. Càng buồn cười hơn là... Họ thậm chí còn chẳng phải c·hết vì anh nữa. Cái suy nghĩ ôm hết mọi trách nhiệm về phía mình là biến thái lắm đó" Fiora cười nói.
"Nhưng em gái tôi..."
"Ừm ừm, bệnh lạ nhỉ? Rồi căn bệnh đó thì liên quan gì đến anh? Anh lây bệnh cho con bé à?"
"Tôi..."
"Từ góc nhìn của tôi, việc em gái anh mắc bệnh thuần túy là một điều xui xẻo. Căn bệnh đó vốn không liên quan gì đến anh cả, anh thậm chí còn hi sinh tất cả công sức, tiền bạc, địa vị chỉ để kéo dài sự sống cho cô bé... Thế thì anh còn ôm hết trách nhiệm làm gì? Tôi thấy anh đã làm rất tốt nghĩa vụ của một người anh rồi"
Nisir trầm mặc: "..."
"Anh biết đấy, con người là một sinh vật kì lạ"
Fiora khẽ nhấp môi một ít rượu rồi mỉm cười nói tiếp: "Vết thương của tuổi thơ tuy không quá dài về mặt thời lượng, thế nhưng hầu hết mọi người đều phải dùng gần như toàn bộ phần đời còn lại để chữa lành v·ết t·hương đó. Bản thân anh bây giờ cũng không phải ngoại lệ"
"...Tôi phải làm thế nào để có thể thoát khỏi quá khứ của mình?"
"Anh đang xin lời khuyên từ tôi à? Thứ lỗi, riêng về quá khứ, tôi không có tư cách bình phẩm hay đưa ra lời khuyên dành cho anh. Bất kể những gì tôi nói ra có hoa mỹ mật ngọt đến đâu đi chăng nữa, suy cho cùng chúng vẫn chỉ là những ngôn từ sáo rỗng mà thôi"
"Cả đời tôi chưa từng chia sẻ một ổ bánh mì mốc với bất kì ai, cũng chưa từng phải dành ăn với một con c·h·ó hoang bên đường. Tôi không thể hoàn toàn hiểu được cảm xúc của anh, nỗi đau của anh trong cái quá khứ khốn khổ đó, chỉ có thể thông cảm cho những gì anh đã phải gánh chịu. Vì vậy, nếu như anh hỏi tôi về việc phải làm gì để thoát khỏi nỗi đau trong quá khứ, câu hỏi đó chỉ có anh mới có thể trả lời"
Nisir lặng lẽ nhìn về phía đôi bàn tay mình, một đôi bàn tay đã chai sạn vì cường độ luyện tập và thám hiểm gần như không ngừng nghỉ.
Fiora thấy Nisir càng lúc càng trở nên trầm lặng, chỉ lại lần nữa mỉm cười rồi đặt tay lên đầu anh ta một cách dịu dàng: "Thay vì quá khứ thì tôi thích nói về tương lai hơn nhiều. "Đi tìm cho mình một lẽ sống" à... Tôi nghĩ rằng đó là một lí do rất tuyệt để anh có thể tiếp tục tồn tại trên cõi đời này đó"
"...Ngài nghĩ nó tuyệt, nhưng tôi thì chỉ thấy nó thật mông lung"
Nói xong, Nisir liền hất tay Fiora sang một bên.
"Chà, anh nói thế cũng không sai. Song, việc khám phá những gì mà mình chưa biết chẳng phải chính là công việc của một Nhà Thám Hiểm như anh hay sao? Tôi thì thích phiêu lưu mạo hiểm lắm, nhưng... A ha ha, anh hiểu mà" Đại Thánh Nữ gãi đầu rồi tee hee~ một cái.
Rất đáng yêu.
Cô ấy rõ ràng là đang tận dụng vẻ ngoài của mình để xoa dịu Nisir.
"Nisir, anh nhất định sẽ tìm thấy nó thôi, tôi có thể lấy danh dự ra đảm bảo với anh. Chỉ cần tìm ra được "lẽ sống" thì cùng lúc đó anh liền sẽ có câu trả lời dành cho câu hỏi trước đó của mình" Fiora khẳng định.
"Ngài đã nhìn thấy điều gì ở tôi sao, Đ... Fiora?"
"Chịu, người ta không biết gì hết á. Người ta chỉ đơn giản là cảm thấy anh sẽ làm được thôi~"
Fiora uống thêm một ít rượu, sau đó cất tiếng cười ngân vang êm tai như chuông gió: "Mỗi khi cảm thấy mặc cảm hay tự ti về bản thân, anh hãy thử nhớ lại xem mình đã từng làm cho người khác mỉm cười hay chưa. Miễn là anh đã từng tạo cho người khác một nụ cười, điều đó có nghĩa là anh đang đi đúng hướng"
"Ừm, lấy ví dụ như tôi chẳng hạn. Anh đã làm cho một Đại Thánh Nữ như tôi suýt c·hết cười mấy lần rồi đó, lấy làm tự hào đi Nhà Thám Hiểm đầu đất ạ! Không phải ai cũng có thể làm cho Fiora này cười đầu!"
Nisir cạn lời: "...Chỉ vậy thôi cũng được sao?"
"Cuối cuộc hành trình, nếu anh vẫn cảm thấy không được thì trở về đây làm kỵ sĩ cho tôi. Tự tôi sẽ ban cho anh một lẽ sống, và cũng sẽ giúp anh cảm thấy tự hào. Đó là ân điển cuối cùng mà tôi sẽ dành cho anh, dũng sĩ của tôi~" Fiora vừa nói vừa yểu điệu đá lông mi một cái.
Nisir thở dài: "Mong ngài đừng làm ra những hành động như thế trước mặt tôi nữa. Nhất là hiện tại, đang lúc tôi yếu lòng, ngài cứ làm thế lỡ tôi yêu phải ngài thì sao?"
"Á? Thẳng tính ghê" Fiora vẫn cười tủm tỉm: "Biết gì không? Việc anh yêu tôi cũng có thể trở thành lẽ sống đó... Mặc dù nó sẽ chẳng bao giờ được như ý anh. Ha ha~"
"Thôi, đáng sợ lắm"
Nisir bật cười rồi cùng Fiora uống rượu giải sầu sau khi đã hoàn thành nhiệm vụ.