Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 13. Gã đàn ông đáng khinh

Chương 13. Gã đàn ông đáng khinh


"Ông! Ông ơi! Ông đâu rồi?! Mau trả lời con đi, làm ơn!"

Bị tách khỏi người thân từ sớm, Lina trong lòng đầy lo lắng cố gắng tìm kiếm tung tích của trưởng làng giữa cái khung cảnh đầy mùi máu và tro tàn đang dần nhấn chìm ngôi làng trong sự hỗn loạn.

May thay, mười mấy t·ên c·ướp tên nào cũng bận bịu công việc nên chẳng có ai để tâm đến những tiếng thất thanh của Lina. Chúng chỉ nghĩ đơn giản rằng Lina là một ả đàn bà yếu đuối, sẽ chẳng làm nên nổi trò trống gì rồi lại tập trung vào công việc của chính bọn chúng.

Đốt phá, c·ướp kho thóc, c·ướp tiền bạc, c·ưỡng h·iếp dân nữ, tàn sát dân thường... Tóm lại, việc được trở thành kẻ thống trị làm bọn chúng trở nên say mê, từ đó khiến cho mọi thứ ở đây càng lúc càng c·hết chóc hơn, hỗn loạn hơn theo từng giây từng phút.

Không lâu sau đó, giữa một đám lửa cháy bập bùng trong màn đêm, Lina nhìn thấy t·hi t·hể lạnh lẽo của trưởng làng trên một vũng máu đỏ, được gây ra bởi một nhát chém lạnh lùng vào cổ họng của ông ấy.

"Ông... ơi?"

Lina ngã quỵ, thân thể dường như mất đi toàn bộ sức lực. Cô cô gắng lê lết đến chỗ người ông quá cố, bờ môi mấp mái như thể muốn nói gì đó nhưng lại bị chặn đứng ở cổ họng, không tài nào thốt ra thành lời.

Lúc này thì Derek đã đuổi đến nơi. Anh ngẩn ra một lúc rồi ra sức kéo t·hi t·hể của trưởng làng ra khỏi đ·ám c·háy, lông mày nhíu lại: "Hỏng rồi, đã quá muộn rồi"

"Muộn...?"

Nhãn thần của Lina dần tối lại. Cô ấy nhìn chằm Derek một cách quỷ dị, mãi một lúc lâu sau mới từ từ nở một nụ cười đáng sợ: "Anh diễn rất tốt, nhưng không thể qua mắt được tôi đâu"

"Lina...?"

Thấy thái độ của Lina thay đổi, Derek đột nhiên có hơi rùng mình: "Anh không hiểu ý em. Chẳng lẽ anh đã làm gì khiến em phật ý rồi?"

"...Anh thậm chí còn không tỏ ra bất ngờ trước c·ái c·hết của ông" Lina cười lạnh: "Biểu cảm của anh vừa rồi trông giống như một người vừa gặp phải chuyện gì đó ngoài ý muốn... Chứ chẳng phải là biểu cảm khi ai đó chứng kiến c·ái c·hết của người thân mình"

"Cả trước đó nữa... Tôi đã luôn cảm thấy kì lạ. Mặc dù tôi đã sợ hãi việc mình sẽ bị c·ưỡng h·iếp... Nhưng trực giác của tôi lại mách bảo rằng những gì tôi gặp phải dường như là có người nào đó âm thầm sắp đặt. Người đó phải rất hiểu tôi, biết tôi ở đâu, làm gì, sợ hãi điều gì, thế nên hắn mới lên kế hoạch..."

"Tất nhiên, người đó không ai khác chính là anh, Derek. Nếu bây giờ tôi hỏi anh "bức thư đã ở đâu" thì chắc anh cũng chẳng thể trả lời được có đúng không?"

Derek trầm mặc.

Lina thì đứng dậy, tiến gần đến chỗ t·hi t·hể của người ông quá cố rồi cầm cây gậy chống lên, quật thẳng vào đầu Derek một cái rõ đau.

Rắc~

Lina không hề nương tay. Chiếc gậy chống thực sự đã b·ị đ·ánh gãy. Máu tươi không ngừng chảy xuống từ trán Derek, thế nhưng anh ta lại không lộ ra một chút sự đau đớn nào: "Em thực sự quá mức thông minh và sắc sảo... Đó là lí do vì sao tôi nhất định phải có được em, Lina"

"Thứ lỗi, tôi không muốn trở thành một món đồ chơi cho cái tên đạo đức giả như anh đùa bỡn. Ông của tôi, hoặc nói đúng hơn là cả cái làng này đã bị anh lừa bấy lâu nay... Vì vậy, đích thân tôi sẽ vạch trần bộ mặt thật của anh"

Derek điềm tĩnh khẽ lắc đầu một cái: "Không được đâu. Em thậm chí còn không có cơ hội đó. Chỉ cần em không còn xuất hiện trước mặt họ, họ liền sẽ không thể nào biết được thân phận thực sự của anh"

"Ngoan ngoãn chấp nhận sự thật đi, Lina. Nếu màn kịch mà anh đã cất công dàn dựng bị em đạp đổ không thương tiếc... Vậy thì anh đành phải đoạt lấy em bằng vũ lực!"

"Ha, kể cả cái màn hình anh hùng cứu mỹ nhân của anh có thành công thì trái tim tôi vẫn sẽ không thuộc về anh đâu. Tên đáng khinh!"

Derek vẫn giữ bộ mặt điềm tĩnh, hoàn toàn không chút tức giận kể cả khi bị người mình yêu xúc phạm. Anh ta chỉ vươn tay đến chỗ Lina, ý đồ sử dụng sức của trai trẻ để khống chế một cô gái yếu đuối giống như bao t·ên c·ướp khác đang tung hoành trong làng.

"Mệt vãi, cả đời mình đúng là không bao giờ hết cực. Cứ rảnh rỗi chút xíu là lại có người tạo công ăn việc làm..."

Giữa hư không, một âm thanh than thở vang lên làm Derek giật mình. Tuy vậy, hắn vẫn không tỏ ra sợ hãi, ngược lại còn nắm bắt được danh tính đối phương chỉ trong nháy mắt: "Nisir, tôi đã tốt bụng không t·ấn c·ông anh trong lúc ngủ, và đây là cách anh báo đáp cho lòng tốt của tôi sao?"

"Đừng xúc phạm hai chữ "lòng tốt" chứ, tên vô lại. Mặc dù chúng ta đều vô lại như nhau, nhưng ít nhất thì tôi sẽ không làm giống như những gì mà anh đã làm để có được tình yêu. Cái cách anh "yêu" thực sự làm tôi ngứa mắt"

Nisir chủ động hiện diện, rút kiếm rồi đẩy Lina ra phía sau lưng mình, nhỏ giọng nói: "Có một việc mà cô cần phải làm ngay lập tức. Việc có dọn sạch được lũ c·ướp và cứu lấy cái làng này được hay không đều phụ thuộc vào cô"

"Tôi phải làm gì bây giờ?" Lina hỏi.

Nisir âm thầm nhét vào tay Lina một cuộn giấy: "Đó là cả gia tài của tôi. Chạy khỏi đây và tìm một nơi thật vắng vẻ, khi đó cô tự khắc sẽ biết cách sử dụng nó"

"Còn anh?"

"Khỏi lo. Kể cả có đánh không lại thì tôi vẫn có đủ cách để chạy"

"Được, tôi tin anh"

Dứt lời, Lina liền dốc hết sức bỏ chạy.

Còn Derek thì vẫn bình tĩnh, tiếp tục chi phối màn kịch một cách điêu luyện: "Tên gián điệp ngạo mạn! Chỉ tại ngươi mà làng của ta bị bọn chúng c·ướp b·óc! Ta, Derek liều mạng với ngươi! Tên khốn kiếp!"

"Chậc, anh không thể quyết đấu một cách đường đường chính chính được à? Uổng công tôi xem anh là đồng loại, giờ mới thấy anh còn tệ hơn cả tôi"

Với uy tín và vị thế mà mình có được, Derek dễ dàng biến Nisir trở thành tội nhân trong mắt toàn bộ dân làng, bởi vì đó là một sự đổ tội vô cùng thuyết phục đổ thẳng lên đầu một Nhà Thám Hiểm không rõ lai lịch như Nisir.

Tuy rằng việc này tạm thời sẽ không gây nguy hiểm cho anh, song nếu như không làm gì đó, danh tiếng của anh sẽ hoàn toàn bị phá hủy.

"Hi vọng là mình không đặt niềm tin sai người"

...

...

Lina mang theo cuộn giấy mà Nisir đưa cho, một mình chạy thục mạng ra khỏi làng. Tuy nhiên, cô ấy vẫn biết rõ với tính cách cẩn trọng của Derek, hắn ta tuyệt đối sẽ không để cô ấy chạy đi một cách dễ dàng như vậy.

Quả nhiên là chỉ không lâu sau đó, từ phía sau lưng Lina đã xuất hiện một vài t·ên c·ướp thân thủ nhanh nhẹn ráo riết truy đuổi theo cô.

Là một người con gái chân yếu tay mềm, việc cô ấy bị chúng đuổi kịp chỉ là chuyện sớm muộn. Vì vậy, cô ấy đã quyết đoán mở muộn giấy ra, xem thử "cả gia tài" mà Nhà Thám Hiểm kia đưa cho cô rốt cục là thứ gì mà được xem như sợi cỏ cứu mạng duy nhất trong tình huống này.

Đáp án cuối cùng đó chính là: Cuộn phép.

Cuộn phép là một vật phẩm ma thuật đắt đỏ, mạnh mẽ mà lại còn vô cùng dễ sử dụng. Mỗi cuộn phép được bán trên thị trường đều được yểm một loại ma thuật hùng mạnh nào đó, chỉ cần mở cuộn ra là có thể kích hoạt mà chẳng cần người sở hữu phải sử dụng ma lực.

Nói cách khác, với thứ vật phẩm quý giá này, ngay cả một đứa trẻ cũng có thể gây ra một v·ụ t·hảm s·át hàng loạt!

Tất nhiên, đó là chuyện sẽ xảy ra nếu chúng được sử dụng sai cách. Thực tế chứng minh trong nhiều trường hợp, thứ này chính là vật phẩm tối thượng giúp các Nhà Thám Hiểm bảo toàn sinh mạng của mình trước các tình huống hiểm nghèo.

Vậy nên cho dù thứ này có đắt đỏ và nguy hiểm đến mấy đi chăng nữa, mỗi Nhà Thám Hiểm giống như Nisir đều nên trang bị ít nhất một cuộn bên mình!

Ngay khi cuộn phép được Lina mở ra, vòng tròn ma thuật bên trong lập tức được kích hoạt. Luồng ánh sáng tím chói mắt nhanh chóng bao trùm toàn bộ cơ thể cô ấy khiến tầm mắt của cô ấy mờ đi, như thể mọi thứ trước mắt cô ấy đang dần biến mất vậy.

"Nguy rồi! Cô ta vừa dùng Cuộn Dịch Chuyển! Mau bám vào cơ thể cô ta nhanh lên!"

Quá trình dịch chuyển diễn ra rất nhanh, thế nhưng vẫn không nhanh bằng thân thủ của bọn đạo tặc. Một tên trong số những kẻ truy đuổi đã kịp thời bám lên người Lina, cùng cô dịch chuyển đến địa điểm nào đó được chủ sở hữu của nó chỉ định.

...

...

Phía bên kia.

Sau một hồi giao đấu với Derek, Nisir dần nhận ra sức mạnh của tên vô lại này mạnh hơn anh tưởng tượng rất nhiều.

Không chỉ thể thuật, Derek còn biết sử dụng cả các loại pháp thuật trung cấp, không ngừng q·uấy n·hiễu và phản công Nisir khiến anh gặp rất nhiều khó khăn, thậm chí còn có những lúc anh tưởng chừng mình đã bị Derek áp đảo.

"Cái tên đó đào đâu ra nhiều ma lực dữ vậy? Càng lúc càng khó hiểu"

Nếu Derek thực sự sở hữu nhiều ma lực đến mức này thì chắc chắn Học Viện Hoàng Gia sẽ có một chỗ cho anh ta. Tuy vậy, sự thật rõ ràng Derek chỉ là một trai làng quanh năm chỉ biết cắm mặt vào trồng trọt và chăn nuôi, nếu nói anh ta có tập luyện võ thuật thì còn có thể hiểu được... Nhưng học ma thuật á? Làm sao có chuyện đó được?

Nhìn đi nhìn lại, xung quanh kẻ này thực sự tồn tại rất nhiều vấn đề mà Nisir nghĩ mãi cũng không thể hiểu được.

"Chạy đi đâu!"

Lựa đúng lúc Nisir đang bận suy nghĩ, Derek đã tạo ra một v·ụ n·ổ ngay dưới chân anh làm anh thiếu chút nữa ngã cắm mặt xuống đất.

"Lại còn nhìn xuyên qua cả Áo Choàng Ảo Ảnh của mình nữa chứ"

Nisir nghiến răng, cố gắng chịu đựng cảm giác đau buốt dưới chân để tiếp tục duy trì tốc độ hiện tại.

"Tấn công không xong, chạy cũng không được, khổ sở vô cùng. Nhà Thám Hiểm cấp Vàng hoá ra cũng chỉ có vậy thôi sao?" Derek đắc thắng cười ha hả.

"Con quái vật chém bao nhiêu lành lại bấy nhiêu như anh không có tư cách cười tôi"

Nói rồi Nisir đột nhiên chuyển hướng, chạy ngược lại đâm thẳng vào ngực trái Derek một cách bất ngờ.

Xoẹt~

Mũi kiếm dễ dàng đâm thủng ngực Derek, thế nhưng trên mặt hắn ta lại không tỏ ra một chút sự đau đớn nào. Trái lại anh ta còn nắm chặt lấy tay Nisir, khoé miệng dần nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn: "Đoán ra được điều gì rồi có đúng không? Tiếc là đã quá muộn, giờ thì anh không thể chạy được nữa"

"Hừ, anh đúng là một gã đáng khinh"

Trước khi cả cơ thể bị bao trùm trong ngọn lửa, Nisir vẫn kịp phun vào mặt Derek một ngụm nước bọt.

Nhưng còn sau đó, chắc là đã không còn chuyện gì sau đó nữa.

Nisir ngã xuống mặt đất, trên người dính đầy vết bỏng chí mạng. Anh chắc chắn sẽ c·hết nếu không được cứu chữa, nhưng Derek tất nhiên sẽ không để anh c·hết dễ dàng như vậy.

Hắn ta muốn nhiều hơn thế nữa.

"Thế nào? Cảm giác bất lực lắm đúng không? Ah, nhớ lại thì ta cũng đã từng như vậy. Ta bất lực, yếu đuối, không thể nào chạm đến được trái tim của Lina... Nguyên nhân đơn giản chỉ vì ta không được mạnh mẽ như mẫu người mà cô ấy luôn yêu thích"

"Tại sao?"

"Tại sao?"

"TẠI SAO!?"

"Tại sao cô ấy vẫn không yêu ta kể cả khi ta đã trở nên mạnh mẽ!?"

Liên tục đạp lên đầu Nisir, Derek cứ lớn tiếng hỏi như vậy. Có lẽ hắn ta biết câu trả lời, nhưng đâu đó bên trong hắn ta vẫn muốn chối bỏ nó.

"Đủ rồi. Có lẽ ta không cần câu trả lời từ một kẻ sắp c·hết như ngươi"

"C·hết đi, Nisir"

Derek duỗi tay ra, bắt đầu ngưng tụ một vòng tròn pháp thuật rực đỏ với ý định kết liễu Nisir.

Sưu~

Chỉ có điều ngay khi quá trình ngưng tụ vừa kịp hoàn thành thì vòng tròn pháp thuật đó đã bị xuyên thủng bởi một tia sáng đột ngột loé lên trong màn đêm, nhanh đến mức Derek còn chẳng kịp phản ứng: "Ai!?"

Bịch~

"Tông đồ của Giáo Hội Cristo..."

Người đàn ông bí ẩn bước ra, thân mặc áo khoác màu trắng có thêu hoa văn hình rồng, bên hông giắt theo một thanh đại kiếm to lớn, trước ngực là huy hiệu vinh quang của Thánh Hiệp Sĩ, mái tóc đỏ thẫm, đôi mắt xanh biếc, và quan trọng nhất là cực kì đẹp trai.

"Thánh Kỵ Sĩ D'Arcy xin mạn phép được tham chiến"

Chương 13. Gã đàn ông đáng khinh