Chương 14. Thánh Kỵ Sĩ D'Arcy
"D'Arcy? Ngươi lẽ nào là... Thánh Kiếm của Giáo Hội Cristo?"
"Đúng là có những người gọi tôi như vậy... Nhưng thực ra, xét về vai vế thực sự thì tôi cũng chỉ là một Thánh Kỵ Sĩ bình thường của Giáo Hội mà thôi"
D'Arcy tiến đến đứng đối diện với Derek, đồng thời còn thuận tiện đảo mắt nhìn quang cảnh xung quanh mình: "Chà, Đại Thánh Nữ nhà ta đúng là thần thông quảng đại, cái gì cũng có thể đoán trước được nhỉ? Mặc dù cô ấy chẳng bao giờ biết được thời điểm chính xác..."
"Đại... Thánh Nữ...?" Derek bắt đầu run rẩy.
"Bất ngờ lắm ư? Đã nhận sức mạnh từ chúng mà còn sợ bị Thánh Nữ nhìn thấu?"
D'Arcy mỉm cười, xoa xoa nắm đấm của mình: "Nào, kẻ đã lập giao kèo với quỷ dữ, tôi sẽ không dùng kiếm đâu, nên mong anh sẽ mua vui cho tôi được đôi chút"
"Mua vui... Ư?"
Tựa như bị đâm trúng chỗ đau, hai bắt Derek trở nên đỏ bừng, trông như thể một khối chất nổ sắp mất kiểm soát.
Vốn dĩ, hắn mới chính là kẻ thống trị toàn bộ cục diện hiện tại. Thế rồi tên Thánh Hiệp Sĩ này chui từ đâu ra một mình đạp đổ tất cả kế hoạch của hắn... Đã thế lại còn xem hắn như một công cụ mua vui, một món đồ chơi rẻ tiền...
Một Kiếm Thánh đang không muốn sử dụng thanh kiếm của mình... Điều này đồng nghĩa với việc kẻ này không hề xem Derek là đối thủ.
Hết lần này đến lần khác...
Hắn đều bị mọi người xem thường...
"Ngươi... Ngươi..."
Derek không thể nghĩ thêm được gì nữa. Từ đáy lòng hắn, một sự thôi thúc khủng khiếp không ngừng trỗi dậy... Nó muốn hắn g·i·ế·t c·h·ế·t tên Thánh Kỵ Sĩ đã xem thường hắn... Hay nói đúng hơn là tất cả người dân trong làng, tất cả mọi người còn sống trước mặt hắn.
Tất cả...
Để hiến tế cho nó.
"Tất cả các người..."
"Đều xem thường ta!!!"
Trước con mắt bình tĩnh của D'Arcy, cơ thể máu thịt của Derek bị thứ sức mạnh khủng khiếp đang không ngừng dâng trào bên trong cơ thể anh ta xé toạc. Từ bên trong đó, một sinh vật vô định hình trỗi dậy, trông giống như một con quỷ lửa khổng lồ thắp sáng cả màn đêm.
Giờ đây, linh hồn của Derek đã hoàn toàn bị chi phối bởi sự phẫn nộ. Cơ thể anh ta cũng không còn là máu thịt mà đã trở thành những dòng dung nham cuộn chảy được cố định bởi các tảng đá đen trôi dạt khắp cơ thể, triệt để trở thành sinh vật quỷ dữ bước ra từ hoả ngục.
Rất nhanh chóng, mặt đất xung quanh con quỷ Derek bị nung chảy thành dung nham, lan nhanh đến chỗ D'Arcy trong lúc anh ta còn đang đợi đối phương phát động tấn công.
"C·h·ế·t đi! C·h·ế·t đi! C·h·ế·t hết đi!"
Con quỷ liên tục gầm rú khiến mặt đất rung chuyển dữ dội, tạo ra những kẻ nứt khiến dung nham trào lên khỏi mặt đất. Đồng thời, từ trên bầu trời cũng liên tục xuất hiện các vòng tròn ma thuật trực lửa, trút xuống mảnh đất này cơn mưa bụi tro, thiên thạch và lửa nóng.
"Không ổn, mình chọc phải núi lửa rồi"
D'Arcy bắt đầu hối hận khi bản thân đã chọc phải một kẻ điên bị chi phối bởi sự phẫn nộ. Nhưng may mắn thay, giữa lúc anh ta đang bối rối thì một Nhà Thám Hiểm đột ngột xuất hiện từ hư không: "Tôi sẽ sơ tán dân thường, anh muốn làm gì thì làm đi"
"Ồ? Tôi cứ tưởng anh đã c·h·ế·t dưới đống dung nham rồi chứ?" D'Arcy ngạc nhiên nhìn Nisir.
"Đó chỉ là một cái xác giả mà tôi dùng để đánh lạc hướng tên đó thôi" Nisir nhún vai: "Anh biết đấy, kẻ thù của các Nhà Thám Hiểm đâu chỉ là các loại quái vật"
"...Anh vất vả quá nhỉ?"
"Tóm lại, hầu hết các trang bị của tôi đã bị thứ đó nung chảy hết rồi nên tôi sẽ không tham chiến với anh đâu, Thánh Kỵ Sĩ đại nhân" Nisir nói rồi quay lưng rời đi: "Bù lại, tôi dám đảm bảo các dân làng sẽ được an toàn"
"Cảm ơn!"
"À phải rồi, còn một điều nữa tôi muốn nhắc nhở" Nisir dừng lại một chút rồi nói: "Quả tim hay não bộ không phải là điểm yếu của nó. Có vẻ thứ đó sở hữu một lõi ma lực có khả năng di chuyển khắp nơi trong cơ thể, miễn là lõi không bị phá hủy thì nó sẽ không thể c·h·ế·t. Mong anh hãy ghi nhớ điều đó"
Đến đây, Nisir mới thực sự rời đi.
"Cảm ơn... Mặc dù tôi vừa nhìn đã biết cái thứ này có khả năng tái sinh vô hạn rồi"
D'Arcy thở dài, dù chuẩn bị chiến đấu nhưng vẫn không có ý định dùng kiếm: "Miễn sao dân làng xung quanh không bị tổn thương thì..."
Ầm!
Chỉ một lần vận sức đơn giản, D'Arcy nhảy lên đấm thẳng vào mặt con quỷ lửa, dù rằng cơ thể nó khắp nơi đều là dung nham nóng chảy. Thậm chí... Cú đấm của D'Arcy còn đủ sức đấm nổ cả đầu con ác quỷ!
Nhưng tất nhiên, chỉ vài giây sau đó, cái đầu của con quỷ đã khôi phục lại như ban đầu.
Còn D'Arcy thì nhẹ nhàng tiếp đất, đón nhận ánh nhìn đầy thù hận của con quỷ mà Derek hoá thành: "Vẫn biết đau đấy nhỉ?"
Grào!!!
Con quái vật dùng nắm đấm tấn công D'Arcy, mỗi nắm đấm đều mang theo sức nóng đủ để biến da thịt cháy thành tro chỉ trong nháy mắt.
Ầm! Ầm! Ầm!
D'Arcy vận dụng thể thuật vừa liên tục tránh né các đòn tấn công nóng bỏng và cuồng bạo, vừa cẩn thận đánh giá lại tình hình để đưa ra đối sách tiếp theo.
Loại quái vật có thể tái sinh vô hạn như con quỷ lửa trước mặt xác thực rất khó đối phó... Trong trường hợp chỉ đánh bằng tay không. D'Arcy không dám chắc phước lành sẽ đủ để anh chống lại sức nóng để tìm kiếm lõi ma lực của nó... Vì vậy, anh phải lựa chọn một phương thức khác để kết liễu nó.
"Thánh Vực!"
D'Arcy triển khai năng lực của một Thánh Kỵ Sĩ kì cựu, khai mở Thánh Vực thanh tẩy mọi nguồn sức mạnh mà anh xem là tội lỗi.
Tức thì, con quái vật lùi lại, run sợ theo bản năng trước luồng ánh sáng màu vàng phát ra từ dưới mặt đất nơi D'Arcy đang đứng. Thậm chí, nó còn đang không ngừng mở rộng phạm vi một cách nhanh chóng, gần như bao phủ toàn bộ diện tích của ngôi làng nhỏ này.
Từ trên bầu trời nơi Thánh Vực ngự trị, lông vũ màu trắng rơi xuống lả tả, rơi vào miệng vết thương của những dân làng đang nằm thoi thóp trên mặt đất, chữa lành và cứu họ thoát khỏi nỗi đau, tựa như cái chạm tay của các thiên thần.
Ngược lại, mỗi chiếc lông vũ rơi lên người con quỷ lửa đều tạo ra một vụ nổ ánh sáng chói mắt khiến nó gào lên một cách thống khổ, quay sang điên cuồng tấn công D'Arcy nhằm hoá giải cơn mưa thần thánh mà anh ta đã triển khai trước đó.
Chỉ tiếc là càng tấn công, nó lại càng lơ là việc phòng thủ. Là một con quỷ bị chi phối bởi ngọn lửa phẫn nộ, nó chỉ biết tấn công cuồng loạn, càng hung bạo thì càng mạnh mẽ... Song dù đòn tấn công có mạnh mẽ đến mấy đi chăng nữa, nếu đã đánh không trúng đích thì tác dụng liền bằng không.
"Thánh Quang..."
D'Arcy giơ tay lên, lần đầu tiên thi triển Thánh Thuật kể từ khi khai mở thánh vực: "Tẩy Lễ!"
Dưới hiệu lệnh của chủ nhân, những chiếc lông vũ bất chợt loé lên, hoá thành những tia sáng thần thánh bắn loạn xạ khắp nơi trong phạm vi của Thánh Vực. Điều đặc biệt nhất của tia sáng này là khả năng lựa chọn mục tiêu, cũng như tính nảy bật vô hạn của nó miễn là Thánh Vực vẫn còn tồn tại.
Những tia sáng chói mắt bắn xuyên qua cơ thể của những người dân làng, để lại bên trong họ một cảm ấm áp dễ chịu trước những cơn gió đông lạnh buốt.
Trái lại, con quỷ lửa được Derek hoá thân thành thì lại bị các tia sáng bắn thủng lỗ chỗ, cơ thể dung nham bị phá hủy nặng nề đến mức không kịp hồi phục, từ đó để lộ một viên hồng ngọc nằm sâu trong khu vực não bộ.
"Giờ thì lại giấu trong đầu à, thấy mình vừa đấm chỗ đó xong nên giấu ở đó luôn? Chẳng lẽ tên đó nghĩ rằng "chỗ nguy hiểm nhất là chỗ an toàn nhất" sao?"
Không bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để kết liễu, D'Arcy nhanh chóng vận sức rồi nhảy lên, dùng tay không bắt lấy viên hồng ngọc trong lúc con quỷ vẫn đang giãy dụa trong cơn mưa ánh sáng: "Quả nhiên việc vứt đi lí tính đổi lấy sức mạnh chưa bao giờ là lựa chọn đúng đắn cả. Kẻ càng không có đầu óc thì sẽ càng dễ đối phó"
Rắc~
"A!!!"
Rắc~
Choang~
Viên hồng ngọc bị bóp nát trong tay D'Arcy, trở thành một đám bụi cát hoà tan vào hư không.
Ngay lập tức, cơ thể khổng lồ của con quỷ lửa sụp đổ, trở thành một hồ dung nham nóng chảy sôi sục giữa ngôi làng, chẳng ai biết phải làm thế nào mới có thể dập tắt được nó.
Còn về Derek, có lẽ anh ta sẽ chẳng còn gì sót lại sau khi bị thứ sức mạnh kia nuốt chửng hoàn toàn, kể cả có là thể xác hay linh hồn.
Theo sự kết thúc của cuộc chiến, Thánh Vực được D'Arcy thu hồi: "Nhiệm vụ gần như hoàn thành rồi, giờ chỉ cần bắt mấy tên đạo tặc còn lại mang về tra khảo là xong ca làm"
"Ừm, cũng phải cảm ơn vị Nhà Thám Hiểm kia đã giúp mình sơ tán, không thì phiền to. Làm việc mà để dân thường bị liên lụy thì có rửa bao nhiêu cũng không hết tội nổi. Aizz..."
Clap~ clap~ clap~
Đột nhiên, từ đâu đó trong hư không, tiếng vỗ tay vang lên kèm theo lời khen ngợi của một ai đó khiến D'Arcy vừa nghe xong đã vô thức lạnh gáy: "Một màn trình diễn thật mãn nhãn... Đúng như những gì tôi đã mong đợi từ thanh kiếm mạnh nhất của Giáo Hội, fufufu"
Chủ nhân giọng nói có vẻ là một cô gái. Tuy cô ta không lộ diện nhưng từ giọng điệu cho thấy cô ta vẫn còn rất trẻ... Và đồng thời cũng cực kì nguy hiểm!
Rất hiếm khi cảm nhận được sự đe doạ, D'Arcy không dám chủ quan, lập tức rút kiếm để nâng cao khả năng cảnh giác: "Cô là chủ nhân của cái tên ngốc vừa rồi sao?"
"Chủ nhân? Fufu, nói thế thì oan cho tôi quá. Mối quan hệ giữa chúng tôi chỉ đơn giản là một bản giao ước, cho đi chừng nào sẽ nhận lại chừng nấy mà thôi, thưa ngài Thánh Kỵ Sĩ đáng kính" Giọng nói kia đáp trả.
"Cô rốt cục là thứ gì? Linh Mục Bóng Tối? Quỷ? Rồng? Tiên Hắc Ám? Hay là con người?"
"Đều không phải. Fufu, ngài Thánh Kỵ Sĩ không cần quá cảnh giác, tôi không có ý định đối địch với Giáo Hội đâu" Giọng nói kia nhẹ nhàng đáp: "Để mà nói thẳng cho anh hiểu thì... Tôi chỉ là một thực thể nhàm chán đang cố tìm kiếm điều gì đó thú vị mà thôi"
D'Arcy cau mày: "..."
"Ối, ngài Thánh Kỵ Sĩ muốn dùng Thánh Kiếm để thăm dò mình ư? Phải chạy ngay thôi~"
"Ngài Thánh Kỵ Sĩ, không hẹn gặp lại nha. Mục tiêu của tôi vốn dĩ không phải là ngài... Hì hì, dù vậy thì tôi vẫn phải cảm ơn ngài vì màn trình diễn đặc sắc vừa rồi~"
Đến đây, sự hiện diện và cảm giác đe doạ mà giọng nói kia mang đến mới triệt để biến mất.
"Cô ta là cái thứ quỷ quái gì vậy? Mình phải báo cáo chuyện này cho Đại Thánh Nữ mới được"