Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 22. Name, Alice
Bên ngoài.
Dường như bất ngờ trước sự hiện diện của chiếc hộp nhạc, động tác chỉ huy của Nhạc Trưởng dừng lại: "Alice..."
"Lão Rom? Ông biết gì về chuyện này sao?"
...
Mặc dù cái cảm giác như thể bản thân bị biến thành đồ chơi cho thứ đó tiêu khiển thực sự rất khó chịu... Nhưng thôi, họ cũng không thể vì sĩ diện mà đối đầu với kẻ địch tiếp theo trong bộ dạng sống dở c·hết dở.
"Cha của ta... Một thành viên của tổ đội anh hùng khi còn sống đã kể lại cho ta một vài bí mật... Rằng khi họ tiến vào chinh phục hầm ngục này, họ đã hoàn toàn thất bại, không thể đánh gục được "vị kia" thậm chí còn chẳng ép được đối phương ngủ say giống như trong lời đồn"
"..."
"Các anh trông rất tầm thường đấy... Tôi tự hỏi hai người các anh đã đánh bại Eugene bằng cách nào vậy?"
Nisir thì ngồi bệt xuống đất vì quá mệt. Anh thì không có điên như lũ quái nhân làng chiến binh: "Giai đoạn cuối cùng thật đáng sợ, trực tiếp tước đoạt toàn bộ ý chí chiến đấu rồi g·iết c·hết đối thủ từ bên trong... Nếu chúng ta không ăn may nhặt được hộp nhạc, khá chắc là chúng ta sẽ c·hết vì khóc quá nhiều rồi"
Chương 22. Name, Alice (đọc tại Qidian-VP.com)
"Aha, có lẽ tôi nên giới thiệu bản thân trước mới đúng, thật thất lễ"
Anh ta là một thanh niên sở hữu dáng người cao gầy, thân mặc một bộ vest đen, tay đeo đôi găng tay màu trắng thoạt trông rất là lịch sự... Nhưng chẳng hiểu sao trên thân thể nhân loại ấy lại mọc ra cái đầu của một con cú.
Dàn Hợp Xướng sụp đổ. Kharasik và Nisir cũng nhân đó nhanh chóng lấy lại ý thức của mình.
Không lâu sau, trước mặt họ đã xuất hiện một cánh cửa cũng cực kì quen thuộc.
Nisir và Kharasik lấy lại tinh thần, chuẩn bị tư thế sẵn sàng rồi cùng nhau đẩy cửa tiến vào bên trong... Đơn giản là vì họ đã không còn lựa chọn nào khác ngoài tiếp tục tiến lên cho đến khi tìm được lối thoát.
"Tôi là Lorde, một nhà viết kịch vô danh"
Vẫn là hành lang quen thuộc đó, dài dằng dặc với những ngọn đuốc lập loè treo trên tường. Nisir và Kharasik rất chú ý tìm điểm khác thường bên trong hành lang, vì biết đâu họ lại tìm được chìa khoá mấu chốt nào đó để qua được cửa ải tiếp theo.
Nisir lấy khăn ra lau hai hàng máu trên mặt rồi cố gắng lết tới nhặt chiếc hộp nhạc trở lại: "Quả nhiên, đồ được giấu trong hầm ngục chưa bao giờ là vô dụng. May là mình tỉnh táo, không khinh bạc mấy món đồ cũ rít" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Alice... Có phải em không?"
Lão Rom đứng trước cửa hầm ngục, im lặng một lúc lâu rồi thở dài: "Có lẽ "vị đó" đã thức tỉnh rồi... Bây giờ tất cả những gì chúng ta có thể làm cho hai người đó chỉ đơn giản là cầu nguyện mà thôi"
[Trang sử của kẻ mạnh không phải lúc nào cũng huy hoàng, kẻ càng chói sáng rực rỡ thì càng dễ dính phải kết cục bi thảm. Xuất hiện rực sáng như sao đêm làm gì để rồi bị xoá sổ thành đống cát bụi trên dòng sông lịch sử bất tận? Các người có nghĩ vậy không?]
Kharasik và Nisir cũng giống như vậy. Bao nhiêu đau thương, buồn tủi, thống khổ trong suốt cuộc đời họ bị "Death" lột trần chỉ trong một khoảnh khắc. Điều đó khiến trái tim họ tan vỡ hoàn toàn, ý chí chiến đấu mất hết, sau cùng chỉ yên lặng ở đó khóc theo giai điệu kia cùng hai hàng huyết lệ tuôn chảy, rơi lã chã xuống mặt đất.
"Còn giờ thì... Lại đây nghỉ tí đi đã. Anh đã mất nhiều máu vậy mà vẫn muốn đánh nhau à? Thử thách tiếp theo có lẽ chỉ có khó hơn chứ không có dễ hơn đâu" (đọc tại Qidian-VP.com)
[Name, Alice]
...
Tưởng chừng đây đã là kết thúc cuối cùng thì đột nhiên, giai điệu của địa ngục và sự tan vỡ mà dàn hợp xướng tạo ra bất chợt b·ị đ·ánh ngắt bởi tiếng lên dây cót. Một chiếc hộp nhạc cũ xuất hiện từ trong túi của Nisir, nó tự mình cất lên giai điệu hoàn toàn trái ngược với áo nghĩa mà "Death" đang tạo ra.
"..."
"Nhà Thám Hiểm, hình như gã Nhạc Trưởng trước lúc biến mất đã đánh rơi cái gì này?"
...
Đến đây, chiếc hộp nhạc trở nên lặng im. Kharasik và Nisir chính thức giành được chiến thắng... Một chiến thắng chưa hẳn đã thuộc về họ, nhưng cả hai người họ đều cảm thấy mãn nguyện trước kết cục này.
Sự m·ất t·ích bất thường của Nisir và Kharasik nhanh chóng được mọi người phát hiện. Khi những người dân trong làng tìm đến trước cửa hầm ngục để xem xét, họ nhận ra cánh cổng đã trở thành một thứ kiên cố đến mức không thể mở được từ khi nào. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cạch~
Giống như một hồn ma lạc lối nhận được sự cứu rỗi chân thành từ phía ánh sáng, thân thể con rối của người đàn ông tan biến thành cát bụi cùng Dàn Hợp Xướng chỉ mang lại đau thương và tuyệt vọng.
[Chẳng có người chơi nào vui vẻ khi thế cờ mà mình dày công xây dựng bị lật đổ một cách bất ngờ bởi yếu tố ngẫu nhiên nào đó. Chúng là những sinh vật đầy kiêu ngạo và giàu lòng tự ái. Ngay khi xuất hiện thứ gì đó trái với ý muốn của chúng, điều đầu tiên chúng làm chính là nghĩ cách loại bỏ]
"Mà thôi. Mình quá già để suy nghĩ về mấy chuyện viễn vông đó rồi"
Bên trong hầm ngục, sau một lúc nghỉ ngơi, Kharasik và Nisir lại tiếp tục lên đường.
Kharasik vẫn còn tương đối sung sức. Trong lúc Nisir đang uống thuốc hồi phục, anh nhặt về một chiếc đũa kì lạ đưa cho Nisir: "Đây là món đồ mà lúc nãy Nhạc Trưởng đã sử dụng để chỉ huy Dàn Hợp Xướng đúng không?"
"Chúng ta mau trở về thôi. Đây là chuyện ngoài ý muốn, chẳng phải lỗi tại ai hết, mà có đau buồn cũng không giải quyết được gì. Nếu bọn họ thật sự không may chiến tử thì khi hầm ngục mở cửa trở lại, chúng ta liền vào bên trong mang di hài của họ trở về thôi"
"Anh yêu em..."
Không những thế, sự hiện diện quen thuộc của lũ quái vật xung quanh đây cũng hoàn toàn biến mất... Một việc mà gần như xưa nay chưa từng xảy ra. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trước mắt Nisir và Kharasik, những gì họ nhìn thấy không chỉ là sự kết thúc của nỗi đau. Họ nhìn thấy một cô gái trẻ trung trong bộ váy lộng lẫy đang đưa tay về phía một ông chú gầy gò rách rưới, trên mặt mang theo một nụ cười đầy ngưỡng mộ.
[Cần phải có ai đó ngăn cản bọn chúng... Trước khi thế giới này trở nên điên loạn. The Old King of Chess chính là kẻ tiên phong, và cũng là kẻ có kết cục thê thảm nhất. Sau đó, ai sẽ là người tiếp theo đây?]
"..."
Rốt cục anh ta chỉ đang đeo mặt nạ cú... Hay anh ta thực sự không phải con người vậy?
Sau khi đọc xong, Kharasik và Nisir im lặng nhìn nhau rồi nhún vai một cái: "Đây không phải chuyện của chúng ta, đi tiếp thôi"
Thay vì là thứ tiết tấu mang đầy sự t·ra t·ấn và hủy diệt như hai giai đoạn trước đó, "Death" nghe có vẻ êm dịu và đượm buồn, giống như khúc bi ca của một ai đó đã mất hết tất cả.
Có thống khổ, có đau thương,... Nhưng đó không phải là tất cả. Làn âm điệu du dương, hoài niệm mà chiếc hộp nhạc cho ra còn ẩn chứa cả hi vọng, niềm vui và nụ cười của ai đó, như thể tia sáng ấm áp le lói phía cuối con đường đầy gian truân khổ hạnh.
"Chứ còn sao nữa? Anh bị nó đánh lui mấy lần mà không nhớ sao?" Nisir dở khóc dở cười: "Vẫn phải cất đi, biết đâu nó sẽ phát huy tác dụng bất ngờ giống như chiếc hộp nhạc"
"Sống rồi! Chúng ta đã sống rồi!"
Cạch~
Đối diện với câu hỏi thổn thức và quyến luyến của Nhạc Trưởng, chiếc hộp nhạc vẫn cứ chạy một cái chậm rãi.
Cấu trúc của căn phòng này y hệt như căn phòng mà Eugene trấn giữ lúc trước. Chỉ có điều tại trung tâm căn phòng lúc này không phải là chiếc dương cầm, mà là một quyển sách bìa đen được để trên kệ gỗ, trông rất là mờ ám.
Người đàn ông ngẩng đầu nhìn cô gái, rụt rè đưa tay lên nắm lấy cánh tay trắng nõn của đối phương... Và rồi cả hai cùng nhau biến mất như chưa từng tồn tại.
Kharasik giậm chân, cơ thể run rẩy kịch liệt, chỉ thiếu chút nữa đã gào lên vì quá vui sướng.
"Cũng phải..."
Trước mắt họ, gã Nhạc Trưởng điên loạn vốn suýt g·iết c·hết họ dường như đã buông bỏ tất cả thù hận. Ông ta khoan thai tiến đến gần chiếc hộp nhạc, bóng tối che kín gương mặt giờ đây đã biến mất, chỉ còn lại khuôn mặt khắc khổ của một người đàn ông đang khóc: "Alice..."
Giai điệu của c·ái c·hết vang lên trong không gian, khiến cho mọi thứ xung quanh bắt đầu xuất hiện sự thay đổi.
Mặt trời nhân tạo đang bật khóc. Lượng ánh sáng mà nó toả ra nhanh chóng yếu đi, dần dà trở thành một vầng trăng cao vợi, chẳng còn thứ ánh sáng chói chang như trước đó mà giờ đây nó chỉ là một cung trăng đang khóc thảm.
"Chà, Eugene đã b·ị đ·ánh bại rồi đấy à?"
Nisir nhìn về phía cánh cửa đột nhiên xuất hiện phía cuối căn phòng, cười khổ: "Có vẻ như mọi chuyện vẫn chưa hề kết thúc nhỉ?"
Nhưng không, lần này mọi thứ rất bình thường. Dòng chữ đỏ được viết trên tường cũng không biến thành bất kì thứ gì tương tự như chiếc hộp nhạc cũ, chỉ ở yên đó như một câu hỏi không có lời giải đáp.
"Cơ mà..."
"Nói cách khác, thực thể ngự trị bên trong hầm ngục còn mạnh hơn tổ đội anh hùng thời điểm đó rất nhiều lần. Chỉ cần nó muốn, tổ đội anh hùng liền sẽ biến mất vĩnh viễn, thế nhưng nó đã không làm vậy. Mà khi ta gặng hỏi, cha ta cũng chẳng trả lời lí do vì sao, dường như đó là một bí mật đã được bọn họ ước định"
...
Nghe lão Rom nói vậy, mọi người cũng đành phải giải tán. Riêng ông lão thì vẫn đứng ở đó thêm một lúc lâu, đôi mắt đục ngầu như ánh lên một chút ánh sáng: "Ngài đã tỉnh dậy... Tức là một thời đại loạn lạc nữa sắp sửa diễn ra. Phải chăng những người chơi từ trên cao đã bắt đầu ngồi vào bàn cờ?"
Như một phần thưởng cho những nỗ lực giành lấy chiến thắng, dường như "thứ gì đó" luôn quan sát họ từ đầu đến giờ đã can thiệp vào quá trình hồi phục của họ, giúp họ nhanh chóng trở lại trạng thái ban đầu dù những gì mà giai điệu của Eugene để lại là vô cùng ghê gớm.
Một giọng nói bí ẩn đột nhiên vang lên trong căn phòng, làm Nisir và Kharasik không khỏi giật mình cảnh giác.
Mọi người nghe vậy, tâm tình sa sút nhanh chóng. Bởi vì điều này có nghĩa là họ nhiều khả năng đã đánh mất một chiến binh giỏi... Và một vị khách đầy tiềm năng.
"..."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.