Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 21. Nghệ thuật xuất phát từ trái tim
Với tất cả sự liều lĩnh mà mình có, Nisir mở cuộn Triệu Hồi Ác Quỷ, kích hoạt vòng tròn pháp thuật được vẽ bằng máu tươi ngay bên trên mảnh giấy da.
Ngay lập tức, cả căn phòng như được nhuộm đỏ bởi thứ ánh sáng quỷ dị phát ra từ vòng tròn pháp thuật. Thậm chí nó còn mạnh mẽ đến mức lấn át cả ánh sáng đến từ mặt trời nhân tạo.
Bằng tất cả giác quan thuộc về một con người, bao gồm cả trực giác... Nisir và Kharasik cảm nhận được hương vị tanh tưởi của máu, nỗi sợ hãi, tuyệt vọng và hắc ám thẩm thấu vào từng tế bào trên cơ thể, làm họ gần như không thể di chuyển được.
Không lâu sau, một con quỷ mang hình dạng của loài người trồi lên từ bên dưới vũng máu đặc sệt được vòng tròn triệu hồi tạo ra trên mặt sàn.
Hắn ta sở hữu mái tóc đen nhánh, đôi mắt đen kịt với đồng tử màu cam phát sáng như ánh lửa, người mặc một bộ âu phục tối màu, trông lịch sự và bảnh bao giống một chàng công tử bột thay vì là một con Ác Quỷ đáng sợ ứng với cảm giác bất an mà phép triệu hồi đã tạo ra nãy giờ.
"Chà, một giai điệu thật tuyệt vời. Tôi không hề nghĩ rằng mình sẽ được ai đó triệu hồi trong một khung cảnh lộng lẫy đến như vậy đó"
Con quỷ đứng thẳng đối diện với dàn hợp xướng, chẳng những không bị ảnh hưởng bởi giai điệu tàn khốc mà ngược lại còn rất tận hưởng nó: "Thân chủ của tôi, có phải ngài muốn tôi phá hỏng buổi trình diễn của vị nhạc sĩ này không?"
Nisir khẽ gật đầu.
"Thật đáng tiếc. Bắt một con quỷ phải phá hủy thứ mà nó vừa mở miệng tán thưởng... Điều này thực sự rất tàn nhẫn đấy, thân chủ"
Con quỷ khẽ cười, triệu hồi một thanh hắc kiếm rồi nắm chặt lấy nó: "Ngoài ra, có lẽ đây nên là lần cuối cùng ngài triệu hồi tôi. Dường như sự xuất hiện của tôi đã làm ai đó cảm thấy khó chịu rồi. Thế nhưng giao ước vẫn là giao ước, tôi buộc phải hoàn thành nhiệm vụ kể cả khi ai đó có phật lòng với tôi"
Dứt lời, con quỷ tung một nhát chém quỷ dị về phía dàn hợp xướng.
Không gian bị lực lượng của nhát chém chí tử làm cho méo mó rồi từ từ vỡ tan. Đợi đến khi mọi thứ khôi phục lại, trước mắt Nisir và Kharasik bây giờ chỉ còn lại không hơn gì ngoài một đ·ống đ·ổ n·át. Đồng thời, giai điệu c·hết chóc cũng theo đó mà hoàn toàn biến mất.
Tuy vậy, vẫn còn đó tiếng bước chân của con quỷ như thể c·ái c·hết đang tiến gần đến họ.
Nisir ngẩng đầu lên nhìn con Ác Quỷ mà mình đã triệu hồi, ánh mắt không tỏ ra một chút sự sợ hãi, mà chỉ tồn tại đôi chút nỗi tiếc nuối: "G·i·ế·t tôi là được rồi, tôi mới là người cần phải chịu trách nhiệm"
Nisir đã tính sai. Thực tế cho thấy con quỷ mà anh triệu hồi mạnh hơn dự tính rất rất nhiều, thành ra hoàn toàn không có một chút hi vọng lật lọng giao kèo nào tồn tại ở đây cả.
"Ồ? Sao anh lại nghĩ rằng tôi sẽ g·iết anh?" Con quỷ cười hỏi.
"Đó không phải là điều mà những con quỷ thường làm hay sao?" Nisir hỏi ngược lại.
"Chà, anh nói đúng, nhưng điều đó chỉ đúng với lũ quỷ hạ đẳng không thể tự khống chế bản năng khát máu của mình mà thôi" Con quỷ nhã nhặn đáp lời: "Còn bản thân tôi là một con quỷ cấp cao, tôi sẽ không ngồi vào một bàn tiệc chỉ có những món ăn nhạt nhẽo không được nêm nếm những gia vị ngon lành"
Nisir cạn lời: "...Đừng nói những lời đó với đống thịt tươi đã được dọn sẵn trên mâm như tôi có được không?"
"Ha ha, đùa thôi"
Con quỷ cười khẽ rồi tiếp tục nói: "Để tôi đính chính lại đã. Thay vì là một món ăn, tôi muốn được xem anh như một đối tượng nghiên cứu. Chính vì vậy, tôi sẽ không g·iết anh, ít nhất là ở thời điểm này"
Nisir: "..."
Kharasik: "..."
Theo họ thấy thì cái danh xưng "đối tượng nghiên cứu" này nghe còn tệ hơn cả "món ăn".
"Thời gian của tôi không còn nhiều, trên người anh cũng chẳng có vật gì giá trị nên lần này coi như anh nợ tôi. Lần tới, chúng ta sẽ nói chuyện kĩ hơn về chủ đề này, còn bây giờ thì tạm biệt"
Dứt lời, cơ thể của con quỷ kì lạ chậm rãi tan biến thành làn khói đen trước mặt hai người.
"Tôi chưa từng nghe nói có một con quỷ nào lại để nhân loại mắc nợ mình như vậy" Nisir vẫn chưa hết kinh ngạc nói.
"Ha ha, ngay cả trong thế giới loài quỷ, tôi vẫn là một cá thể dị biệt, vì vậy tôi cũng không lấy làm lạ trước suy nghĩ của anh về tôi"
Con quỷ cười khẽ rồi bất chợt trở nên nghiêm túc: "Ngoài ra như tôi vừa nói trước đó, anh không nên triệu hồi tôi trong hầm ngục này thêm một lần nào nữa. "Kẻ đó" chỉ cho phép anh g·ian l·ận lần này thôi, lần sau anh còn dám thì "nó" sẽ đích thân loại bỏ anh"
"Anh nghĩ tôi sẽ rời khỏi đây được thật à, quý ngài Ác Quỷ?"
"Ừm, tôi đặc biệt tin tưởng vào sự bền bỉ của nhân loại đấy"
Trước khi hoàn toàn biến mất, con quỷ đột nhiên lộ ra một nụ cười tà ác: "Nhân tiện thì anh biết gì không? "Thứ đó" vẫn chưa có c·hết đâu"
Vụt~
Nisir ngây ra trước màn sủi gọn gàng của con quỷ: "Hả?"
"Nhà Thám Hiểm, đ·ống đ·ổ n·át đó... Đang rục rịch trở lại kìa!"
Nisir và Kharasik nhìn về phía đ·ống đ·ổ n·át, một mặt tuyệt vọng đứng nhìn Dàn Hợp Xướng lại lần nữa tái tổ hợp.
...
...
"Nghệ Thuật". Hai chữ này có thể mô tả đơn giản là khi người nghệ sĩ phơi bày thế giới nội tâm của mình cho những người xung quanh thấu hiểu, bằng cách này hay cách khác.
Tiếng ca, lời văn, giai điệu, nét vẽ,... Tất cả mọi thứ trên đời đều có thể là phương tiện để người nghệ sĩ biểu thị cảm xúc của mình, và đồng thời đối với người nghệ sĩ, hai chữ "Nghệ Thuật" không chỉ là kế sinh nhai, mà đồng thời còn là sinh mạng của họ.
Như vậy... Điều gì sẽ xảy ra khi một nghệ sĩ tài năng không được bất kì ai công nhận?
Đáp án có lẽ chỉ đơn giản là c·ái c·hết.
Tại thời đại Đế Chế Thống Nhất cực kì thịnh vượng, giới nghệ thuật đã phát triển một cách vô cùng rực rỡ. Vô số tài năng lần lượt nở rộ như những đoá hoa đón ánh ban mai, nhưng đồng thời cũng có không ít đoá hoa khác bị vùi dập bởi những cơn gió liên tục đổi chiều.
Trong số những đoá hoa bị vùi dập, Eugene có lẽ là thê thảm hơn cả.
Tên tuổi của anh gắn liền với những giai điệu u buồn, sâu sắc, giàu tính triết lí và hi vọng vào tương lai. Thế nhưng trong suốt cuộc đời làm nghệ thuật của mình, anh chưa bao giờ thực sự được người ta công nhận, tất cả chỉ vì phong cách nghệ thuật của anh quá đỗi đau buồn và hắc ám, không phù hợp với xu thế chung của thời đại.
Vị vua của họ không ngừng chinh phục những vùng đất mới, các bậc hiền nhân liên tục tạo ra những phát minh thiên tài để cải thiện cuộc sống của tất cả mọi người. Cả Đế Chế ai cũng đắm chìm trong những bản hùng ca, những thành tích lẫy lừng đáng tự hào, làm gì có ai lại đi lắng nghe thứ âm thanh đau buồn xuất phát từ trái tim Eugene?
Dẫu cho tay nghề của anh là không thể xem thường, anh vẫn mất hết tất cả các hợp đồng chỉ vì tác phẩm của anh không cho ra lợi nhuận đúng như mong đợi. Theo thời gian, anh dần đánh mất tất cả, gia đình, tiền bạc, nơi ở, tất cả mọi thứ thuộc về anh đều không còn nữa, kể cả ngọn lửa nghệ thuật trong trái tim anh.
Những tưởng cuộc đời của anh sẽ kết thúc trong nghèo khổ và cô độc, giống như những tác phẩm mà anh đã tạo ra thì một ngày nọ... Người con gái ấy đã xuất hiện và đưa tay về phía anh, cứu rỗi cả trái tim lẫn ngọn lửa âm ỉ yếu ớt bên trong anh.
"Xin hỏi... Anh có phải là nhà soạn nhạc Eugene không? Em rất thích các tác phẩm của anh, em thường nhờ người hầu chơi chúng cho em nghe mỗi ngày"
"Cô là ai...?"
Trong gian nhà xập xệ dột nước, Eugene ngẩng đầu nhìn cô gái ăn mặc lộng lẫy, lại còn xinh đẹp đến lạ thường đứng trước mặt mình.
"Em là công chúa... Ừm, xin lỗi vì sự đột ngột này... Nhưng em muốn mời anh về cung điện để tiếp tục soạn nhạc, liệu có được không? Đã lâu lắm rồi em không được nghe về tác phẩm mới, có vẻ như tình cảnh của anh không được ổn lắm"
"Tại sao một công chúa như cô... Thay vì lắng nghe những lời ca ngợi về chiến tích của cha mình... Cô lại chọn đi nghe những giai điệu u ám đó chứ?"
"Chiến thắng của cha em được xây dựng nên bởi thi hài của rất nhiều chiến sĩ... Và anh gần như là người duy nhất tôn trọng điều đó. Tuy rằng cái kết bên trong câu chuyện của anh thường đen tối và đau buồn, nhưng em thực sự rất thích cảm giác được nhìn thấy ánh sáng từ bên trong hố sâu... Giống như anh hiện tại vậy, anh Eugene"
"Liệu anh có lựa chọn nắm lấy tay em, tia sáng duy nhất có thể chiếu rọi đến trái tim tổn thương của anh hay không?"
Không phải Eugene không muốn tạo ra những kết thúc có hậu. Anh chỉ đơn giản không biết "hạnh phúc" là như thế nào để có thể cho vào những tác phẩm trước đó của mình.
Anh đã luôn muốn hiểu như thế nào là "hạnh phúc" như thế nào là "niềm vui" kể cả trong giai đoạn nhiệt huyết nhất, dù có cố gắng đến mấy thì anh vẫn không thể cho những yếu tố đó vào bên trong những khuôn nhạc đượm buồn.
Kể cả anh có làm thật đi chăng nữa, chúng vẫn nghe thật giả tạo.
Nghệ thuật chính là phương cách để người nghệ sĩ phơi bày thế giới nội tâm của mình, thế nên Eugene không thể tự dối lòng được.
Cho đến khi anh gặp được người con gái ấy...
Cái ngày mà anh lựa chọn đưa tay về phía ánh sáng duy nhất phía trên vực sâu... Trái tim đầy hắc ám của anh đã cảm nhận được như thế nào gọi là "hạnh phúc".
Eugene lắng nghe thỉnh cầu của công chúa, tìm đến cung điện hoàng gia để trở thành nhạc sĩ cho riêng cô ấy.
Với những thay đổi xuất phát từ sâu bên trong trái tim mình, sự đen tối đặc trưng trong các tác phẩm của anh dần được khoả lấp bởi những cái kết đầy cảm xúc. Anh giành lại được sự công nhận của công chúng và trở nên nổi tiếng... Thế nhưng đối với anh, những điều đó đều chỉ là phù phiếm hư vinh.
Điều duy nhất anh cần là một người thực sự lắng nghe những giai điệu xuất phát từ trái tim mình... Người đó chính là công chúa, và cũng chỉ có thể là công chúa.
Eugene cứ ngỡ rằng mình sẽ sống hạnh phúc trong thân phận nhạc sĩ riêng của công chúa... Để rồi chỉ mấy năm sau, bằng chính đôi mắt trần trụi, anh ngẩn ngơ chứng kiến c·ái c·hết của người mà anh yêu nhất.
"Tại sao?"
"Tại sao?"
"TẠI SAO!?"
...
...
Dàn hợp xướng tái tổ hợp một cách thần tốc, nhanh đến mức cả Kharasik lẫn Nisir còn chẳng kịp đứng dậy ngăn cản sự trở lại của thứ giai điệu đầy c·hết chóc và giày vò.
Bằng ngọn lửa thù hận cháy bỏng, Nhạc Trưởng nhẹ nhàng huy đũa, kích hoạt giai đoạn cuối cùng của bản trường ca đầy thống khổ và tuyệt vọng, hòng kết liễu sinh mạng của hai kẻ khiêu chiến trước mặt mình.
"Movement 3: Death"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.