Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 24. Sống không cảm xúc, c·h·ế·t không hối tiếc
"Ê, còn sống không vậy? Trông ghê quá thể..."
Chiếc rèm đỏ quen thuộc mở ra, để lộ khung cảnh bên trong là cả một bầu trời sao mênh mông rộng lớn như thể không hề có điểm kết thúc.
"..."
"Tên thiên tài c·h·ế·t giẫm nào đã phát minh ra thứ vũ khí đáng sợ như vậy? So với nó thì cung hay nỏ đều chỉ là đồ bỏ đi!" Nisir vừa đánh vừa chửi ầm lên.
Dứt lời, cổ ngữ trên thân thanh kiếm phát sáng, kích hoạt năng lực đặc thù mà chỉ có thanh kiếm này sở hữu.
Nhận thấy thi thể của con dê dần tan biến, Nisir nhảy xuống đất, nhanh chóng tiến tới hội họp với Kharasik: "Vẫn còn tới sáu màn kịch nữa, đúng là không dễ xơi chút nào"
"Cơ mà thật kì lạ, tại sao bọn chúng ngừng tấn công rồi?"
Lửa?
"Không ổn! Chúng muốn chơi trò tự hủy! Mau dùng mọi biện pháp phòng ngự! Nhanh lên!"
Choang~ choang~
Cứ như thế, Nisir đã thành công giải nguy cho chính mình rồi chạy sang giúp Kharasik, người lúc này trông giống như một tảng thịt nát có khả năng hít thở.
"Không phải máu của tôi, không cần lo. Cùng lắm thì chỉ bị lời nguyền làm cho đau nhức chút xíu thôi, không thành vấn đề đâu"
Đó là điều mà Nisir có thể khẳng định.
"Khảo cổ?"
Nisir nhanh chóng nghĩ ra vài giải pháp tức thời, nhưng chúng vẫn cần phải kiểm chứng bằng thực tế: "Kharasik, anh có biết sử dụng phép thuật hay không? Nước, sấm sét, miễn là phép nguyên tố đều được!"
Kharasik và Nisir ngẩng đầu lên nhìn nhóm Ex-Machina hậu phương, lập tức nhận ra bọn chúng đã vứt bỏ toàn bộ vũ khí từ lúc nào.
Mặc kệ đối phương có phòng ngự kiểu gì, ngay khi tiếp cận Kharasik và Nisir ở một khoảng cách đủ gần, toàn bộ Ex-Machina đắm chìm hoàn toàn trong ngọn lửa và đồng loạt phát nổ.
"Màn kịch thứ tư: Đế Quốc Thiên Không Highlanders!"
Khả năng phản xạ đáng tự hào được trui rèn qua vô số chuyến hành trình của Nisir giờ đây dường như đã hoàn toàn trở nên vô dụng trước cơn mưa đ·ạ·n. Điều đó làm anh cảm thấy vừa mệt vừa tức... Nhưng là không thể làm gì được.
Không hề! Cái thứ đó thậm chí còn có khả năng sử dụng lửa để bay lượn kia kìa!
"Ồ? Các anh không cần nghỉ ngơi một chút sao? Tuy rằng không gặp quá nhiều khó khăn nhưng các anh vẫn bị thương đôi chút đấy chứ?"
"Vì mạng sống, chúng ta vẫn phải cố thôi"
Vấn đề ở đây là bọn chúng quá đông, tên biên kịch khốn kiếp ạ!
"Ờ... Tạm xem là thế đi" Kharasik quay đầu lại nhìn Nisir, da mặt dường như hơi tái lại: "Cơ mà anh có ổn không đấy? Sao người ngợm lại bê bết máu thế kia?"
Thôi được rồi, anh chàng này thực sự phế vật trong tình huống hiện tại.
"Ê, cái tiết tấu buông bỏ này quen lắm đấy"
Lorde vừa dứt lời, hàng chục Ex-Machina lập tức lao lên tấn công. Một nhóm dùng kiếm ánh sáng lên trước đóng vai trò tiên phong, trong khi nhóm còn lại thì chĩa thứ vật dụng kì lạ gì đó về phía họ rồi bóp cò...
Đúng như dự tính, thanh kiếm ánh sáng của chúng không có cửa thắng trước thanh kiếm được rèn bởi bàn tay của Thánh Kiếm và Đại Thánh Nữ của Giáo Hội. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ở đó, Kharasik và Nisir nhìn thấy một hòn đảo kì lạ đang lơ lửng giữa không gian đầy sao. Nơi đó không có cây cối, không có đất đai, chỉ có sắt, kim loại và những tia lửa đỏ rực bùng cháy ngay bên dưới chân đảo, vừa nâng cả hòn đảo lên không trung vừa có thể đưa nó di chuyển đến bất cứ đâu.
Chương 24. Sống không cảm xúc, c·h·ế·t không hối tiếc
Lúc này, giọng nói của Lorde vang lên, tỏ ra đôi chút ngạc nhiên: "Hai người các anh đánh bại hai linh vật của tôi nhanh hơn tôi nghĩ rất nhiều. Thật tuyệt, xem ra cái nhìn đầu tiên mà tôi đã dành cho các anh thực sự là vô cùng nông cạn, tôi dám thừa nhận điều đó" (đọc tại Qidian-VP.com)
Một dự cảm không hề tốt lành một chút nào.
Giữa lúc đang suy nghĩ, Nisir bị một Ex-Machina chém vào lưng, mang đến cho anh cảm giác bỏng rát khó có thể tưởng tượng được... Nhưng nếu phải so sánh thì cơn đau này vẫn thua xa những gì mà con dê đen đã gây ra cho anh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mấy viên đ·ạ·n đó nhanh đấy, mạnh đấy... Nhưng chúng vẫn tồn tại một điểm yếu cố hữu của các đòn viễn trình công kích, đó là: Hoàn toàn vô nghĩa nếu bắn trượt!
Nisir mừng rỡ rồi cười ha hả, lần nữa chủ động va chạm với nhóm tiên phong rồi lần lượt hạ từng kẻ một trước sự bất lực của dàn hậu phương phiền phức.
Lorde cười khẽ rồi tiếp tục nói một cách đầy hào hứng: "Ý tưởng về vở kịch thứ tư khác biệt hoàn toàn với những vở kịch khác. Tôi đã vô tình thu thập được nó trong một chuyến khảo cổ"
Ack-
"Họ là Ex-Machina, được Đức Vua gọi là những dạng sống vô cơ. Là một biên kịch nhỏ bé, những gì tôi có thể thu thập được từ chuyến khảo cổ hôm ấy là tương đối ít ỏi... Vì vậy, khả năng của họ trong trận chiến này phần lớn đều chỉ xuất phát từ trí tưởng tượng đơn thuần. Mong là các anh sẽ không chê sức sáng tạo nghèo nàn của tôi"
"May cho các anh, nếu đây là các Ex-Machina thực sự thì các anh đã trở thành những cái xác từ lâu rồi. Phương thức chiến đấu của chúng đơn nhất như vậy mà các anh còn không lo được hay sao?" Lorde buông đôi lời giễu cợt.
"..."
"Ít nhất thì ngài *** đã nói thế. Ngài ấy là Đức Vua vĩ đại của Đế Chế Thống Nhất, chúng tôi chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của ngài ấy. Yêu cầu của Ngài khi đó thật ra cực kì đơn giản: Phá hủy toàn bộ tàn tích, không chừa lại một mảnh sắt vụn, thậm chí là... Tàn sát cả đội khảo cổ chỉ với mục đích bịt đầu mối"
Đúng thế, những viên đ·ạ·n mà thứ vũ khí kia bắn ra hoàn toàn vượt xa các mũi tên được triển khai bởi cung hay nỏ truyền thống. Tốc độ, lực sát thương,... Hầu như tất cả mọi thứ đều hoàn toàn vượt trội!
"Lạnh vãi! Nhưng mà đúng bài rồi đấy!"
"Lửa? Lại là lửa... Muốn hội đồng đốt c·h·ế·t tao hả? Đã vậy thì..."
Trước mặt hai người họ, từng Ex-Machina một trở nên bùng cháy tựa như quỷ lửa. Vẫn là ánh mắt và gương mặt vô hồn đó, chúng cùng nhau lao xuống, đồng thanh cất lên câu khẩu hiệu khiến hai kẻ khiêu chiến lạnh thấu xương:
Hòn đảo không hề di chuyển, chỉ yên lặng trôi nổi ở nơi đó. Tuy nhiên, những cư dân bên trên hòn đảo thì lại không như vậy, họ lần lượt bay đến chỗ Kharasik và Nisir bằng tia lửa tương tự, từ từ bao vây lấy họ tựa như một đội quân giáng xuống từ cõi trời. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vù~ vù~
Nisir không biết bằng cách nào ngọn lửa này lại toả ra sương lạnh... Nhưng anh mặc kệ, vì giờ khắc này nó chính là chìa khoá để cứu lấy mạng sống của anh!
Kharasik chật vật trả lời với thân thể to lớn dính đầy lỗ máu: "Anh đang đòi hỏi điều gì ở một chiến binh luôn dùng nắm đấm để nói chuyện vậy hả? Mau nhìn vào thực tế đi chứ!?"
Lorde ngừng lại một chút rồi mới nói tiếp: "Tại đó, tôi đã may mắn được tận mắt chứng kiến những thứ mà tôi chưa từng thấy... Những điều mà con người ở thời điểm đó và cả về sau cũng không thể nào chạm tới được: Lăng mộ của chủng tộc máy móc Ex-Machina"
"Tóm lại, màn kịch thứ tư của tôi là một bí mật, cho đến tận lúc c·h·ế·t đi tôi vẫn không công bố. May thay ngày hôm nay các anh đã có mặt ở đây, bằng không thì đứa con tinh thần của tôi... Một kỉ niệm đầy choáng ngợp trước sự vĩ đại của một nền văn minh sụp đổ đã hoàn toàn bị chôn vùi mất rồi"
"Xong rồi à? Vậy là tôi đẹp trai hơn anh nhé"
Lorde tỏ ra hiểu ý Kharasik, đáp lại đối phương bằng sự nhã nhặn và lịch sự vốn có: "Được rồi, bằng tất cả sự chân thành và nhiệt huyết, tôi sẽ lập tức cho các anh chiêm ngưỡng màn kịch tiếp theo"
"Chính vì vậy, mời các anh chiêm ngưỡng..."
Nisir, Kharasik bắt đầu tái mặt... Bởi vì trong lòng họ đều đang có cùng một dự cảm...
Kharasik vốn mạnh hơn Nisir không ít, thế nên chỉ không quá lâu sau chiến thắng của Nisir, anh ta đã thành công chém c·hết con bạch mã phiền phức, kéo theo đó là sự khô héo của đám dây leo và cây cỏ được nó triệu hồi.
"Đã rõ!"
"Nó có ý nghĩa gì?" Nisir nhiều chuyện hỏi.
"Đúng, đó là một chuyến khảo cổ nhằm khai thác tàn tích của một nền văn minh cổ đại đã hoàn toàn bị lãng quên"
"Nhờ mày đấy, bạn đồng hành thân mến!"
"... Cho nên chiến thuật của anh là tiết lộ bí mật động trời đó để g·i·ế·t chúng tôi à?"
Cạch~ cạch~ cạch~
Kharasik khẽ lắc đầu: "Quý ngài biên kịch, mong anh đừng xem thường sự bền bỉ của một chiến binh. Tôi rất biết ơn sự quan tâm mà anh dành cho chúng tôi, thế nhưng lòng tự trọng của tôi không cho phép tôi tiếp nhận lòng tốt của anh"
Vừa phải chống đỡ lưỡi kiếm kì lạ của nhóm Ex-Machina tiên phong, vừa phải chạy khắp nơi để tránh né đường đ·ạ·n của nhóm xạ kích. Dưới áp lực khủng khiếp như thế, Kharasik và Nisir gần như không có cơ hội phản công, chỉ có thể vừa phòng ngự vừa chạy trối c·h·ế·t một cách tuyệt vọng.
"Đừng nói nhảm, tiếp tục đi, ngài biên kịch"
"Nghĩ đi Nisir, bọn chúng là kim loại, tất cả mọi thứ trên cơ thể chúng đều là kim loại! Mà kim loại thì bị khắc chế bởi thứ gì? Mau nghĩ đi!"
Ầm~
"Tuy vậy, cho phép tôi được nói nhiều một chút. Trong số chín màn kịch được tôi sáng tạo, màn kịch thứ tư là màn kịch đặc biệt nhất... Phải giải thích thế nào nhỉ? Ừm, tôi có thể nói rằng vở kịch thứ tư là sự tổ hợp giữa yếu tố lịch sử và trí tưởng tượng thuần túy của tôi"
"Wow"
"Còn sống. Chỉ là trong cơ thể có nhiều dị vật quá, tôi cần chút thời gian để ép chúng ra, nếu không thì vết thương sẽ không lành lại được" Kharasik điềm tĩnh đáp.
"Máy móc? Đó là thứ gì? Nghe có vẻ rất nguy hiểm thì phải...?"
"Vậy sao? Tôi hiểu"
Xoạch~
Ầm~ Ầm~
"Ah, thật cảm ơn vì câu hỏi của anh. Tôi cứ nghĩ rằng các anh sẽ không hứng thú với gu thẫm mỹ nghệ thuật có thể xem là kì quái của tôi" (đọc tại Qidian-VP.com)
[Chúng ta là Ex-Machina. Sống không cảm xúc, c·h·ế·t không hối tiếc]
Hàng loạt tia lửa loé lên khiến căn phòng trở nên bừng sáng. Vô số viên đ·ạ·n kim loại được bắn ra từ nhóm Ex-Machina phía sau yểm trợ, nhanh chóng áp đảo hai kẻ khiêu chiến bên dưới.
Một ngọn lửa khác lạ được cổ ngữ thổi bùng lên trên lưỡi kiếm, một ngọn lửa màu xanh lam kì dị không hề mang lại một chút sức nóng nào... Thậm chí là hoàn toàn ngược lại!
Lorde nghe vậy, bật cười ha hả: "Không, vô nghĩa. Những gì mà Ngài ấy lo sợ thời điểm đó đã sớm xảy ra rồi, thế nên giờ có cho các anh biết cũng không vấn đề gì cả. Lỡ có tai hoạ giáng xuống thì cũng là do các anh mà ra thôi, ha ha"
Bằng chứng là ngay khi lưỡi kiếm chạm vào nhau, thanh kiếm của chúng đã ngay lập tức trở thành một tảng băng khô lạnh. Thậm chí tốc độ và khả năng đóng băng còn vượt xa tưởng tượng của Nisir, lan nhanh đến cánh tay rồi cuối cùng là cả cơ thể của Ex-Machina.
"Đóng băng đi, đống kim loại hình người!"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.