Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 25. Huyết Luyện
"Quá trình "Giác Ngộ" sẽ diễn ra tương đối lâu đấy, Nhà Thám Hiểm. Anh có thể tranh thủ nghỉ ngơi một chút, bởi vì cửa ải tiếp theo sẽ không dễ dàng gì đâu" Lorde nhắc nhở.
"Tiếp tục thôi, Nhà Thám Hiểm. Tôi cần phải trở về để khoe chuyện này với lão Rom"
"Tôi vẫn chưa hiểu"
"Ô? Ô? Ô?"
Kharasik ngồi bên cạnh cũng đặc biệt im lặng. Anh ta ngẩn ngơ ra đó, ngắm nhìn thanh đại kiếm đã bị v·ụ n·ổ phá hủy hoàn toàn, thật không biết là anh ta đang nghĩ cái gì trong đầu.
Kharasik nhìn về phía Nisir, trên miệng nở một nụ cười cực kì tự tin.
...
"Không ai sinh ra trên đời này là phế vật, chỉ có những tiềm năng bí ẩn chưa được khai phá. Đơn giản hơn, khi một số cá thể lâm vào tình huống nhất định, họ sẽ bắt đầu bộc lộ tiềm năng thực sự của mình. Ví dụ trực tiếp ở đây chính anh chàng này" Lorde kiên nhẫn đáp.
Đứng đằng sau ánh lửa và làn khói bụi mịt mù đầy mùi kim loại nặng, Kharasik và Nisir gần như đ·ã c·hết. Cơ thể khổng lồ của Kharasik bốc mùi thịt nướng với màu hổ phách đẹp mắt, trong khi Nisir thì b·ỏng n·ặng đến mức gần như đã hoàn toàn cháy đen.
...
Tất nhiên, dùng máu để luyện kiếm sẽ đi kèm với cái giá không hề nhỏ. Cơ thể của Kharasik đã đánh mất sự cao lớn khổng lồ vốn có, thay vào đó là vóc dáng gọn gàng và linh hoạt giống hệt như Nisir... Điều này buộc Kharasik phải thay đổi phong cách chiến đấu khi anh đã không còn đủ sức để vung một thứ nặng nề và uy lực như đại kiếm nữa.
"Sẵn sàng rồi đúng không? Tốt thôi, vở kịch tiếp theo nhất định sẽ là một bài kiểm tra chất lượng dành cho sự thay đổi của các anh"
"Ồ! Ồ! Một thanh kiếm thật mỹ lệ! Một vẻ đẹp thật thuần túy!" Lorde tấm tắc khen ngợi thanh Huyết Kiếm của Kharasik: "Kiếm còn người còn, kiếm mất người mất. Người còn mạnh lên thì kiếm còn mạnh lên... Sự đồng điệu, đồng nguyên và đồng chí này thực sự vô cùng tuyệt vời!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Tuy rằng bản thân đang phải hứng chịu sự suy yếu không hề nhỏ, thế nhưng ý chí chiến đấu của anh ta vẫn rực cháy đến mức đáng ghen tị.
Nisir nhìn về phía Kharasik, trong lòng đột nhiên cảm thấy có đôi chút ghen tị.
Còn Nisir, anh ta vẫn chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra cả: "Ngài biên kịch, anh ta đang bị sao thế?"
"Wow, vẫn còn sống thật đấy à? Các anh có phải con người không vậy?"
Nisir cười khan rồi ngồi ra một góc, tự tay chăm sóc thanh kiếm đã dốc sức cứu mạng mình khỏi v·ụ n·ổ chí tử.
Anh đã vô số lần yêu cầu lão Rom cho phép mình rời làng để tìm kiếm cơ hội mạnh lên... Nhưng cũng hết lần này đến lần khác, câu trả lời của lão già ấy đều tương tự nhau, không hề thay đổi:
"Hãy cảm ơn tôi bằng hành động. Hãy đôi mắt tôi được chứng kiến vẻ đẹp độc nhất mà cậu tạo ra đi, Kharasik!"
"Chỉ có anh cảm thấy thế thôi, tên điên" Lorde phản bác.
Sinh mạng thật sự quá mong manh, kể cả người lẫn kiếm.
Đúng thế, nó không có khuôn mặt... Hay nói đúng hơn là khuôn mặt nó nhẵn nhụi, trơn láng như một viên bột mỳ. Không mắt, không mũi, không miệng, cũng không có lấy một sợi râu... Một sự kì dị khiến cả Nisir lẫn Kharasik đều lạnh gáy.
"Một cảm giác thực sự vi diệu" Nisir lặng nhìn nắm tay của bản thân, cứ nắm rồi lại buông ra: "Dường như điều làm nên sự đáng sợ của c·ái c·hết không nằm ở việc mình mất đi sự sống..."
Đáp lại mong muốn của Kharasik, Nisir ngồi dậy, tay cầm chặt thanh kiếm thần kì của mình bước đến đứng bên cạnh Kharasik, sẵn sàng cho vở kịch tiếp theo.
Bất chợt, từ bên trong đêm đen vô tận, một sinh vật kì dị trong hình dạng một người đàn ông mảnh khảnh bước ra.
Cứ như thế, làn sương máu quỷ dị bao phủ xung quanh Kharasik nhanh chóng tụ hội về phía chuôi kiếm, sau đó tự mình rèn đúc thành một lưỡi kiếm màu đỏ tươi trông vừa kì lạ lại vừa đáng sợ.
Chương 25. Huyết Luyện
Chứng kiến cơ thể của Kharasik dần bị bao trùm bởi màn sương máu quỷ dị, Lorde vừa ra sức vỗ tay vừa không tiếc lời tán thưởng.
Họ đ·ã c·hết một lần sau màn kịch vừa rồi...
Thứ anh cần không phải một thanh kiếm không thể bị phá hủy, cũng không phải một cơ thể hoàn toàn bất hoại.
Nếu Lorde không vì thương hại mà chữa trị cho họ, họ chắc chắn đã cầm chắc c·ái c·hết.
"...Hiểu rồi" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Nhất định rồi"
Có lẽ là có, nhưng nó sẽ không dành cho anh.
Chiếc rèm đỏ mở ra, để lộ bên trong là một khoảng không đen tối vô tận, không tồn tại bất kì thứ gì khác ngoài một màu đen thuần túy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Còn gì hạnh phúc hơn khi tìm ra lẽ sống cho chính mình chứ?
"Ừm... Nói thế này đi. Nhận thức được bản thân mình là ai, sống sót vì điều gì, chiến đấu vì cái gì, lí do vì sao bản thân tồn tại... Đó chính là sự "Giác Ngộ" mà tôi đang nói đến"
Một thanh kiếm được tạo ra bởi anh, gắn liền với sinh mạng anh, là tượng trưng cho ý chí và lí tưởng của anh...
Không chỉ Lorde, Nisir ngồi ở xa cũng há hốc mồm kinh ngạc: "Dùng máu của bản thân để làm v·ũ k·hí á...? Anh ta là chiến binh hay tín đồ của dị giáo vậy? Năng lực gì mà trông tà đạo kinh khủng kh·iếp"
"Cái này... Chuyện này... Thật tuyệt vời! Quá tuyệt vời! Quả nhiên cách nhìn nhận... Con mắt thẫm mỹ của tôi vẫn quá là nông cạn!"
Lorde tỏ vẻ ngạc nhiên, và cũng không để yên cho họ c·hết: "Coi như lời cảm ơn của tôi, tôi sẽ cho hai người cơ hội thứ hai để tiếp tục thưởng thức buổi trình diễn"
Đó có lẽ là thu hoạch của anh khi quay trở về từ biển hồi tưởng.
Với thanh kiếm gia truyền được cha tin tưởng trao tặng, anh cứ kiêu ngạo như thế mãi, nghĩ rằng bản thân là bất khả chiến bại... Cho đến ngày hôm nay, kiếm của anh, và cả cơ thể của đều bị tước đoạt cùng một lúc.
Họ đã thua.
"Kiếm còn người còn, kiếm mất người mất. Miễn là còn sống, miễn là còn chiến đấu, người và kiếm sẽ không ngừng mạnh lên... Cho đến khi cả hai trở thành bất khả chiến bại!"
Con thuyền muốn đi đúng hướng thì phải cần có bánh lái... Tương tự, con người muốn tồn tại cũng phải tìm được lí do để họ tồn tại.
Đột nhiên, cơ thể của Kharasik bắt đầu toả ra một làn sương màu đỏ tươi, và mùi vị cũng giống hệt như máu. Điều này làm Nisir giật mình lùi ra phía xa một chút, trong khi Lorde thì chỉ biết tạo ra một chuỗi âm thanh đầy ngạc nhiên.
Mong manh.
May mắn thay, Huyết Kiếm có thể thay đổi hình dáng và kích thước một cách tùy ý. Sự linh hoạt thần kì này vừa hay bù đắp vào khuyết điểm vừa mới xuất hiện của chủ nhân nó.
"Nghĩa là sao?" Nisir tiếp tục hỏi.
Kharasik không hiểu dụng ý của lão Rom, nhưng anh cũng không tiện để hỏi nhiều. Dẫu sao thì lão Rom cũng là người được kính trọng nhất trong làng, là con trai ruột của Cuồng Nhân Rum... Một thành viên trong tổ đội anh hùng huyền thoại.
Thua rất triệt để.
Bằng giọng điệu tràn đầy phấn kích, Lorde giới thiệu: "Chào mừng các anh đến với vở kịch thứ năm: Dạ Quỷ Vô Diện!"
"Ah, nói thế nào nhỉ? Đây là một tình trạng vô cùng hiếm gặp, có thể được miêu tả đơn giản bằng hai từ "Giác Ngộ"... Tôi đoán vậy"
[Huyết Luyện]
"Hửm?"
Anh đã từng nghĩ rằng mình là một chiến binh mạnh mẽ... Hoặc ít nhất là đủ mạnh để bản thân anh có thể kiêu hãnh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Khi đắm chìm trong v·ụ n·ổ kinh khủng ấy, họ chỉ cảm nhận được sức nóng và nỗi đau gần như thoáng qua. Rồi sau đó, dường như mọi giác quan của họ đều trở nên hoàn toàn t·ê l·iệt, không có đau đớn, cũng không có thống khổ, và càng không cảm nhận được gì khác ngoài cảm giác tuyệt vọng thuần túy cùng hương vị đáng sợ của c·ái c·hết.
"Thứ này... Tuy chỉ có một mình nhưng chắc là không dễ chơi đâu ha..."
Đằng sau làn sương máu mịt mù, Kharasik chậm rãi mở mắt.
Không lâu sau đó, cơ thể tàn tạ thua cả miếng giẻ rách của họ dần dần khôi phục về trạng thái bình thường. Tuy vậy thì họ lại tỏ ra khá là yên lặng, dường như vẫn chưa hoàn hồn được sau màn kịch vừa rồi.
Có thể anh chưa đủ mạnh, nhưng miễn là còn sống, anh tuyệt đối sẽ không từ bỏ. Chiến đấu không chỉ là nghĩa vụ của một chiến binh, mà còn là niềm vui và sở thích của chính anh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vụ nổ liên hoàn khủng kh·iếp qua đi khiến căn phòng trở thành một đ·ống đ·ổ n·át, gần như chỉ còn lại sân khấu vẫn còn nguyên vẹn bằng một cách thần kì nào đó.
"Nếu tôi đã muốn thắng thì tôi cần gì phải chữa trị cho các anh? Nghệ sĩ như tôi chỉ coi trọng vẻ đẹp từ mọi thứ xung quanh mình... Đó mới là điều quan trọng nhất"
"Thế thì..."
Nó mặc một bộ âu phục gọn gàng lịch sự, đầu đội mũ phớt trông rất có phong cách quý ông, chỉ có điều... Sinh vật này không có khuôn mặt.
Không có cảnh tượng hoành tráng của một kẻ vừa "Giác Ngộ"... Kharasik chỉ đơn giản là nâng phần chuôi kiếm đã bị phá hủy của mình lên, sử dụng sinh mạng của bản thân để luyện ra một tạo vật mà bản thân có thể vừa ý.
Mong rằng khi đi đến cuối cuộc hành trình, anh cũng sẽ được "Giác Ngộ" giống như anh chàng to con này.
Liệu trên thế giới này có tồn tại một thanh kiếm không thể bị phá hủy?
"Nhóc vẫn chưa sẵn sàng, Kharasik"
Tại sao chứ? Trong thế hệ trẻ của làng, làm gì có ai thắng được mình?
"Anh không nhân cơ hội đánh úp bọn tôi à?"
Thứ anh cần... Có lẽ là một món v·ũ k·hí có thể cùng anh tận hưởng niềm vui của những trận chiến, cùng anh sinh diệt, cùng anh trưởng thành theo từng ngày...
Kharasik khẽ gật đầu: "Cảm ơn ngài, Lorde... Vì tất cả mọi thứ"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.