Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 31. Màn kịch thứ 8 & 9: Alice & Lorde
Alice.
Nisir hít sâu một hơi rồng hạ thấp người xuống, dùng chính sợi dây thép dưới chân làm bước đệm để nhảy lên cao: "Để xem khi tôi cắt hết dây thì anh còn trốn được đi đâu!"
Andre de Lorde bất thình lình xuất hiện, nghiêng cái đầu cú góc chín mươi độ: "Như cô bé đã nói đấy, tôi chính là màn kịch cuối cùng mà các anh cần phải đối mặt để qua cửa"
"Được!"
"Moá! Đứa nào-"
Nhưng mà cú đánh lại không có tác dụng.
Kharasik chủ động nhảy xuống đất, biến thanh huyết kiếm gọn gàng trong tay thành thanh đại kiếm nặng trịch, ý đồ thực hiện thao tác chiến đấu đã tỏ ra vô cùng thành công trong màn kịch trước đó.
Xoạch~
"Chúng ta sẽ cùng nhau hoà làm một..." (đọc tại Qidian-VP.com)
Cha? (đọc tại Qidian-VP.com)
"Đến bên em..."
Nisir thở dài, đành phải đánh mạnh hơn... Ừm, anh không có ý trút giận lên Kharasik chỉ vì anh ta trở nên phế vật khi đối đầu với Rồng Ma Hellkaiser đâu.
Lorde nhìn về phía thanh kiếm đang lơ lửng giữa không trung của Nisir, dường như lộ ra đôi chút sự tức giận: "Quả nhiên, thanh kiếm này vẫn là một thứ biến số khác thường, nằm ngoài các tính toán có sẵn"
"Lên... Này!"
Lorde mỉm cười, đặt tay lên đỉnh đầu rồi từ từ lột lớp mặt nạ cú, để lộ ra gương mặt điển trai đã bị phá hủy mất một nửa bởi thứ gì đó, khiến chúng trông giống như một đống thịt nhầy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Boong~
"Tôi đoán là việc anh c·h·ế·t trong tay tôi vẫn còn nhẹ nhàng chán so với việc hoà làm một với cái thứ đó"
Chương 31. Màn kịch thứ 8 & 9: Alice & Lorde
Boong~
Cả khán phòng thoáng chốc bừng sáng bởi ánh đèn sân khấu, và ngay bên dưới cả Kharasik lẫn Nisir đều cảm nhận được thứ sức mạnh đang sôi sục dữ dội bên trong cơ thể mình.
Kharasik vừa đưa kiếm lên đón đỡ những lưỡi dao và mưa đ·ạ·n, vừa cố gắng giữ thăng bằng khi đứng trên những sợi dây thép. Nisir thì tỏ ra khá hơn đôi chút khi chiến đấu linh hoạt vốn là sở trường của anh, tuy vậy anh cũng không thể tiếp cận được Lorde, thậm chí là sắp sửa bị đánh rơi xuống đất.
... (đọc tại Qidian-VP.com)
Chiếc rèm đỏ mở ra, màn kịch áp chót bắt đầu mà chẳng có lấy một lời cảnh báo.
[Inferno]
"Có vẻ như các anh không chú ý đến lĩnh vực của tôi"
Boong~
Giữa khung cảnh đêm đen thuần túy đến đáng sợ ấy, bên tai họ bỗng dưng ngân lên một tiếng chuông vang vọng, nghe giống như tiếng chuông điểm mười hai giờ ở những tháp đồng hồ thường xuất hiện tại các thành phố lớn.
Bên dưới những chiếc bánh răng xoay tròn, một cô nàng búp bê tóc vàng sở hữu vóc dáng mảnh khảnh bước ra trước mặt họ, khoé miệng khẽ nâng lên một nụ cười dịu dàng.
Hai hồi chuông, rồi đến hồi chuông thứ ba, ánh sáng trước mắt họ lại đột ngột xuất hiện trở lại như đang nói rằng màn đêm vừa rồi chỉ là ảo giác của riêng họ.
Búp bê Alice cất lên những lời đầy mê hoặc. Còn Kharasik và Nisir thì giống như bị hớp hồn, từ từ tiến lại gần Alice như những thây ma vô tri không còn khả năng tư duy độc lập.
Chỉ có điều Lorde đã sớm lường trước được việc này nên sẽ không mắc sai lầm tương tự như Hellkaiser: "Miền Trắng của tôi có khả năng khuếch đại ma thuật lên gấp mười lần bình thường, thứ mà chiến binh các anh không thể sử dụng một cách nhuần nhuyễn"
"Lorde, đó không phải là vấn đề. Chúng tôi vốn chẳng quan tâm gì đến mặt mũi của anh. Chúng ta ở đây hiện tại chỉ có thắng và thua mà thôi, không hơn không kém"
"Thắng hoặc thua à... Đúng, đó là điều các anh quan tâm, nhưng đó không phải là điều mà tôi muốn. Tôi chỉ muốn mọi thứ trước mắt mình diễn ra một cách thật đẹp đẽ, tuyệt mỹ và nghệ thuật... Kể cả cái c·h·ế·t của chính tôi" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Đúng, theo lí thuyết đáng ra các anh sẽ không thể vượt qua sức mê hoặc của con bé và chính thức bại trận tại nơi đây. Có điều..."
"Bắt đầu màn trình diễn của chúng ta thôi nào"
"Tốt thôi"
"Chính vì vậy, mong rằng hai người đừng có cháy thành tro nhé"
"Lại gần nữa..."
Chỉ có điều đến khi đôi mắt khôi phục lại ánh sáng thì khung cảnh xung quanh họ đã hoàn toàn thay đổi, không còn là bãi chiến trường bừa bộn cùng bộ xương rồng trắng dã tang thương... Mà là một sân khấu lộng lẫy với khán đài rộng lớn bao quanh.
Tách~ tách~ tách~
[Andre de Lorde - Prince of Terror]
[White Domain: Midnight Neverland]
Kharasik nhìn về phía con búp bê đang mỉm cười dịu dàng, cả người khẽ run lên: "Đáng sợ, hoàn toàn không còn chút ý chí phản kháng nào luôn. Thật đáng sợ"
"Kharasik, chiến thuật cũ, tôi sẽ cắt hết dây của anh ta!"
Tách~ tách~ tách~
Bốp~ bốp~ bốp~
"..."
Bốp~ bốp~ bốp~
Khi tầm nhìn của họ dần được cải thiện thì đột nhiên, ánh sáng trước mắt họ vụt tắt, để lại một màn đêm vô tận không có điểm kết thúc, như thể họ đang trôi nổi trong cõi hư vô.
"Nguy hiểm quá, mình vừa bị mê hoặc ư?" Nisir nhanh chóng lấy lại nhận thức với vẻ mặt hoảng sợ đến tột cùng: "Chỉ vài ba lời nói đơn giản đã tước đoạt hoàn toàn lí trí của người khác, thật đáng sợ!"
"Hả, vậy tức là... Con búp bê này chính là màn kịch thứ tám?"
Màn kịch thứ bảy kết thúc, nghĩa là tình trạng thê thảm của Nisir và Kharasik nhanh chóng được cải thiện để họ có thể tiếp tục chiến đấu.
Họ có thể cảm nhận được ánh mắt của những "vị khách" đang nhìn về phía họ.
Phía trên chiếc rèm đỏ đóng kín, những bánh răng màu vàng đang chuyển động, tạo ra thứ âm thanh êm tai nhưng lại không hề dễ chịu đối với Nisir và Kharasik.
Chẳng những vậy, thi thoảng anh ta còn lôi thứ vũ khí kì lạ của Ex-Machina ra nã đ·ạ·n liên tục, khiến cho bọn họ gần như không có bất kì cơ hội tiếp cận nào.
"Ui da!? Tên nào-"
Kharasik và Nisir thủ thế, cẩn thận ngắm nhìn mọi thứ xung quanh. Mãi cho đến khi trực giác của Kharasik trỗi dậy giúp anh đánh bay một thanh dao găm từ đâu phi tới, Lorde mới lần nữa lộ diện trở lại.
Lorde di chuyển trên những sợi dây thép một cách cực kì linh hoạt và hoa mỹ, vừa giữ khoảng cách với nhóm hai người vừa ném dao như mưa.
"Ta yêu nghệ thuật, ta là nghệ sĩ, ngòi bút của ta chính là sự sáng tạo, trí tưởng tượng của ta sẽ trở thành thế giới mới cho tất cả các người"
"Hồi chuông thứ ba ngân lên, hội trường mở cửa, khán giả đã ngồi vào chỗ. Những chiếc bánh răng quay tròn tạo ra âm thanh tí tách nhẹ nhàng như quả lắc của những chiếc đồng hồ gỗ sồi cổ điển. Bức màn cuối cùng mở ra, buổi biểu diễn chính thức bắt đầu và cũng đến hồi kết thúc"
Các bánh răng đột nhiên quay mạnh hơn, trên khán đài thì liên tục truyền tới những tràng pháo tay dữ dội... Chúng dường như là điềm báo cho việc Lorde đã sắp sửa bước lên sân khấu và trở thành đối thủ của hai người họ.
Lorde khẽ búng tay, ngay lập tức cả anh ta lẫn Alice đều biến mất.
Póc~
"Thôi được rồi"
"..."
"Hãy chiến thắng ta, những kẻ xâm nhập. Nếu không, linh hồn của các người sẽ bị giam cầm, cơ thể bị tước đoạt, và ý thức cũng sẽ trở thành những vở kịch gieo rắc nỗi sợ"
Đúng lúc này, cổ ngữ trên thân thanh kiếm được ban phước đột nhiên phát sáng. Thanh kiếm tự mình rời khỏi lòng bàn tay Nisir rồi bay lên không trung, sau đó đập mạnh vào đầu anh ta một cái: "Cốp~"
Sức mạnh trong người anh đang sôi sục, thế nhưng anh lại không thể chiến đấu lăng xả một cách thoả thích... Thế nên thật lòng mà nói, điều này thực sự khó chịu vô cùng.
Keng~
"Grand Guignol chào mừng các ngài, Nisir và Kharasik. Em tự hỏi các ngài đã sẵn sàng để dâng hiến linh hồn của mình hay chưa?"
Lorde trùm mặt nạ trở lại rồi búng tay một cái, ngay lập tức toàn bộ mặt đất dưới chân Kharasik và Nisir liền trở thành một vùng đất đỏ hồng và nóng chảy.
Cô gái tóc vàng trước mặt mặc một chiếc váy tạp dề màu xanh nhạt, trên đỉnh đầu có đeo một chiếc ruy băng màu xanh lam rất đáng yêu. Tuy rằng chỉ là búp bê nhưng đôi mắt ấy dường như hoàn toàn tồn tại một linh hồn, và cả nụ cười dịu dàng đó nữa...
Thấy cả hai "chủ nhân" đều đã tỉnh táo lại, cô nàng búp bê khẽ thở dài: "Cha, xem ra người cũng phải lên sân khấu rồi"
"Một chút nữa thôi..."
Xoẹt~ xoẹt~
Lorde đưa tay về phía trước mặt, nơi mũi kiếm của Nisir đang đâm thẳng về phía mình: "Lactor"
"Giờ thì..."
Ầm~
"Vì vậy..."
Búp bê Alice này không giống với hai màn kịch đầu tiên, cô ấy thực sự có linh hồn!
Cốp~
"Chí ít, bởi vì các anh đã giải trí cho tôi tương đối tốt nên tôi sẽ cho phép các anh được nhìn thấy gương mặt xấu xí của tên điên sắp sửa g·i·ế·t c·h·ế·t mình"
Kharasik dùng thanh đại kiếm làm điểm tựa cho Nisir, giúp anh quay về lại bầu trời nơi Lorde đang đứng một cách nhanh chóng.
Nhìn sang chỗ Kharasik, có vẻ như anh ta vẫn đang ở trong trạng thái thây ma. Hết cách, Nisir đành phải vác kiếm tới đánh mạnh vào đầu anh ta một cái với hi vọng mang lí trí anh ta trở về.
"Chủ nhân Kharasik, chủ nhân Nisir..."
"...Anh đang tính g·i·ế·t tôi đấy à?" Kharasik tròn xoe mắt hỏi Nisir.
Không, đây tuyệt đối không phải Alice!
"Lại gần nữa..."
"Ngay từ đầu, các anh đã không thể thắng được tôi... Kể cả trong trí tưởng tượng!"
Lorde rút khẩu hoa cải nã một phát đ·ạ·n thật uy lực đẩy lùi Nisir rơi hẳn xuống mặt đất, nơi Kharasik đã ở sẵn bên dưới chờ đợi từ trước.
Lorde đứng trên sợi dây thép được giăng giữa không trung, nhìn xuống và nở một nụ cười: "Ngẫm lại mới thấy thật mỉa mai làm sao... Đến cuối cùng, kẻ điên mới là kẻ duy nhất tỉnh táo, còn những kẻ vốn đang tỉnh táo thì đều trở nên điên loạn"
"Mau lại đây..."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.