Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 32. Nửa Đêm trên Miền Đất Hứa
Nisir và Kharasik chém bay vô số thanh dao găm bay tới theo từng đợt, lại phải cố gắng tránh né những viên đ·ạ·n từ họng s·ú·n·g của Lorde.
Có phải họ đã hoàn toàn bị chôn vùi trong băng? Hoặc là tự mình quyên sinh bên dưới hoả ngục nóng chảy?
Vì vậy, trong chuyện này nhất định có vấn đề.
Nhận ra sai lầm chí mạng của mình, đồng tử của Kharasik và Nisir tức khắc co rụt lại. Họ cùng nhau nhìn lên bầu trời đầy gió tuyết, nơi vô số mảnh băng sắc nhọn đã hoàn toàn thành hình, từ đáy lòng dần xuất hiện cảm giác tuyệt vọng quen thuộc.
Tất nhiên, là một Nhà Thám Hiểm giàu kinh nghiệm, Nisir không tin trên thế giới này thực sự tồn tại một sinh vật nào đó không có điểm yếu. Lorde chắc chắn có điểm yếu, chẳng qua là anh ta che giấu quá giỏi, làm anh chưa thể tìm ra được nó mà thôi!
Kharasik: "..."
"...Này, hỏi thật nhé, anh giấu nghề à?"
Với tinh thần chiến đấu không khoan nhượng, Kharasik và Nisir chẳng nói một lời liền tung ra nhát chém chí tử về phía Lorde.
"Ah... Có lẽ"
"Heh..."
Nước đi này của Lorde chứng tỏ rằng anh ta không hề có ý định khoan nhượng. Dao găm và hoa cải, s·ú·n·g lục và pháp trượng, anh ta chiến đấu với cả hai chiến binh trước mặt một cách thuần thục và điêu luyện hệt như một bậc thầy v·ũ k·hí... Thay vì là một nhà biên kịch như anh ta tự giới thiệu.
Trên bầu trời, Lorde đứng thẳng rồi làm ra động tác chốt hạ: "Kết thúc rồi, cảm ơn vì đã tham gia vở kịch nghèo nàn của tôi đến thời khắc cuối cùng"
Biến mặt đất thành biển lửa là một chiến thuật vô cùng chí mạng đối với Nisir và Kharasik khi họ giờ đây chỉ có thể chiến đấu trên những sợi dây thép mỏng manh giăng giữa không trung, nơi vốn dĩ là sân nhà của Lorde.
Nisir khẽ lắc đầu: "Nhất thời chưa nghĩ ra, anh ta ném dao ảo quá đâm ta tôi cũng chẳng có bao nhiêu thời gian để xâu chuỗi mọi thứ"
"Nisir, anh có ý tưởng gì không? Tên biên kịch này nhanh như gió vậy, cứ chơi trò đuổi bắt với anh ta chỉ tổ phí sức" Kharasik nói.
Thứ mà cả Kharasik và Nisir vừa chém vào không phải chân thân của Lorde, mà chỉ là một bức tượng băng với mục đích thế thân.
Bảo sao lão Rom coi trọng người này tới vậy! Sự nhạy bén này đúng là không thể tin được!
"Lĩnh Vực Trắng của anh: Nửa Đêm trên Miền Đất Hứa... Liệu nó có thật sự chỉ có tác dụng khuếch đại gấp mười lần sức mạnh phép thuật của hai bên hay không?"
Nisir cảm thấy lạnh sống lưng... Không phải bởi gió tuyết, mà là bởi vô số mảnh băng sắc nhọn được Lorde ngưng tụ trên bầu trời, nhiều đến mức không thể nào đong đếm được.
Người bình thường có thể luyện ra thứ kĩ thuật ảo diệu này sao?
Cá nhân Nisir không nghĩ rằng trên đời này lại có kẻ nào văn võ song toàn, vừa thạo tấn công vật lí vừa biết đùng đủ loại phép thuật, lại còn rảnh tay đi sáng tác kịch nữa... Một kẻ như vậy không được phép tồn tại.
Do thao tác tụ lực cần sự tập trung nên Lorde rất khó để có thể di chuyển một cách mau lẹ giống như trước. Kết quả là rất nhanh sau đó, sau một quãng đường đầy gian truân khổ ải, rốt cục thì Nisir và Kharasik đã thành công tiếp cận Lorde.
"Sao vậy? Không đuổi theo tôi nữa à? Mệt rồi?"
Lorde: "..."
"Còn giờ thì..."
Kharasik và Nisir nhanh chóng lấy lại tinh thần rồi đồng loạt lao thẳng về phía Lorde.
"Biết rồi, khổ lắm, nói mãi. Dù có không di chuyển được cũng phải di chuyển thôi, còn lề mề nữa thì c·h·ế·t chắc"
Không lâu sau, làn hơi nước dày đặc dần bị gió tuyết cuốn đi, để lộ ra cả Kharasik và Nisir vẫn bình an vô sự. (đọc tại Qidian-VP.com)
Keng~ keng~ keng~
Lorde cứ như một con sóc trên những tán cây, mỗi lần đến gần là anh ta lại biến mất chỉ trong một cái nháy mắt. Đã vậy anh ta còn liên tục tung các loại hoả lực từ vật lí đến phép thuật... Điều này khiến anh ta trở thành dạng kẻ thù gần như toàn năng mà không hề có lấy một điểm yếu.
Xoảng~
"Anh bỏng nặng như vậy, vẫn di chuyển được đấy đấy chứ? Lần này chúng ta nhất định phải làm gì đó gián đoạn được anh ta, không thì cả lũ tiêu đời"
"Các anh lúc nào cũng né được lưỡi dao của tôi, thậm chí còn chống lại những viên đ·ạ·n vốn không thể nhìn thấy bằng mắt thường. Vì vậy, để tránh đêm dài lắm mộng, tôi đành phải bỏ ra thêm chút công sức... Kẻo các anh lại khai thác được điểm yếu của tôi"
Ngay giây sau, cơn mưa băng nhọn trút xuống hai người, cùng hoả ngục bên dưới chân tạo ra một làn hơi nước đậm đặc đến mức không thể nhìn thấy sự hiện diện của hai người kia nữa.
"Không sai, suy luận vừa rồi của anh là đúng... Nhưng cũng không hoàn toàn là đúng. Anh sẽ hiểu được những gì tôi nói sau khi khám phá ra tác dụng thực sự của lĩnh vực mà thôi"
"..."
Như thể những thanh dao đó có khả năng tự mình vận hành, tự đè chuôi dao vào các sợi dây thép chằng chịt để lấy đà vậy!
Bang~ bang~ bang~
"Tôi đã luôn mong muốn được sử dụng phép thuật như một pháp sư đó... Vì vậy, tôi nợ anh một lời cảm ơn, Lorde"
"Quý ngài biên kịch đúng là không hề nương tay một chút nào..."
Đáp án là... Đều không phải.
Lorde không trả lời, nhưng Nisir thì đã có được điều mình muốn: "Quả nhiên, cái gọi là khuếch đại gấp mười lần sức mạnh phép thuật chỉ là đòn hoả mù được anh tung ra để chúng tôi vô thức phớt lờ tác dụng thật sự của nó"
Họ có thể giỏi tránh né, nhưng họ sẽ không bao giờ tránh được khỏi cơn mưa "nặng hạt" trút thẳng lên đầu mình!
Như thể...
Vô cùng hợp cạ với làng chiến binh!
Cái tên này... Đúng là...
"Ồ? Anh hỏi đi"
"Quả nhiên là anh ta đã nhận ra rồi... Lẽ ra mình đã có thể kết thúc mọi thứ sớm hơn... Mà, chắc là cũng không thay đổi được chuyện này"
Kharasik tròn xoe mắt nhìn Nisir: "Vậy là anh nhìn ra tác dụng của nó rồi ư?"
Nisir nở một nụ cười lạnh ngắt: "Vẫn chưa. Nhưng ít nhất thì bây giờ tôi có thể khẳng định rằng Lorde đã thực sự trở thành kẻ thù của chúng ta... Đến mức anh ta còn có thể nói dối chỉ để giành được lợi thế"
"Làm gì có. Tôi chỉ thông minh đột xuất vào giây phút hiểm nghèo thôi. Đây là chuyện thường xảy ra đối với các Nhà Thám Hiểm"
Vừa nói được vài câu, hàng chục thanh dao găm khác lại xuất hiện trong tay Lorde. Anh ta ném chúng lên cao, tăng thêm lực sát thương cho chúng bằng cách kéo căng những sợi dây thép rồi lại bắn chúng về phía Nisir và Kharasik một cách vô cùng ảo diệu.
"Cố gắng chịu đựng thêm chút nữa, tôi có vài vấn đề cần phải tự mình xác nhận"
Mặc cho Nisir và Kharasik có cố gắng bám đuổi đến đâu đi chăng nữa, họ vẫn cứ bị áp đảo bởi hoả lực và sự linh động của Lorde hết lần này đến lần khác.
Lorde lên tiếng khiêu khích, nhưng nó chỉ có tác dụng với Kharasik chứ Nisir thì không: "Tôi có thể hỏi anh một câu không? Anh không cần trả lời cũng được, tôi sẽ tự có phán đoán của riêng mình" (đọc tại Qidian-VP.com)
Lorde búng tay, tạo ra một cơn bão tuyết buốt giá thổi qua chiến trường, làm cả Nisir lẫn Kharasik đều rét run. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cái làng đó đúng là không có ai đầu óc bình thường. Tính ra mùa đông ở đây cũng có khắc nghiệt lắm đâu, tập luyện gian khổ như vậy làm chi nhỉ?
Chương 32. Nửa Đêm trên Miền Đất Hứa
"Hồi ở làng, ngày nào lão Rom cũng ném các chiến binh tiềm năng, trong đó có tôi vào phòng băng ngồi hai tiếng để tập luyện... Thành ra chính tôi cũng cảm thấy bất ngờ khi sức kháng lạnh của tôi cao đến mức này"
Nisir nhìn Kharasik, nói một cách cực kì nghiêm túc: "Lĩnh Vực Trắng: Nửa Đêm trên Miền Đất Hứa là thứ sức mạnh hiện thực hoá mong muốn của mọi sinh vật đứng bên trong phạm vi tác động của nó. Mong muốn càng mãnh liệt, điều ước liền càng dễ dàng trở thành hiện thực... Và điều này cũng chỉ có tác dụng bên trong lĩnh vực mà thôi, lĩnh vực biến mất thì điều ước cũng sẽ biến mất theo"
Âm thanh thanh vang lên từ cú chém đáng lí ra không nên nghe giống như thế. Nó không phải vết cắt vào da thịt của sinh vật, mà giống như vừa chém vào một thứ vật liệu gì đó vừa cứng vừa giòn...
"Không hiểu. Chúng ta chưa từng rời mắt khỏi anh ta, anh ta thi triển phép phân thân từ khi nào vậy? Thực sự không thể hiểu nổi"
Lorde: "..."
"Chính xác" Nisir khẽ thở dài thu tay trở về: "May thay Miền Trắng chi phối lên cả phe địch lẫn phe ta. Nếu không thì chúng ta nhảy xuống hoả ngục tự thiêu luôn cho nhanh gọn"
"Dẫu sao thì con người... Khi bước vào bước đường cùng, chúng thường trở nên thông minh đột xuất"
Biết rằng bản thân sẽ không thể có được câu trả lời thoả đáng, Nisir liền chuyển sự chú ý quay trở lại Lorde: "Không tán nhảm nữa, có vẻ anh ta sắp sửa tung ra cái gì đó ảo tung chảo rồi đấy"
"..."
Băng.
Không cần phải nghĩ nhiều, nếu Lorde thi triển được chiêu này thì anh và Kharasik bại trận là cái chắc.
Mà thật ra thì bây giờ rơi xuống đất chắc chỉ có một con đường c·h·ế·t!
Kharasik há hốc mồm nhìn Nisir, trong khi Nisir chỉ đơn giản là giơ tay lên dựng ra một tấm khiên lớn phòng ngự cơn mưa mảnh băng, đồng thời vết bỏng trên cơ thể cũng hồi phục với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Kharasik nghe vậy, mồm vẫn giữ nguyên chữ o: "Trước đó anh có thắc mắc về quy luật của Miền Trắng... Chẳng lẽ anh đã nhận ra rồi?"
[Blizzard] (đọc tại Qidian-VP.com)
"Anh gọi cái đó là "chút công sức" đấy à...?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Phía trên thì lạnh thấu xương, bên dưới thì nóng chảy thây, chỗ đứng lại còn không vững vàng... Trận chiến này quả thực là một trận tra tấn trá hình!
Nhìn sang bên chỗ Kharasik, Nisir nhận thấy ngoài việc hơi khó để giữ thăng bằng trước gió tuyết ra thì mặt mũi anh ta vẫn tỉnh bơ: "Anh quen với cái lạnh rồi à?"
Sau một thời gian chiến đấu trên dây thép, họ đã bắt đầu thích nghi với hình thức chiến đấu này. Tuy rằng họ vẫn không thể bắt kịp được Lorde, nhưng giờ đây họ đã không dễ dàng bị đánh rơi xuống đất nữa.
"Nghe này, Kharasik"
Lorde đứng trên cao, khẽ vỗ tay: "Anh vẫn còn rất trẻ, Nhà Thám Hiểm Nisir... Thế nhưng năng lực quan sát của anh lại quá vượt trội so với lứa tuổi. Nó làm tôi phải tự hỏi liệu anh đã phải trải qua những gì để có thể đến được đây"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.