Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 38. Mười nghìn cái c·h·ế·t

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 38. Mười nghìn cái c·h·ế·t


Dứt lời, xung quanh cơ thể Vorpal bắt đầu được bao phủ bởi một luồng khí màu đỏ đặc quánh, sắc bén đến mức vô cùng quỷ dị.

Họ chỉ biết rằng trước mắt mình là một cuộc chiến dài hơi mà có lẽ sẽ rất lâu nữa mới có thể kết thúc.

"Xem nào, chắc là khoảng một tháng rồi. Kể cả khi đã quen với nỗi đau, cái c·h·ế·t và không ngừng tiến bộ... Cuối cùng các người vẫn không thể chiến thắng được bản thân"

...

Ta không thể có được câu trả lời chính xác cho câu hỏi đó. Nhưng tất nhiên rồi, giấc ngủ này là vô cùng cần thiết dành cho họ.

Có phải là vì bọn họ quá mệt mỏi? Hay là vì cơ thể họ đang cố gắng ép họ ngủ để chữa lành cả thể xác lẫn tâm hồn?

Vorpal thi triển Tam Kiếm Thức cắt gọn hai người trước mặt rồi nói tiếp: "Không bao lâu nữa, sự tồn tại của ma lực trong không gian này sẽ hoàn toàn bị triệt tiêu. Cả ta và các ngươi chỉ có thể đối đầu với nhau bằng kiếm thuật và ý chí thuần túy, kẻ nào tan vỡ trước thì kẻ đó liền thua cuộc... Ah?"

Tuy rằng khả năng sử dụng ma lực của họ rất hạn chế, thế nhưng họ vẫn nhận ra dường như việc sử dụng ma lực đang càng lúc càng trở nên khó khăn.

"...Vậy mà là thắng ư?"

Một cảm giác cũng vô cùng quen thuộc.

Chương 38. Mười nghìn cái c·h·ế·t

Nó không phải ma lực. Họ có thể khẳng định điều đó.

"Ah, có vẻ mọi chuyện không hẳn là vậy. Ta đã kết luận quá vội vàng"

[Đấu Khí]

Có vẻ Nisir đã sẵn sàng để nhắm mắt lại. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Hoàng Đế biết rõ nếu bọn ta đánh đúng thực lực thì các ngươi sẽ bị đánh bại ngay cửa đầu tiên, thế nên ngài đã âm thầm điều chỉnh và cân bằng lại mọi thứ sao cho phù hợp với thực lực hiện tại của các ngươi. Khó khăn, nhưng không bất khả thi"

"..."

"..."

Ngay sau khi vượt qua cơn sóng dữ kéo dài suốt cả tháng trời, Kharasik và Nisir nằm bẹp xuống mặt đất đẫm máu của chính mình, không ai nói một lời nào mà từ từ chìm vào giấc ngủ thật sâu.

Đã bao nhiêu lâu trôi qua rồi?

"Thế rồi có một kẻ đã xuất hiện. Cô ấy không thuộc về thế giới này, thế nên những tri thức mà cô ấy mang đến đây là vô cùng mới mẻ đối với bất kì ai. Cô ấy là đối thủ, cũng là bạn thân của Hoàng Đế. Cô ấy đến và đi như một cơn gió, thế nhưng di sản mà cô ấy để lại chính là một cuộc cách mạng dành cho những kẻ phế vật ma lực khiêm tốn"

Trong lúc hai bên chiến đấu, c·hết, hồi sinh và lại tiếp tục chiến đấu, Kharasik và Nisir có thể cảm nhận được sự tác động mà Miền Đen gây ra đang dần mạnh lên theo thời gian.

Bất kể có bị cắt, chém, đập, đâm,... Muôn vàn kiểu c·h·ế·t trên đời, họ vẫn cứ thế tiếp tục hồi sinh, và rồi lại c·h·ế·t một cách thảm khốc. (đọc tại Qidian-VP.com)

Dù vậy, họ vẫn không hề bỏ cuộc. Đừng hỏi tại sao, chính bản thân họ cũng chẳng biết.

"Trial by Blade, đó là tên gọi của Miền Đen. Các ngươi thực sự cảm thấy lạ khi nó bắt đầu hạn chế sức mạnh của pháp trượng và ma thuật à?" (đọc tại Qidian-VP.com)

"Ta nhớ rõ nó. Nhát chém xé toạc bầu trời và mặt đất, sở hữu sức mạnh, ý chí cắt chém mọi thứ nguyên. Càn Khôn Nhất Thái Đao... Onimusha, Quỷ Kiếm Onimusha. Ta vẫn không thể nào quên được cái tên đó, kẻ đã truyền đạo cho ta. Cô ấy săn quỷ, còn ta thì săn rồng"

"Pháp sư là một chức nghiệp giống như một cái vòi nước không có van khoá. Họ dốc cả đời để chau chuốt, học cách sử dụng, điều phối ma lực và học đủ loại thần chú, đôi khi là sáng tạo ra các phép mới, rắc rối vô cùng. Hơn nữa lượng ma lực của mỗi người được sinh ra là không giống nhau. Kẻ nhiều thì là thiên tài, kẻ ít thì là phế vật chỉ có thể lấy cơ thể ra làm vũ khí. Sự bất bình đẳng, hoàn toàn phụ thuộc vào mệnh trời này thực sự làm người ta cảm thấy bất mãn"

"Phải rồi, ta vẫn còn một thứ có thể sử dụng. Đó là lợi thế cá nhân của ta, nhưng có vẻ điều đó sẽ có phần không công bằng đối với các ngươi... Mặc dù ngay từ đầu, các ngươi đã không thể thắng được ta"

"...Chà, xem ra ta lại nói những điều vô nghĩa rồi. Các ngươi không có được cái c·h·ế·t thực sự về mặt thể xác, thế nhưng tâm trí thì đã trở nên yên tĩnh hoàn toàn. Cuộc chiến dai dẳng của chúng ta rốt cục cũng đã có kết quả"

Cuối cùng, Vorpal và bầy thỏ ăn xác đồng loạt biến mất, chỉ để lại thanh kiếm hình thù kì lạ trên tay Nisir, thứ đã không còn chất chứa nỗi oán hận của loài rồng mà trở thành một lưỡi kiếm sắc bén được thanh tẩy hoàn toàn.

"...Phải. Bản thân ta cũng chẳng thấy vui vẻ gì nữa" Vorpal không phủ nhận: "Được nhìn các ngươi tiến bộ theo thời gian có khiến ta vui lên đôi chút. Nhưng nó không thực sự là cảm xúc mà ta muốn có từ việc chiến đấu với những kẻ yếu thế. Các ngươi c·h·ế·t quá dễ dàng. Đó thậm chí còn chẳng phải là một trận chiến đúng nghĩa"

Chỉ có điều lần này họ không còn mảy may cơ hội đột phá giới hạn để giành chiến thắng, bởi vì Vorpal thực sự quá mức áp đảo, trong khi họ thì yếu ớt đến mức chẳng bằng một con kiến trước lưỡi kiếm của hắn ta.

Dứt lời, Vorpal ném thanh kiếm của mình về phía Nisir như một sự công nhận: "Đau đớn là minh chứng cho thấy bản thân vẫn còn sống. Hãy nhớ kĩ điều đó"

...

Bằng chứng là mỗi khi sử dụng sức mạnh nguyên tố của Helix Blade, Nisir thường mất khoảng một đến hai giây để nó thực sự phát huy tác dụng... Trong khi đó, huyết kiếm của Kharasik thì trở nên mỏng manh đến lạ thường, không còn độ sắc bén quen thuộc mà thường bị gãy trước khi chặt đứt được chi nào đó của Vorpal.

Vorpal vừa triển khai đấu khí, vừa lẩm bẩm một mình: "Nhà Viết Kịch hẳn là biết cô ta... Thế nên các người mới học được nhát kiếm đó. Mặc dù nhát chém đã thức tỉnh ta không có linh hồn quen thuộc... Nhưng đúng là nó"

"Ngài... Không cảm thấy chán nản sao? Suốt một tháng trời không ăn không nghỉ, chúng ta không ngừng chém g·i·ế·t, c·h·ế·t rồi lại hồi sinh... Tôi không thể chịu được" Nisir bất lực quỳ xuống trên mặt đất, thậm chí ngay cả Helix Blade giờ đây cũng đã trở nên ảm đạm vô quang.

Sau cùng, họ vẫn chỉ là con người với tuổi đời còn rất trẻ. Chiến ý bên trong họ không thể tồn tại mãi mãi, tâm trí họ giờ đây đã quá mệt mỏi, họ quen thuộc với cái c·h·ế·t đến mức chẳng còn chút động lực nào để tiếp tục chiến đấu, đến mức gần như buông xuôi tất cả để đón nhận cái c·h·ế·t thực sự.

"Nói cách khác, điều kiện thắng của các ngươi trước ta là cầm cự và không bỏ cuộc trong vòng một tháng. Sau khi khoảng thời gian đó kết thúc, sức mạnh và sự tồn tại của ta sẽ tan biến, đồng nghĩa với chiến thắng dành cho các ngươi"

[Heroic Vorpal Blade]

Giữa trận chiến sinh tử với Vorpal, Kharasik và Nisir đã dần quên mất khái niệm thời gian.

Dưới sự tác động của Miền Đen, họ không thể c·h·ế·t, thế nhưng những gì họ nhận phải lại còn tồi tệ hơn cả cái c·h·ế·t. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Bản sao... Suy cho cùng vẫn chỉ là bản sao"

Từ đầu tới cuối, họ vẫn chỉ có thể nằm im chịu trận, không thể làm gì khác ngoài việc để bản thân bị miểu sát hết lần này đến lần khác.

"Đừng xem thường những nỗ lực của chính mình chứ, người trẻ tuổi. C·h·ế·t nhiêu đó lần mà vẫn cứng cỏi đứng dậy... Các ngươi chỉ có thể là những kẻ điên, chứ người bình thường thì đã tan vỡ ngay từ ngày đầu tiên rồi"

"Hơn nữa, không đánh bại được ta, các ngươi càng không có khả năng đánh bại Huyết Hậu, kẻ đang canh giữ cánh cửa cuối cùng trước lăng mộ của Hoàng Đế. Ta chẳng hiểu nổi lí do vì sao ngài đưa các ngươi vào đây thực hiện thử thách, nhưng có vẻ như ngài đã đánh giá quá cao sức mạnh của các ngươi"

Cái vòng lặp sống c·h·ế·t bất tận đáng nguyền rủa ấy khiến họ gần như phát điên. Đã bao nhiêu lần họ dốc hết sức để g·i·ế·t c·h·ế·t Vorpal, nhưng rồi hắn ta cũng giống như họ, sống lại và đánh trả bằng những nhát chém sắc lẻm không thể nào cản phá.

Vorpal lao lên một cách thần tốc, một tay đấm nổ đầu Kharasik dưới sự cường hoá của đấu khí, tay khác vung nhát kiếm càn quét cắt Nisir ra làm tám miếng thịt.

"Trong suốt quá trình chiến đấu, ta đã c·h·ế·t 106 lần, còn các ngươi c·h·ế·t khoảng gần 10000 lần. Quá quen với cái c·h·ế·t không phải điều gì tốt lành, mà mất cảm giác đau đớn thì lại càng là nguy hiểm hơn"

Nói là tử chiến cho ngầu vậy thôi chứ thực tế, đây rõ ràng là trận chiến một chiều với sự áp đảo hoàn toàn mà Vorpal dành cho hai kẻ khiêu chiến.

"Thời gian đã hết... Nghĩa là sao?"

Tuyệt vọng.

Vorpal đột nhiên dừng lại một chút, đồng thời đấu khí bao phủ xung quanh cơ thể hắn cũng dần tan biến: "Thời gian của ta đã hết rồi. Có thể chịu đựng được đến giờ... Các ngươi thực sự rất phi thường" (đọc tại Qidian-VP.com)

"Có gì đó sai sai... Miền Đen hình như còn cấm cả khả năng sử dụng ma lực ư?"

"Ah..."

Vừa nói chuyện, cơ thể của Vorpal vừa phai nhạt dần đi: "Trận chiến với ta đã dạy cho các ngươi rất nhiều điều hữu ích, hãy sử dụng chúng sao cho thật hiệu quả. Ngoài ra, đừng nghĩ rằng quen thuộc với nỗi đau và cái c·h·ế·t là một điều tốt... Nó chỉ khiến cho các ngươi xa rời ham muốn được sống thực sự mà thôi"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 38. Mười nghìn cái c·h·ế·t