Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 39. Thất bại trong nháy mắt
[B·ắ·t· ·c·ó·c, cướp của, g·i·ế·t người, tra tấn, phanh thây, chặt xác, ăn thịt đồng loại... Không một hành vi man rợ tàn bạo nào mà cô ta chưa từng làm. Cô ta yêu thích hương vị của máu và xác thịt, yêu thích việc tra tấn đến c·h·ế·t, càng yêu thích việc lắng nghe tiếng hét, cầu xin, khóc lóc và hấp hối của nạn nhân trong tay cô ta. Loài người khiếp sợ đặt cho cô ta danh xưng Nữ Hoàng Tra Tấn, loài Quỷ kính nể gọi cô ta là Đồ Tể Nhân Loại, loài Rồng sợ hãi gọi cô ta là Thực Long Quỷ Nữ. Mọi chủng loài trên thế giới khi đó không ai không biết đến sự đáng sợ của cô ta]
Cạch~
Thấy hai kẻ phía dưới đã hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu, Huyết Hậu thất vọng duỗi tay ra phía trước: "Nếu đã không đánh được thì kết thúc nhanh gọn đi" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Các ngươi cũng chẳng khác gì bọn chúng..."
Kharasik và Nisir ngơ ngác ra mặt. Họ vốn dĩ đã tưởng rằng bản thân cầm chắc cái c·h·ế·t ngay khi được diện kiến Huyết Hậu, thế nhưng vì một lí do nào đó... Họ lại được đưa về nơi mọi thứ bắt đầu.
Nghe theo mệnh lệnh của Huyết Hậu, hai chiếc hộp Thiết Nữ Đồng Trinh đột nhiên xuất hiện sau lưng Kharasik và Nisir, chẳng hề cho họ đến nửa giây phản ứng rồi nhốt họ vào bên trong.
"Phải ha..."
Sau một giấc ngủ dài, Kharasik và Nisir chậm rãi tỉnh lại với tâm trí tĩnh lặng đến lạ thường.
Nisir gật đầu, tỏ ra đã hiểu.
Hình như đúng là có chuyện đó thật.
Kharasik và Nisir sau mười nghìn lần c·h·ế·t thảm vốn đã chẳng còn thiết tha gì với sinh mạng của chính mình, gần như là sẵn sàng đón nhận cái c·h·ế·t có thể đến bất kì lúc nào... (đọc tại Qidian-VP.com)
Vorpal nói đúng. Nỗi đau chính là minh chứng cho thấy ta đang sống... Cũng vì vậy mà khi cảm giác đau mờ nhạt đến mức gần như biến mất, điều đó khiến cho họ có cảm giác không khác gì đã thực sự c·hết vậy.
Lần này, họ thậm chí còn chẳng buồn nhìn nhau hay ngầm thống nhất điều gì, bởi vì họ đều biết rõ rất có thể bản thân sẽ c·h·ế·t trong cửa ải cuối cùng này. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô ta là người phụ nữ khiến mọi chủng tộc phải khiếp sợ, khiến loài Quỷ phải kính nể tự thẹn không bằng. Cô ta đứng ở đó tựa như trung tâm của mọi tội ác trên thế giới, là tập hợp thể của mọi điều tiêu cực, đen tối, hắc ám... Khủng khiếp đến mức có thể làm người ta phát điên chỉ bằng vài câu nói cực kì đơn giản.
Có vẻ như cửa ải cuối cùng này không còn mẹo vặt gì nữa, những dòng chữ đỏ xuất hiện rải rác không cho họ bất kì manh mối nào hữu ích. Nói cách khác, họ chỉ có thể lấy cứng đối cứng với cường địch mang tên "Huyết Hậu" kia.
Vô cùng mãnh liệt.
Bịch~
"Anh nói phải"
"Ê, nhìn này"
Chắc chắn là không.
[Câu hỏi: Với những bóng ma khủng khiếp mà cô ta đã tạo ra trong quá khứ, liệu phần công trạng khổng lồ mà cô ta dành cả đời để gây dựng có đủ để chuộc lại lỗi lầm hay không?]
[Cho đến khi Hoàng Đế xuất hiện. Bằng cách nào đó, cô ta đã bị Ngài thần phục hoàn toàn, thậm chí là trung thành đến mức tuyệt đối]
"A ha ha" (đọc tại Qidian-VP.com)
Đó là một người phụ nữ mặc bộ váy đen tuyền, mái tóc nâu sẫm và sở hữu một cặp mắt đỏ rực vô cùng đặc trưng. Tuy vậy, cảm giác mà cô ta tạo ra không phải sự quý phái thường thấy ở những người phụ nữ giai cấp thượng lưu... Mà là sự điên cuồng, đáng sợ, khủng khiếp khắc sâu vào linh hồn ngay từ cái chạm mắt đầu tiên.
Như cảm nhận được sự hiện diện của kẻ đến khiêu chiến, người phụ nữ ngồi dậy khỏi ngai vàng, chậm rãi tiến lên phía trước: "Vorpal... Ngay cả hắn cũng bị đánh bại sao?"
[Elizabeth Bathory, Tổng chỉ huy Quân Đoàn số 1 dưới tay Hoàng Đế, danh hiệu Huyết Hậu. Cô ta là một tướng lĩnh thiên tài về cả võ lực lẫn trí lực, thậm chí là gần như sánh ngang với chính Hoàng Đế. Tuy nhiên, cô ta không hề được lòng dân lẫn các tướng lĩnh, bởi vì trước khi cô ta gặp được Hoàng Đế, cô ta là một kẻ tàn bạo đến mức ngay cả loài Quỷ cũng tự thẹn không bằng]
Khi chiếc hộp đóng lại, cơn đau khủng khiếp đến từ những chiếc gai sắt đâm thủng cơ thể lập tức khiến họ đau đến mức ngất xỉu chỉ trong một khoảnh khắc.
Vua Cổ Đại đã tha mạng cho họ sao?
Kharasik và Nisir phớt lờ dòng chữ đỏ rồi tiếp tục tiến về phía trước.
Cả tháng không ăn gì?
Theo bước chân của họ, những ngọn đuốc trên con đường dẫn đến chỗ ngai vàng, nơi một người phụ nữ xinh đẹp lạ thường đang ngự trị bừng sáng lên, tạo nên cảm giác trang nghiêm kể cả khi hai bên bờ của con đường này là biển máu tanh tưởi và vô số chiếc hộp tra tấn khét tiếng mang tên "Thiết Nữ Đồng Trinh". (đọc tại Qidian-VP.com)
Có vẻ như anh ta đã mất đi rất nhiều ý chí chiến đấu, không còn giữ được cái vẻ bừng bừng khí thế, đụng đâu đập đấy như trước lúc tiến vào đây nữa.
"Iron Maiden, thì ra thứ đó tồn tại từ thời Đế Chế Thống Nhất sao? Chúng đã ép c·h·ế·t bao nhiêu người mới tạo nên biển máu này vậy?"
"...Hình như cũng có lí"
Họ đã chịu đựng cái c·h·ế·t rất nhiều lần... Và rồi lại nhận được một chiến thắng không chút vẻ vang. Điều này không chỉ hủy hoại ý chí của Kharasik, mà đồng thời còn chà đạp lòng kiêu hãnh của anh ta.
Mãnh liệt đến mức chân tay họ mềm ra như bún, cơ thể không ngừng run rẩy vì quá sợ hãi. Đừng bảo là chiến đấu, hiện tại ngay cả việc đứng vững còn tỏ ra cực kì khó khăn đối với họ.
"...Tôi sẽ cố gắng viết một lá vậy... Miễn là người làng anh không bắt nạt tôi đến c·h·ế·t"
Bước vào trong phòng, bóng tối vô tận và mùi máu tươi nồng nặc chính là ấn tượng đầu tiên đập thẳng vào mặt họ... Một cảm giác rất đỗi quen thuộc, hệt như cái lần họ gặp Vorpal.
"Tức là khi số bốn trên tay tôi đếm ngược về không, chúng ta lại quay trở lại chỗ này à?"
Nếu vẫn còn ở quê hương, anh nhất định sẽ làm nũng với Wisteria, mượn sự dịu dàng của chị ấy để chữa trị cho tâm hồn mình... Nhưng tất nhiên rồi, anh đang trên đường lữ hành, làm sao có thể gặp cô ấy được để mà làm nũng?
Thế nhưng khi họ thực sự đối diện với Huyết Hậu Elizabeth Bathory, cảm xúc sợ hãi, khiếp đảm, run rẩy, những thứ tưởng chừng như đã chai sạn vì c·h·ế·t quá nhiều lần dường như được thức tỉnh trở lại một cách mãnh liệt.
"Thổ lộ hết tâm tư thông qua những trang giấy sẽ giúp anh nhẹ lòng đi rất nhiều đấy, nhất là trong trường hợp của chúng ta, anh bạn. Điên trong cái thế giới tàn khốc này chưa hẳn đã là xấu... Nhưng nếu còn giữ được tỉnh táo thì phải cố gắng mà giữ tiếp thôi"
Có lẽ chỉ có hơi ấm gia đình mới có thể chữa trị mớ chấn thương tâm lí khổng lồ mà cái hầm ngục này gây ra.
Tiếc thay, gia đình lại chính là thứ mà Nisir đang thiếu.
"...Hả?"
Kharasik bất cười rồi đứng dậy khoác tay qua vai Nisir, dìu dắt lẫn nhau trở về làng sau tháng ngày cực khổ đến cùng cực: "Tối nay phải kiếm cái gì đó thật ngon để bỏ bụng mới được... Cả tháng không ăn gì làm tôi cảm thấy đói khát khó nhịn!"
"Chắc vậy. Đó chỉ là suy đoán của tôi thôi"
Xoạch~
Một cái c·h·ế·t gần như không thể tránh khỏi... Thế nên họ mới chẳng còn thiết tha gì nữa.
Chương 39. Thất bại trong nháy mắt
"Thôi được rồi, chuyện đó cũng chẳng còn quan trọng nữa" Kharasik đứng dậy, lòng bỗng chốc có cảm giác hoài niệm như thể cả chục năm đã trôi qua: "Tôi muốn quay trở về gặp gia đình ngay lập tức. Đó là tất cả những gì tôi quan tâm hiện giờ"
Kharasik lắc lắc cổ tay của mình, nơi một con số bốn to đùng đang phát ra ánh sáng xanh lam huyền ảo: "Anh biết cái này là gì không?"
Để rồi khi tỉnh lại, thứ đọng lại bên trong Kharasik và Nisir là cảm giác đau đớn, sợ hãi từ màn tra tấn bất ngờ... Cũng với cảm giác ngờ vực khi trước mặt họ bây giờ là cánh cổng ra vào của Hầm Ngục.
C·hết tận mười nghìn lần một cách thảm khốc... Đó không phải điều mà người bình thường có thể chịu đựng được. Kể cả khi có đem con số đó chia đều cho mỗi người, nó vẫn cứ là quá lớn...
"Ai quan tâm chứ?"
Xoạch~
Thậm chí... Đã có lúc họ còn có ý định phớt lờ luôn những dòng chữ đỏ gợi ý trên dãy hành lang dài quen thuộc.
Cơ mà có vẻ như Kharasik cũng chẳng buồn quan tâm đến chuyện đó nữa.
"Có lẽ chúng ta thực sự là những kẻ có đầu óc không bình thường. Bản thân tôi cũng không hiểu vì sao mình vẫn còn ngồi ở đây... Thay vì bị vùi dập bởi cái c·h·ế·t" Kharasik khẽ than thở.
"...Có lẽ là kì hạn" Nisir lờ mờ đưa ra phán đoán: "Huyết Hậu ngay từ đầu đã vượt trội hơn chúng ta về mọi mặt. Có lẽ Vua Cổ Đại không làm suy yếu cô ấy nổi nên mới cho chúng ta thoát ra ngoài để tiếp tục tập luyện và mạnh lên..."
Không lâu sau đó, họ đã đến được lối vào.
"..."
C·hết nhiều lần như vậy, dường như trái tim họ cũng sắp sửa c·hết theo. C·hết lặng hoàn toàn. Không còn một tí cảm giác đau đớn hay dao động cảm xúc nào.
Không thể rút lui, cũng không thể ở mãi tại đây. Họ chỉ có thể cố gắng giữ vững sơ tâm, tiếp tục đâm đầu vào thử thách khắc nghiệt dù rằng bản thân đã không còn bao nhiêu hi vọng.
"Đi thôi, cứ ngồi mãi ở đây cũng chẳng giải quyết được gì đâu. Được Vorpal ma luyện khủng khiếp như vậy, lỡ có c·h·ế·t dưới tay Huyết Hậu có lẽ chúng ta cũng sẽ đỡ thống khổ hơn"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.