Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 47. Nàng mọt sách "đáng yêu"

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 47. Nàng mọt sách "đáng yêu"


"Không đâu" (đọc tại Qidian-VP.com)

"Vậy anh học được kĩ thuật này ở đâu?"

Một lúc sau, khi cả bọn đã ăn uống xong xuôi, Elda mới bắt đầu thanh toán nợ nần với Nisir và Kharasik: "Bốn đồng vàng còn lại các anh cầm đi. À... Còn cả hai mươi đồng bạc tiền vốn mà Nisir cho tôi mượn nữa, thực sự cảm ơn"

"Fu fu fu..."

Tất nhiên, với cái bụng đói meo, hai gã đàn ông nghèo khó sẽ không thể nào từ chối lời mời đầy hấp dẫn này.

Đã vậy thì họ cũng không ngại ngùng gì nữa, ăn sập quán thôi!

Nhóm ba người nói chuyện với nhau thêm một lúc rồi giải tán. Elda muốn trở về phòng trọ nghỉ ngơi sau những gì đã trải qua. Kharasik thì muốn đi làm công kiếm thêm chút tiền bỏ túi... Còn Nisir thì với hai đồng vàng trong tay, anh muốn đi dạo phố sắm thêm chút nhu yếu phẩm phục vụ cho cuộc hành trình sắp tới.

Dạo phố được một lúc, Nisir rốt cục đã tìm được nơi mình cần tìm, một cửa tiệm bán vật phẩm ma thuật.

"E he he... Thật ra tôi đã sớm yểm phép lên hầu hết các mặt hàng rồi, không có tôi tự tay giải phép thì không mang ra bên ngoài cửa hàng được đâu"

"Hi hi, đâu có~ Tôi biết rất rõ mình không đánh lại anh, thế nên tôi sẽ không dại mà làm gì quá đáng đâu, đừng lo~"

"Ồ, vậy phiền anh đợi một chút nhé"

Nhưng...

Chạy còn kịp không?

Nisir nghe vậy, đứng thất thần ra đó trong giây lát.

"Thứ lỗi, anh không có tiềm năng trở thành pháp sư rồi. Tuy rằng anh khá có năng khiếu với ma thuật hệ ánh sáng và lửa... Thế nhưng lượng ma lực trong cơ thể anh thì lại quá yếu ớt, không phù hợp với yêu cầu của hai hệ này" Cô chủ quán tỏ ra tiếc nuối nói: "Cùng lắm thì anh chỉ sử dụng được vài phép đơn giản chứ không thể nào đi được quá xa trên con đường của một pháp sư"

Nisir biến sắc, lập tức kích hoạt Áo Choàng Ảo Ảnh rồi quay đầu bỏ chạy... Chỉ tiếc là đến bây giờ mới chạy thì đã muộn mất rồi.

"Hầm ngục!? Hầm ngục nào vậy!?" Cô gái nghe đến đây xong dường như còn tỏ ra kích động hơn cả lúc nãy: "Hầm ngục đó đang ở đâu!? Tôi muốn đến khảo sát ngay lập tức!"

May cho cô gái này là miệng của Nisir cũng bị trói nốt... Nếu không thì anh ta sẽ bới cả mộ tổ nhà cô ấy lên để chửi.

Kharasik: "...Nói gì vậy? Muốn đánh nhau hả?"

Nisir: "..."

"Đã vậy thì không còn cách nào khác nhỉ...?"

Kharasik lặng lẽ nhìn hai đồng vàng trước mặt mình, im lặng một hồi lâu rồi mới trả lời: "Nhiêu đây thật sự là nhiều quá rồi. Nisir thì xứng đáng với hai đồng vàng tiền công chứ riêng tôi thì không. Tôi không nghĩ mình đã làm nhiều thứ tới vậy đâu"

Thoạt nghe thì rất gì và này nọ đấy, nhưng còn lâu Nisir mới tin!

À, ra là thế.

"Nè nè, anh có thể giúp tôi nghiên cứu thêm về đấu khí có được không? Tôi nghe nói nó rất thịnh hành vào thời cổ đại, nhưng chẳng hiểu sao bây giờ lại gần như biến mất hết rồi... Đứng dưới góc nhìn của một học giả, tôi không muốn kĩ thuật tuyệt vời này bị thất truyền nữa đâu!"

Thật không hổ là người đã thắng cược gấp một trăm lần số vốn bỏ ra... Elda bây giờ xài tiền cứ như nước lũ vậy, ghen tị quá đi mà!

Hàng trăm sợi dây ánh sáng bất chợt xuất hiện rồi trói chặt toàn bộ cơ thể Nisir, đủ để anh hoàn toàn không thể cử động được nữa, chỉ có thể trơ mắt ra xem đối phương nhìn mình một cách đắm đuối: "Fufufu, yên tâm, tôi sẽ không làm gì nguy hiểm với cơ thể anh đâu. Tôi chỉ nghiên cứu, chỉ đơn giản là nghiên cứu mà thôi"

Đã b·ắ·t· ·c·ó·c người khác làm vật thí nghiệm mà còn dám lấy danh dự ra để hứa với nạn nhân của mình ư? Nực cười.

"Không"

Trong lúc Nisir đang trầm tư thì cô gái lại chạy vào bên trong nhà, lục lọi cả núi sách vở ra một quyển dày cộp, đen kịt, bám bụi và rách nát rồi trình diện trước mặt Nisir: "Đấu khí, kĩ thuật rèn luyện ma lực đã thất truyền từ nhiều năm trước... Thật không ngờ mình lại gặp được truyền nhân của nó ở đây... Hôm nay thật là may mắn quá đi!"

"Trước tiên tôi muốn kiểm tra xem mình có thiên phú phép thuật hay không đã"

Nisir đã lầm.

Cô gái đứng dậy chạy vào bên trong nhà, lục lọi một lúc rồi xách ra một quả cầu pha lê trong suốt: "Anh đặt tay lên quả cầu rồi truyền vào bên trong một chút ma lực là được"

Kể ra thì Elda cũng không khổ sở trong chuyện ăn uống đến vậy. Cô chỉ nhịn đói trong khoảng thời gian bị lũ dị giáo bắt đi mà thôi, chứ trước đó nữa thì cô ăn uống rất bình thường, thậm chí là có phần xa hoa giống như bây giờ.

Báo được mối thù phản bội cộng thêm túi tiền rủng rỉnh trong tay, Elda không hề ngại ngùng rủ Kharasik và Nisir cùng nhau đi ăn mừng sau cả ngày trời đầy vất vả và căng thẳng.

"Ừm... Thì?"

"Tóm lại là tôi thấy phần thưởng này không thoả đáng, cô cầm lại một đồng đi. Thậm chí cô có thể cầm luôn phần còn lại nếu cô muốn"

Không hiểu sao anh cứ có cảm giác đang bị Elda ngầm mỉa mai.

Không lâu sau, quả cầu toả ra một tia sáng màu vàng nhạt yếu ớt, kéo theo sau đó là một vài ánh lửa nhỏ tựa như những chú đom đóm giữa trời khuya.

Cô gái đột nhiên bật dậy hướng thẳng vào mặt Nisir với ánh mắt rực sáng, tựa như vừa tìm ra được báu vật quý giá nhất trần đời.

Cô gái khẽ liếm môi, bắt đầu để lộ bản chất thật của mình: "Ở cái thế đạo này, việc một Nhà Thám Hiểm đột nhiên biến mất là chuyện rất thường xuyên xảy ra... Hi hi, nhân danh tri thức và sự tiến bộ của toàn thể nhân loại, Meryphilia tôi xin sẵn sàng trở thành một kẻ tội đồ!"

"Cô tính bắt giam tôi à?"

"Mmh... 5 phút nữa..."

"Các anh cứ ăn cho thoải mái đi, nhiêu đây cỡ khoảng hai mươi đồng bạc là tối đa rồi, tóm lại là không phải sợ hết tiền đâu!" Elda hào sảng nói. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Hãy nhắm mắt lại nào... Tôi sẽ mang đến cho anh một giấc mơ đẹp"

Cô gái chỉnh sửa lại cặp kính tròn vo đáng yêu của mình, sau đó ngước lên nhìn Nisir: "Ưm... Anh muốn gì? Cứ tự nhiên như ở nhà nhé"

C·h·ế·t cha, lỡ mồm tiết lộ bí mật thất truyền rồi. Giờ mình có bị lũ học giả mổ xẻ ra đem đi nghiên cứu không nhỉ?

Elda rốt cục cũng chịu nhượng bộ, dở khóc dở cười nhận lại một đồng vàng từ chỗ Kharasik: "Thôi được rồi, tôi nhận lại một đồng, được chưa? Nếu nhận luôn đồng còn lại thì bản thân tôi mới là người cảm thấy không thoả đáng đó, ôi"

"Làm sao một người bán hàng lại ngủ gật trong lúc còn đang mở cửa vậy? Cô không sợ bị trộm cuỗm sạch đồ à?" Nisir khó hiểu chất vấn.

Là một Nhà Thám Hiểm luôn gặp phải biến số bất thường mỗi lần đi làm nhiệm vụ, anh cần phải chuẩn bị mọi thứ thật kĩ lưỡng mới mong có thể toàn mạng trở về.

Chương 47. Nàng mọt sách "đáng yêu"

"Đấu khí? Đợi đã, anh vừa nhắc đến đấu khí đúng không!?"

Elda bật cười: "Trời ạ, anh quên là chúng ta vẫn còn tiền thưởng chưa nhận hả? Giá trị của hai tên khốn đó có lẽ không nhỏ đâu, làm gì có chuyện tôi hết tiền mua sắm được?"

Anh đã mắc phải sai lầm chí mạng khi đã bị vẻ ngoài mọt sách vô hại của cô gái này đánh lừa.

Nisir ngoan ngoãn làm theo, đặt tay lên quả cầu pha lê rồi bắt đầu thực hiện quá trình truyền dẫn ma lực.

"Hầm ngục"

Nói rồi Kharasik chủ động trả lại cho Elda một đồng vàng: "Thế này là được rồi. Cô là phái nữ mà, cầm ít nhất một đồng vàng trong người sẽ thoải mái trong việc mua sắm hơn"

Trên hết, đây còn là thành phố phép thuật. Có vài điều mà anh cần phải tự mình xác nhận.

"..."

Đó chính xác là những gì Nisir đang nghĩ.

Là người đã nhận trách nhiệm sẽ đứng ra trả tiền, Elda tự mình yêu cầu phục vụ cả bàn thức ăn đầy ắp, hào phóng đến mức ngay cả một kẻ sành ăn như Kharasik cũng phải cảm thấy ngậy ngậy trong người.

Nisir thở dài, đành phải đưa ra hạ sách nắm lỗ tai của cô gái kéo lên, khiến cô vì đau quá mà chợt tỉnh giấc: "Nha!"

"Tốt thôi, nếu cô đã muốn vậy thì chúng tôi cũng không ngại nhận lấy mớ tiền công kếch xù này. Đúng không, Kharasik?"

"Thế, anh nằm trong một gia tộc sử dụng đấu khí còn sót lại hả?" Cô gái thích thú hỏi.

Nisir: "..." (đọc tại Qidian-VP.com)

Thế là xong, giấc mộng được niệm thần chú, xả chiêu liên tục vào lũ quái vật của Nisir đã chính thức tiêu tùng.

Nisir: "Anh chàng này trông cù lần vậy mà tinh tế với phái nữ ra phết" (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô chủ cửa hàng nâng cặp kính tròn vo của mình lên, trên mặt dính đầy tàn nhang, trông hệt như một con mọt sách chính cống.

"Ê, dậy"

"Cuối cùng, mình vẫn chỉ có thể rèn luyện theo khuynh hướng Đấu Khí thôi sao? Thôi kệ đi, lấy nỗ lực bù thiên phú cũng là một giải pháp" Nisir lẩm bẩm tự an ủi với vẻ mặt tràn đầy sự thất vọng.

Cứ như vậy, Kharasik và Nisir được ăn no vỡ bụng sau một chuỗi ngày thật dài ăn uống kham khổ, đến mức Elda nhìn cách họ ăn mà còn cảm thấy đau lòng.

Bước vào bên trong, Nisir nhìn thấy một cô gái đeo kính đang nằm ngủ gật bên quầy, hoàn toàn không có một chút sự cảnh giác nào. Điều này khiến Nisir phải tự đặt dấu chấm hỏi liệu cô nàng này rốt cục có thực sự muốn kinh doanh hay không.

"...Hầm ngục đã sớm đóng lại rồi, không thể vào bên trong được nữa. Tốt nhất cô vẫn nên bỏ cuộc đi" Nisir nghĩ cách dập tắt nhiệt huyết của cô gái trẻ, dù rằng việc đó khá là tàn nhẫn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nói không ngoa khi Elda bây giờ mới là người giàu nhất bọn với năm đồng vàng còn sót lại tương đương với năm trăm đồng bạc, đủ để họ ăn uống thả cửa mấy ngày liền mà không sợ hết tiền.

"Sự cống hiến luôn đi đôi với phần thưởng nên anh có thể yên tâm, tôi sẽ không bạc đãi anh đâu. Tôi dám lấy danh dự của một học giả ra để hứa với anh điều đó"

"Trả công mỗi người tận 200 đồng bạc cơ à? Cô có cảm thấy mình đang hào phóng quá mức hay không?" Nisir cười hỏi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 47. Nàng mọt sách "đáng yêu"