Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 52. Diệt vong

Chương 52. Diệt vong


Nisir cứ tưởng mình có thể nấp một góc nào đó an toàn để quan sát trận chiến... Nhưng rốt cục, anh đã lầm, anh đã đánh giá quá thấp sức phá hủy từ cuộc chiến của Meryphilia và Hắc Kỵ Sĩ.

Không gian bị bẻ cong, thời gian trở nên ngưng trệ, đất đá bay khắp nơi rồi trút xuống như mưa, ngoài ra còn có vô số đợt sóng ma lực quét qua tựa như s·óng t·hần, đủ sức để đánh ngất các pháp sư tầm trung dù rằng họ không liên quan gì đến cuộc chiến đó.

Tận mắt chứng kiến sức mạnh khủng kh·iếp của Meryphilia - kẻ đã từng ở trong tổ đội anh hùng và sống sót trong suốt hàng trăm năm... Nisir thực sự phải nghiêm túc nhìn nhận lại vấn đề, rằng việc g·iết c·hết triệt để cô ta là khó khăn đến mức độ nào.

Cơ mà bây giờ thì Nisir đã không rảnh để quan tâm đến chuyện đó nữa. Có vẻ như anh cần phải tìm kiếm tung tích của Kharasik và Elda ngay lập tức, trước khi họ bị cuốn vào cái cuộc chiến c·hết tiệt này!

Vận dụng tối đa sự nhanh nhẹn của mình, Nisir bước qua vô số đ·ống đ·ổ n·át để trở về Hội, nơi mà giờ đây cũng đã hoang tàn chẳng kém gì những công trình xung quanh nó.

Dựa vào hiểu biết của mình về Hội, Nisir hiểu rõ Hội luôn chuẩn bị lối thoát khẩn cấp dành riêng cho những tình huống đặc biệt. Thế là anh tiếp tục tiến sâu vào bên trong và lục tìm mọi ngóc ngách, lòng thầm hi vọng rằng lối đi đó thực sự tồn tại.

Rốt cục, Wisteria vẫn không lừa anh. Khi đang kiểm tra các giá sách trong thư viện, anh đã tìm thấy dấu vết của các cơ quan ẩn sau bức tường và được giấu sau những mảnh gỗ một cách vô cùng tinh vi.

Loay hoay ở đó thêm một lúc nữa, rốt cục thì Nisir cũng đã thành công khởi động cơ quan khiến cho giá sách tách rời chuyển động dần về hai phía, làm lộ ra lối đi dẫn xuống lòng đất ở ngay chính giữa.

Để đảm bảo sự an toàn, Nisir sử dụng khả năng tàng hình của chiếc áo choàng rồi mới chậm rãi tiến vào bên trong.

Kể từ khi bị Meryphilia cưỡng ép lột xác, dường như khả năng nhìn đêm của anh trở nên đặc biệt tốt, cảm giác như thể bản thân vừa có được thị giác của loài cú vậy.

Nhờ đó, kể từ giờ có lẽ anh cũng chẳng cần phải sử dụng đuốc trong các chuyến thám hiểm nữa, hạn chế tối đa khả năng bứt dây động rừng khi thực hiện nhiệm vụ.

Bịch~

Bịch~

Hành lang này rất dài, lại còn lắt léo vô cùng, cảm giác như một địa đạo được xây bên dưới thành phố một cách bí mật nhằm thực hiện mục đích nào đó vậy.

Tiếng động ầm ầm cùng với sự dao động ma lực lan toả xuống tận lòng đất dần khiến Nisir trở nên nóng ruột. Anh quyết định tăng tốc, dù rằng rất có thể tiếng bước chân dồn dập sẽ bán đứng anh.

Không lâu sau đó, trước mắt Nisir dần hiện ra các xác c·hết kèm theo mùi máu thoang thoảng. Theo sự đánh giá của Nisir, v·ết m·áu trên mặt đất đã rất khô, nhiều khả năng là họ đ·ã c·hết cách đây mấy ngày rồi.

"Có cả xác của Nhà Thám Hiểm lẫn dị giáo... Chắc hẳn là lực lượng của Hội đã giao chiến với chúng trong cái địa đạo chật hẹp này. Tóm lại, có vẻ như mình về quá trễ rồi"

Bỏ qua những cái xác đang bắt đầu thối rữa ngay dưới chân, Nisir tiếp tục lang thang trong khu địa đạo chằng chịt, và càng lúc càng phát hiện nhiều thêm những cái xác tương tự.

"Một trận chiến khá lớn đã xảy ra bên dưới này. Phe phái thì chỉ có hội và dị giáo thôi, rất may là không có kẻ thứ ba"

"Hửm? Đây là..."

Nisir khẽ cúi người, nhặt lên một mảnh vỡ thủy tinh màu đỏ tươi trông cực kì quen thuộc: "Thứ này... Là [Huyết Luyện] của Kharasik. Anh ta đã theo chân Hội xuống dưới này làm gì đó, có thể là rời khỏi thành phố hoặc gì đó khác. Nói chung là mình đã đi đúng hướng rồi. Một tín hiệu đáng mừng"

Bỏ mặc những xác c·hết nằm la liệt trên nền đất, Nisir tiếp tục cuộc hành trình tìm lại tung tích của bạn bè bằng những manh mối mơ hồ và ít ỏi nằm dọc đường đi.

Kharasik có vẻ như đã phải chiến đấu rất nhiều để thoát thân khỏi sự t·ruy s·át của lũ dị giáo. Bằng chứng là những mảnh vỡ từ thanh kiếm của anh ta rơi rớt lại trên đường rất nhiều, do đó Nisir cũng không khó để lần theo dấu vết của anh ta, từ từ thoát khỏi khu địa đạo tối tăm và đẫm máu này.

Không lâu sau đó, ánh sáng dần hiện ra trước mắt Nisir, đồng thời còn kèm theo cả sát khí mơ hồ đang lẩn khuất đâu đó trong bên bóng tối còn sót lại.

Rắc~

Vô thanh vô tức, một tia sáng loé lên trong bóng tối rồi lao thẳng về phía Nisir. Đó là ánh sáng đến từ một con dao ngắn trong tay một sát thủ bịt kín gương mặt, từ đặc điểm thể hình cho thấy nhiều khả năng kẻ tập kích này chính là nữ giới.

Nisir phản ứng nhanh, đưa thanh Helix Blade lên đỡ rồi dùng sức đánh bật đối phương quay trở lại bóng tối: "Yên tâm, tôi không phải dị giáo, chả rỗi hơi đâu mà đi đánh nhau với cô"

"..."

"Bằng chứng?"

Cô gái sát thủ nọ hỏi ngược lại Nisir một cách cực kì kiệm lời, nhưng đâu đó vẫn không thiếu sự cảnh giác.

Nisir thở dài, đưa chiếc thẻ màu vàng của mình lên trên cao. Bấy giờ cô gái mới chịu lộ diện nói lời xin lỗi: "Thứ lỗi, có rất nhiều tên dị giáo giả trang đã lén lút t·ấn c·ông đoàn người nên tôi không thể tin tưởng anh ngay được"

"Tôi hiểu" Nisir khẽ giật đầu: "Ít nhất, xin hãy cho tôi biết cái tên to con mang theo một thanh kiếm màu đỏ với phong cách chiến đấu cực kì máu lửa... Hắn ta có còn sống hay không?"

"Ý anh là Kharasik? Anh ta b·ị t·hương không nhẹ, đang nghỉ ngơi ở chỗ lều trại trong rừng" Cô gái sát thủ trả lời.

"Cô có thể dẫn đường cho tôi đến đó không?"

"Không" Cô gái lắc đầu: "Tôi phải ở đây canh gác, không cho bất kì kẻ khả nghi nào bước qua con đường này. Chúng tôi đã chịu rất nhiều tổn thất khi s·ơ t·án tất cả mọi người rời khỏi thành, tuyệt đối không thể tổn thất thêm nữa"

"..."

"Anh cứ đi thẳng xong rẽ trái là tới"

"...Cảm ơn"

Thấy đối phương từ chối với lí do thuyết phục như vậy, Nisir cũng chẳng thể nói gì thêm. Mặc dù chỉ dẫn mà cô ấy đưa ra vô cùng mơ hồ, nhưng suy cho cùng thì anh cũng đã chẳng còn lựa chọn nào khác.

Kết quả là phải mất thêm rất lâu sau đó nữa, Nisir mới tìm thấy khu vực lều trại được ẩn giấu rất sâu bên trong khu rừng.

Nhìn thấy kẻ lạ mặt tiếp cận, rất nhiều Nhà Thám Hiểm đang có mặt ở đây ngay lập tức trở nên cảnh giác. Cơ mà lần này Nisir đã rút kinh nghiệm treo hẳn chiếc thẻ hoàng kim trước ngực nên anh đã không bị người ta đánh úp vào đầu nữa.

"Anh là một trong những người sống sót sao? May mắn đấy. Lũ dị giáo đó thực sự đông và mạnh ngoài sức tưởng tượng thật"

Nisir: "Có thể xem là vậy. Các anh đang ở đây chờ đợi các lãnh chúa khác mang quân đến cứu viện sao?"

"Đúng vậy. Lãnh chúa của thành Cyrus đã bị hành quyết rồi, cả gia đình cũng không còn ai sống sót. Quân đội thì tan rã hết, chỉ có Hội Thám Hiểm là không đủ để chống lại lũ dị giáo vùng lên cùng lúc"

Nisir suy nghĩ một chút rồi khẽ lắc đầu: "Lúc tôi tỉnh dậy thì lũ dị giáo mà các anh nói đến đều đã bị xoá sổ hết rồi. Có thể các anh không tin, nhưng chúng đều bị xoá sổ bởi chính con quỷ mà chúng triệu hồi"

Mọi người nghe xong câu này, lập tức tái mặt: "Quỷ? Cái thứ này... Nghe chừng còn khó đối phó hơn cả dị giáo. Một tay xoá bỏ tất cả tín đồ của mình à... Đó chính xác là hành vi mà Quỷ thường làm rồi"

"Nói chung là cảm ơn anh, đồng nghiệp. Đây là thông tin rất quan trọng, chúng ta cần phải liên lạc với Nhà Thờ thật sớm để diệt trừ tai hoạ biết đi này"

Nisir lại lắc đầu: "Đợi đã, chuyện đó cũng được tính là chuyện cũ rồi. Con Quỷ đó đã bị đuổi về Quỷ giới bởi những kẻ thù còn khủng kh·iếp hơn gấp mấy lần... Thế nên tôi nghĩ là các anh nên từ bỏ hi vọng đánh chiếm lại Cyrus đi. Nơi đó bây giờ tan nát chẳng khác gì bột nhão"

"...Hả?"

Tất cả mọi người lại nhìn Nisir với ánh mắt nửa tin nửa ngờ.

Tin là bởi thân phận cấp Vàng cao chót vót của anh, còn ngờ thì đơn giản là bởi vì việc này quá mức khó tin.

"Phù Thủy Hỗn Mang Meryphilia... Không biết các anh đã nghe về cái tên này hay chưa?"

Mọi người khẽ lắc đầu.

"..."

Đã vậy thì Nisir phải nói gì tiếp theo để họ tin bây giờ?

Tự vác mặt đến mà xem?

Không được. Lỡ họ mà làm thật thì c·hết cả đám là cái chắc. Tên Hắc Kỵ Sĩ kia không có vẻ gì là sẽ để tâm đến chuyện này, cơ mà ả điên kia thì lại chưa chắc...

Không khéo nếu ả ta moi được thông tin về vị trí của khu lều trại... Đến lúc đó thì cả thành Cyrus diệt vong là cái chắc rồi.

"Mery... Meryphilia? Hả? Đây chẳng phải là một trong số bốn cái tên thuộc về tổ đội anh hùng xuất hiện hàng trăm năm trước sao?" Một cô nàng pháp sư mọt sách sáng hết cả mắt lên: "Hàng trăm năm trôi qua như vậy rồi mà bà ấy vẫn còn sống? Trời ơi~ đây là tin tức chấn động đó!"

"..."

Vì vài lí do chủ quan, Nisir bây giờ cực kì dị ứng với mấy cô nàng mọt sách biết sử dụng phép thuật.

"...Cô ta bây giờ chẳng còn là anh hùng nữa. Chính mắt tôi đã chứng kiến cô ta một mình tàn sát toàn bộ giáo viên học viện Cyrus, phá nát lớp kết giới bảo vệ họ khỏi lũ dị giáo đang tung hoành bên ngoài. Với dư âm của cuộc chiến đó, tôi đoán là bây giờ trong thành chẳng còn ai sống sót nữa đâu"

Mọi người nghe xong, càng là không tin tưởng những gì Nisir vừa nói.

Trong mắt họ, không lí nào một anh hùng tham gia vào cuộc thánh chiến đẩy lùi hoàn toàn loài Quỷ khát máu lại trở thành như thế được!

Nisir tất nhiên là hiểu điều đó. Lúc đầu anh cũng chẳng thể ngờ rằng cô chủ tiệm đáng yêu kia lại là một con đàn bà điên không có khái niệm về đạo đức, hoàn toàn lệch lạc trên con đường thoả mãn lòng hiếu kỳ mãnh liệt của mình.

Thế nên anh sẽ không trách họ. Họ tự có niềm tin, quan điểm và sự lựa chọn của riêng mình. Còn lại, anh chỉ cần làm theo những gì trái tim mách bảo là được.

"Tóm lại, từ giờ đến tối mọi người không nên vào thành làm gì, cứ yên vị ở đây chờ đợi cứu viện là được rồi"

Sau đó, Nisir đi sâu vào bên trong khu vực lều trại, tìm kiếm tung tích của Kharasik.

Chương 52. Diệt vong