Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 6. Kiếp nạn trước Vùng Đất Thánh

Chương 6. Kiếp nạn trước Vùng Đất Thánh


Những ngày tiếp theo, Nisir bắt đầu hối hận khi nhận nhiệm vụ hộ tống Elise, trong khi đội trưởng Fried thì thầm cảm thấy việc thuê Nisir theo cùng chính là quyết định sáng suốt nhất cuộc đời mình.

Vì một lí do nào đó mà trên suốt con đường dẫn đến Thánh Thành Pattertheon, họ cứ bị phục kích hết lần này đến lần khác bởi đủ loại kẻ địch trên đời, từ quái vật cho đến nhân loại.

Quãng đường từ lãnh địa nhà Franklin đến Thánh Thành mất tổng cộng nửa tháng đi xe ngựa, và trung bình các cuộc tập kích sẽ diễn ra mỗi hai ngày một lần. Ví dụ như hiện tại, khi đã cách Thánh Thành chỉ còn khoảng chừng nửa ngày đi bộ, họ lại tiếp tục đụng độ với kẻ địch.

Hơn nữa, đây còn là dạng kẻ địch khó nhằn, đủ để bất kì ai tham gia chiến đấu đều hiểu ra được nguyên nhân đằng sau tần suất bị t·ấn c·ông cao đến vô lí nhằm vào viên ngọc quý nhà Franklin.

Sát thủ!

Gần mười tên sát thủ từ trong đêm tối đã phát động t·ấn c·ông cùng lúc, g·iết c·hết gần như toàn bộ Hộ Vệ đi theo bảo vệ Elise. Mặc dù Fried và Nisir đã ra sức chống trả, thế nhưng nhìn chung tình hình hiện tại vẫn không quá lạc quan đối với họ.

"Còn năm tên, trong khi quân ta nếu tính cả tiểu thư thì chỉ còn ba người có khả năng chiến đấu. Phen này thật sự nguy rồi" Fried vừa nghĩ vừa bưng bít vết đâm trước ngực mình.

Đây đều là những tên sát thủ chuyên nghiệp, dễ dàng t·ấn c·ông xuyên qua lớp giáp kim loại cứng chắc của một đội trưởng như Fried. Chính vì vậy, một khi để chúng chạm được vào Elise, cô ấy nhất định sẽ không thể nào sống nổi.

Không chỉ Fried, kể cả Nisir cũng không hề tự tin là mình sẽ hoàn thành được nhiệm vụ lần này. Độ khó của nó đã thực sự vượt qua mọi sự tưởng tượng của anh, hoặc có thể nói đây chính là một trong những nhiệm vụ khó khăn nhất mà anh từng đảm nhận.

"Chuỗi bất bại của mình chắc hẳn là phải kết thúc ở đây rồi..."

Nếu nói đến bỏ chạy, Nisir vẫn tự tin rằng mình sẽ chạy được thôi. Tuy vậy trước khi tình thế triệt để trở nên vô vọng, anh sẽ không vội vàng lựa chọn bỏ chạy như một tên hèn.

Giữa lúc Nisir đang nghĩ như vậy thì ba người phụ nữ tưởng chừng như đ·ã c·hết bỗng nhiên ngồi dậy, tiếp cận đá·m s·át thủ một cách thật chậm rãi như thể những bóng ma mang đầy oán hận.

Dường như đá·m s·át thủ này ngay từ đầu đã không có ý định g·iết những người phụ nữ đó... Chắc hẳn là vì chúng muốn vui vẻ với bọn họ sau khi đã đắc thủ.

Đây rõ ràng không phải chuyện hiếm gặp. Và chắc chắn những người chúng muốn vui vẻ cùng không chỉ có ba người con gái ấy, mà còn có cả Elise.

Là những con người khốn khổ đã trải qua thứ cảm giác còn tồi tệ hơn cả c·ái c·hết, bọn họ chẳng màng tới cảm giác đau đớn khi gân chân đã bị cắt bỏ. Họ cứ bò tới, từng chút từng chút một trước con mắt khó hiểu của cả đá·m s·át thủ lẫn nhóm Nisir.

"Cái gì đây? Tính cầu xin tha mạng cho bọn chúng à?"

"Ha ha ha~"

"Các cô bây giờ chỉ còn là những món đồ chơi miễn phí chờ được bọn ta sử dụng thôi, yên lặng ở đó mà chấp nhận số phận đi!"

Mặc cho những tiếng cười giễu cợt của đá·m s·át thủ áo đen, một trong số ba người phụ nữ rơi lệ, miệng khẽ nói: "Ân nhân, có lẽ bọn tôi đã không thể làm theo những gì anh mong muốn rồi... Cảm ơn anh, và cũng xin lỗi anh... Nhà Thám Hiểm"

"..."

Chỉ mất vài giây nghi ngờ, Nisir đột nhiên trừng to mắt quát lên: "Elise, Thánh Quang! Mau lên!"

"Cái thứ đó thì có tác dụng gì? Nó không làm bọn ta mất thị lực giống như lũ quái vật rởm mà các người đã đối phó đâu!"

Lũ sát thủ vẫn cười nhạo, trong khi Elise tin tưởng tuyệt đối vào quyết định của Nisir và thi triển Thánh Quang, làm cả một cánh rừng rộng lớn chìm trong ánh sáng thần thánh.

Theo thói quen cũ, lũ sát thủ đưa tay lên che mắt đồng thời thủ thế để tránh bị Fried và Nisir đột kích như những lần trước đó.

Tuy nhiên, thứ mà chúng nhìn thấy sau đợt ánh sáng loá mắt không phải lưỡi kiếm lạnh lùng của đối thủ mà chỉ đơn thuần là một cái cúi đầu của Nisir: "Chúng tôi xin hứa sẽ mang các cô về với gia đình của mình"

"Nghĩ hay lắm, còn sống đi rồi nói!"

Lũ sát thủ cười to rồi cùng nhau lao lên với ý định kết liễu những người còn lại, tuy nhiên kì lạ thay là chỉ có hai tên trong số chúng phát động t·ấn c·ông, trong khi ba kẻ còn lại thì đã bị giữ chân bởi thứ gì đó.

"Mẹ kiếp! Bỏ ra! Lũ điếm phiền phức, bọn mày sẽ không xong với tao đâu!"

"Chờ đã, đại ca, bọn chúng có gì đó không bình thường"

"Cái mẹ gì!? Mau! Tụi mày mau chặt tay bọn chúng rồi thoát ra nhanh lên!"

Quá muộn.

Ngay khi tên cầm đầu của đá·m s·át thủ vừa kịp dứt lời thì cơ thể của ba cô gái đột nhiên phồng to lên như quả bong bóng rồi p·hát n·ổ, tạo nên một vụ địa chấn kinh khủng với chất liệu là máu, thịt, ma lực và cả sinh mạng của chính họ.

Ầm!!!

Ba t·iếng n·ổ lớn vang lên cùng một lúc chẳng những thổi bay sự tồn tại của ba tên sát thủ bất cẩn, mà đồng thời còn thổi bay luôn cả chút tỉnh táo còn sót lại của Elise: "Tại sao... Bọn họ... Lại làm như vậy...?"

"Đại ca...?"

Tận dụng giây phút sơ hở ngắn ngủi của hai tên sát thủ, Nisir vận dụng Áo Choàng Ảo Ảnh, còn Fried thì thúc giục đôi chân sử dụng bộ pháp đến mức tối đa, cùng lúc phát động phản công.

"Mẹ n-!?

Xoẹt!

"A!"

Một tên sát thủ bị Nisir chém c·hết ngay tại chỗ, nhưng tên còn lại thì may mắn hơn khi chỉ mất một cánh tay do Fried ra đòn thiếu chuẩn xác vì anh ta hiện vẫn đang b·ị t·hương rất nặng.

Tên sát thủ bị chặt đứt một cạn tay rên lên đau đớn, trong lòng vừa thấy hối hận vừa thấy oán hận không sao diễn tả được.

"Bọn mày nhớ mặt tao! Người đã thuê tao sẽ không để bọn mày được sống yên ổn đâu!"

Sau khi để lại đoạn lời thoại sặc mùi phản diện ba xu, tên sát thủ cuối cùng tỉnh táo lựa chọn bỏ chạy khi nhận thức được tình thế đã hoàn toàn bị lật ngược chỉ bởi vì bọn chúng tha c·hết cho ba người phụ nữ yếu ớt.

Chúng đã phải trả giá vô cùng đắc chỉ vì một chút sự ham vui nhất thời. Đó là lí do vì sao làm sát thủ cần phải thật tàn nhẫn và dứt khoát... Đó đều là những tố chất mà lũ này không có.

Nisir thở dài thủ kiếm trở về, hoàn toàn không có ý định đuổi theo bởi vì hiện tại anh đang rất mệt mỏi... Và hai người đằng sau anh cũng không còn bao nhiêu khả năng chiến đấu nữa. Anh không thể cứ thế mà bỏ mặc để truy lùng tên sát thủ đào mệnh kia được.

"Khục-"

Fried ho ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt, chẳng biết là còn trụ được bao lâu do hầu hết nhu yếu phẩm cần thiết đều đã bị vắt kiệt sau nhiều ngày liên tục đối mặt với những trận tử chiến liên miên.

Elise thì mất hết tinh thần, ngồi quỳ ra đó mà khóc.

Nisir đứng yên ra đó được một lúc thì không nhìn nổi cảnh tượng này nữa, đành phải tiến tới nói đôi lời với Elise: "Cô không hiểu lí do khiến họ hi sinh tính mạng vì cô cũng được... Nhưng cô phải sống, sống sao cho những gì họ đã hi sinh cho cô trở nên có ý nghĩa! Đừng có hở tí ra là khóc như con nít, bây giờ không còn ai có thể bảo vệ cô được nữa đâu tiểu thư ạ!"

Elise cắn môi, lần đầu tiên để lộ sự hung ác của mình trên khuôn mặt xinh đẹp: "Anh... Đúng là một một kẻ máu lạnh! Tại sao anh ra tay không ngăn họ lại!? Tại sao anh lại để họ c·hết thảm như vậy sau khi đã tận mắt chứng kiến những gì họ đã phải chịu đựng!?"

"Vì tôi biết nếu như tôi tiếp tục lương thiện, tất cả chúng ta, TẤT CẢ CHÚNG TA đều sẽ c·hết!" Nisir nổi giận hét vào mặt Elise, hoàn toàn không có lấy một chút sự kiêng nể mà một thường dân nên dành cho quý tộc.

"Tiểu... Thư... Xin lỗi, tôi đã quá vô năng... Mới phải để mọi người đưa ra những lựa chọn khó khăn mà không ai muốn... Như thế"

Fried ngã quỵ, lượng máu chảy ra từ lồng ngực vẫn không hề có dấu hiệu thuyên giảm: "Có lẽ... Đây là lần cuối cùng tôi có thể bảo vệ cô, tiểu thư..."

"Fried! Ngay cả anh cũng muốn..."

"Giúp tôi cởi giáp anh ra ra, có lẽ vẫn còn chút cơ hội"

Nisir tạm thời đè nén lửa giận trong lòng xuống, cùng nhau nghĩ cách cứu Fried trước khi quá muộn.

"Anh tính làm gì? Chúng ta đã không còn ch·út t·huốc hồi phục nào nữa rồi..."

Nisir mở túi của mình, lấy ra một ít kim khâu và cuộn chỉ: "Việc cần phải làm nhất ngay bây giờ chính là cầm máu. Anh ta đã ngất xỉu rồi, thế này sẽ dễ làm việc hơn một chút... Tóm lại là đi sang chỗ khác chuẩn bị hai con ngựa, ngay khi tôi xong việc thì chúng ta lập tức lên đường. Sinh mạng của Fried nhà cô bây giờ chỉ được tính bằng phút thôi đấy, không thể chậm trễ dù chỉ một giây"

Elise gật đầu, vội chạy đi tìm kiếm những con ngựa còn sống. Còn Nisir thì ngồi ở đó giúp Fried khâu miệng v·ết t·hương để hạn chế tối đa lượng máu thất thoát ra khỏi cơ thể, trước khi anh ta thực sự q·ua đ·ời vì mất máu quá nhiều.

Công việc diễn ra tương đối thuận lợi, hai con ngựa khoẻ mạnh nhanh chóng được Elise dẫn về đợi sẵn. Nisir ngay sau khi xong việc liền bế Fried lên vai, nói thật nhanh: "Cô tự học cách cưỡi ngựa đi, tôi sẽ đi trước để tiết kiệm thời gian. Nếu lỡ có c·hết giữa đường thì cũng đừng có trách tôi, tôi không muốn cứu một kẻ như cô nữa"

Elise: "Hả!?"

Hiiiiiiií~

Không nói hai lời, Nisir thúc ngựa rời đi, để lại Elise đứng ngơ ra đó cùng với chú ngựa nâu đang ung dung gặm cỏ.

"Nisir, anh là một tên bại hoại c·hết tiệt! Anh có thực sự đang nhận nhiệm vụ bảo vệ tôi không vậy? Tôi ghét anh! Tôi ghét anh! Tôi ghét anh vô cùng!"

Sau đó, Elise quay sang nhìn con ngựa: "..."

Chú ngựa nâu nhìn ngược lại cô: "..."

"Xin hãy nhẹ nhàng với cô chủ của mày nhé... Chú ngựa bé bỏng"

Phì~

Con ngựa khịt mũi tỏ rõ thái độ, nhưng chẳng ai biết là nó đang đồng ý hay đang khinh thường Elise.

Chương 6. Kiếp nạn trước Vùng Đất Thánh