Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Truyện Chữ Hay Nhất & Game Tu Tiên Miễn Phí tại Qidian-VP

Qidian-VP là nền tảng mở trực tuyến, miễn phí đọc truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, truyện hay, vietphrase, vp được đóng góp nội dung từ các tác giả viết truyện và các dịch giả convert, dịch truyện, rất nhiều truyện hay và nổi bật được cập nhật nhanh nhất với đủ các thể loại tiên hiệp, kiếm hiệp, huyền ảo ...

Bên cạnh đó, bạn cũng có thể tham gia hệ thống tu luyện để đạp vào tiên lộ: Lịch Luyện, Luận Đạo, Tụ Bảo Trai, Chinh Phạt, Bái Thiên, Đột Phá, Hoán Mệnh,.....

Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Điều khoản dịch vụChính sách bảo mậtVề bản quyềnTu tiên thường thứcGiới thiệu Qidian-VP

Traveler'S Journey: Lữ Khách Trong Sương Đêm

Unknown

Chương 5. Tôi sẽ trở thành lãnh chúa!

Chương 5. Tôi sẽ trở thành lãnh chúa!


Không lâu sau, cuộc thảo phạt Goblin chính thức kết thúc bằng việc ba người phụ nữ được giải cứu, hai cái xác được chôn cất và hang ổ Goblin bị Nisir đánh sập bằng các loại phép thuật đặc thù.

Trong suốt đoạn đường trở về, bọn họ không ai nói với nhau bất kì điều gì cả. Franklin mất rất lâu mới có thể nín khóc, còn ba người phụ nữ kia thì... Dường như tâm hồn họ đã hoàn toàn vụn vỡ mất rồi.

Về đến đoàn xe, các Hộ Vệ không khỏi lộ ra vẻ mặt mừng rỡ. Tuy nhiên khi thấy Franklin xuất hiện với đôi mắt đỏ hoe, người chỉ huy là Fried lo sốt hết cả vó lên: "Tiểu thư... Cô... Cô không b·ị t·hương chỗ nào chứ?"

Quý cô Franklin lắc đầu.

Fried thở phào nhẹ nhõm nhìn sang chỗ ba người phụ nữ bán khoả thân chỉ được che chắn bởi một tấm vải trùm: "Nhà Thám Hiểm, những người này phải chăng là..."

"Đừng để họ chịu v·a c·hạm mạnh. Tuy họ đã uống thuốc hồi phục rồi nhưng vẫn cần thêm thời gian để phần bụng thực sự lành lại"

Fried gật đầu một cái hết sức nặng nề, có vẻ như anh ta vẫn biết được chuyện gì đã xảy ra chỉ thông qua lời tường thuật đầy sơ sài của Nisir.

Ngay lập tức, anh ta sắp xếp cho cấp dưới chuẩn bị chỗ trống và cung cấp nhu yếu phẩm cho ba người họ, đồng thời cũng bày tỏ ý kiến của mình với Nisir: "Tôi thấy anh không nên dẫn họ về làm gì... Có lẽ đối với họ bây giờ, việc sống sót sẽ còn tồn tệ hơn cả c·ái c·hết nữa"

"Fried?"

Tất nhiên, câu nói vừa rồi không chỉ có Nisir là nghe được.

"Tiểu thư...? Xin lỗi, đáng ra tôi không nên nói như vậy..."

"Có phải tôi đã quá ngây thơ hay không?" Cô nàng quý tộc hai tay vịn váy khẽ hỏi.

Nisir thở dài: "Nếu là tôi của trước kia, tôi sẽ không ngần ngại mà rút kiếm giải thoát cho họ ngay tại chỗ... Tuy nhiên, cô em gái mới q·ua đ·ời vài ngày trước của tôi đã dạy tôi phải biết quý trọng sinh mạng... Thế nên tôi mới cho họ cơ hội để tiếp tục sống và làm lại. Nhưng tất nhiên, việc họ có làm lại được không thì vẫn phụ thuộc vào bản thân họ, còn tôi đến đây đã hết trách nhiệm rồi"

"Còn về câu hỏi của tiểu thư nhà anh, tôi xin phép được miễn bình luận"

Fried thở dài rồi lấy ra mười đồng bạc dúi vào tay Nisir: "Đừng ngại, anh đã giúp Bá Tước trừ đi một mối hiểm hoạ, cũng dạy cho tiểu thư nhà tôi một bài học... Thay mặt nhà Franklin, tôi xin được phép cảm ơn anh, Nhà Thám Hiểm"

"Tôi chỉ muốn hoàn thành ủy thác mà thôi, không có vĩ đại tới vậy"

Nói thì nói thế chứ Nisir vẫn nhận không sót một đồng, vì anh ta chắc chắn rằng quý tộc sẽ không thích bị đẩy lại mớ "bạc lẻ" này bởi một Nhà Thám Hiểm tầm thường như mình.

"Còn một chuyện nữa, liệu tôi có thể thuê anh hộ tống đoàn xe này đến Thánh Thành Pattertheon hay không? Sau cuộc tập kích, nhân lực của chúng tôi tổn thất rất nhiều, nên nếu có thể thì tôi muốn anh giúp tôi trông coi tiểu thư nếu như tiện đường"

Nisir chỉ suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý: "Thù lao anh tự quyết, chỉ cần anh cho phép tôi đi nhờ xe là được"

"Không thành vấn đề!"

Xét về nhiều mặt thì Nisir hoàn toàn có lợi. Chẳng những có thêm một khoản thu nhập kếch xù mà anh ta còn được đoàn xe quý tộc chọn giúp điểm đến tiếp theo trong khi anh ta vốn không biết mình phải đi đâu.

Hi vọng Thánh Thành trong truyền thuyết sẽ cho anh ta câu trả lời về lẽ sống mà mình đang kiếm tìm.

...

...

Để có thể đuổi kịp tiến độ bởi sự chậm trễ vừa rồi, Fried đã thúc ép người đánh xe phải chạy rất nhanh, kết quả là đến gần chiều tối thì ngựa đã kiệt sức, buộc bọn họ phải dừng lại.

Lo sợ những cuộc tập kích tương tự sẽ diễn ra, Fried cẩn thận bố trí cho các hộ vệ luân phiên canh gác cả đêm, đồng thời cùng nhau dựng trại để nghỉ ngơi hồi sức khi bóng đêm đang dần che lấp cả bầu trời.

Ngồi trong một góc với dáng vẻ bồn chồn suốt từ nãy đến giờ, quý cô Franklin rốt cục cũng không chịu nổi nữa mà đứng dậy đi tìm Nisir.

Thật ra Nisir cũng không có ý định tránh mặt cô nàng quý tộc. Anh ta lúc này chỉ đang cố gắng thuyết phục ba người phụ nữ vốn đã mất đi hoàn toàn động lực để tiếp tục sống... Một nỗ lực có thể coi là có trách nhiệm nhưng lại hoàn toàn vô ích.

"Tôi biết những gì các cô đã phải và sắp phải gánh chịu là vô cùng khó khăn, thế nhưng tôi vẫn hi vọng rằng các cô sẽ không từ bỏ sinh mạng. Ý tôi là... Nếu như các cô đã không thể tự cứu lấy chính mình, vậy thì hãy để Thiên Chúa nhân từ cứu rỗi linh hồn lạc lối của các cô"

"Thiên... Chúa?"

"Điểm đến tiếp theo của chúng ta là Thánh Thành Pattertheon, nơi toạ lạc của Thánh Đường Ánh Sáng. Tương truyền nơi đó chính là vùng đất linh thiêng đón nhận sự hạ phàm của Chúa lần đầu tiên trên thế giới, được chính tay Ngài thanh tẩy khỏi mọi sự ô uế của thế lực tà ác. Vì vậy, tôi tin rằng một khi đến đó với trái tim thành kính, nhất định các cô sẽ sống lại!"

Ba người phụ nữ nhìn nhau một lúc rồi đột nhiên bật khóc: "Tôi không biết nữa... Liệu Chúa có chấp nhận cứu rỗi những kẻ đã bị lũ kinh tởm đó vấy bẩn như chúng tôi hay không?"

"Nhất định là có... Miễn là các cô không tự đặt dấu chấm hết cho chính mình"

Ba người phụ nữ ôm nhau mà khóc thảm, lòng nghẹn ngào đến mức không nói nên lời. Còn Nisir thì thở dài rồi lặng lẽ rời đi, trong lòng có đôi chút phiền muộn vì anh ta không biết liệu những gì mình đã làm có cho ra hiệu quả tích cực hay không.

Quý cô Franklin nấp sau xe, dễ dàng lắng nghe được toàn bộ cuộc trò chuyện lẫn tiếng khóc đầy oán thán của những cô gái xấu số.

Tựa như đã tự thông suốt được điều gì đó, quý cô Franklin nắm chặt hai tay lại rồi đuổi theo bước chân của Nisir ở ngay phía trước.

Không lâu sau, cảm nhận được sự hiện diện dè dặt của cô gái trẻ, Nisir liền nói: "Tôi cứ tưởng cô sẽ ghét tôi vì tôi là một Nhà Thám Hiểm máu lạnh và tàn nhẫn chứ... Quý cô Franklin"

"Tôi có tên đàng hoàng nha! Elise! Elise van Franklin! Hãy nhớ thật kĩ cái tên của tôi!"

"Tôi sẽ nhớ được khoảng ba ngày"

"Anh...!?"

"..."

Hai người họ giữ im lặng cho đến khi tiếp cận lửa trại, nơi các Hộ Vệ đang chuẩn bị bữa tối cho cả phái đoàn.

Elise chủ động ngồi xuống bên cạnh Nisir, được một hồi thì lại chủ động bắt chuyện: "Thật là... Mấy Nhà Thám Hiểm ngoài kia đều bất lịch sự như anh ư?"

"...Gì nữa?"

"Tên? Tên đâu? Tôi đã xưng tên rồi, còn anh thì lại im re, không có phép tắc gì cả!"

"Nisir, không có họ. Cái tên này là do em gái tôi đặt, hình như nó có nghĩa là "Quý Ngài Tí Hon" thì phải"

"Do em gái đặt... á?"

"Thì sao? Cô có vấn đề với một tên đầu đường xó chợ không cha không mẹ như tôi à?"

"Không có, tôi không có ý đó!"

"..."

Im lặng một lúc, Elise lại mở miệng hỏi: "Anh tin vào Thiên Chúa sao?"

"Tôi không"

"Thế thì tại sao anh lại khuyên họ nương tựa vào Thánh Đường Ánh Sáng?"

"Đức tin sẽ dẫn lối cho con người ta thoát ra khỏi tuyệt vọng. Đó là những gì tôi đã nghĩ... Và cũng là những gì tốt nhất tôi có thể làm cho họ"

"Vậy sao?"

Franklin im lặng một hồi rồi xoáy vào chủ đề n·hạy c·ảm hơn: "Về chuyện của lúc đó... Quả nhiên tôi vẫn không thích cách làm của anh chút nào"

"Tôi đã từng có những suy nghĩ lương thiện giống như cô, ngay sau đó tôi đã phải trả một cái giá rất đắc. Tôi thương xót cho lũ Goblin con vô tri, để rồi tôi bị chúng đập một tảng đá vào đầu ngay khi tôi vừa quay lưng về phía chúng. Nếu như không có Nhà Thám Hiểm khác kịp thời ứng cứu thì tôi đã trở thành bữa trưa của bọn chúng từ lâu rồi" Nisir nở một nụ cười ác nghiệt.

"Tôi không có ý phán định chuyện đó là đúng hay sai. Tôi chỉ đơn giản là không thích cách làm của anh mà thôi" Elise bĩu môi.

"Ha, thế mới nói lũ quý tộc chả có gì khác ngoài cái miệng hay càm ràm. Trong lúc người dân của họ đang phải liều mạng để có thể sinh tồn thì họ lại cứ rêu rao vớ vẩn nào là đạo đức, luật pháp rồi công lí. Nói hay quá nhỉ, sao không thử ăn một viên đá vào đầu bởi một con Goblin sơ sinh đi? Thử coi còn dám mạnh miệng nữa không?"

"Ha ha ha~"

Elise bật cười, thậm chí là cười nhiều đến mức chảy cả nước mắt dù biết rõ là mình đang bị tên Nhà Thám Hiểm này châm biếm trực diện... Trong khi đó, Nisir thì hoang mang không hiểu tại sao cô nàng này lại cười nhiệt tình đến vậy.

"Dám chửi quý tộc ngay trước mặt một quý tộc... Anh đúng là gan hùm gan báo đấy"

"Đằng nào thì tôi cũng không sợ bị mấy người bắt được" Nisir nhún vai: "Thế nào? Giờ cô muốn trừng phạt tôi vì tội vô lễ rồi à?"

Elise vẫn ôm bụng cười: "Không, hoàn toàn không có. Trái lại tôi muốn cảm ơn anh, Nisir"

"?"

"Tuy rằng những chuyện đó không quá tốt đẹp để nhớ lại nhưng anh đã dạy cho tôi rất nhiều điều mà cha đã không dạy cho tôi" Elise chân thành nói: "Tôi bắt đầu nghĩ rằng chuyến thám hiểm đó thú vị và thực tế hơn nhiều so với những bài học khô khan của các gia sư rồi"

Fried: "...Tiểu thư?"

"Ha ha ha~ Fried, ta không có định đi đăng kí làm nhà thám hiểm luôn đâu, đừng có trưng ra vẻ mặt kh·iếp đảm như thế chứ? C·hết cười mất"

Nisir: "..."

Cái cô này lúc đầu có như thế này không?

Rõ ràng là không. Ban đầu cô ấy hành xử dịu dàng, trang nhã và lịch sự hơn bây giờ rất nhiều!

Tuy nhiên, dường như chuyến thám hiểm cùng Nisir đã tác động rất nhiều đến cô ấy, hay nói đúng hơn là nhân cách thực sự của cô ấy đang dần được định hình một cách rõ ràng.

Thay vì xuôi theo lí tưởng và khuôn mẫu của giới quý tộc, trở thành một người con gái điềm đạm, một người phụ nữ thanh lịch thì Elise đang dần bộc lộ cá tính của riêng mình... Và điều đó khiến cho cả bọn cảm thấy hơi bối rối.

Nisir: "Cô đang dần trở nên kì quặc..."

"Thế sao?" Elise cười nói: "Tôi chỉ vừa nhận ra vài điều. Goblin t·ấn c·ông, c·ướp b·óc suy cho cùng cũng chỉ vì chúng phải duy trì giống loài... Còn nhân loại săn g·iết chúng cũng đơn giản là do họ có bản năng tự vệ và phản kháng trước những mối nguy hiểm. Đó là quy luật tự nhiên bất biến đã luôn tồn tại từ xưa đến nay, không thể bị chi phối chỉ bởi "đạo đức" và "công lí" của con người được"

"Ngay từ đầu, con người đã không có tư cách áp đặt mấy thứ đó lên những chủng tộc hoàn toàn khác với mình rồi đúng không? Làm như thế thì rõ ràng là vô cùng ích kỷ có đúng không?"

Nisir: "..."

Từ từ đã, cái cô này...

Fried đưa tay vỗ trán một cái: "Tiểu thư hư rồi, giờ thì mình phải ăn nói như thế nào với Ngài Bá Tước đây?"

Chưa hết, tại đây Elise còn nói ra ý định của mình mà không biết là đùa hay thật: "Thế nên sau khi trở về, tôi sẽ lật đổ cha và lên làm lãnh chúa! Tôi muốn xây dựng một lãnh địa thịnh vượng, an toàn theo như đúng tầm nhìn của tôi!"

Fried, Nisir: "!!?"

Người này điên rồi!

Chương 5. Tôi sẽ trở thành lãnh chúa!