Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 10: Thiếu nữ Như Nguyệt

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 10: Thiếu nữ Như Nguyệt


“Bẩm chúa công, chúng thuộc hạ cũng không hề làm gì, chỉ đem bọn họ ngăn ở bên ngoài mà thôi!”

“Dạ, vâng!”

Lúc này, gã thủ vệ hơi khom người xuống, cung kính đem một miệng ngọc bội được làm từ ngọc lưu ly, phía trên điêu khắc một đầu cá chép đang vượt long môn. Chỉ có điều, toàn bộ miếng ngọc bội chỉ có một nửa, một nửa còn lại đã bị khuyết đi, cũng không biết là do người cố ý làm, hay vốn dĩ hình dáng của nó chính là như vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Nói như vậy, hai người sau này có kế hoạch gì hay không?!”

Nhìn thấy một màn như vậy, Trần Lâm cũng không có nhiều để ý, chỉ đơn giản phất phất tay, ra hiệu để cho thủ vệ không cần phải thi lễ. Sau đó, toàn bộ ánh mắt của hắn đều đổ dồn, nhìn về phía hai người ở trước mặt. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nghe hỏi, ông lão hơi nhìn ngó bốn phía xung quanh, lắc đầu nói ra.

Bị ánh mắt này của Trần Lâm nhìn đến, thiếu nữ càng thêm hoảng sợ, vội vàng trốn ra phía sau lưng của ông lão, không dám ló đầu ra nhìn.

“Thiếu gia, cho dù ngài có là gì đi chăng nữa, ở trong mắt của lão nô, ngài vẫn luôn là thiếu gia chủ của Trần gia chúng ta.”

"Là bọn họ sao?!”

Mặc dù cảm thán thì cảm thán nhưng Trần Lâm đối với việc này cũng không cảm thấy gánh nặng trong lòng. Bởi vì, mục tiêu của hắn không chỉ là một tòa sơn trại nho nhỏ trên đỉnh Hắc Phong. Từ lúc bắt đầu thức tỉnh hệ thống, hắn liền ý thức được rằng, một ngày nào đó quân đội của hắn có thể thắng tiến, bước vào Vương Đô.

“Thiếu gia, lão nô gặp được thiếu gia trong lòng lão nô hết sức vui mừng. Chỉ là, lão nô còn có việc cần phải đi ra ngoài xử lý, đám người bên ngoài hiện tại vẫn còn chưa có rõ ràng tin tức, lão nô cần phải liên hệ với bọn họ, để bọn họ không nên hiện thân. Thế nên, lão nô không thể nào tiếp tục lưu lại ở nơi này hầu hạ cho thiếu gia được. Nhưng mà…”

Tuy rằng trong lòng vô cùng khiếp sợ, nhưng lúc này ông lão không những không có phiền muộn, ngược lại còn hết sức vui vẻ nhìn lấy Trần Lâm mỉm cười.

Nhưng mà, vừa nhìn thấy miếng ngọc bội này, cả người Trần Lâm đều sững sờ ngay tại chỗ. Sau đó, hắn vội vàng đứng bật người dậy, đem ngọc bội cầm ở trong tay. Đồng thời, từ trong ngực áo, Trần Lâm cũng lấy ra một miếng ngọc bội tương tự, vừa vặn lại là một nửa còn lại. Hơn nữa, miếng ngọc ở trong tay của Trần Lâm chỉ khắc một chữ Trần, rất to.

“Chúa công!”

"Các ngươi là ai? Đến đây làm gì? Mau tránh ra đi, nơi này không phải là nơi các ngươi nên đến!"

“May mắn, vừa rồi chúng ta cũng không làm ra chuyện gì quá đáng! Nếu không thì…”

Trong khi đó, thiếu nữ lại chỉ có mười ba, mười bốn tuổi. Bộ dáng hơi có chút nhút nhát, sợ hãi. Với lại, trên người nàng ăn mặc vải thô rách nát, bùn đất lấm ta lấm ta, nhìn chẳng khác nào một tên ăn mày. Chỉ là, khi ánh mắt của Trần Lâm vừa mới quét đến, nhìn lên đỉnh đầu của nàng, một dòng thống báo nhanh chóng hiện lên.

“Hai người vừa rồi đang ở đâu? Các ngươi không có làm gì bọn họ đấy chứ?!”

Phát hiện ra được biểu hiện vừa rồi của mình hơi có chút thất thố, thế nên lúc này Trần Lâm mới giả vờ ho khan một tiếng. Sau đó, hắn nhìn về phía ông lão, bắt đầu mở miệng ra để thăm dò.

Lần nữa nhìn về phía ông lão cùng với thiếu nữ, Trần Lâm khẽ lên tiếng hỏi thăm.

“Đều đứng lên hết đi, hiện tại ta cũng không phải là thiếu gia của các ngươi!”

Nghe thế, ông cụ do dự hồi lâu, mới đáp.

Thống lĩnh: Lý Ông Trọng (Lvl 24)

Nghe ông lão giải thích, Trần Lâm rơi vào trầm tư một hồi thật lâu. Kỳ thật, trước đó hắn cũng giống vậy, là nhận được mật thư, sau đó đi ra ngoài một đoạn thời gian. Đợi hay được tin tức toàn bộ Trần gia xử trảm, hắn mới cấp tốc từ bên ngoài trở về. Nhưng hắn gặp được cũng không phải là sơn tặc, mà chính là một nhóm người thân bí áo đen. Cho đến hiện tại, Trần Lâm cũng không biết rõ lai lịch của đám người kia là như thế nào?

“Tạ ơn thiếu gia!”

Dũng Nghĩa Quân

Thương binh: 13/13

Chương 10: Thiếu nữ Như Nguyệt

"Có chuyện gì?"

“Đinh, phát hiện khí vận chi tử, phải chăng tiến hành khóa lại?!”

Nhìn thấy bộ dáng kích động của ông cụ như vậy, Trần Lâm không khỏi vội vàng lui về phía sau nửa bước, đem cổ tay của ông cụ tránh thoát. Sau đó, ánh mắt của hắn trở nên cực kỳ nghiêm nghị, nhìn về phía hai người bọn họ nói ra.

Nhìn thấy hai miếng ngọc bội cứ như vậy khép chặt lại với nhau, lúc này Trần Lâm đã nhịn không được nữa, vội vàng cất bước đi ra bên ngoài. Nhưng đi được mấy bước chân, hắn dường như nhớ ra thứ gì, vội vàng xoay đầu nhìn hướng thủ vệ, nói.

Nói đến nửa chừng, ánh mắt của ông lão đột nhiên dừng lại ở trên người của thiếu nữ. Sau đó, ông lão mới đem thiếu nữ đẩy ra phía trước, nhìn về phía Trần Lâm, giới thiệu.

“Thiếu gia, mặc dù Như Nguyệt cũng là dòng dõi của Trần gia, nhưng xuất thân của nàng so với thiếu gia vẫn kém rất xa. Hơn nữa, cha mẹ của nàng trước đây là làm việc cho Trần gia mà tử nạn. Thế nên, lão nô xin mạn phép, được thay mặt cha mẹ nàng, gửi nàng cho thiếu gia!”

Lúc này, ông cụ mới nhẹ nhàng thở ra một hơi. Đồng thời, thần sắc có chút kích động, nắm chặt lấy cổ tay của Trần Lâm, nói.

Nghe xong lời này, cả Trần Lâm lẫn thiếu nữ đều không khỏi kinh ngạc đưa mắt nhìn nhau. Sau đó, ông lão còn giải thích.

“Nơi này không tiện, chẳng hay chúa công có thể cho ta gặp riêng để nói chuyện được không?!”

Ngoại trừ Dũng Nghĩa Quân hao tổn hơn trăm tên binh sĩ, cùng với mấy trăm thương binh, thì đội quân Thần Cơ còn lại tiêu hao rất ít, thậm chí không có binh sĩ nào tử trận. Điều này để cho Trần Lâm không khỏi cảm thán, quả nhiên chiến tranh liền không có cách nào tránh khỏi tử vong.

Sau khi cho người dọn dẹp chiến trường, lại khao thưởng các tướng sĩ một phen. Lúc này, Trần Lâm đã quay trở lại doanh trướng của mình, bắt đầu kiểm kê thu hoạch cũng như quân số của hai quân đoàn mà mình triệu hoán ra ngoài.

Thấy được phản ứng của Trần Lâm như vậy, sắc mặt của gã thủ vệ có chút hốt hoảng, nói ra.

"Khởi bẩm chúa công, bên ngoài có hai ông cháu chạy đến, nói là muốn được gặp mặt chúa công. Thế nhưng trên người bọn họ không có lệnh bài, bọn thuộc hạ mới ngăn lại, không cho đi vào.”

Đang lúc kiểm tra thông tin của hệ thống, đột nhiên nghe được bên ngoài có tiếng nói chuyện huyên náo ồn ào, Trần Lâm không khỏi nhíu mày, đưa mắt nhìn ra bên ngoài.

“Chúa công!”

Thương binh: 613/613

Dứt lời, ông lão còn tự mình quỳ xuống, dập đầu trước mặt của Trần Lâm ba cái. Thấy thế, Trần Lâm không khỏi vội vàng đưa tay nâng lên. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nghe được tiếng gọi của Trần Lâm, một gã thủ vệ không khỏi vội vã bước nhanh đi tới, hướng về phía Trần Lâm cúi thấp đầu xuống, nói.

Lần này, Trần Lâm chỉ hơi thoáng chần chờ một chút. Ngay sau đó, hắn liền gật đầu đáp ứng.

Nghe thế, Trần Lâm có chút nhẹ nhàng thở ra. Mà gã thủ vệ cũng có một chút giật mình, trong lòng thầm nghĩ.

Chỉ có điều, Trần Lâm cũng không biết là, vừa rồi động tác của hắn lại để cho ông lão cảm thấy vô cùng sợ hãi, giật mình. Mặc dù, thực lực của bản thân hắn bởi vì một số nguyên do mà rơi xuống Đoán Cốt cảnh. Thế nhưng, nói như thế nào thì hắn trước đó cũng là một vị cao thủ Hóa Huyết cảnh đỉnh phong, Trần Lâm làm sao có thể dễ dàng đem bàn tay của hắn tránh thoát được?

Trần Lâm thấp giọng nỉ non, gã thủ vệ đứng ở một bên cũng vội vàng đáp lại.

Nghe thế, Trần Lâm hơi khẽ gật đầu đáp lại, cũng không làm ra bất kỳ phản ứng gì. Bởi vì, đối với những chuyện này người bên dưới hoàn toàn có thể xử lý được, cũng không cần hắn phải tự mình đứng ra giải quyết.

Mặc dù không phát hiện ở trên người ông cụ có bất kỳ tia sát ý nào. Thậm chí, Trần Lâm còn cảm nhận được một luồng huyết mạch mỏng manh ở trên người của thiếu nữ. Thế nhưng, trên đời này có rất nhiều thủ đoạn có thể tránh thoát được võ giả dò xét, điều tra. Hơn nữa, toàn bộ mạch chính của Trần gia đều đã bị diệt, thiếu nữ này Trần Lâm cũng không có biết rõ lai lịch. Thế nên, đề phòng thì Trần Lâm vẫn luôn phải đề phòng.

“Được rồi, không cần phải kích động như vậy. Nói cho ta biết, các ngươi làm sao biết ta ở đây? Còn có được lệnh phù của gia chủ Trần gia chúng ta?!”

“Chớ có hiểu lầm, mối thù diệt tộc, ta vẫn luôn khắc ghi ở trong lòng. Chỉ là, hiện tại ta cũng không phải là thiếu gia của các ngươi. Bây giờ, ta chính là thủ lĩnh của nghĩa quân, trong tay nắm giữ mấy ngàn đại quân. Thế nên, từ giờ trở đi, các ngươi có thể gọi ta giống như bọn họ, không cần phải xưng ta là thiếu gia!”

Nói xong, Trần Lâm tự mình dẫn đường đi trước, mà hai ông cháu cũng vội vã cất bước theo ở phía sau. Đám thủ vệ lúc này hai mặt nhìn nhau, sau đó vội vàng tản ra, đem toàn bộ doanh trướng vây lại thành một vòng, nâng cao cảnh giác, mắt nhìn bốn phương.

Mà đám thủ vệ đứng ở xung quanh, thấy được biểu hiện của Trần Lâm, càng thêm tấm tắc lấy làm kỳ lạ. Chỉ riêng ông lão là hoàn toàn không có bất kỳ vẻ kinh ngạc gì, vẫn luôn một mặt bình tĩnh, nhìn về phía Trần Lâm.

“Thiếu gia!”

“Thiếu gia, nàng tên là Như Nguyệt, là cháu gái thứ tám của Trần Công, người đứng vị trí thứ bảy trong mạch nhánh thứ ba. Hiện tại, cha mẹ của nàng đã mất, nếu như thiếu gia không chê, có thể để nàng ở bên cạnh hầu hạ thiếu gia!”

Nghe lời này, ông cụ rất hoảng sợ, trừng trừng hai mắt nhìn thẳng về phía Trần Lâm. Thấy bộ dáng của ông cụ như vậy, Trần Lâm liền biết là ông cụ đã hiểu lầm lời nói của mình, thế nên mới vội vàng lên tiếng giải thích.

“Như Nguyệt, mau bái tạ thiếu gia!”

Thần Cơ Doanh

Nghe được nhắc nhở này của hệ thống, Trần Lâm không khỏi kinh ngạc, trợn to hai mắt, nhìn thẳng về phía thiếu nữ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tổng số: 4987/5000

“Lão chớ có làm như vậy, nếu như nàng đã không có nơi nương thân, vậy thì ta nhận, ta nhận là được phải không?!”

Thống lĩnh: Ông Ích Khiêm (lvl 39)

"Ừm?!"

Thanh âm thiếu nữ yếu ớt vang lên. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vừa mới đi vào bên trong trướng bồng không được mấy bước, ông cụ trực tiếp quỳ rạp xuống đất, hướng về phía Trần Lâm hô to. Nghe thế, lúc đầu Trần Lâm còn hơi có chút ngạc nhiên, sững sờ. Nhưng một lúc sau, hắn mới kịp phản ứng lại, vội vàng đi tới, đem hai ông cháu bọn họ nâng lên.

Thế nhưng, Trần Lâm còn chưa ngồi xuống yên tĩnh được bao lâu, lại có binh sĩ chạy tới thưa.

Hai người cứ như vậy một trước một sau bước đi. Không đến một lúc, Trần Lâm liền nhìn thấy một nhóm thủ vệ, đang vây lấy hai người một già một trẻ ở bên trong.

“Thiếu gia, việc này còn phải nhờ vào thiếu gia. Mấy tháng trước, lão gia chủ đột nhiên có lệnh, để cho lão nô đem theo một số thành viên tinh anh ở trong các chi mạch lui ra ngoài lẫn trốn. Lúc đó, bọn lão nô cũng không biết là có chuyện gì xảy ra. Đợi hay được tin toàn bộ trên dưới Trần gia đều bị xử trảm, lão nô mới dẫn theo một số người quay trở về tìm hiểu tin tức. Nửa đường, đột nhiên bị một nhóm giặc cướp chặn g·i·ế·t, phần lớn đội ngũ đi theo đều đã tử trận. May mắn, lúc này gặp được thiếu gia, còn đem toàn bộ giặc cướp đánh g·i·ế·t. Nếu không, lão nô cùng với nàng cũng không biết phải sống tiếp thế nào!”

Chỉ nghĩ đến đó, cả người của hắn liền không khỏi lạnh run. Mà lúc này, Trần Lâm đã cất bước đi về phía trước, hướng ra bên ngoài doanh trướng đi tới. Thấy thế, gã thủ vệ không khỏi vội vã đuổi theo ở phía sau.

Nghe Trần Lâm đồng ý, trong lòng ông lão vui mừng quá đỗi. Đồng thời, ông lão cũng vội vàng kéo tay thiếu nữ quỳ xuống dưới đất, lần nữa hướng về phía Trần Lâm, nói ra.

Ông lão nhìn hơi có chút gầy gò, lưng cũng còng xuống, tuổi tác đã ngoài sáu mươi. Thế nhưng, trên người lại có một cỗ huyết khi nhàn nhạt. Rất rõ ràng, ông lão này trước đây cũng là một vị võ giả, hơn nữa cảnh giới tuyệt đối không thấp. Hiện tại, bởi vì tuổi tác đã cao, trên người lại có tật bệnh thế nên thực lực mới bị suy giảm, chỉ dừng lại ở Đoán Cốt cảnh tầng sáu, tầng bảy khoảng chừng.

Tổng số: 4269/5000

“Tốt, vậy mời hai vị vào trong trướng bồng của ta đi. Nơi này, cũng không có ai là người bên ngoài!”

“Ừm, vậy thì tốt!”

“Không biết hai vị xưng hô thế nào?!”

“Chúa công, hai người bên ngoài nói có đồ vật muốn đưa cho ngài, mời ngài xem qua!”

Lúc này, đám thủ vệ ở bên ngoài cũng đã nhìn thấy Trần Lâm đi đến, tất cả đều vội vã cúi thấp người, cung kính hướng về phía Trần Lâm hô to.

“Khụ khụ…”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 10: Thiếu nữ Như Nguyệt