Con Đường Đế Vương
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 11: Chặn đường đánh cướp
Nhanh chóng múa lên thiết côn, đem mũi tên đánh dạt sang một bên, sặc mặt của Phạm Hổ lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
Hí!
“Tốt, đều đứng lên hết đi! Sau này, nàng chính là phụ tá của ta, có thể theo ở bên cạnh của ta học tập kỹ nghệ!”
Nhìn thấy một hàng nhắc nhở của hệ thống hiện ra trước mắt, tâm tình của Trần Lâm lúc này quả thật rất tốt. Đồng thời, ánh mắt của hắn khi nhìn về phía thiếu nữ cũng trở nên nhu hòa rất nhiều.
“Ngài nhận được mười điểm khí vận, một ngàn điểm danh vọng!”
Đầu trâu hơi nghiêng, đem thế đao của Trịnh Sâm tránh kịp. Đồng thời, lưỡi đao của Trịnh Sâm cùng chém lên trên sừng trâu. Thế nhưng, sừng trâu rất cứng, Trịnh Sâm cảm giác lưỡi đao của mình như chém phải sắt thép.
“Các hạ là người nào? Vì sao lại đánh người của chúng ta?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Mà nghe được lời nói của Trịnh Sâm, gã đàn ông cưỡi trâu lập tức lớn tiếng cười to.
“Ha ha ha, muốn chạy, hiện tại đã muộn!”
Một gã hộ vệ vội vã đi tới, vẻ mặt có chút nhăn nhó hô lên.
Dứt lời, thân hình của Phạm Hổ lại lần nữa xông lên phía trước. Nhưng lần này, hắn cũng không có dự định tự mình tác chiến, mà thúc lấy trâu trắng, đồng thời đánh tới.
Thiên phú: Thông Hiểu Âm Luật
Bị thiết côn nện trúng, Trịnh Sâm chỉ có thể vội vàng nâng lên trường đao đón đỡ. Nhưng mà, lần này lực lượng Phạm Hổ bộc phát ra rất kinh người, Trịnh Sâm chỉ cảm giác cổ tay của mình hơi có chút tê rần. Ngay sau đó, một tiếng bò rống bất trâu rống bất ngờ vang lên.
Dứt lời, thân hình của Phạm Hổ từ trên lưng trâu nhảy vọt lên. Đồng thời, thiết côn ở trên tay hắn hóa thành một vệt huyết ảnh, thẳng hướng đỉnh đầu của Trịnh Sâm bổ xuống.
“Ừm?!”
Đao như điện xoẹt, khí thế như rồng. Phạm Hổ có chút chấn kinh, vội vàng xoay lấy thiết côn quét ngang.
Nghe thế, ông lão có chút kích động, lại dập đầu nói tiếng tạ ơn. Mà thiếu nữ thì có chút hiếu kỳ, đưa mắt đánh giá Trần Lâm một phen.
Đây là đội buôn của nhà họ Kiều, một trong bốn đại hiệu buôn lớn nhất Việt quốc, trong nhà có một vị lão tổ đã từng đột phá đến Ngưng Hồn cảnh. Hiện tại, mặc dù hiệu buôn của nhà họ Kiều đã xuống dốc, thực lực trượt xuống đến hàng thứ tư, trong bốn đại hiệu buôn gồm Hoàng, Hà, Trịnh, Kiều. Thế nhưng, trên thực lực tổng thể mà nói, hiệu buôn của nhà họ Kiều vẫn luôn rất mạnh, tuyệt đối không thể xem thường.
“Bày trận, chuẩn bị nghênh địch!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Oành!
“Trời của ta, đất của ta, đường dài rộng mở bao la, chỉ có trâu trắng làm bạn với ta! Ha ha ha…” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Thưa đội trưởng, việc này…”
Oành!
Nhìn thấy đoạn nhắc nhở này, hai mắt của Trần Lâm tức thì sáng lên. Có thể nói, kỹ năng này vô cùng phù hợp đối với Trần Lâm hiện tại. Nhất là, mục tiêu của hắn cũng không chỉ dừng lại ở việc chiếm đoạt vài cái sơn trại nho nhỏ quanh đây. Mục đích của hắn, chính là thẳng hướng Vương Đô, rửa sạch danh dự cho toàn gia hơn trăm mạng người của nhà họ Trần.
Leng keng!
Ầm!
…
“Dừng!”
Thấy vậy, Trịnh Sâm không khỏi nắm chặt dây cương, đồng thời hướng sang hai bên quát lớn.
Bụi đất bay lên tán loạn, cả hai đều lùi lại ra phía sau đến mấy bước. Trịnh Sâm cố gắng giữ chặt lấy dây cường, ánh mắt nghiêm trọng nhìn thẳng về phía Phạm Hổ. Mà Phạm Hổ thì lộn nhào ở trên không trung, kịp thời rơi xuống lưng trâu.
“Đinh, cửa hàng danh vọng được mở ra!”
Hí!
Đang đi ở phía trước, liên tiếp tiếng ngựa hí đột nhiên vang, Đội trưởng đội hộ vệ Trịnh Sâm không khỏi nhanh chóng quát lớn, ra hiệu để cho toàn bộ đội buôn dừng lại. Sau đó, ánh mắt của hắn sâm nghiêm, nhìn về phía mấy gã hộ vệ đang đứng cảnh giới ở hai bên.
Thiên phú “Thông Hiểu Âm Luât” có thể tăng lên kỹ năng “Thiên Hành Dã Ca” đối với toàn quân có được hiệu quả tăng phúc cực mạnh. Đẳng cấp càng cao, kỹ năng càng mạnh. Lưu ý, kỹ năng chỉ có tác dụng khi người sử dụng theo quân tác chiến, đồng thời thông qua âm luật vận dụng kỹ năng, tăng cường sĩ khí cũng như năng lực tác chiến trong quân.
Nghe được mệnh lệnh của Trịnh Sâm, đám hô vệ đứng ở xung quanh lập tức dàn thành trận hình, ánh mắt lăm lăm nhìn thẳng về phía Phạm Hổ.
Đối mặt với thế công của Phạm Hổ, Trịnh Sâm không thể không dừng lại. Hắn vội vàng múa lấy trường đao, hướng về phía chính giữa sừng trâu, chém xuống một đao.
“Là kẻ nào?!”
Nhìn thấy Trịnh Sâm không đánh đã lui, Phạm Hổ có chút nổi giận, quát lên một tiếng rống to. Nhưng ngay vào lúc này, từ phía sau đội buôn, đột nhiên bắn ra một chi mũi tên, hướng thẳng về phía đỉnh đầu của Phạm Hổ lao vun vút đến.
Lúc này, nhìn thấy hai người vẫn còn đang quỳ ở dưới đất, Trần Lâm mới vội vàng lên tiếng dể cho hai người bọn họ đứng lên.
“Đinh, chúc mừng ngài khóa lại khí vận chi tử thành công!”
Trọng miệng phát ra một tiếng kinh ngạc, sắc mặt của Trịnh Sâm cũng lập tức trở nên biến đổi. Con trâu này của đối phương, vậy mà cũng là ma thú cấp bốn, thực lực tương đương với một võ giả cấp bậc Khai Mạch cảnh. Hơn nữa, nó còn là giống Thiết Ngưu, có lực phòng ngự vô cùng kinh người.
“Ừm bò!”
Hai người đưa mắt nhìn nhau, qua một hồi Phạm Hổ lại nhịn không được, liền cất tiếng cười to.
Thấy được một màn này, cả đám hộ vệ đều cảm thấy vô cùng bối rối. Ngay cả Trịnh Sâm lúc này cũng có chút kinh hoảng, hô lên.
Lời của gã hộ vệ còn chưa có nói hết, một tiếng hét thảm vang lên. Tiếp theo, một cái cái bóng người từ phía xa xa văng tới.
“A!”
“Có hỏi rõ kẻ đó là ai hay không?”
Trong khi đó, phía bên ngoài cách chừng hai dặm, một đoàn đội buôn gồm ba bốn trăm người, kéo theo đội xe gần khoảng trăm chiếc, nối đuôi thành một hàng dài, chậm rì rì di chuyển ở trên hoang đạo. Bốn phía xung quanh còn có võ sĩ đi theo hộ vệ, phía trên mỗi chiếc xe hàng đều cắm cờ hiệu, thêu một chữ “Kiều” rất to.
Nói xong, Phạm Hổ đột nhiên đưa tay lên miệng, huýt một tiếng dài. Ngay lập tức, từ phía trên vách núi, ở trong bụi cây vô số bóng người xuất hiện, phát ra từng trận tiếng reo hò.
Cất tiếng cười to một trận, Phạm Hổ tự mình giục lấy trâu trắng, thẳng hướng về phía Trịnh Sâm xông tới.
Nghe được lời này, sắc mặt của Trịnh Sâm hơi thoáng có chút kinh ngạc. Nhưng ngay sau đó, hắn liền cau mày, nói ra.
Nhìn thấy một màn này, toàn bộ đám hộ vệ đều không khỏi vội vàng rút ra vũ khí, ánh mắt lom lom nhìn về phía gã đàn ông cưỡi trâu, đang lững thững đi ở phía trước.
Trên đỉnh đèo Ô Quy Hồ, một gã đàn ông đầu đội nón tơi, vai vác thiết côn, cưỡi lấy trâu trắng lững thững từ trên sườn núi chậm rãi đi tới, trong miệng còn đang không ngừng ngâm nga khúc hát, bộ dáng vô cùng thong dong, thích ý.
“Ha ha ha, tốt, rất tốt! Xem ra, ngươi cũng có được một chút bản lĩnh. Thế nhưng, nếu ngươi chỉ có nhiêu đó thực lực, vậy thì hãy đi chịu c·h·ế·t đi!”
“Ha ha ha, muốn g·i·ế·t lão ngưu của ta, ngươi cần phải xem thiết côn của ta có lợi hại hay không đã!”
Vụt! (đọc tại Qidian-VP.com)
Leng keng!
Leng keng!
Cảnh giới: Luyện bì tầng một
Trong đầu vừa hiện lên ý nghĩ như vậy, Trần Lâm liền thấy phía trên hệ thống lại có một đoạn nhắc nhở.
Ầm!
Lần này, đám hộ vệ có chút rối loạn, trận hình cũng trở nên xốc xếch, bát nháo.
“Các ngươi nhiều người, cho rằng ta cũng một mình hay sao?”
Đưa mắt nhìn về phía gã đàn ông cưỡi trâu, vẻ mặt Trịnh Sâm tỏ ra vô cùng cảnh giác. Bởi vì, Trịnh Sâm có thể cảm nhận được, trên người của đối phương có một cỗ huyết khí không hề thua kém gì mình. Rất rõ ràng, người ở phía trước cũng không phải là phàm nhân. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ầm!
“Ha ha ha, muốn biết bản đại gia là ai, vậy thì hãy ăn của ta một gậy!”
Xoẹt!
Thân hình của con trâu trắng đột nhiên xông tới, hai cái sừng trâu vừa dài vừa nhọn của nó, trực tiếp xuyên thủng bụng của chiến mã mà Trịnh Sâm đang cưỡi. Chiến mã chỉ kịp hí lên một tiếng dài, sau đó thân hình của nó liền đổ ập xuống dưới đất, cơ thể có chút co giật, khí tức sinh mệnh cũng bắt đầu yếu đi.
“Hả?!”
Giới thiệu: Là khí vận chi tử, mang trên người khí vận vô tận, có được thiên phú Thông Hiểu Âm Luật, đối với âm luật có được ngộ tính cực cao.
Chương 11: Chặn đường đánh cướp
“Không tốt, chúng ta đã trúng phải mai phục. Nhanh, bỏ lại hàng hóa, lui về phía sau!”
“Đội trưởng, phía trước có gã cưỡi trâu, đang chặn đường đi của chúng ta!”
Tên: Trần Như Nguyệt
Hốt hoảng, Trịnh Sâm vội vàng nhảy người xuống ngựa, sau đó lộn nhào dưới đất, lăn đi mấy vòng mới lui về phía sau. Mà Phạm Hổ được thế cũng không tha người. Hắn rất nhanh liền từ phía trên lưng trâu nhảy xuống, hướng về phía Trịnh Sâm đuổi đánh.
Mặc dù cảnh giới võ đạo của thiếu nữ nhìn như vô cùng rác rưởi, nhưng thiên phú của nàng rõ ràng lại được hệ thống đánh giá cực cao. Chỉ là, cái thiên phú này thì có tác dụng gì?
Kỹ năng: Thiên Hành Dã Ca
“Muốn chạy đi nơi nào?!”
Đối mặt với trăm tên hộ vệ, sắc mặt của Phạm Hổ không chút thay đổi. Thậm chí, trên khóe môi của hắn còn nhếch lên, lộ ra một vẻ xem thường.
Phanh!
“Chuyện gì?!”
Đang lúc Trịnh Sâm kinh ngạc, chưa lấy lại được tinh thần. Lúc này, thiết côn của Phạm Hổ đã đánh tới.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.