Con Đường Đế Vương
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 14: Đánh c·h·ế·t
Mặc dù tốc độ của Ngân Nguyệt Lang Vương đã rất nhanh, nhưng con rối do Ông Ích Khiêm điều khiển còn muốn nhanh hơn.
May mắn, nó đã đột phá đến cấp bốn hậu kỳ, năng lực phòng ngự tương đối mạnh mẽ. Nếu không, một đợt công kích vừa rồi đã có thể đem nó trực tiếp nổ cho banh xác.
Đối với lời khiêu khích của Đường Nhị, Ông Ích Khiêm trực tiếp xem nhẹ. Sau đó, ánh mắt của Ông Ích Khiêm hướng về phía bên trong rừng cây, nhìn thấy thiếu niên trẻ tuổi, đang ngồi chễnh chệ ở trên lưng ngựa, liền vội vàng cung kính hô lên.
"Tốt, vậy đem bọn chúng g·iết đi!"
Chỉ nghe âm thanh sắc bén cắt vào trong da thịt không ngừng vang lên. Trên cơ thể của Ngân Nguyệt Lang Vương lúc này đã không có cách nào nhìn rõ hình dạng. Hơn nữa, mỗi v·ết t·hương đều sâu đến tận tủy, lộ ra mảng lớn xương trắng. Nhưng nó là ma thú, sức chịu đựng vô cùng mạnh mẽ. Phải qua mấy đợt công kích, lúc này một binh sĩ trong đội đao thuẫn mới đem đầu của Ngân Nguyệt Lang Vương chặt xuống.
Lúc này, Đường Nhị đột nhiên đưa tay lên vuốt ve trên đỉnh đầu của Ngân Nguyệt Lang Vương. Sau đó, trong miệng của hắn bắt đầu niệm lên chú ngữ. Mới đầu, Ngân Nguyệt Lang Vương còn không có phản ứng gì, nhưng khi cảm nhận được liên hệ giữa mình và chủ nhân đã mất đi hiệu lực, nó không những không có rời đi, còn buồn bã ngửa đầu lên trời phát ra một tiếng hú dài.
Mặc dù thực lực của Lý Ông Trọng chỉ mới đột phá đế Hóa Huyết cảnh tầng bốn, nhưng về khả năng chiến đấu thì vị tướng quân trẻ tuổi này lại không hề thua kém bất kỳ một tên cao thủ cấp bậc Khai Mạch cảnh nào.
Thấy được đám người này, sắc mặt của Đường Nhị càng thêm trở nên tái nhợt. Mà Ngân Nguyệt Lang Vương đang ở dưới hông của hắn cũng bắt đầu phát ra run rẩy, toàn bộ lông tơ của nó đã dựng thẳng đứng lên.
Thế nhưng, sắc mặt của Đường Nhị chẳng hề vui vẻ một chút nào. Hiện tại, xung quanh hắn đã có ba bôn chục binh sĩ cầm lấy đao thuẫn vây quanh. Mà phía bên ngoài, còn đứng đó hơn chục tên binh sĩ của Thần Cơ Doanh, mỗi người đều hướng hỏa thương về phía hắn cùng với Ngân Nguyệt Lang Vương.
Vừa nghe được lời của Ông Ích Khiêm, Đường Nhị trực tiếp nhổ ra một ngụm nước bọt. Sau đó, hắn nhìn về phía Ông Ích Khiêm, lớn tiếng quát lên.
"Đường Nhị, ngươi muốn chạy đi nơi nào? Còn không mau mau quỳ xuống, nhận lấy c·ái c·hết?!"
"Cút hết cho ta!"
Không đến một lúc, cái bóng đen trơn bóng to lớn, sừng sững từ phía sau lưng của Đường Nhị chậm rãi đi tới. Theo ở phía sau, còn có hơn trăm tên binh sĩ của Thần Cơ Doanh, mỗi người đều vác theo hỏa thương, bên hông treo lấy mấy khỏa hỏa dược, ánh mắt không chút cảm xúc nhìn về phía Đường Nhị cùng Ngân Nguyệt Lang Vương.
Ông Ích Khiêm điều khiển con rối đi ở bên cạnh của Trần Lâm, thấy được một màn này cũng rất kinh ngạc, bắt đầu lên tiếng giải thích.
Hiện tại, lại bị Ông Ích Khiêm đuổi theo ráo riết như vậy, Đường Nhị thật sự cảm thấy rất gấp. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chỉ là, thân hình của nó còn chưa chạy được bao xa, lúc này một nhóm binh sĩ của Thần Cơ Doanh đã đem hỏa dược ném ra bên ngoài.
Thế nhưng, đang một đường phi nhanh về phía trước, thân hình của Ngân Nguyệt Lang Vương bỗng dưng dừng lại. Ngay sau đó, từ phía bên trong rừng cây đột nhiên nhô ra vô số cái bóng áo đen, trên tay mỗi người đều cầm theo đao thuẫn, ánh mắt lạnh băng nhìn về phía bên này. (đọc tại Qidian-VP.com)
Không biết từ lúc nào, Lý Ông Trọng đã dẫn theo một chi đội ngũ chạy tới. Hơn nữa, trên người của hắn còn có không ít v·ết m·áu.
"Ha ha ha, thằng nhãi ranh, mày còn muốn chạy đi đâu?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhóm binh sĩ cầm đao thuẫn vừa mới xông tới, tức thì liền bị Đường Nhị mở ra song chưởng, đem đội ngũ hơn chục người đánh bay ra ngoài.
Trong lúc vội vàng, Đường Nhị cũng không thèm đếm xỉa đến thứ gì. Hắn trực tiếp vung lên xích sắt, hướng về phía bên trong đội thuẫn binh để đánh tới.
Sau đó, hắn không chút do dự, vội vàng thúc giục Ngân Nguyệt Lang Vương hướng sâu vào bên trong rừng cây để chạy trốn.
Oành!
Leng keng!
Trong lúc Đường Nhị đã bị bao vây không có lối thoát, âm thanh của Ông Ích Khiêm đã ở ngay phía xa xa truyền đến.
Ngay lập tức, cả Ông Ích Khiêm lẫn Lý Ông Trọng đều gia nhập vào trong chiến đoàn, bắt đầu vây g·iết một người một thú.
Từ trên lưng của Ngân Nguyệt Lang Vương, thân hình của Đường Nhị cứ như thế bị hất bay ra ngoài. May mắn, chiến sủng của hắn phản ứng nhanh, trước khi thân hình của hắn ngã xuống đất nó đã đem chủ nhân của mình nâng lên, mang đi.
Thanh âm của Trần Lâm mặc dù nghe rất bình thản, nhưng rơi vào trong tai của Đường Nhị lúc này, thật sự chẳng khác nào tiếng sấm trong đêm.
Nghe được tiếng kêu này của nó, Trần Lâm vốn đang dẫn quân đuổi theo, lúc này cũng cảm thấy kinh ngạc không thôi.
Trong tiếng cười đầy điên cuồng, lưỡi dao ở trên tay của Đường Nhị rốt cuộc cũng đâm vào trên người của Lý Ông Trọng.
Lúc này, Trần Lâm cũng không để mắt đến Đường Nhị cùng với Ngân Nguyệt Lang Vương nữa, hắn lạnh lùng truyền xuống mệnh lệnh.
"Móa..."
"Khởi bẩm chúa công, mạt tướng đã hoàn thành nhiệm vụ!"
"Thế nào rồi, mọi việc đã làm xong chưa?"
Lúc này, cả Lý Ông Trọng lẫn Ông Ích Khiêm đều không có kịp phản ứng. Mà Trần Lâm vốn đang quan sát chiến đấu, thấy như vậy cũng cực kỳ kinh hãi hô lên.
Chương 14: Đánh c·h·ế·t
Đương nhiên, nếu như không có được Ông Ích Khiêm hỗ trợ, trên người của Đường Nhị còn có thương tích không nhẹ. Cho dù là Lý Ông Trọng cũng không phải là đối thủ của đối phương.
Nếu như, vừa rồi không có b·ị t·hương, đối mặt với hỏa thương Đường Nhị cũng không hề sợ. Nhưng trải qua một đợt oanh kích, cả hắn lẫn Ngân Nguyệt Lang Vương đều mang trên mình tràn đầy thương tích. Một đợt công kích này xuống, sợ rằng cả hắn và Ngân Nguyệt Lang Vương đều phải nằm lại ở chỗ này.
"Đại Lang, bây giờ tao sẽ giúp mày giải trừ khế ước. Chỉ cần có được cơ hội, thì mày hãy rời khỏi nơi này càng xa càng tốt, cũng không cần phải quay lại tìm tao!"
Ầm ầm!
Mà Ngân Nguyệt Lang Vương cũng rất liều mạng, nó dùng lấy móng vuốt của mình đem áo giáp trên người của các binh sĩ xé rách, còn dùng răng nhọn cắn vào bên trong cổ họng của một binh sĩ gần đó.
Vừa rồi, mặc dù chỉ hơi thoáng bị đụng nhẹ một cái, nhưng bên trong n·ộ·i· ·t·ạ·n·g của Đường Nhị cũng có chút tổn thương.
Cứ như thế, một sói một rối liên tục ở trong rừng cây đuổi bắt. Bằng vào sự linh hoạt của bản thân, mỗi lần gặp phải chướng ngại vật, Ngân Nguyệt Lang Vương đều dễ dàng tránh né. Mà con rối của Ông Ích Khiêm thì lại giống như một cái máy ủi khổng lồ, trực tiếp quét ngang. Cho dù, phía trước có là thân cây to đến hai ba người ôm, hay là một chỗ núi đất cao đến mười mấy thước cũng không có cách nào đem đường đi của nó ngăn cản.
Đang chạy ở phía trước, Đường Nhị cũng có chút nổi nóng, trong miệng bắt đầu chửi tục.
Thế nên, ngay lúc lưỡi đao của Lý Ông Trọng dự định rút ra, Đường Nhị vậy mà đột nhiên cười lên một tiếng. Ngay sau đó, hắn đem lưỡi đao ở trên tay của Lý Ông Trọng nắm chặt. Đồng thời, một đoạn lưỡi dao đã được giấu sẵn ở trên người của Đường Nhị, nhanh chóng đâm ra ngoài.
Mỗi một khối hỏa dược có thể gây ra không bao nhiêu sát thương, nhưng hơn trăm khỏa gộp lại, nổ lên cùng một lúc quả thật chẳng khác nào phi cơ oanh tạc, trực tiếp để cho Ngân Nguyệt Lang Vương không có cách nào tiến lên, trên người của nó cũng bắt đầu xuất hiện chi chít v·ết t·hương.
Cuối cùng, Ông Ích Khiêm mới tự mình điều khiển con rối đi tới trước mặt của Trần Lâm, dừng lại ở khoảng cách chừng hơn trăm bước chân.
"Vâng, thưa chúa công!" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Phi!"
"Mẹ kiếp, ông đây khinh! Ngươi có bản lãnh thì chui ra đây cùng bản trại chủ so đấu một trận, nấp nấp ló ló ở trong giáp sắt thì đâu có phải là đấng anh hùng?"
Sau đó, con rối lại một lần nữa gia tốc, hướng về phía Ngân Nguyệt Lang Vương đuổi sát theo phía sau.
Đang ngồi ở trong khoang điều khiển, thấy được một màn này, Ông Ích Khiêm không khỏi kinh ngạc, kêu khẽ một tiếng.
"Người này chính là nhị trại chủ của Lang Gia?"
"A!!!"
"Ngao ô!!!"
Trải qua chiến đấu liên tục, cuối cùng Đường Nhị cũng tiêu hao hết chân lực. Sau đó, hắn bị trường đao của Lý Ông Trọng xuyên qua trước ngực.
"Lý tướng quân, cẩn thận!"
Phốc phốc...
Từ đầu đến cuối, Ông Ích Khiêm đều không thèm liếc nhìn Đường Nhị nhiều thêm nửa cái. Thấy thế, trong lòng Đường Nhị vừa sợ vừa giận. Nhưng khi ánh mắt của hắn chạm đến con ngươi của thiếu niên kia, cả người đều giống như bị rơi vào bên trong hầm băng, sống lưng bỗng dưng trở nên lạnh toát.
"Chúa công!"
"Hừ, s·ú·c sinh thì vẫn chỉ là s·ú·c sinh mà thôi. Nếu như nó đã muốn c·hết, vậy thì cứ g·iết là được!"
"Tốt, vậy đem hắn g·iết đi, đưa đầu về treo ở trước cổng trại!"
Nhưng mà, hắn vừa há miệng ra lồng ngực lại truyền đến một trận đau nhức, để hắn liên tục hô hấp dồn dập.
Thế nhưng, tốc độ một đòn này của Đường Nhị cực nhanh, chỉ thoáng một chút lưới dao ở trên tay hắn đã đâm tới trước người của Lý Ông Trọng.
"Ha ha ha, cùng nhau đi c·hết đi!"
Thế nhưng, bốn phía xung quanh lúc này đứng rất nhiều nghĩa quân, ngay cả người của Thần Cơ Doanh cũng đã bắt đầu vây tới. Thế nên, vừa thấy Đường Nhị có ý định chạy trốn, một đội thuẫn binh đã đi lên phía trước, đem đường đi của hắn ngăn lại.
Mặc dù, cả Đường Nhị lãn Ngân Nguyệt Lang Vương đều đã b·ị t·hương không nhẹ, nhưng quả thực năng lực chiến đấu của hai kẻ này đều thật sự rất mạnh.
“Ồ!”
Trong lòng mang theo vô tận phẫn hận, Đường Nhị rất muốn dùng chút thực lực còn lại đem một người trong số hai người Lý Ông Trọng và Ông Ích Khiêm kéo xuống cùng mình.
"Chúa công, thật sự không có nghĩ đến, con s·ú·c sinh này vậy mà cũng đã sinh ra linh trí. Xem chừng, huyết mạch trong người của nó đang sắp thức tỉnh!"
Binh sĩ này vừa mới gục xuống, một đội đao thuẫn khác đã xông lên, trực tiếp mở ra trường đao, hướng về phía thân hình của Ngân Nguyệt Lang Vương chém xuống.
Mặc dù công kích của Đường Nhị đều bị thuẫn binh ngăn trở, nhưng thân hình của Ngân Nguyệt Lang Vương lại rất linh hoạt. Nó trực tiếp từ trên đỉnh đầu của nhóm thuẫn binh nhảy vọt qua, sau đó nhanh chóng đạp chân xuống đất, tiếp tục phóng vào bên trong rừng cây để chạy trốn.
Oành!
Đau đớn lan truyền vào trong cơ thể, để cho Đường Nhị nhất thời nhịn không được, chỉ có thể ngửa cổ lên trời thét dài một tiếng. Thế nhưng, cho đến lúc này hắn cũng đã là nỏ mạnh hết đà, toàn thân trên dưới đều nhuộm đầy máu tươi. Một thân thực lực đạt đến Khai Mạch cảnh đỉnh phong, nếu như không phải bị nghĩa quân của Trần Lâm tập kích, lại nhận phải thương tích trên người, Đường Nhị làm sao có thể dễ dàng bại trận như vậy? (đọc tại Qidian-VP.com)
Thấy được một màn này, tức thì sắc mặt của Đường Nhị không khỏi trở nên tối sầm lại. Nhưng lúc này, hắn cũng đã không có biện pháp nào để chạy trốn, phía sau con rối của Ông Ích Khiêm đã đuổi theo rất sát.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.