Con Đường Đế Vương
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 16: Bàn bạc kế sách
Trong lòng cố nén lại cảm giác hoảng sợ, vẻ mặt của Kiều Nguyệt Nga tràn đầy quyết tâm. Nàng cố gắng hít vào một hơi thật sâu, sau đó mới nắm lấy tay của đứa hầu gái, chậm rãi nói ra.
“Chuyện gì?!”
Dù sao, từ một kẻ có xuất thân quyền quý, chỉ trong một đêm biến đến thê thảm, không còn chỗ để nương thân. Trải qua kiếp nạn như thế, Trần Lâm còn chưa có cảm giác gì. Huống hồ, chỉ là một cái sơn trại nho nhỏ, mất thì cũng đã mất rồi. Chỉ cần trong tay của hắn còn có quân đội, hắn còn phải sợ điều gì?
Vừa nói, Ông Ích Khiêm vừa đưa tay chỉ về phía một chỗ khoanh tròn được đánh dấu sẵn ở trên bản đồ.
Câu trả lời này của Ông Ích Khiêm hoàn toàn không có ăn nhập gì với câu hỏi của Trần Lâm đưa ra. Nhưng nghe xong một hồi, Trần Lâm lại nhịn không được, cười rộ lên.
Đến lúc này, Ông Ích Khiêm cũng không giấu giếm nữa, hắn móc từ bên trong ngực áo, lấy ra một tấm bản đồ, sau đó mượn nhờ hai gã hộ vệ, đem tấm bản đồ này căng ra.
Kỳ thật, đối với việc này trong lòng của Trần Lâm cũng có một ít ý nghĩ nhất định. Nhưng hắn cảm thấy, một vấn đề như vậy vẫn nên hỏi thêm người khác để cho chắc chắn. Nhiều lúc, nhiều người cùng suy nghĩ so với một người sẽ luôn thông suốt và dễ dàng hơn rất nhiều.
“Chúa công, về vấn đề này, thật ra chẳng phải trong lòng của chúa công đã có quyết định rồi đó ư? Theo thuộc hạ thấy, Trương Hổ chẳng qua chỉ là một tên hữu dũng vô mưu. Mặc dù hắn có thể liên kết được với các thế lực khác trong vùng, đem sơn trại của chúng ta đánh tan. Thế nhưng, hắn chỉ là một đầu lĩnh sơn trại bình thường, thường ngày cũng không có uy tín gì, thực lực cũng thuộc vào hạng sàn sàn không có thứ gì nổi bật. So với Trương Quảng, kẻ này vẫn còn kém đến quá xa. Hơn nữa, các thế lực ở xung quanh Hắc Phong sơn đều không có mấy người nổi bậc, nhiều thì tụ tập một hai ngàn người, ít thì chỉ vài chục đến mấy trăm. Bình thường, bọn họ rất sợ Trương Quảng, cũng chẳng dám đánh chủ ý lên Hắc Phong sơn. Hiện tại, Trương Quảng đã c·h·ế·t, mà Trương Hổ lại không có cách nào đem đám thế lực này áp chế. Theo thuộc hạ suy đoán, chúng ta cũng không cần phải ra tay, tạm thời tìm một chỗ ẩn thân, để đến vài hôm các đám thế lực này sẽ tự mình đánh nhau. Đến lúc đó, chúa công lại một lần nữa xua binh, đem toàn bộ các thế lực lớn nhỏ trong vùng quét sạch, như thế chẳng mỹ quá thay?”
"Chúa công!”
Mãi một lúc sau, ánh mắt của Ông Ích Khiêm mới dừng lại ở trên người của Trần Lâm, trong con ngươi mang theo một chút tia sáng kỳ dị. Sau đó, vị tướng quân này mới chậm rãi nói ra.
“Ha ha ha, tướng quân chớ có trêu đùa ta. Ta chẳng qua chỉ là một tên sơn tặc, làm sao có thể cưới được đại tiểu thư của nhà họ Kiều. Với lại, ta vốn là một tên tội phạm đang bị triều đình truy nã, bọn họ còn dám để ta cưới con gái của bọn họ hay sao?!”
“Chúa công!”
Chương 16: Bàn bạc kế sách
Nghe được lời của Ông Ích Khiêm, Trần Lâm giống như nghe được tiếng lòng của chính mình. Lúc đầu, nghe được tin tức sơn trại ở trên Hắc Phong sơn đã bị công phá, quả thật Trần Lâm cảm thấy tâm của mình rất loạn. Nhưng trên đường đi đến nơi này, lại trải qua một hồi suy nghĩ. Hắn cảm thấy, mọi việc cũng không bi đát giống như tưởng tượng.
"Chúa công, tất nhiên điều đó thuộc hạ cũng đã suy tính qua. Hơn nữa, theo thuộc hạ điều tra biết được, thú triều cũng không phải lúc nào cũng xuất hiện, mà nó theo một loại quy luật nhất định, cứ mỗi ba năm là một trận nhỏ, năm năm mới có một đợt thú triều lớn xuất hiện. Mà chỉ cần chúng ta đem nơi này chiếm giữ, thuộc hạ có thể đảm bảo trong vòng nửa năm, có thể hoàn thành xây dựng thành trì. Thậm chí, việc xử lý thú triều cũng không quá mức khó khăn. Trong Thần Cơ Doanh có không ít thuần thú sư. Chỉ cần chúng ta cho người ra ngoài đem ma thú ở trong phạm vi mấy trăm dặm xung quanh thu phục, thì khả năng thú triều sẽ xảy ra là rất thấp. Với lại, bên trong Ma Thú Sơn Mạch cũng có rất nhiều thế lực lớn nhỏ khác nhau. Chỉ cần chúng ta không đem những thế lực lớn này chọc đến. Trong vòng mấy năm, thuộc hạ thiết nghĩ chúa công cũng có thể đem thế lực của mình phát triển. Đến lúc đó, chúng ta cũng không cần phải sợ chọc đến bọn chúng!”
“Vâng, thuộc hạ sẽ chờ đợi câu trả lời của chúa công!”
Nhìn thấy ký hiệu này, lại nhìn đến địa hình ở bốn phía xung quanh, Trần Lâm không khỏi chau mày.
“Bẩm chúa công, bên trong đội buôn của nhà họ Kiều, có người tự xưng là đại thư của Kiều gia, tên Kiều Nguyệt Nga. Hơn nữa, nàng ta còn nói, có việc vô cùng quan trọng, muốn cầu kiến chúa công!” (đọc tại Qidian-VP.com)
"Chúa công, ngài xem, đây là thứ gì?"
"Tuy nói, đỉnh núi Hắc Phong là một chỗ hiểm địa, dễ thủ khó công. Nhưng nơi này cách nguồn nước khá xa, lại không phù hợp để phát triển quân sự. Đối với kẻ khác, nó có thể là nơi phong thủy, bảo địa. Dùng để làm chỗ dừng chân, bảo vệ lấy chút lãnh địa của mình là điều vô cùng thích hợp. Nhưng thuộc hạ thiết nghĩ, ý chí của chúa công cũng không chỉ ở nơi này. Thế nên, trước đó thuộc hạ đã cho người thăm dò qua, từ nơi này hướng lên phía bắc chừng hai một trăm dặm. Chỗ đó có một vùng đồi núi tương đối bằng phẳng, hai bên vách núi lại nhô cao, phía mặt đông còn có một con sông lớn, là nơi vô cùng thích hợp để chúa công dùng nơi dừng chân!"
Thế nhưng, lúc đó một là hắn chưa tìm ra nơi thích hợp để thay thế. Hai là, trong tay binh lực cũng không quá đầy đủ. Mười ngàn quân, nghe như có vẻ vô cùng to tác. Thế nhưng, đây là Thần Võ Thế Giới, cũng không phải là thế giới địa cầu. Chỉ riêng mấy tòa thành trì nằm ở gần biên giới, quân đồn trú đã có hơn chục vạn. Chỉ cần người của triều đình biết được, Trần Lâm đang nắm giữ binh lực ở trong tay, còn chiếm đỉnh núi Hắc Phong làm chỗ dừng chân. Hắn có thể khẳng định, quân đội của triều đình rất nhanh liền sẽ kéo tới, trực tiếp đem tên tội phạm đang bị truy nã như hắn bắt đem trở về để quy án. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Theo thuộc hạ thấy, nếu như chúa công có thể thu phục được đại tiểu thư của nhà họ Kiều, thì lợi nhuận kiếm được càng sẽ nhiều hơn!”
“Đúng rồi, việc này tạm thời không cần phải vội nhắc tới. Thế nhưng, còn chuyện xảy ra ở trên sơn trại, ý tướng quân muốn phải nên giải quyết thế nào?”
Hơn nữa, giống như những gì Ông Ích Khiêm đã phân tích, Trần Lâm cũng đã nhìn ra sơn trại ở trên Hắc Phong sơn gặp phải rất nhiều hạn chế, đối với ý tưởng tương lại của hắn vẫn không quá thích hợp.
Nhìn bộ dáng tràn đầy tự tin của Ông Ích Khiêm, trong lòng Trần Lâm hơi thoáng có chút dao động. Nhưng hắn lúc này vẫn còn do dự, chưa có đưa ra quyết định cuối cùng.
“Khiêm tướng quân, nếu như chúng ta có thể đem đội buôn của nhà họ Kiều nắm ở trong tay. Tướng quân thấy, ở trong đó chúng ta có thể đạt được bao nhiêu ích lợi?!”
"Mặc dù nói nơi này địa thế rất tốt, nhưng theo ta được biết chỗ này khá gần với Ma Thú Sơn Mạch. Hơn nữa, thỉnh thoảng sẽ có thú triều xuất hiện. Thế nên, nhiều năm như vậy vẫn còn không có ai đến chiếm qua. Hiện tại, chúng ta tự mình chạy đến, chẳng phải là quá mạo hiểm rồi hay sao?"
Đột nhiên nghe Trần Lâm hỏi đến vấn đề này, trong lúc nhất thời Ông Ích Khiêm vậy mà không biết phải trả lời như thế nào.
Ánh mắt của Trần Lâm không khỏi ngước lên, nhìn về phía đối phương.
Nói xong, gã thân vệ liền lùi ra ngoài.
“Tiểu… tiểu thư, chúng ta thật sự phải đến đây để gặp mặt người đó hay sao?”
“Đi, chúng ta nhất định phải đi gặp vị đại nhân này!” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Chúa công, việc sơn trại bị công phá thuộc hạ đã sớm biết được. Thế nhưng, xin chúa công không cần phải lo lắng, chuyện này vốn dĩ thuộc hạ đã có suy đoán từ trước, chỉ là không nghĩ nó lại đến sớm như vậy mà thôi!"
Mà lúc này, Kiều Nguyệt Nga hoàn toàn không hề hay biết, mình đã bị hai vị thủ lĩnh của “sơn tặc” để mắt tới. Trong lòng của nàng, thậm chí còn mang theo một chút hy vọng, cẩn thận sửa sang lại dung nhan, rồi mới vội vàng dẫn theo hầu gái đi để lều vải của Trần Lâm để gặp mặt.
Mặc dù không nhận được sự đồng ý của Trần Lâm, để cho Ông Ích Khiêm cảm thấy hơi chút thất vọng. Nhưng nghe Trần Lâm còn chưa có đưa ra quyết định cuối cùng, Ông Ích Khiêm vẫn tương đối chờ mong. Dù sao, việc này cũng không phải việc nhỏ, nó liên quan đến vận mệnh phát triển sau này của toàn bộ nghĩa quân. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cuối cùng, Ông Ích Khiêm mới đưa tay chỉ về một chỗ tiêu ký màu đỏ, đã được đánh dấu ở trên bản đồ, chậm rãi nói ra.
“Vâng, thuộc hạ đi ngay!”
Nghe ra trong lời nói của Trần Lâm đầy vẻ ẩn ý, châm chọc. Ông Ích Khiêm nhất thời không biết phải làm như thế nào để tiếp lời. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nghe được lời này, Trần Lâm có chút kinh ngạc, nhìn về phía Ông Ích Khiêm.
Đừng nhìn bộ dáng của Kiều Nguyệt Nga lúc này bình thản, tự nhiên. Kỳ thật, trong lòng của nàng cũng so với đứa hầu gái hoảng sợ không kém. Sơn tặc thì nàng đã không ít lần gặp qua, nhưng chưa bao giờ nàng thấy đám sơn tặc nào lại so với quân cấm vệ ở trong kinh thành còn đáng sợ đến như vậy.
Nghe được lời này, lông mày của Trần Lâm không khỏi nhíu chặt lại. Thế nhưng, hơi suy nghĩ một chút, hắn liền gật đầu đáp ứng.
Trong lúc Trần Lâm vẫn còn miên mang suy nghĩ về tương lai phát triển của nghĩa quân, một tên thân vệ đột nhiên bước vào bên trong lều trại, sau đó thấp giọng hô lên.
“Chuyện này để ta trở về suy nghĩ thêm kỹ hơn, sau đó sẽ trả lời lại cho tướng quân!”
“Được rồi, cho người đưa nàng ta tới đây. Nhà họ Kiều dù sao cũng là thế gia vọng tộc, trong triều cũng có rất nhiều quyền quý làm chỗ thân quen, chúng ta cũng không thể để cho bọn họ cảm thấy thất lễ mới được!”
Nhìn thấy phía trước trướng bồng đứng đây hai đội binh sĩ giáp trụ sáng loáng, trên người khí thế mười phần. Đứa hầu gái đi ở bên cạnh Kiều Nguyệt Nga, hơi có chút sợ hãi, run giọng nói ra.
"Ý tướng quân là?!"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.