Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 17: Lần đầu gặp mặt

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 17: Lần đầu gặp mặt


Lời này của tên sơn tặc bên ngoài vừa mới nói ra, lập tức liền có vô số ánh mắt hướng về phía bên này nhìn đến. Đồng thời, một gã đầu lĩnh với thân hình thô to, trên người vẽ lấy chi chít hình xăm, bộ dáng vô cùng dữ tợn, quát lên.

Nghe thế, hai mắt của đứa hầu gái Kim Liên tức thì phát ra ánh sáng, mà Kiều Nguyệt Nga thì lại tỏ ra vô cùng kinh ngạc.

"Lên, đem tên kia bắt lại cho ta!"

Hai chủ tớ lần nữa đưa mắt nhìn nhau, chỉ có Kiều Nguyệt Nga là dám ngồi xuống, đứa hầu gái chỉ có thể đứng ở phía sau, cũng không dám thất lễ ở trước mặt của Trần Lâm.

"Ta... Ta là đại tiểu thư của hiệu buôn nhà họ Kiều, tên... tên Nguyệt Nga. Ta... Ta đến đây là có việc muốn cùng tướng quân thương lượng!".

Mà Trần Lâm từ đầu đến cuối đều không nói thêm lời gì, chỉ yên lặng đứng ở nơi đó, tủm tỉm cười. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhìn thấy Kiều Nguyệt Nga ngồi một hồi lâu vẫn còn chưa đáp, trong lòng của Kim Liên giống như là bị lửa đốt. Tuy rằng, trước đây trên mặt của nàng đã bôi qua Kim Sang dược, nhưng dù sao nó cũng chỉ là thuốc chữa thương, còn không có cách nào đem vết sẹo ở phía trên xóa đi. Thế nên, lúc này Kim Liên rất hy vọng, Kiều Nguyệt Nga có thể đáp ứng Trần Lâm, nhận lấy lọ thuốc của hắn. Mặc dù, không rõ tác dụng của nó có giống như lời Trần Lâm nói hay không. Nhưng dù sao, nó vẫn tốt hơn việc trên mặt của nàng sẽ bị lưu lại vết sẹo xấu xí.

Tức giận quát xong một hồi, người đàn ông trẻ tuổi mới quay sang trung niên ở bên cạnh, lớn tiếng hô lên. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Đi thôi, đi theo ở phía sau của tướng quân!"

"Láo xược! Lệnh của bản trại chủ, ngươi còn dám chống lại hay sao?!" (đọc tại Qidian-VP.com)

Thấy vậy, cả chủ lẫn tớ nhà họ Kiều đều không khỏi đưa mắt nhìn nhau. Cuối cùng, Kiều Nguyệt Nga lần nữa hít vào một hơi thật sâu, sau đó mới chậm rãi bước vào.

Trần Lâm vừa mới nói xong, phía bên ngoài đã có người đưa tay, chỉ về hướng lều trại hô to.

"Thuộc hạ không biết, hiện tại người của Lang Gia trại cùng với người của chúng ta đang giằng co ở bên ngoài!"

Nghe được lời này, cả Trần Lâm cùng với Ông Ích Khiêm và hai chủ tớ nhà họ Kiều đều bị hù dọa, nhảy dựng hết cả lên.

Nói xong, nàng còn không quên quay sang, nhìn về phía đứa hầu gái của mình dặn dò.

Cảm nhận được ánh mắt tràn đầy khát vọng của đứa hầu gái, lúc này Kiều Nguyệt Nga chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài. Nàng biết, lần này cho dù mình không có đáp ứng, sợ rằng cũng làm không được.

"Tiểu thư!"

"A!!!"

"Chúa công! Chúa công!"

"Thành thật xin lỗi, vừa rồi là ta đã không kiềm chế được, lại hù dọa hai vị tiểu thư!"

"Vâng vâng, em xin đa tạ tiểu thư, xin đa tạ tướng quân!"

Mà sự xuất hiện của hai chủ tớ nhà họ Kiều, dường như cũng không để cho hai người đàn ông ở phía đối diện chú ý, bọn họ vẫn đang nghiêm túc bàn chuyện gì đó, nhìn dáng vẻ hết sức nghiêm trọng.

Vừa nói, ánh mắt của Trần Lâm vừa nhìn về phía Kiều Nguyệt Nga, trên khuôn mặt còn treo đầy ý cười.

Kiều Nguyệt Nga đã nhìn ra, với tình huống hiện tại các nàng chỉ có theo ở phía sau mấy người Trần Lâm mới không gặp phải nguy hiểm. Nếu không, một khi để quấn vào trong c·hiến t·ranh, thì dù cho nàng có là thiên kim đại tiểu thư của nhà họ Kiều, một trong các thế lực lớn ở trong Vương Đô, cũng không cách nào tránh khỏi g·iết chóc.

So với bộ dáng hầm hầm tràn đầy sát khí vừa rồi, lúc này Trần Lâm chẳng khác nào một con người khác hoàn toàn. Thậm chí, trên mặt của hắn còn treo lấy một nụ cười, nhìn đến hết sức hiền lành.

"Để bày tỏ thành ý của ta, đây là một bình thuốc chữa thương, ngoài việc trị liệu v·ết t·hương bên ngoài, còn có thể dưỡng nhan, xóa mờ vết sẹo. Đối với bọn võ giả chúng ta mà nói, đây chỉ là một bình thuốc chữa thương hết sức bình thường. Hiện tại, ta đưa nó tặng cho nàng, không biết ý của tiểu thư thế nào?!"

Kim Liên hơi có chút sợ hãi, run giọng hô lên. Lúc này, Kiều Nguyệt Nga mớ lấy lại tinh thần, thấp giọng nói ra.

"Nàng này, hẳn là thị nữ theo hầu ở bên cạnh tiểu thư. Không rõ, trên khuôn mặt của nàng vì sao lại b·ị t·hương như vậy. Chẳng lẽ, người ở dưới trướng của ta, có kẻ đã làm chuyện gì có lỗi với nàng?!"

Lập tức, vô số binh sĩ từ bên trong lều trại theo chân Trần Lâm xông ra bên ngoài, đụng vào đám sơn tặc, bắt đầu mở phá vòng vây.

Đến lúc này, sắc mặt của Trần Lâm cũng không thể nào bình tĩnh được nữa, hắn vội vàng xách theo trường kiếm, đi nhanh ra bên ngoài.

Ngay vào lúc này, người đàn ông trẻ tuổi đột nhiên đưa tay vỗ mạnh lên trên mặt bàn, để cho chiếc bàn được làm bằng gỗ hương lập tức chia năm xẻ bảy, bể đến nát vụn. Đồng thời, trong giọng nói của người đàn ông trẻ tuổi còn mang theo mấy phần phẫn nộ.

Nói đến chỗ này, ánh mắt của Trần Lâm bỗng dưng lạnh xuống, dọa cho hai chủ tớ nhà họ Kiều lần nữa sợ đến run lên. May là, khí thể của Trần Lâm chỉ hơi thả ra một chút, sau đó hắn liền vội vàng thu hồi lại.

Đến lúc này, Trần Lâm cũng không nhịn được nữa, vội vàng xách theo trường kiếm, quát lớn.

"Tướng quân, kỳ thật lần này ta lựa chọn đến đây là có một việc làm ăn, muốn cùng thương lượng với tướng quân. Chỉ có điều, việc này tương đối nguy hiểm. Không biết, tướng quân có dám tiếp nhận hay không?"

Âm thanh của Trần Lâm giống như vừa mới chui ra từ trong Cửu U Địa Ngục, lạnh lẽo đến đáng sợ.

"Nếu như tướng quân đã có lòng, vậy thì tiểu nữ từ chối cũng chính là điều bất kính. Vì vậy, tiểu nữ xin được thay mặt hầu gái của mình, gửi lời cảm tạ đến tướng quân!"

Chương 17: Lần đầu gặp mặt

Vừa nghe đến lời này, người đàn ông lớn tuổi hơn không khỏi kinh hãi, vội vàng quỳ rạp xuống đất, khuyên can.

Rầm!

Đi vào bên trong lều vải, ngoại trừ hai người đàn ông, một lớn một nhỏ đang ngồi ở trên chủ vị, trên bàn còn đặt lấy một tấm bản đồ được làm bằng da thú rất lớn, hai chủ tờ nhà họ Kiều cũng không thấy được bất kỳ đồ vật gì khác treo ở bên trong.

Nghe xong, Trần Lâm cũng không có lập tức đáp lời. Ngược lại, hắn chỉ nhẹ nhàng mỉm cười. Sau đó, ánh mắt của hắn đột nhiên dừng ở trên khuôn mặt của đứa hầu gái, tên Kim Liên.

Cả hai chủ tớ nhà họ Kiều đều vô cùng kh·iếp đảm, vội vàng quỳ rạp ở trên mặt đất. Trong đó, đứa hầu gái mặt mũi đã bị dọa cho trắng bệch, trên khuôn mặt không có chút máu. Chỉ có Kiều Nguyệt Nga là ổn định hơn một chút. Thế nhưng, trong lòng của nàng hiện tại cũng đã hối hận đến phát run. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Cùng ta xông ra bên ngoài! G·i·ế·t!"

Lúc này, người trẻ tuổi có chút nổi giận, vội vàng rút ra trường kiếm, hướng về phía cổ họng của người đàn ông lớn tuổi đâm tới. Trong lúc nhất thời, hai chủ tờ nhà họ Kiều đều không khỏi hoảng sợ, che tay lên miệng hô lớn.

"Người đâu? Cớ sao Kiều tiểu thư đã đến, còn không báo cho ta biết? Lại không mau mau tìm cho Kiều tiểu thư cùng với thị nữ của nàng chỗ ngồi?!"

"Kim Liên em còn đứng đó làm gì? Còn không mau mau đến tạ ơn tướng quân!"

"Tiểu thư Nguyệt Nga, không biết tiểu thư đến chỗ ta là có việc gì? Nếu là việc mà Lâm tôi làm được, tôi nhất định sẽ dốc hết sức, làm giúp cho tiểu thư!" (đọc tại Qidian-VP.com)

Chỉ có điều, bị bộ dáng vừa rồi của Trần Lâm hù dọa, Kiều Nguyệt Nga cũng không cho rằng người trẻ tuổi đang đứng ở trước mặt là kẻ dễ trêu.

Mặc dù trong lòng vẫn còn rất sợ, nhưng đứa hầu gái cũng không dám chần chừ, chỉ có thể bấm bụng vội vàng cất bước theo ở phía sau.

Âm thanh của Trần Lâm vừa mới hạ xuống, đám thân vệ đứng ở bên ngoài đã vội vàng lấy ra hai cái băng ghế, đặt ở trước mặt của Kiều Nguyệt Nga cùng với hầu gái Kim Liên.

Lúc này, đứa hầu gái mới kịp phản ứng lại, nàng liền tục cúi gập người hướng về phía Kiều Nguyệt Nga cùng với Trần Lâm rối rích nói lời cảm ơn.

Nghe Kiều Nguyệt Nga báo ra danh tính của mình, Trần Lâm giống như vô cùng ngạc nhiên, khẽ ồ lên một tiếng. Sau đó, ánh mắt của hắn liếc nhìn về phía bên ngoài lều vải, tức giận quát to.

"Đại vương, là hắn! Hắn chính là thủ lĩnh của Hắc Sơn trại, là hắn đã cho người tập kích người của chúng ta!"

Ngay vào lúc này, bên ngoài lều vài đột nhiên vang lên thanh âm thất thanh. Sau đó, một gã thân vệ với vẻ mặt vô cùng hốt hoảng, vừa chạy vừa liên tục hô to.

Hắn vừa mới ra lệnh, tức thì mấy ngàn tên lâu la ở phía sau liền ồ ạt tràn lên, hướng về phía lều trại của Trần Lâm đánh tới.

Nghe được tiếng kêu này, người trẻ tuổi tức thì xoay đầu, ánh mắt lạnh băng nhìn về phía hai người đang đứng ở trước cửa của lều vài. Cảm nhận được ánh mắt sắc bén cùng với một cỗ khí thế đáng sợ từ trên người của Trần Lâm toát ra, cả Kiều Nguyệt Nga lẫn đứa hầu gái đều vô cùng sợ hãi, thân thể đang không ngừng run lên lẩy bẩy.

"Khiêm tướng quân, lập tức xuất lĩnh năm ngàn binh mã, thẳng tiến đến Lang Gia trại, ta muốn đem già trẻ, lớn bé toàn bộ người của Lang Gia trại g·iết sách, gà c·h·ó cũng không bỏ qua!"

“Xin mời tiểu thư, chúa công nhà ta đang đợi ở bên trong!”

"Ngươi nói cái gì? Tại sao người của Lang Gia trại lại chạy đến đây tìm người?"

Mà lúc này, đoàn người do Trần Lâm dẫn đấu rốt cuộc cũng đi đến bên ngoài lều trại. Sau khi nhìn thấy một đội nhân mã hơn mấy ngàn người, mỗi người đều tản mát ra khí tức nguy hiểm, trong lòng của Trần Lâm tức thì không khỏi trầm xuống.

"Đại vương, không được! Chuyện này tuyệt đối không được! Người của chúng ta, không phải là đối thủ của Lang Gia trại. Thuộc hạ xin đại vương hãy suy xét lại!"

"Tiểu thư!"

“Khốn nạn, đám sơn tặc của Lang Gia trại này thật sự quá mức kiêu ngạo! Ngay cả đội buôn của nhà họ Kiều mà bọn chúng cũng dám đánh c·ướp. Bọn chúng cho rằng bọn chúng là ai vậy? Có còn để ý đến mặt mũi của Hắc Sơn trại chúng ta hay không?"

Mà Ông Ích Khiêm cũng dẫn theo đội thân vệ, đuổi sát ở phía đằng sau. Chỉ có hai chủ tớ nhà họ Kiều là đưa mắt nhìn nhau, không biết phải làm như thế nào.

Lúc này, vẻ mặt Trần Lâm tỏ ra vô cùng áy náy. Hơn nữa, hắn còn vô cùng thành khẩn, hướng về phía hai người chủ tớ nhà họ Kiều cúi đầu xin lỗi. Đồng thời, trên tay của Trần Lâm lúc này còn cầm ra một bình nước thuốc, đưa tới trước mặt của đứa hầu gái Kim Liên.

"Các ngươi là ai? Vì sao lại dám xâm nhập vào trong lều vải của ta?"

"Ồ!"

"Nhanh, truyền lệnh của ta xuống, lập tức phá ra vòng vây, rời khỏi nơi này!"

Trải qua một hồi đắn đo thật lâu, lúc này Kiều Nguyệt Nga mới dám lấy hết can đảm, đem ý định đến đây của mình nói ra.

"Chúa công, bên ngoài có người tự xưng là trại chủ của Lang Gia trại, dẫn theo mấy ngàn binh mã đến đây để đòi người!"

Vừa nhìn thấy hai chủ tớ nhà họ Kiều đi đến trước cửa lều vài, một tên thân vệ đã tiến lên phía trước, vội vàng đem lều vải vén ra, đồng thời khẽ nghiêng đầu cúi người mời Kiều Nguyệt Nga cùng với hầu gái của mình tiến vào bên trong.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 17: Lần đầu gặp mặt