Con Đường Đế Vương
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 3: Hắc Sơn trại
Tổng thể, cây rìu này của Trương Quảng nặng khoảng chừng một trăm tám mươi cân. Đối với một người bình thường mà nói, đây quả thật là một loại v·ũ k·hí rất nặng. Cho dù võ giả cấp bậc thấp cầm đến, cũng chưa chắc gì có thể sử dụng được. Thế nhưng, ở trong tay của Trương Quảng, thanh v·ũ k·hí này nhìn như rất nhẹ, chỉ dùng một tay hắn liền có thể dễ dàng đem nó nhấc lên. Điều này có thể thấy được, Trương Quảng không chỉ thực lực kinh người, mà sức mạnh cũng hết sức phi phàm.
Mà lúc này, Lưu Toàn nghe Trần Lâm hỏi đến, hắn rốt cuộc cũng lấy hết can đảm, hướng về phía Trần Lâm run rẩy nói ra.
"Khởi bẩm chúa công, tình hình tây trại cùng với đông trại đã được dò xét rõ ràng. Quân địch tổng cộng có hơn ngàn người, trong đó thực lực mạnh nhất là cảnh giới Hóa Huyết cảnh tầng một. Hiện tại, bắc trại cùng với nam chính vẫn đang tiếp tục dò xét!"
Nhìn thấy trên mặt của Trần Lâm hiện lên nụ cười tự tin như vậy, đám tướng lĩnh đứng ở xung quanh cũng không thể nói thêm lời nào, trong lòng của bọn họ đối với Trần Lâm vẫn có mấy phần tín nhiệm.
"Nói như vậy, ngươi tự mình chạy đến đây tìm ta, há chẳng phải là muốn mượn tay của ta đem Trương Quảng g·iết c·hết hay sao?!"
"Xin đại nhân bớt giận! Tiểu nhân tuyệt không có ý đó. Chỉ là, tiểu nhân biết được một chút bí mật có liên quan đến Trương Quảng, hoàn toàn có thể trợ giúp cho đại nhân, dễ dàng đem người ở trên sơn trại bắt gọn!"
Vừa nói, trên người của Trần Lâm vừa tản ra một chút khí thế, dọa cho Lưu Toàn chút hoảng sợ, vội vàng quỳ rạp dưới đất, liên tục dập đầu hô lên.
"Tốt, tiếp tục điều tra, nhanh chóng làm rõ tình huống của hai trại còn lại!"
Thế nhưng, bộ dáng kẻ này lại có chút hèn nhát, sau khi đối mặt với mấy ngàn Dũng Nghĩa Quân đều không dám ngẩng đầu nhìn lên, chỉ có thể run rẩy cúi thấp dưới đất, lúc đi đường cũng có mấy lần suýt phải té ngã.
Thám báo vừa nhận xong mệnh lệnh liền trực tiếp xoay người rời đi.
Lúc này, nghe được tiếng hô hoán của Trương Quảng, một gã đàn ông tuổi khoảng tứ tuần, trên mặt mọc ra hàm râu cá trê, ánh mắt hơi híp, dáng người có chút hèn mọn vội vàng từ bên ngoài bước nhanh đi tới.
Nhưng lúc này, Trương Quảng đột nhiên nhớ ra thứ gì, vội vàng lên tiếng hô hoán Lưu Toàn quay trở lại. Nghe thế, bước chân của Lưu Toàn không khỏi dừng lại. Sau đó, trước ánh mắt nghi hoặc của Lưu Toàn, Trương Quảng mới đưa tay chỉ về phía bộ t·hi t·hể đang nằm ở dưới đất, thản nhiên nói.
"Vâng!"
"Đi, cho người đến đây dọn dẹp giúp ta!"
Đến lúc này, Lưu Toàn mới để ý thấy có tên xui xẻo bị Đại Vương đập c·hết, mặc dù tử trạng của đối phương nhìn hơi có chút thê thảm, nhưng những thứ này Lưu Toàn nhìn lâu quen mắt, nên cũng không có chút nào hoảng sợ, ngược lại hắn tỏ ra vô cùng bình tĩnh đáp lời.
Ngay vào lúc này, một tên thám báo từ phía trên sườn núi cấp tốc chạy tới, hướng về phía thiếu niên đi ở phía trước hô lên.
Bên dưới chân núi, cách đỉnh Hắc Phong sơn chừng hơn một dặm, một nhánh binh mã gồm năm ngàn người, tất cả đều mặc lấy giáp trụ chỉnh tề. Hơn nữa, phía trước còn có một người thiếu niên đi đầu, bên cạnh là một vị hổ tướng tay cầm song phủ, hai bên còn có năm vị thiên phu trưởng khí tức vô cùng mạnh mẽ, phía sau là năm mươi tên bách phu trưởng thực lực đều không hề thua kém. Thế nhưng, vẻ mặt của mỗi người đều đang vô cùng nghiêm túc nhìn về phía đỉnh núi trước mắt.
Nghe thế, Trần Lâm hơi thoáng trầm tư, cũng không biết hắn suy nghĩ thứ gì. Qua một lúc sau, hắn mới đưa mắt nhìn sang Lý Ông Trọng, vẫn đang nghiêm túc chờ đợi ở một bên, thấp giọng nói ra. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ồ, phải như thế không?!"
"Ngươi nói ngươi chính là quản gia của Trương Quảng, vậy chẳng hay ngươi có thể lấy gì làm ra bằng chứng?"
"Lý tướng quân, dẫn theo ba ngàn quân, đi theo Lưu Toàn, xông phá lên Hắc Sơn trại!"
Sau đó, ánh mắt của Trần Lâm rất nhanh liền liếc sang nhìn Lưu Toàn.
Đối với việc này, Trần Lâm chỉ phất phất tay ra hiệu mà không đáp. Qua một lúc sau, Trần Lâm mới mỉm cười nói ra. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 3: Hắc Sơn trại
Vừa nhìn thấy Lưu Toàn đi đến, Trương Quảng liền nhịn không được, lớn giọng hô lên.
Vốn còn tưởng rằng Trương Quảng gọi mình đến đây là có chuyện gì khác, vừa nghe nói quan binh sắp đánh đến, sắc mặt của Lưu Toàn liền trở nên vô cùng hoảng sợ. Nhưng hơi thoáng suy nghĩ một chút, Lưu Toàn rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh trở lại. Dù sao, sơn trại cũng không ít lần bị quan binh đánh lên. Chỉ có điều, thực lực của mấy vị trại chủ đều rất kinh người, nhất là vị Đại Vương đang đứng ở trước mặt, chỉ cần vài rìu chặt xuống đã dễ dàng đem quan binh đánh cho bò chạy đầy đất.
Chiến giáp của Trương Quảng chỉ là một lớp vải thô cùng với mấy tấm thép lá được bộc ở bên ngoài, thế nhưng v·ũ k·hí ở trong tay của Trương Quảng lại là một cây rìu lớn, có cán được làm bằng kim loại, phía trên đầu rìu còn có một đoạn dao nhọn. Hơn nữa, cây rìu lớn này có hai đầu lưỡi, mỗi bên dài rộng khoảng chừng hai xích, ba tấc.
Chỉ là, ai cũng không có phát giác ra được, tận sâu trong đáy mắt của Trần Lâm, lúc này hiện lên một vệt sát khí nhàn nhạt. Hiển nhiên, Trần Lâm cũng không hề tin tưởng Lưu Toàn. Với lại, trong lời nói vừa rồi của đối phương rõ ràng lộ ra mấy điểm đáng ngờ. Mặc dù, chuyện này đã được Lưu Toàn che giấu rất kỹ. Thế nhưng, ở trước mắt của Trần Lâm, tất cả những thứ này đều không hề có chút tác dụng gì.
Nghe Lưu Toàn đường hoàng lưu loát đem những chuyện trước đây Trương Quảng đã từng làm nói ra một cách rõ ràng. Trong lúc nhất thời, ánh mắt của Trần Lâm hơi thoáng hiện lên một tia ánh sáng. Chỉ là, sắc mặt của Trần Lâm vẫn rất bình tĩnh, nhìn về phía Lưu Toàn nói ra.
Đối với mấy lời này của Lưu Toàn, Trần Lâm không có tự mình đưa ra đáp án, hắn chỉ lạnh nhạt nhìn về phía đối phương mỉm cười. Mà nhìn đến nụ cười như vậy ở trên mặt của Trần Lâm, trong lòng Lưu Toàn liền trở nên thất thỏm không yên. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Chúa công!"
Tên thám báo rất nhanh liền đi lên phía trước, hướng về phía thiếu niên trước mặt hô lên. Lúc này, thiếu niên có chút hiếu kỳ đánh giá gã đàn ông đi theo sau lưng của binh sĩ thám báo. Dường như cũng đã nhìn ra sự quan tâm của Trần Lâm, binh sĩ thám báo mới vội vàng nói ra.
"Khởi bẩm đại nhân, tiểu nhân quả thật chính là quản gia của Trương Quảng. Hơn nữa, trước đây còn từng đi theo Trương Quảng làm không ít việc. Nhưng kẻ này tính tình bạo ngược, vì một chút hiểu lầm mà g·iết c·hết con trai của tiểu nhân, còn bắt vợ của tiểu nhân trở thành tiểu th·iếp, hầu hạ ở trên giường của hắn. Ngặt nỗi, bở vì thực lực của tiểu nhân yếu kém, không phải là đối thủ của Trương Quảng. Thế nên, tiểu nhân mới nhẫn nhục nhiều năm, trở thành quản gia giúp việc ở trong phủ đệ của hắn."
"Báo!!!"
"Thuộc hạ xin lĩnh mệnh!"
"Khoan đã!"
"Chúa công, liệu rằng việc này có quá mạo hiểm rồi không? Nếu như..."
"Khởi bẩm chúa công, người này tự xưng là Lưu Toàn, quản gia của Đại trại chủ Hắc Sơn trại Trương Quảng. Hắn nói có việc quan trọng muốn đến trình báo cho chúa công!"
Sau đó, Lý Ông Trọng tự mình điểm lấy ba ngàn quân, đi theo phía sau Lưu Toàn, xuyên qua một chỗ đường ngầm, thẳng hướng lên Hắc Phong sơn.
"Vâng, thuộc hạ sẽ đi làm ngay!"
"Đại nhân, việc này tiểu nhân tuyệt không nói dối. Với lại, chỉ cần đại nhân nguyện ý, tiểu nhân có thể dẫn ngài đi lên sơn trại, có thể dễ dàng vượt qua tai mắt của bọn chúng, trực tiếp đánh thẳng lên trên đỉnh Hắc Phong!"
Lần này, Lưu Toàn rốt cuộc cũng xoay người rời đi. Mà Trương Quảng cũng không có rảnh rỗi, hắn vội vàng quay trở lại trong phòng, mặc lên chiến giáp cùng với v·ũ k·hí mang theo ra ngoài.
Lúc này, nhìn thấy Lý Ông Trọng đã theo Lưu Toàn rời đi, một gã thiên phu trưởng trong lòng có chút lo lắng, hướng về phía Trần Lâm lên tiếng hỏi thăm.
Thiếu niên không một chút dài dòng ra lệnh, thám báo cũng rất nhanh liền đem tin tình báo nói ra.
Nói xong, Lưu Toàn liền vội vã xoay người rời đi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chính vì thế, Lưu Toàn không chút lo lắng, nhanh chóng cúi thấp người xuống, cung kính nói ra.
"Vâng, thưa Đại Vương!"
"Nhanh, đi gọi nhị trại chủ cùng tam trại chủ với tứ trại chủ đến đây nghị sự. Nói cho bọn họ biết, quan binh sắp đánh lên núi, nhanh chóng triệu tập nhân thủ, kẻ nào kháng lệnh chém c·hết không tha!”
Đối với mệnh lệnh của Trần Lâm, Lý Ông Trọng không có do dự một chút nào, liền vô cùng thành thật đáp ứng. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Nói!"
Qua một lúc sau, lại có một gã thám báo chạy tới. Nhưng lần này, đi theo phía sau thám báo còn có một người đàn ông trung niên, trên mặt có lưu lại một chút v·ết t·hương. Rất rõ ràng, kẻ này trước đó đã từng ăn phải không ít khổ sở.
Lưu Toàn biết rõ người thiếu niên ở trước mặt cũng không dễ dàng lừa gạt, thế nên lúc này hắn liền đem toàn bộ bí mật mà mình có được nói ra.
"Bẩm Đại Vương, ngài gọi tiểu nhân?!”
Mặc dù, Trần Lâm có thể tùy tiện liếc mắt liền phát hiện ra thân phận của đối phương, cũng biết đối phương quả thật không có nói dối. Thế nhưng, Trần Lâm vẫn muốn tra hỏi ra cho rõ ràng, dù sao ở trước mặt người bên ngoài, Trần Lâm cũng không muốn bại lộ ra quá nhiều bí mật.
"Ồ, còn có cả chuyện như vậy?!"
"Các ngươi cứ yên tâm đi, dựa vào thực lực của Lý tướng quân, đám sơn tặc ở trên núi cũng không làm gì được hắn. Huống hồ, ta tin tưởng Lưu Toàn sẽ không dám nói dối!"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.