Con Đường Đế Vương
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 4: Đại phá Hắc Sơn trại
Theo lối đường tắt đi vòng l·ên đ·ỉnh Hắc Phong sơn, lúc này Lưu Toàn tự mình dẫn đường đi ở phía trước, bên cạnh là Lý Ông Trọng, một mặt đề phòng quan quát bốn phía xung quanh. Theo ở phía sau mới là ba ngàn binh sĩ, nối thành một hàng dài, dọc theo triền núi chậm rãi bước đi.
Nhìn thấy khoảng cách đỉnh núi càng lúc càng gần, Lý Ông Trọng mới hơi gấp giọng lên tiếng hỏi thăm.
“Đã gần tới nơi hay chưa?!”
Nghe hỏi đến, bước chân của Lưu Toàn hơi thoáng dừng lại một chút. Sau đó, trên mặt của hắn treo lấy nụ cười nịnh nọt, vội vàng đưa tay gạt lấy mấy giọt mồ hôi rơi ở trên trán, rồi mới lấp lửng đáp lời.
“Bẩm tướng quân, đã sắp tới rồi, xin tướng quân hãy kiên nhẫn đi theo tiểu nhân một lúc, phía trước chính là trại lớn của Hắc Sơn Trại.”
Vừa nói, Lưu Toàn vừa đưa tay chỉ về phía đỉnh núi trước mặt. Nhìn thấy trước mặt quả thật có một tòa cung điện vô cùng nguy nga, lộng lẫy. Lúc này, Lý Ông Trọng mới không nói thêm gì nữa, liền gật đầu ra hiệu để cho Lưu Toàn tiếp tục đi trước dẫn đường.
Thế nhưng, lúc vừa xoay người lại nụ cười trên mặt của Lưu Toàn rất nhanh liền biến mất không thấy, thay vào đó là ánh mắt tràn đầy đắc ý cùng oán độc của hắn.
Bởi vì, hướng di chuyển của bọn họ lúc này cũng không phải là chỗ bí mật gì. Kỳ thật, ở trên đỉnh núi hiện tại đã tụ tập hơn mấy ngàn sơn tặc. Trong đó, Trương Quảng cầm đầu đứng ở phía trước, hai bên là hai gã đàn ông tướng mạo hơi có mấy phần tương tự. Rất hiển nhiên, cả hai người này đều là anh cùng một cha một mẹ của Trương Quảng, theo thứ tự là nhị trại chủ chủ Trương Hùng, tam trại chủ Trương Hợi. Mỗi người ở phía sau còn dẫn theo một đám lâu la, quân số có hơn ngàn.
“Tam đệ, tứ đệ đang ở nơi nào? Vì sao giờ này còn chưa thấy hắn đem người đến đây tập hợp?!”
Vốn dĩ, vừa rồi Trương Quảng đã truyền lệnh xuống, để cho tất cả người trên Hắc Phong sơn đều đến đây tụ tập. Thế nhưng, cho đến giờ này vẫn còn chưa thấy người của Tây trại, cũng chính là tứ trại chủ Trương Hổ đến đây, trong lòng Trương Quảng hơi có chút tức giận, hướng về phía Trương Hợi lớn giọng hỏi thăm.
Nghe hỏi đến, Trương Hợi cũng không dám che giấu, vội vàng lên tiếng giải thích.
“Chuyện này đệ thật không biết, có lẽ đệ ấy có việc ra ngoài còn chưa trở về!”
“Hừ, nếu như hắn có việc, vì sao người ở bên dưới không biết đến đây tụ tập?!”
Lần này, Trương Hợi cũng không biết phải nói thêm thế nào. Chỉ là, cũng đúng vào lúc này, một tiếng cười to từ phía bên ngoài bỗng dưng truyền đến.
“Ha ha ha, đại ca, nhị ca, tam ca! Vừa rồi có việc nên đệ đến trễ, chắc đại ca cùng với nhị ca, tam ca sẽ không trách đệ đấy chứ?!”
Âm thanh vừa phát ra, một gã đàn ông thô kệch, trên tay vác theo một cây thiết chùy, hùng hùng hổ hổ từ dưới chân núi chạy tới. Hơn nữa, theo ở phía sau của hắn còn có một nhóm sơn tặc, trên người mang vác rất nhiều cung tên. Kẻ này, tất nhiên chính là Trương Hổ, tứ trại chủ của Hắc Sơn trại, nắm giữ khu trại ở phía tây.
“Hừ!”
Nhìn thấy người đến, lúc này Trương Quảng chỉ hơi liếc mắt hừ lạnh một tiếng, sau đó hắn không có tiếp tục nói thêm gì nữa, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn về phía dưới đường mòn. Ngược lại, tam trại chủ Trương Hợi có chút nháy mắt, ra hiệu cho Trương Hổ chớ có nên chọc giận đại ca. Biết ý, Trương Hổ lúc này cũng vội thu lại vẻ càng rỡ ở trên mặt, nhanh chóng dẫn theo đội ngũ nhập vào một bọn.
Lúc này, nhóm người Lý Ông Trọng đã đi theo Lưu Toàn, tiến sát về phía đại bản doanh của Hắc Sơn trại. Thế nhưng, ngay lúc khoảng cách trại chính còn chừng mấy trăm thước. Đột nhiên, Lý Ông Trọng đưa tay phất lên, ra hiệu cho toàn bộ binh sĩ theo ở phía sau dừng lại. Mà Lưu Toàn thì hơi có chút kinh ngạc, vội vàng xoay người lên tiếng hỏi thăm.
“Tướng quân, thế nào?!”
Nhìn thấy bộ dáng giả vờ ngơ ngác của Lưu Toàn, Lý Ông Trọng không hề nói năng gì, hắn chỉ lạnh lùng trừng mắt nhìn lấy đối phương, sau đó vung lên chiến phủ, một phủ chặt xuống.
“Á!”
Lưu Toàn hoàn toàn không có một chút gì phòng bị. Hơn nữa, thực lực của hắn vốn dĩ kém xa Lý Ông Trọng, thế nên một phủ này chém xuống, thân thể của Lưu Toàn lập tức bị chặt ra thành hai khúc, máu tươi vung vãi đầy trên mặt đất.
Đưa Lưu Toàn chém g·iết, ánh mắt của Lý Ông Trọng trở nên vô cùng lạnh lùng, liếc nhìn về phía cung điện đang ở gần ngay trước mặt.
“Truyền lệnh của ta xuống, toàn quân bày trận!”
Rầm rầm!
Mệnh lệnh của Lý Ông Trọng vừa mới buông xuống, binh sĩ phía sau lập tức dàn ra trận hình. Nhóm thuẫn binh tiến lên phía trước, cung tiễn thủ theo ở phía sau, cuối cùng là một lớp binh sĩ cầm trường thương. Mỗi một người đều vô cùng nghiêm túc, hàng ngũ cũng cực kỳ chỉnh tề.
Nhìn xem đội ngũ đã sắp xếp hoàn chỉnh, lúc này Lý Ông Trọng mới tự mình đi lên phía trước, nhìn về phía trên đỉnh núi hô lớn.
“Đám sơn tặc các ngươi nghe cho rõ đây, nơi này đã bị chúng ta bao vây, khôn hồn thì đem v·ũ k·hí buông xuống, đầu hàng không g·iết, kẻ dám chống lại g·iết c·hết không tha!”
Vốn dĩ còn đang chờ đợi Lưu Toàn trở về đưa lại tin tức, Trương Quảng không có nghĩ đến lúc này lại nghe được tiếng quan binh chiêu hàng. Trong lúc nhất thời, Trương Quảng có chút nổi giận, quát ầm lên.
“Mẹ kiếp, quan binh ở đâu chạy đến? Bản đại gia ta ở đây, các ngươi có bản lĩnh thì xông lên đây. Lên một tên ta trực tiếp g·iết c·hết một tên!”
Biết rõ kế hoạch dẫn dụ quan binh nhập vào ổ phục kích thất bại, lúc này Trương Quảng cũng không thèm đếm xỉa gì nữa, trực tiếp xông thẳng ra ngoài, hướng về phía đám người Lý Ông Trọng lớn tiếng hô lên.
Nghe thế, Lý Ông Trọng cũng không quá nhiều lời, tự mình chỉ huy binh sĩ, nhanh chóng dàn trận đánh tới.
Nhìn thấy quan binh quả thật đánh lên trên sơn trại, rất nhiều sơn tặc tỏ ra vô cùng hoảng sợ. Thế nhưng, mấy vị trại chủ vẫn còn đang đứng ở nơi này, vì thế chẳng có tên nào dám chạy trốn.
“Hừ, chỉ là một đám tôm tép nhãi nhép mà thôi, cũng muốn đánh với Hắc Sơn trại của bọn ta! Đại ca, để đệ ra đánh trận trước. Cho đệ một chút thời gian, đệ nhất định sẽ đem đám quan binh này đánh phục!”
Ngay lúc q·uân đ·ội của Lý Ông Trọng chỉ còn cách đội ngũ sơn tặc không đến trăm thước, Trương Hùng đột nhiên xách theo đại đao nhảy ra phía trước, lớn tiếng hô lên.
Nghe thế, Trương Quảng không khỏi gật đầu, đáp lại.
“Rất tốt, trận này ta nhường cho đệ đánh trước! Thời gian là nửa nén nhang, nếu như đệ không giải quyết được bọn chúng, ta sẽ tự mình ra tay, đem lũ quan binh này g·iết sạch!”
Được sự đồng ý của Trương Quảng, Trương Hùng cũng không dài dòng, trực tiếp dẫn theo đội ngũ của mình, xông thẳng về phía đội quân của Lý Ông Trọng.
Thấy được một màn này, Lý Ông Trọng liền phất tay, ra hiệu cho đội thuẫn binh tiến lên phía trước, còn cung tiễn thủ thì nấp ở phía sau bắt đầu bắn tên.
Nhìn thấy mũi tên điên cuồng lao nhanh, Trương Hùng lúc này cũng không hề hoảng sợ chút nào. Hắn lớn giọng, quát to.
“Đội thuẫn binh đâu, ngăn mũi tên lại cho ta!”
Tuy rằng sơn tặc ở trên Hắc Sơn trại, phần lớn đều là tạp binh, nhưng đội ngũ vẫn được tổ chức tương đối bài bản. Mệnh lệnh vừa mới buông xuống, đã có một nhóm sơn tặc mang theo mộc thuẫn dàn ra thành hàng che ở phía trước.
Chỉ là, đám thuẫn binh này của Trương Hùng có chút yếu ớt, chỉ qua một thoáng liền có không ít kẻ xui xẻo bị mũi tên xỏ xuyên qua người, bỏ mạng ngay tại chỗ.
Thấy thế, Trương Hùng không khỏi tức giận quát lên.
“Đội cung thủ đâu, nhanh đem tên ra bắn trả!”
Vừa nghe được mệnh lệnh của hắn, lại có một nhóm sơn tặc khác cầm theo cung nỏ đi ra, hướng về phía đội ngũ của Lý Ông Trọng bắn tên.
Vùn vụt!
Tên rơi như mưa, thế nhưng so với đội thuẫn binh của đám sơn tặc, đội thuẫn binh của Lý Ông Trọng rõ ràng có tố chất cao hơn hẳn. Mặc dù cũng có vài người kém may, bị mũi tên làm b·ị t·hương. Nhưng ngay lập tức, người ở phía sau liền xông đi lên, đem vị trí của đồng đội chen vào.
Cứ như thế, hai đoàn đội ngũ rất nhanh liền v·a c·hạm vào nhau, khoảng cách chỉ không đến mấy chục bước chân. Đến lúc này, cả Lý Ông Trọng cùng với Trương Hùng đều đã hạ lên cho hai bên binh sĩ thu hồi lại cung tên, bắt đầu tiến hành đánh giáp lá cà.
Đối mặt với đội quân ô hợp chỉ chưa tới một ngàn, Lý Ông Trọng cũng không cần phải tự mình chỉ huy bày trận, người ở phía dưới đã tự sắp xếp lại đội ngũ, cùng với sơn tặc tiến hành chặn đánh. Mà Lý Ông Trọng, lúc này cũng bị Trương Hùng để mắt tới. Thấy rõ đối phương chính là chỉ huy của đám “quan binh” lần này, thế nên Trương Hùng không chút do dự nào, liền múa lấy đại đao hướng về phía Lý Ông Trọng chém xuống.
Trước đòn thế t·ấn c·ông như vậy, sắc mặt của Lý Ông Trọng không những không có một chút hoảng sợ nào. Ngược lại, trong ánh mắt của hắn còn hiện lên một tia chiến ý, song phủ trên tay của Lý Ông Trọng rất nhanh liền vung lên đánh trả.
Leng keng!
Mới đầu, Trương Hùng còn chiếm một chút thượng phong. Nhưng đánh qua một hồi, Trương Hùng không những không làm gì được Lý Ông Trọng, mà bọn thủ hạ dưới trướng của hắn càng lúc càng bị “quan binh” đánh cho tơi tả, sắp có dấu hiệu tan tác, bại lui.
Thấy thế, Trương Hùng có chút hoảng, dự định lui ra phía sau, nhờ đến sự trợ giúp của mấy anh em ở trên sơn trại.
Nhưng mà, Lý Ông Trọng làm sao dễ dàng đem Trương Hùng buông tha như vậy. Vừa thấy Trương Hùng có ý định thối lui, Lý Ông Trọng liền gia tốc, hướng về phía Trương Hùng chém xuống.
Lúc này, Trương Quảng đã nhìn thấy tình huống không ổn, hắn vội vàng từ phía sau lớn tiếng hô lên.
“Nhị đệ, cẩn thận!”
Thế nhưng, lời này của Trương Quảng còn chưa có nói xong, trong miệng của Trương Hùng đã phát ra một tiếng hét thảm.
“A!”
Chỉ thấy, lưỡi phủ trên tay của Lý Ông Trọng đã đem một đầu cánh tay của Trương Hùng chém xuống. Trong khi đó, sắc mặt của Trương Hùng đã bị dọa cho trắng bệch.
“Không tốt, tam đệ, mau lên hỗ trợ cho nhị đệ!”
Thấy tình huống như vậy, Trương Quảng không khỏi gấp giọng ra lệnh cho Trương Hợi dẫn quân đi lên tiếp ứng. Chỉ là, ngay lúc Trương Hợi dự định đem binh tới ứng cứu, đầu của Trương Hùng đã bị Lý Ông Trọng chém xuống.
“A, đồ khốn! Ngươi vậy mà dám g·iết c·hết nhị đệ của ta!”
Tận mắt chứng kiến Trương Hùng bị Lý Ông Trọng chém c·hết, Trương Quảng trực tiếp nổi giận. Lúc này, hắn cũng không thèm để ý đến đội ngũ ở phía sau, tự một mình xông lên phía trước, hướng về phía Lý Ông Trọng khởi động công kích.
“Hừ!”
Đón lấy thế công mãnh liệt của Trương Quảng, Lý Ông Trọng không hề có chút nao núng nào, hắn rất nhanh liền nâng lấy song phủ, đem thế công của Trương Quảng ngăn lại.
Mới đầu, Trương Quảng còn không cho rằng Lý Ông Trọng sẽ là đối thủ của mình. Thế nhưng, sau khi đánh ra một đòn, nhìn thấy Lý Ông Trọng cứ như vậy dễ dàng đón đỡ được, trong lòng của Trương Quảng hơi thoáng có chút cả kinh.
Nhưng mà, dựa vào thực lực cường đại của bản thân, Trương Quảng cũng không có quá nhiều để ý. Ngược lại, thế công của hắn càng thêm trở nên lăng lệ, ác liệt.
Mà lúc này, Trương Hợi cùng với Trương Hổ cũng đã kịp dẫn binh đuổi tới, theo ở phía sau là ba bốn ngàn tên sơn tặc. Cộng lại, số lượng sơn tặc hết thảy có hơn năm ngàn. Trong khi đó, binh sĩ do Lý Ông Trọng dẫn đến chỉ có hơn ba ngàn người.
Thế nhưng, đánh qua hồi lâu, đám sơn tặc không những không chiếm được ưu thế. Ngược lại, trận hình của bọn chúng rất nhanh liền trở nên phân tán, rời rạc. Mà Dũng Nghĩa quân dưới trướng của Lý Ông Trọng càng đánh càng hăng, trận hình vẫn luôn giữ đến vô cùng vững vàng.
“A!”
Đột nhiên, đang cùng đối chiến với Lý Ông Trọng, Trương Quảng bỗng dưng hét thảm một tiếng. Sau đó, thân hình của hắn cấp tốc lui lại phía sau mấy bước. Lúc này, trên bả vai của Trương Quảng b·ị c·hém xuống một đường v·ết t·hương rất sâu, máu tươi chảy ra đầm đìa. Trong khi đó, Lý Ông Trọng vẫn không chút thở gấp, vẻ mặt vẫn vô cùng bình tĩnh, dị thương.
“Đại ca!”
Nhìn thấy Trương Quảng b·ị t·hương, cả Trương Hợi cùng với Trương Hổ đều không khỏi sợ hãi, vội vàng lớn tiếng hô lên. Thế nhưng, đối chiến với hai người bọn hắn lúc này còn có ba vị thiên phu trưởng, thực lực đều không tính thấp. Chính vì thế, trong lúc hai người bọn họ muốn tháo lui, chạy đến hỗ trợ cho Trương Quảng, liền bị ba vị thiên phu trưởng vây đánh, không có cách nào rảnh tay.
Lúc này, bên dưới chân núi, ánh mắt của Trần Lâm vẫn luôn một mực chăm chú nhìn lên phía trên đỉnh núi. Đột nhiên, nhìn thấy một đoàn ngọn lửa màu đỏ bắn vụt lên không trung, trong lòng của Trần Lâm liền trở nên vui vẻ, lớn tiếng hô to.
“Tất cả nghe lệnh của ta, cùng nhau xông lên!”
Mệnh lệnh của Trần Lâm vừa mới ban xuống, hai ngàn tướng sĩ còn lại của Dũng Nghĩa quân liền đồng loạt chuyển động, nhanh chóng tiến lên trên núi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.