Con Đường Đế Vương
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 39: Binh lâm thành hạ (1)
“Được!”
“Làm sao? Chẳng lẽ việc trẫm muốn ngủ với ai, cũng cần người khác quyết định hay sao?!”
Lão thái giám vô cùng cung kính, cúi thấp người xuống hồi đáp.
“Nô tài không dám, nô tài không dám!”
“Nói như vậy, ta với ngươi coi như cũng là người quen cũ. Vậy ngươi có biết, mấy ngày hôm nay trong cung có lời truyền ra bên ngoài. Nói rằng, bệ hạ g·i·ế·t cha đoạt ngôi, phế truất thái tử, chém g·i·ế·t hiền thần. Chuyện này ngươi có nghe nói hay chăng?!”
Người đàn ông trung niên này, hiển nhiên là quan Tổng binh, kiêm luôn chức Tri phủ của Phủ Phong Châu.
Thấy một màn này, vẻ mặt của Tổng binh Lý Triện càng thêm khó coi.
“Vâng, vâng! Quý khách đợi một chút, đợi một chút!”
“Nô tài nghe rõ! Nô tài nghe rõ!”
Lúc nói ra những lời này, trên người của vị Thái úy trẻ tuổi toát ra một cỗ khí thế vô cùng đáng sợ. Ngay cả lão thái giám lúc này cũng vô cùng hoảng sợ, vội vàng quỳ rạp xuống đất, không dám hé răng nói ra nửa lời.
Nhìn thấy dáng vẻ của lão thái giảm run rẩy quỳ mãi dưới đất không đáp, thần sắc của vị quân vương trẻ tuổi lúc này mới có hơi chút dãn ra. Sau đó, giống như nghĩ đến việc gì, vị quân vương trẻ tuổi mới lần nữa lên tiếng hỏi thăm.
“Công công này, ngài từ lúc theo hầu tiên vương đến nay đã bao nhiêu năm rồi?”
“Khởi bẩm bệ hạ, đêm nay đến phiên của Hoàng hậu!”
Đối diện với người trẻ tuổi trước mặt, thái độ của Lý công công rõ ràng so với Lý Hạo càng thêm cung kính mấy phần.
“Vâng, thưa Thái úy đại nhân!” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Khách quan, hiện tại chỗ ngồi bên ngoài đã chật hẹp, mời khách quan hãy tiến vào bên trong. Trong cửa tiệm của lão còn có một chỗ đang trống!”
Nghe thế, lão thái giám càng thêm hốt hoảng, quỳ rạp xuống đất hô lên.
Đột ngội từ trong ngã rẽ, một gã đàn ông đội nón lá, che kín gần nửa khuôn mặt, đi về phía chủ quan hô lên một tiếng. Nghe được tiếng hô này, động tác của chủ quán hơi có chút ngừng lại. Nhưng rất nhanh, trên khuôn mặt mập mạp của ông ta, liền hiện lên nụ cười vô cùng hiền lành, đáp lại.
Tức thì, cả đám tướng lĩnh đều không khỏi đưa mắt nhìn sang, trong con ngươi mang theo mấy phần khó tin. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Hừ!”
Nghe thế, Lý Triện càng thêm phẫn nộ, trực tiếp vỗ tay đập mạnh lên bàn, đem chiếc bàn gỗ vốn được là từ một loại gỗ lim vô cùng rắn chắc, vỗ đến vỡ nát. sau đó, Lý Triện mới lớn tiếng quát ầm lên.
Tiếng trống canh gõ lên từng nhịp, vài người rảo bước, dừng ở bên đường. Phía trước con ngõ nhỏ, một tiệm chào lòng người ra kẻ vào vô cùng tấp nập, tiếng nói chuyện nghe huyên náo khắp cả phố phường.
Tiếng vang lanh lảnh từ trong cửa tiệm vọng ra, người chủ với thân hình mập mạp, cả người đầy mùi mồ hôi, trên vai vắt lấy một chiếc khăn lau, vừa đem bàn ghế lau dọn sạch sẽ, vừa tươi cười đáp lại.
“Bệ hạ, đêm đã khuya, xin mời bệ hạ đi về nghỉ ngơi!”
“Ngu dốt? Ngu dốt? Là ai ngu dốt đây hả? Mười vạn dị quân, vậy mà chỉ trong một đêm hội nhau, đánh xuống Tuy Phong, Châu Liêm, các ngươi ở đây làm sao đều không phát hiện? Còn muốn đổ tội cho đám tướng sĩ đã bị c·h·ế·t trận? Nói đi, chúng ta nuôi quân nhiều năm như vậy, chẳng lẽ một chút tin tức, các ngươi đều không hề có nghe thấy hay sao?!”
“Tổng binh đại nhân, việc này cũng không thể trách bọn ta được. Có trách, thì chỉ trách bọn tri huyện bên dưới quá mức ngu dốt, ngay cả quân đội của Dị tộc điều động thế nào bọn họ cũng không biết, còn để cho bọn chúng nửa đêm tiến đánh, đem cả hai huyện Tuy Phong, Châu Liêm chiếm được.”
Chương 39: Binh lâm thành hạ (1)
Nghe Lý công công đường hoàng trả lời, người đàn ông trẻ tuổi chỉ im lặng mỉm cười, không đáp. Thấy thế, trong lòng của Lý công công càng thêm lo lắng, sợ hãi.
Nghe nhắc đến Hoàng hâu, lông mày của Lý Hạo hơi khẽ nhíu lại một cái.
“Ha ha ha, được rồi, được rồi! Ta chỉ tiện thể vui đùa một chút mà thôi, công công cũng không cần phải sợ hãi như vậy!”
Trong ánh đèn đêm nhập nhèm, thái giám có chút khom lưng, ân cần hướng về phía vị quân vương trẻ tuổi, kêu lên khe khẽ.
“Ừm, ngươi làm sao lại hoảng sợ như vậy? Trẫm chẳng qua chỉ muốn biết, trẫm với tiên vương, rốt cuộc ai mới chân chính là một vị minh quân!”
Lần này, không khí càng thêm âm trầm, nặng nề. Hiển nhiên, lúc này bọn họ cũng bị khí thế của Dị tộc hù cho hoảng sợ, càng chẳng có ai dám can đám đứng ra xuất chinh.
“Chủ quán, cho tôi một tô cháo quẩy không hành!”
“Mạt tướng, Lý Hinh, xin nguyện ý xuất chinh!”
Thế nhưng, người trẻ tuổi ở trước mặt cũng không có lên tiếng đáp lại, trong đôi mắt hắn ẩn chứa một loại tâm tình hết sức phức tạp. Qua một hồi lần, người này mới quay sang, nhìn về phía Lý công công, sâu xa nói ra.
“Đêm nay trẫm sẽ ngủ lại ở chỗ của Lưu quý phi. Nếu như Hoàng hậu có hỏi đến, ngươi cứ nói là ta bận việc, không thể đến được chỗ ở của nàng. Ngươi đã nghe rõ rồi chứ?!”
“Khởi bẩm bệ hạ, nô tài theo hầu bệ hạ cùng với tiên vương đến nay đã hơn năm mươi năm rồi ạ!”
“Phải rồi, đêm nay là ai đến đây thị tẩm cho trẫm?!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Qua một lúc lâu sau, người đàn ông trẻ tuổi mới cất tiếng, nói ra.
Trong lúc bầu không khó ở trong phòng họp trở nên vô cùng căng thẳng, một người thiếu niên thân mặc giáp trụ, trên mặt vẫn còn mang theo mấy phần non nớt bỗng dưng đứng lên, hướng về phía Lý Triện, chắp tay nói ra.
Nhìn thấy bộ dáng ấp úng của lão thái giám, lông mày của Lý Hạo lập tức nhăn lại.
Đột nhiên nghe đến lời này, lão thái giám muôn phần hoảng hốt, vội vàng quỳ rạp xuống dưới đất, liên tục dập đầu hô lên.
“Các ngươi làm sao vậy? Làm sao đều im lặng hết cả rồi? Thường ngày chẳng phải mỗi người đều rất nhiều lời hay sao? Hôm nay, Dị tộc đã đánh gần đến châu phủ, cả đám đều im lặng hết là như thế nào?!”
Nhưng vừa nhìn đến, thấy được thân ảnh tuấn tú đứng ở trong phòng, đôi mắt lẳng lắng nhìn đến bên ngoài cửa cung, trong lòng của Lý công công hơi có chút lộp bộp, vội vàng cất tiếng hô lên.
“Vậy còn Lưu quý phi đâu? Nàng ấy đang ở chỗ nào?!”
Nghe hỏi đến việc này, lão thái giam rất nhanh liền đứng dậy hồi đáp.
“Đại nhân, chuyện này tiểu nhân không biết, tiểu nhân nhất định sẽ cho người đi điều tra. Nếu như để cho tiểu nhân biết được, có người nào ở trong cung dám đi đồn bậy, tiểu nhân nhất định sẽ dùng khốc hình, để cho bọn chúng biết rõ nơi đây là nơi nào!”
Vương Đô, Hoàng Thành.
“Bệ hạ tha mạng! Bệ hạ tha mạng!”
“Chủ quán, lại cho tôi thêm một tô cháo ít lòng, nhiều hành!”
Vị khách kia không một chút do dự, liền gật đầu, cất bước theo chủ tiệm cháo đi vào bên trong.
“Tiểu Lý Tử này, từ ngày ngươi theo ta đến nay, dường như cũng hơn sáu mươi năm rồi phải không?!”
Mà lúc này, bên ngoài biên cảnh, cách Vương Đô đến cả vạn dặm, trong một tòa phủ đệ, nằm ở trong thành Phong Châu, một người đàn ông trung niên thân mặc khải giáp, hông đeo bội kiếm, vẻ mặt vô cùng uy nghiêm, nhìn về phía đám tướng lĩnh đang ngồi ở bên dưới, vẻ mặt có chút nghiêm nghị quát lên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Một gã tướng lĩnh đầu đội giáp trụ, trên mặt có một vết sẹo vô cùng dữ tớn, lập tức đứng dậy nói ra.
“Thái úy đại nhân!”
“Bệ hạ, việc này…”
Đột nhiên bị người trẻ tuổi trước mặt hỏi đến vấn đề này, trong lòng của Lý công công hơi thoáng có chút cả kinh. Nhưng ngay sau đó, hắn mới kịp phản ứng lại, vội vàng cúi đầu xuống đáp.
Lý công công vội vàng lên tiếng đáp lại, đầu vẫn không ngừng đập xuống dưới đất. Qua một hồi lâu, nghe được tiếng bước chân của Lý Hạo đã rời đi xa, Lý công công mới một lần nữa ngẩng đầu nhìn lên.
Nghe thế, ánh mắt của vị quân vương trẻ tuổi lúc này mới hơi ngước nhìn lên, trong con ngươi mang theo một chút ý vị sâu xa.
Hoàng Cung, Ngự Thư Phòng.
Trời đêm trăng sáng lờ mờ, dưới ánh đèn vài ba đôi ả lả lướt mời chào khách nhân. Mấy kẻ quần áo lụa là, chân đi lảo đảo, mặt mày say khướt nói lời khó nghe. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Tại sao cả đám đều im lặng hết rồi? Hiện tại ta muốn hỏi, liệu các ngươi còn ai dám cầm binh, ra ngoài đánh trận, đem thủ cấp của đám Dị tộc kia đưa về cho ta?!”
Hơi có vẻ tức giận, Lý Hạo lúc này mới phất tay bỏ đi. Nhưng đi được mới mấy bước, Lý Hạo đột nhiên dừng lại, đưa mắt nhìn về phía Lý công công, vẫn còn dang quỳ rạp ở dưới đất, thấp giọng dặn dò.
“Như vậy, ngài nói ta cùng với tiên vương, ai mới xứng làm quân vương hơn?!”
Lại có tiếng người hô lên, chủ quan càng thêm tất bật, vội vã không ngớt.
Càng nghe, thần sắc của lão thái giám càng thêm hoảng hốt, sợ hãi. Cuối cùng, lão cũng không dám đáp lời, chỉ có thể quỳ rạp dưới mặt đất, thân hình có chút run lên.
Tức thì, cả đám tướng lĩnh đều không khỏi xấu hổ cúi đầu, cũng không còn ai dám lên tiếng để nói chuyện.
“Được rồi, bản Thái úy hôm nay đến đây cũng không phải để trách tội ngươi. Ta chỉ có một số việc muốn nhắc nhở với ngươi mà thôi. Tuy rằng ngươi là do ta cất nhắc đưa lên, cũng từng mấy năm tự tay dạy dỗ qua. Nhưng có những việc, bản thân một kẻ nô tài thì nên làm cho đúng phận sự của mình. Còn bọn họ, ta mặc kệ chúng là ai, chỉ cần không đi quá giới hạn mà ta cho phép, ta cũng sẽ không thèm để ý đến. Nhưng mà, một khi bọn họ dám lợi dụng việc riêng, gây tổn hại đến lợi ích của chúng ta, đem vương triều mà tổ tiên đã cất công xây dựng nhiều năm hủy hoại. Đến lúc đó, tất cả bọn họ cũng đừng trách, vì sao bản Thái úy lại ra tay tàn nhẫn!”
Vốn dĩ chỉ muốn lên tiếng nói lời bất bình, vị tướng lãnh kia cũng không nghĩ đến lại chọc đến Tổng binh, còn để cho Tổng binh tức giận quát ầm lên như vậy.
“Ông chủ, cho tôi một tô cháo lòng nhưng không bỏ lòng, không bỏ hành!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.