Con Đường Đế Vương
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 40: Binh lâm thành hạ (2)
"Hừ!"
"À hú!"
Dứt lời, Lý Hinh vô cùng dứt khoát xoay người, tự mình mang theo binh phủ ra khỏi cửa phủ, hướng về phía quân danh cất bước đi nhanh.
"Cái gì?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Vừa nghe gọi tên, Lý Hinh không một chút do dự bước ra, hướng về phía Lý Triện quỳ một chân ở dưới đất.
Tiếng hô vừa dứt, năm ngàn thiết kỵ như năm ngàn mũi tên lao nhanh đi, đem theo bụi đất cuốn lên đầy trời.
Thùng! Thùng! Thùng!
"Vâng, thưa đại nhân!"
"Mạt tướng, tuân lệnh!"
"Oét!!!"
Trước lời căn dặn của cha, Lý Hinh không một chút hoảng sợ. Ngược lại, trên khuôn mặt non nớt của hắn còn hiện lên mấy phần quyết tâm, nghiêm nghị một chân quỳ ở dưới đất, hướng về phía Lý Triện hô lên.
Vừa nhìn thấy quân đội Dị tộc đã tụ tập chung một chỗ, chỉ còn cách tường thành không tới một dặm. Lúc này, Lý Hinh không một chút do dự, vội vàng phất tay cho các tướng lĩnh theo ở phía sau, rồi lớn tiếng hô lên.
"Nếu như các vị ở đây đều không có ý kiến gì, vậy binh phù ở đây, Lý Hinh đâu?!"
"A ha lu lu!!!"
Đây là chiến sủng của Dị tộc, bọn chúng đều được tuyển chọn tỉ mỉ từ trên hoang sơn dã lĩnh ở sâu trong Thập Vạn Đại Sơn, dùng lấy một loại huyết khế vô cùng tàn bạo, đem bầy ma thú này thu phục. Chính vì thế, mỗi một con chiến thủ ở trong tay của Dị tộc đều tỏ ra khát máu, hung mãnh dị thường. Bình thường, bọn chúng chính là nỗi khiếp sợ của rất nhiều binh sĩ ở trong vương triều. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Tổng binh đại nhân, việc này không thể!"
Ầm!
Đúng vào lúc này, một tiếng kèn hiệu đột nhiên kéo vang. Ngay sau đó, sắc mặt của mỗi người trở nên thay đổi liên tục, hướng ánh mắt về phía bên ngoài tường thành nhìn lại.
Uuu…
Tiếng trống trận nổi lên, Lý Hinh dẫn theo năm ngàn thiết kỵ, từ phía bên trong cửa thành đi ra.
Nghe được những lời chân thành từ tận sâu trong đáy lòng của Lý Hinh nói ra, cho dù bản thân là một kẻ có ý chí sắt đá giống như Lý Triện, lúc này cũng nhịn không được cất bước đi tới, dừng ở trước mặt của con trai mình, nói.
"Tổng binh đại nhân, Tổng binh đại nhân! Không hay rồi, Dị quân đang kéo đến, bọn chúng chỉ cách chúng ta không tới mười dặm!"
"Tướng quân, cẩn thận!"
"Mạt tướng có mặt!"
Đứng ở trên tường thành, nhìn thấy một màn này, đám tướng lãnh đều nhịn không được vỗ tay khen hay. Chỉ có điều, trong ánh mắt của Lý Triện lúc này lại hơi thoáng hiện lên một chút lo lắng, bất an.
Thấy thế, Lý Triện cũng không có ngăn cản, ngược lại đưa mắt nhìn về phía các tướng lĩnh ngồi ở xung quanh.
“Ha ha ha, các ngươi nhìn xem, các ngươi nhìn xem! Ngay cả con trai của ta, một đứa trẻ ranh chỉ vừa mới mười lăm tuổi, chưa từng xuất chinh đánh trận lần nào cũng dám can đảm đứng ra. Vậy mà, một đám các ngươi, mỗi người đều làm sao vậy? Chẳng phải hàng năm, mỗi người đều nhận bổng lộc vô cùng vui sướng hay sao? Lúc này, nói đến việc đánh trận làm sao mỗi người đều câm như hến vậy hả?!”
"Có chuyện gì?!"
Mà đám Dị tộc lúc này cũng vừa mới hội quân, vẫn còn cách thành Phong Châu hơn nửa dặm. Nghe được tiếng vó ngựa ở phía xa xa truyền lại, một gã Dị tộc đầu đội mũ da thú, trước ngực lộ ra từng khối cơ bắp, với vô số hình xăm kỳ dị ở trên cơ thể, vội vàng đưa tay đặt ở trong miệng, huýt lên một tiếng kéo dài.
Thấy bộ dáng của bọn họ như vậy, Lý Triện càng thêm nổi giận, chỉ muốn một chưởng đem tất cả bọn người này đập c·h·ế·t ngay tại chỗ. Chỉ là, Lý Triện cũng hiểu rõ việc này hắn không thể làm được.
Chương 40: Binh lâm thành hạ (2)
Ngay lập tức, một nhóm chiến sĩ Dị tộc ở gần đó đều hướng về phía bên này tụ tập lại, dưới eo của bọn họ đều buộc lấy một đầu mãnh thú, mỗi con đều lộ ra răng nanh sắc nhọn, ánh mắt tỏ ra vô cùng dữ tợn. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Lý Hinh, ngươi là con trai của ta, cũng là con cháu của Lý gia. Gia tộc chúng ta bắt đầu từ thời Cao Tổ, đã từng ở trên lưng ngựa chinh chiến suốt hơn trăm năm, dẹp loạn qua vô số quân thù, bình định qua mười hai đại sứ quân mới thành lập ra một Việt quốc, đứng đầu trong thập đại vương triều. Hiện nay, Dị tộc cả gan làm loạn, ngay cả lãnh thổ của tổ tiên Lý gia chúng ta để lại chúng cũng dám chà đạp. Ta lệnh cho ngươi, nhất định phải đem Dị tộc tiêu diệt. Cho dù c·h·ế·t trận, cũng quyết không được lùi lại phía sau nửa bước, ngươi có nghe rõ hay không?!"
Nhìn thấy ở trên người của Tổng binh Lý Triện tản mát ra từng cỗ sát khí nhàn nhạt, đám tưởng lĩnh lúc này mới chợt giật mình nhớ đến. Vị Tổng binh đại nhân thường ngày vẫn luôn đối với mọi người tỏ ra vô cùng ôn tồn, lễ độ kỳ thật đã từng tắm trong biển máu, g·i·ế·t c·h·ế·t không biết bao nhiêu Dị tộc. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nghe được mệnh lệnh của Lý Triện, mặc dù trong lòng vài ngươi có một chút không vui. Nhưng vào lúc này, cũng không có ai cả gan đứng ra phản đối. Thậm chí, vài vị tướng lĩnh còn rất sốt sắng đội lên giáp trụ, đi ở phía trước mở đường. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nghe được lời này, tất cả đều cảm thấy vô cùng hoảng sợ, mà Tổng binh Lý Triện lúc này cũng đứng thẳng người dậy, ánh mắt lạnh băng, nhìn về phía các tướng lãnh còn lại.
Tiếng nói của Lý Triện vừa rơi xuống, đám tướng lĩnh còn lại đều không khỏi kinh hãi, vội vàng hô lên.
Nhìn thấy đám Dị tộc này vậy mà tự động tách ra, hơn nữa quân số chỉ vừa vặn mới đạt đến mấy trăm. Lý Hinh không khỏi có chút nhăn mày. Nhưng đây là một cơ hội tốt để lấy công đầu, thế nên Lý Hinh chỉ hơi quan sát một chút, thấy đội quân Dị tộc ở phía sau vẫn còn chưa có điều động, hắn liền đưa tay ra hiệu cho các binh sĩ theo ở phía sau chuyển hướng, đối với nhóm quân Dị tộc này tiến hành vây đánh.
Đừng nói mỗi vị tướng lãnh ngồi đây, thực lực đều không yếu hơn hắn bao nhiêu, phía sau mỗi người bọn họ đều có thế lực vô cùng mạnh mẽ chống lưng. Thế nên, Lý Triện chỉ có thể tức giận mà không làm được việc gì.
"G·i·ế·t!"
Nhìn thấy khuôn mặt non nớt, trên cằm trơn nhẵn không có một sợi râu nào của Lý Hinh, tuy rằng trong lòng có chút không nỡ, nhưng Lý Triện vẫn cố gắng cắn răng, lạnh lùng nói ra.
Thấy được một màn này, đám binh sĩ theo ở phía sau đều vô cùng kinh hãi, hô lên.
Nghe đám tướng lĩnh lên tiếng phản đối, trong miệng của Lý Triện mới khẽ hừ lên một tiếng. Đồng thời, một cỗ uy áp vô cùng kinh khủng từ trên người của Lý Triện tản mát ra ngoài, đem đám tướng lĩnh hù dọa đến sợ run người.
“Thấy chưa? Các người đã thấy gì chưa? Bọn chúng đến rồi, bọn chúng vậy mà kéo đến rồi?”
Trong lòng dâng lên một loại cảm giác vô cùng khó tả, ánh mắt của Lý Hinh lúc này mang theo mấy phần khẩn trương xen lẫn với kích động. Lý Hinh vội vàng đem binh phù nắm chặt ở trong tay, sau đó mới ngước mắt nhìn về phía cha mình.
Nghe nói Dị quân kéo đến, cả đám tướng lãnh đều đưa mắt nhìn nhau, trên khuôn mặt lộ ra vô cùng sợ hãi. Thế nhưng, mỗi người đều không biết phải ứng đối ra sao, chỉ có thể trơ mắt nhìn về phía Lý Triện.
"Vừa rồi ta hỏi làm sao đều không có ai lên tiếng trả lời? Hiện tại bản Tổng binh để cho Lý Hinh dẫn theo thiết kỵ ra ngoài, các ngươi còn muốn đứng ra phản đối?"
Cũng không lâu lắm, một tên lính vệ từ phía bên ngoài chạy vọt vào bên trong, gấp giọng hô lên.
Lý Hinh rất nhanh liền phản ứng lại, hắn vội vàng tiến lên phía trước, từ trên tay của Lý Triện nhận lấy binh phù, phía trên có khắc một chữ Triện rất to.
Qua một hồi thật lâu, Lý Triện mới bình tĩnh ngồi xuống, lần nữa quét mắt nhìn qua bốn phía xung quanh.
Hiện tại, thấy được Lý Triện sắp bị triệt để nổi giận, hiển nhiên cả đám đều không dám tiếp tục nhiều lời, chỉ có thể im thin thít, ngồi ngay ngắn tại vị trí chỗ ngồi của mình.
"Hú!!!"
Hiện tại, đối mặt với năm ngàn quân thiết kỵ, mấy vạn Dị tộc hội chung vào một chỗ, còn không đợi lệnh tiến công, một nhóm Dị tộc đã dẫn theo chiến thú, hướng về phía đội quân do Lý Hinh mang tới, điên cuồng gào thét.
"Cha, xin ngài hãy an tâm, ta nhất định sẽ đem Dị quân đánh lui. Cho dù máu chảy đầu rơi, ta cũng quyết không lùi bước!"
Đến lúc này, ánh mắt của Lý Triện mới lần nữa nhìn về phía con trai của mình.
"Lý Hinh, ngươi còn chờ đợi cái gì? Không mau lên nhận lấy binh phù!"
Ở trong lòng của mọi người bắt đầu có chút thất thỏm, bất an.
Ngay lúc hai bên quân đội sắp va chạm vào nhau. Đột nhiên, từ bên trong đội quân xung phong của Dị tộc phát ra một tiếng hú dài vô cùng quái dị. Sau đó, một gã Dị tộc mặc áo da thú, đầu đội mũ báo, dưới eo kẹp lấy Thiểm Điện Báo, hướng về phía Lý Hinh nhanh chóng bổ nhào tới.
Bị Lý Triện mắng cho nước bọt bay đến đầy mặt, nhưng mỗi người ở đây đều không có cách nào lên tiếng phản bác, chỉ có thể lẳng lặng cúi đầu chịu đựng.
"Đi, tất cả các ngươi cùng theo ta, đi lên tường thành để cổ vũ sĩ khí cho các tướng sĩ!"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.